Công Khai

Chương 10: Lễ của người trưởng thành



Bốn giờ sáng.

Thư ký Tùng và tài xế đến trang viên Hoàn Hồ đợi đúng giờ, tài xế nhận vali từ quản gia.

Qua lớp kính xe đang mở một nửa ở ghế sau, có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt điển trai của Hạ Linh Tế, đôi mắt lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào, cho đến anh nhìn lên ban công đang đóng cửa ở tầng hai.

Trước khi xe khởi động, anh lại hỏi chuyện Tần Mang hút thuốc.

Quản gia đứng ngoài cửa không chuẩn bị kịp, ngơ ra nửa giây, sau đó nói, "Phu nhân luyện tập cho bộ phim tiếp theo."

Hạ Linh Tế bình tĩnh trả lời như có như không, như thể anh chỉ tiện miệng nhắc tới, đôi môi mỏng thốt ra ba chữ, "Đến sân bay."

Đi thẳng ra cổng trang viên.

Trời còn chưa sáng, ánh sáng trong xe ảm đạm.

Thư ký Tùng vô tình ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy gương mặp đẹp trai của sếp mình qua gương chiếu hậu, vẻ mặt bây giờ thờ ờ, trông càng thêm lạnh lùng, làm người ta sợ hãi.

Đây là biểu cảm thường thấy của anh, chỉ là bây giờ lại hơi khó hiểu.

Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của sếp Hạ.

Thư ký Tùng ngây người, anh suy nghĩ rồi dò hỏi: "Nếu như chỉ là luyện tập, có lẽ có thể thử nghiên cứu loại thuốc lá không gây hại cho sức khỏe của phu nhân không sếp?"

Hạ Linh Tế từ từ ngước mắt lên.

Đôi mắt lạnh lùng, không ngắt lời anh.

Thư ký Tùng yên tâm, anh to gan tiếp tục nói: "Tôi từng xem qua kịch bản《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》, đúng là có rất nhiều cảnh hút thuốc, đến lúc đó chuyên dụng này có thể dùng trong quá trình quay phim."

Dù sao thì sếp Hạ đầu tư, phu nhân nhận vai chính, dù bận thư ký Tùng vẫn phải xem kịch bản cho xong.

Thấy Hạ Linh Tế không trả lời, ngón tay anh co lại, như thể đang gõ nhẹ lên thành ghế.

Trong xe yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở.

Một nhịp, rồi lại một nhịp.

Âm thanh rất có quy luật.

"... "

Thư ký Tùng phản ứng kịp, nghiêm túc nói: "Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên mà sếp đầu tư vào, quan tâm đến sức khỏe của diễn viên, cũng là việc mà nhà đầu tư cần làm."

Người đàn ông không nói tiếng nào cuối cùng cũng cười nhạt: "Tùng Trân, cậu biết là đoán tâm tư của sếp là đại kỵ trong công việc chứ."

Cũng không phải là câu hỏi.

Thư ký Tùng: "..."

Trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Anh đã đánh giá cao địa vị của phu nhân trong lòng sếp Hạ rồi, quên đi bổn phận, cũng quên mất sếp Hạ ghét nhất việc bị người khác đoán tâm tư, lại tính sai rồi.

Nghĩ đến cách làm mạnh mẽ không khoan nhượng lúc bình thường của Hạ Linh Tế.

Mặt thư ký Tùng xám như tro tàn.

Xong đời rồi.

Ai ngờ ——

Một giây sau.

Hạ Linh Tế bình tĩnh dặn dò: "Cậu chịu trách nhiệm theo dõi."

Vài giây ngắn ngủi, thư ký Tùng như vừa từ địa ngục về lại thiên đàng.

Cảm ơn ông trời cảm ơn phu nhân!

Không phải anh đánh giá cao, rõ ràng là đánh giá thấp rồi!

...

Bình minh ló dạng, phía chân trời nhuộm chút sắc hồng, chẳng bao lâu sau, đám mây ngũ sắc hoàn toàn biến mất.

Tần Mang đang nằm mơ.

Trong mơ có khói nổi lên, sương mù tụ lại thành một bông hoa bỉ ngạn bí ẩn, cánh hoa nhỏ uốn lượn, nở bung ra, dần dần lơ lửng trên tấm vải màu trắng lại, dần dần, tấm vải trắng lại biến thành tấm lưng hoàn mỹ của người đàn ông, giọt nước rơi xuống, hoa văn màu đen như ngậm đủ nước, giống như đang trỗi dậy, toát ra vẻ lười biếng kỳ lạ.

Bộp bộp ——

Những giọt nước rơi xuống càng ngày càng nhiều.

Như những hạt ngọc văng khắp nơi.

Dọc theo đường cong hoàn hảo như tạc tượng, càng ngày càng đi xuống, cuối cùng...

Tần Mang bỗng ngồi dậy trên giường, cô ngơ ngác nhìn vào bức tường, sau đó không kịp mang dép vào, đôi chân nhỏ chạy vụt vào nhà vệ sinh.

Trong gương phản chiếu gương mặt ửng hồng của cô, đôi mắt ướt đong đầy tình cảm.

Biểu cảm của Tần Mang rất khó tả.

Áaaaaa!

Cô 'dục cầu bất mãn' đến mức nào, lại, lại... mơ giấc mơ thế này!

Đều do cái tên chó má Hạ Linh Tế này!

Quả nhiên, con người vẫn phải làm việc, rảnh quá thì sẽ nằm mơ lung tung.

Thế là Tần Mang bình tĩnh bảo Mạnh Đình xếp kín lịch trình trước khi cô vào đoàn phim.

Làm Mạnh Đình còn tưởng là nhà đại tiểu thư sắp phá sản, không nuôi nổi cô nữa, cô mới đột ngột phấn đấu.

Nhưng mà đại tiểu thư phấn đấu chưa được hai ngày.

Thì tức giận rồi.

Cô tiên mệt rồi.

Ngày nào cũng bơi trong đống lịch trình, vất vả thật đấy, thế là cô lật mặt, chỉ vào vài chương trình truyền hình và các cuộc phỏng vấn không cần thiết, "Có phải anh xem tiểu thư đây là cây hái ra tiền đúng không, kiểu chương trình thế này cũng nhận?"

Mạnh Đình: "..."

Mỗi ngày anh đều gõ cá gỗ điện tử cầu nguyện《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》 có thể bắt đầu quay sớm một chút, đưa tiểu tổ tông này đi 'cải tạo'!

*

Vốn dĩ Tần Mang tưởng là Lâm Trần Huyên không liên lạc với cô nữa, nên bỏ qua.

Ai ngờ ——

Một tuần sau.

Tần Mang kết thúc buổi học thể hình, nhìn thấy Mạnh Đình cầm điện thoại đi từ ngoài cửa vào.

Nhìn cô từ trên xuống.

Tần Mang nhận lấy chiếc khăn mềm mại từ A Đồng để lau mồ hôi, bình tĩnh nhìn anh, "Nhìn gì vậy?"

Người trước mặt đang mặc bộ sườn xám màu tối, qua thời gian luyện tập với cường độ cao, dáng người càng thêm duyên dáng, ngoài chất quý phái kiêu ngạo được luyện tập từ nhỏ, cô lại có thêm chút vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành vạn người mê.

"Xem xem gần đây có phải em tìm đại sư đổi vận mà không nói với anh không."

Tần Mang: "..."

Đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

Cô muốn mắng người, nhưng lại không có từ nào để mắng.

Ai bảo chương trình học lúc cô còn nhỏ, không có bài nào dạy mắng người!

"Nói tiếng người đi."

Mạnh Đình đưa tấm thiệp mời màu bạch kim cho Tần Mang:

"Anh không hiểu, em không thể nhận được bất kỳ vai nữ chính nào trong hai năm nay, vậy mà đạo diễn lớn như Lâm Trần Huyên lại không phải em thì không được, thật sự em không giấu anh đến chùa thắp hương cầu phật tìm đại sư đổi vận đấy chứ?"

Tần Mang: "Bớt truyền bá tư tưởng mê tín đi."

Mạnh Đình: "..."

Đầu ngón tay nhỏ nhắn của Tần Mang nghịch tấm thiệp mời mạ vàng tinh tế, cũng không định mở ra.

Mạnh Đình nhìn biểu cảm của đại tiểu thư, trong lòng anh run rẩy, vội vàng nhắc nhở, "Nếu em muốn lăn lộn trong giới điện ảnh, cho dù chúng ta không muốn nhận bộ này của đạo diễn Lâm, cũng phải từ chối một cách tinh tế, em hiểu ý nghĩa của 'tinh tế' không?"

Hơn nữa thái độ của Lâm Trần Huyên rất khiêm tốn, là vì bộ phim này.

Tần Mang lạnh lùng nói: "Không hiểu."

Với cô mà nói, xem và không xem, đều là lựa chọn đã được quyết định từ trước, hoàn toàn không cần phải phí thời gian.

Kịch bản kia của Lâm Trần Huyên là một kịch bản tốt, nhưng cô không thể quay, nếu cô dám nhận, chú út của cô sẽ đánh gãy chân cô.

Mạnh Đình hết lời khuyên bảo: "Bây giờ sự nghiệp của anh vừa có chút tiến triển, không thể đắc tội người ta được, chỉ là xem một bộ phim thôi, cùng lắm là ba tiếng."

"Nếu không giấc mơ làm nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất của em vừa mới bắt đầu đã phải..."

"Được."

Kiên nhẫn của Tần Mang cạn kiệt, cô bình tĩnh ném thư mời vào tay Mạnh Đình, đi ngang qua người anh ra ngoài, "Đi thì đi, không nhận."

"Yên tâm nhé."

"Anh ép em đóng phim khi nào."

...

Hai tiếng sau.

Tần Mang thay bộ sườn xám trên người, chọn một chiếc váy xếp ly vô cùng hack tuổi, cố gắng từ ngoại hình đến khí chất đều không liên quan gì đến vai nữ chính trong phim của đạo diễn Lâm.

Bên trong rạp chiếu phim riêng ở thành phố Thâm, ánh sáng rất yếu, chỉ có màn hình phát ra chút ánh sáng.

Có lẽ là phim cũ, độ phân giải không cao, nhưng lại có một vẻ đẹp mơ hồ.

Tần Mang đi từng bậc thang xuống, đến gần, cô mới phát hiện ra người đàn ông ngồi ở góc hàng thứ hai, mái tóc dài rối xõa xuống vai, sườn mặt điển trai bị ánh sáng màn hình làm cho tái nhợt.

Cảm giác được Tần Mang đến rồi.

Anh không quay đầu lại, bình tĩnh nói, "Ngồi đi."

Phim điện ảnh chiếu được mười mấy phút.

Lâm Trần Huyên bỗng nhiên nói: "Thật sự không cân nhắc đến việc quay phim của tôi à?"

Đây là một bộ phim nước ngoài.

Phần đầu phim rất đẹp và thơ mộng, là câu chuyện đầy cảm hứng về một cô gái tóc vàng sinh ra ở một thị trấn nhỏ, đã thành công đậu vào một trường đại học top đầu, nhưng mà mùa hè, cô gái mặc rất ít, đôi khi có những cảnh quay cơ thể.

Chủ yếu là cốt truyện, Tần Mang thích xem phim điện ảnh, chẳng mấy chốc đã bị nội dung phim hấp dẫn, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Trần Huyên nói, đôi mắt xinh đẹp thoáng chút phân vân.

Dần thoát ra khỏi bộ phim.

Lại nghe thấy Lâm Trần Huyên bình tĩnh đưa ra một điều kiện mới, "Vai nam chính, em có quyền ưu tiên chọn."

Nếu đặt trong giới nghệ thuật, đây là lời đề nghị rất chân thành.

Hơn nữa, đạo diễn Lâm này nổi tiếng trong việc chọn diễn viên một cách quyết đoán, không ai có thể thay đổi quyết định của anh.

Tần Mang không nói gì.

Qua khoảng hai phút.

Cô mới chầm chậm thở dài: "Đạo diễn Lâm, anh là một đạo diễn giỏi, nhưng bây giờ tôi chưa phải là diễn viên giỏi."

"Hy sinh vì nghệ thuật, tôi thật sự không làm được."

Lâm Trần Huyên cau mày.

Tưởng là Tần Mang đang muốn tiếp tục trả giá.

Vừa chuẩn bị tăng giá, điện thoại anh bỗng sáng lên. Sau khi tắt màn hình, bắt đầu thương lượng.

Chân mày Lâm Trần Huyên càng nhíu chặt hơn.

Lần này EQ Tần Mang online, "Nếu anh có việc, có thể đi trước."

Lâm Trần Huyên lại tắt màn hình điện thoại, anh đứng dậy, hất cằm chỉ vào màn hình, "Cô có thể xem xong bộ phim này, rồi hãy quyết định."

"Độ táo bạo cũng không lớn như vậy, cùng lắm là giống bộ này."

Hơn nữa thì ở nước ngoài cũng không qua được thẩm duyệt.

Vừa nói xong, Lâm Trần Huyên không đợi Tần Mang trả lời, rời khỏi rạp chiếu phim.

Trợ lý đã chờ ở bên ngoài lâu rồi.

Lúc vội vàng rời đi, cũng không chú ý đến chiếc xe hơi màu đen bình thường ở cách đó không xa, ánh đèn nhấp nháy.

...

Tần Mang căng thẳng quá lâu, cảm thấy hơi mệt, ánh mắt cô khôi phục dáng vẻ bình thường, cô dựa vào chiếc ghế sofa bọc da, toàn thân thoải mái hơn nhiều.

Cô xem phim từ đầu đến cuối, sau khi bị gián đoạn, rất khó để tập trung lại.

Nhưng không xem đến đoạn kết thì không cam lòng.

Đầu ngón tay cầm điện thoại, cảm thấy hơi chán.

Lúc chạm vào màn hình điện thoại, ánh mắt cô nhìn vào ngày 8 tháng 6.

Bỗng vô cùng đau lòng.

Cô đã bỏ lỡ ngày lễ chính thức để đòi quà một cách chính đáng!

Bình thường phong cách mua sắm của Tần Mang chính là.

Cho dù là ngày lễ nào, trong nước hay nước ngoài, chỉ cần có ngày lễ, đều phải mua một viên đá quý làm quà cho mình.

Nếu không cả phòng đá quý đủ màu kia ở đâu ra chứ.

Khôi phục lại tâm trạng được một lúc, cô mới gõ tin nhắn cho Ổ Vũ Tây.

Dưa hấu nhỏ, tớ khổ quá, năm nay bận quá nên không đón lễ 1/6, vốn dĩ tết thiếu nhi định tặng mình đồ trang trí san hô bằng đá ruby đỏ, lỡ mất rồi, phải đợi đến ngày lễ tiếp theo...

Nghề diễn viên nữ không phải để người làm mà!

Ổ Vũ Tây trả lời ngay.

Hot girl mạng đệ nhất vũ trụ: Người trưởng thành đón lễ 6/1 gì, đón 6/9 đi.

(*) Đoạn này tác giả ghi là 6/1, do ở Trung Quốc người ta thường viết tháng trước ngày, mình giải thích cho mọi người dễ hiểu.

Yên tâm không bỏ lỡ.

Sư tử nhỏ kêu meo meo: 6/9? Lễ gì vậy? Sao tớ chưa từng nghe nói?

Hot girl mạng đệ nhất vũ trụ: Tự tìm đi, dịp lễ này có giới hạn, chỉ có thể đón cùng chồng cậu thôi ~

Chồng?

Ồ.

Cô còn có một ông chồng im lặng 'mất tích' bảy ngày.

Nhớ đến chiếc thẻ đen mà quản gia đưa cho cô, Tần Mang bật cười, cô bình tĩnh nói, "Sau này, ngày lễ nào tớ cũng đón cùng chồng."

Ổ Vũ Tây: "Hihihi, tốt nhất nên là vậy."

Tần Mang uống một ngụm nước chanh, sau đó cô mở ứng dụng tìm kiếm rồi nhập: 69

Hai chữ số, bấm tìm kiếm.

Một giây sau.

Cô bước vào một thế giới mới.

???

Tần Mang vừa mới uống một ngụm nước chanh, suýt chút nữa thì bị sặc, mẹ nó 69 đóoooooo.

Ổ Vũ Tây!!!

Cái con nhỏ 'răm' này!

Cô cầm điện thoại chuẩn bị trị con nhỏ "răm" này, vài giọt nước chanh văng lên màn hình, dưới ánh đèn yếu ớt, Tần Mang cảm thấy có gì đó không đúng.

Cho đến khi WeChat bị lag, lúc cô bấm vào video của Ổ Vũ Tây, tự động chuyển đến trang WeChat của 'nhà tư bản lạnh lùng'.

Tần Mang không kịp đề phòng.

Video đã kết nối.

Hiện ra gương mặt điển trai nhã nhặn của Hạ Linh Tế.

Lúc này Tần Mang vẫn chưa nhận ra được vấn đề, đôi môi khẽ mở, vừa định nói là gọi nhầm rồi.

Một giây sau.

Đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông, "Bà Hạ, em đang xem phim gì vậy?"

Diễn biến của bộ phim đã chuyển sang cảnh nữ chính gặp nam chính lúc anh lên nắm quyền khi còn trẻ, Tần Mang không nhận ra câu chuyện đã đi sang hướng khác.

Nghe vậy, Tần Mang ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là cảnh phim đang phát sóng:

Trên chiếc giường lớn mang đậm phong cách cổ điển Pháp, qua chiếc rèm cửa mỏng màu vàng nhạt đang che một nửa, đôi trai gái bên trong đã lăn đến cuối giường.

Mà tư thế của nam nữ chính.

Chính là tư thế mà cô tìm ra được.

"oral sex—— "

"For me."

Tần Mang bị lời thoại này của nhân vật chính làm cho giật mình, trong đầu cô hiện lên câu nói kia của Lâm Trần Huyên —— Độ táo bạo không lớn.

Thế này mà bảo độ táo bạo không lớn?

Lớn hơn nữa, thì gọi là phim hành động rồi!

Đợi một lúc.

Cổ tay đang giơ điện thoại lên của Tần Mang cứng đờ.

Chầm chậm rút tay về, mắt cô nhìn vào điện thoại ——

Mới phát hiện cô đang dùng camera sau, quay thẳng vào màn hình đang chiếu phim!

Con ngươi của cô gái giãn ra.

Cô luống cuống chỉnh lại camera trước, nhưng vì có nước chanh, không chịu nghe theo lời cô, cô giả vờ bình tĩnh, nói lớn tiếng: "Đây là phim điện ảnh nghệ thuật! Tư duy cao một chút, đừng có nghĩ đến mấy thứ bậy bạ!"

Cuối cùng cũng tìm được nút tắt máy.

...

Chi nhánh thứ hai của tập đoàn Hạ thị ở thành phố Lăng.

Câu trả lời của Tần Mang, qua điện thoại, lan rộng ra khắp phòng họp rộng lớn.

Mọi người đều câm như hến.

Vốn dĩ cuộc họp đã kết thúc, nhưng bây giờ, nghe thấy thứ không nên nghe, giám đốc Hạ không nói gì, không ai dám nhúc nhích.

Hạ Linh Tế im lặng một lát, ngón tay thon dài như không có chuyện gì xảy ra, đặt điện thoại xuống mặt bàn màu bạc lạnh, giống như thuận miệng nói: "Mọi người đều là những người xuất sắc, chắc có thể hiểu được tư duy nghệ thuật mà vợ tôi vừa nhắc đến đúng không?"

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Ai dám nói không hiểu chứ.

Nhưng cũng không dám nói họ hiểu.

Lỡ như là bẫy thì sao!

Hạ Linh Tế ngầm thừa nhận bọn họ hiểu, anh bình tĩnh nói: "Tôi không hiểu lắm, mọi người có thể nói thêm không."

"Không nói xong, không tan làm."

Những người tham gia cuộc họp: "!!!"

- -------------------

Giám đốc Hạ: Khiêm tốn học hỏi. Mỉm cười.jpg