Công Khai

Chương 2: Đóa hồng nơi không người



Tần Mang vừa dứt lời.

Toàn bộ hành lang rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.

Mọi người trơ mắt nhìn cô đi về phía Hạ Linh Tế.

Chiếc váy dài của Tần Mang trải dài trên tấm thảm đẹp mắt, mỗi một bước đi, đều là sự tao nhã và duyên dáng từ tận xương tủy.

Khoảng cách rất gần.

Thậm chí cô còn ngửi được mùi hương trên người người đàn ông, giống như mùi hương lành lạnh thoang thoảng khi băng tan, chẳng mấy chốc, lại bị lớp băng lạnh che khuất.

Càng không thể chạm vào, càng khiến người ta muốn tìm kiếm.

Xưa nay Tần Mang luôn làm theo ý mình, nhưng sau hai năm vào giới giải trí, cô cũng biết đối nhân xử thế.

Ví dụ.

Cần giúp đỡ thì phải khách sáo một chút.

Thế là cô suy nghĩ vào giây, chân thành khen Hạ Linh Tế một câu.

"Anh rất thơm."

Uầy, thế giới của người trưởng thành, không đâu là dễ dàng.

Tần Mang tự đánh giá 100 điểm cho lời nói dối đầy nghệ thuật của mình.

Big gan. [To gan]

Mọi người xung quanh càng thêm kinh ngạc, cuối cùng không nhịn được mà nhỏ giọng bàn tán.

"Trời ơi, cô ấy muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của giám đốc Hạ à."

"Không biết tự lượng sức mình, vị đại nhân vật này của nhà họ Hạ nổi tiếng trong giới chỉ quan tâm đến quyền lực và tham vọng, không đụng đến phụ nữ, bao nhiêu thiên kim tài đức vẹn toàn đều phải ra về tay không, làm sao mà một nữ diễn viên bình hoa như cô ấy có thể chạm đến được."

Đừng nói mọi người đang vây xem, ngay cả Mạnh Đình, anh cũng rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Hơn mười năm làm quản lý, anh sắp trắng tay rồi.

Lần này, Tần Mang không quan tâm, cô chờ Hạ Linh Tế trả lời.

Hạ Linh Tế nhìn xuống, anh lẳng lặng nhìn cô, giống như một pho tượng tinh tế được các nghệ nhân hàng đầu tạc ra, lúc này anh đang nhìn xuống nhân thế, trông xa vời chẳng thể với tới.

Không có một chút cảm xúc nào.

Cũng không định trả lời cô.

"Chậc chậc chậc, chắc là sắp bị đuổi đi rồi."

"Tiêu rồi tiêu rồi, căn bệnh ngượng ngùng thay người đẹp của tôi lại tái phát rồi."

"Tổng giám đốc Hạ chắc chắn không bị mê hoặc bởi mỹ nhân kế.... thô thiển vậy đâu."

Lời còn chưa dứt.

Đã nhìn thấy Hạ Linh Tế nhìn đi chỗ khác, anh nhìn thư ký đang đứng bên cạnh mình, đôi môi mỏng hé mở.

Mọi người nín thở, đợi Hạ Linh Tế xét xử Tần Mang.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Mời người."

Nói xong hai chữ, anh lại tiếp tục theo kế hoạch ban đầu, băng qua hành lang đi về phía cabin.

Tựa như thẩm phán có thể nắm trong tay sự sống và cái chết, nhưng lại không thể chờ đợi đến cuối cùng.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ: Quả nhiên!

Số phận của cô ấy là bị đuổi đi.

Bắt đầu có người hả hê nhìn Tần Mang.

Ví dụ như đám Diêu Đinh.

Ai ngờ.

Chuyện ngoài dự đoán lại xảy ra.

Thư ký Tùng, người được dặn dò "Mời người", mang một chiếc khăn cho phụ nữ mới đến, cung kính đi đến trước mặt Tần Mang, "Trên sân thượng gió lớn, mời cô."

Tần Mang bình tĩnh khoác lên, miếng vải mỏng bọc lấy làn da trắng như ngọc của cô, cô miễn cưỡng lên tiếng trả lời, "Chu đáo thật đấy."

Sau đó, thư ký Tùng ra hiệu cho vệ sĩ, còn anh thì dẫn Tần Mang đến phòng của ông chủ.

Mười phút sau.

Bên ngoài du thuyền.

Mấy người vệ sĩ và thủy thủy bị đuổi ra ngoài mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, không thể tin nổi, kinh ngạc trước chiếc du thuyền khổng lồ.

Cho nên, người mà tổng giám đốc Hạ của bọn họ mời là...

Bọn họ?

Mạnh Đình hoảng hốt, được A Đồng đưa ra ngoài.

A Đồng lo lắng: "Một mình chị Mang ở trong đó, không xảy ra chuyện gì chứ."

Còn Mạnh Đình thì nhớ lại câu nói phách lối "ngủ với anh ta" của Tần Mang, qua một lúc lâu, anh mới nói, "Người xảy ra chuyện chắc là tổng giám đốc Hạ."

Hai năm nay, ở trong giới giải trí, Tần Mang đều dựa vào nhan sắc đỉnh cao của mình, cũng có rất nhiều người đàn ông xịn xò chủ động đến tìm cô, nhưng cô không vừa mắt. Mạnh Đình cũng nghi ngờ liệu cô gái này có phải vị đại tiểu thư này có phải là Thủy Tiên Hoa Thần chuyển kiếp không, ảo tưởng đến nỗi chỉ yêu chính mình, không yêu đàn ông.

Bây giờ bỗng nhiên lại chủ động như vậy.

Không thể không làm người ta nghi ngờ liệu cô có mục đích gì không, ví dụ như muốn tìm chỗ dựa, tìm người có quyền thế nhất.

Vậy thì vấn đề đến rồi.

Đại tiểu thư tôi làm theo ý mình, không cần ai can thiệp vào.

Có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy sao?

Không đợi Mạnh Đình suy nghĩ cẩn thận.

Mấy người nổi tiếng trong giới truyền thông chủ động mời thuốc lá, "Cô Tần nhà cậu quen biết với người kia à."

Mấy người làm truyền thông khá là nhạy bén.

Mạnh Đình hiểu rồi, mấy người này đến để thăm dò.

Dù sao với danh tiếng của anh Hạ, bất kể ở ngành nào, đều rất hữu ích.

Mạnh Đình thật sự không biết về gia thế của Tần Mang, nhưng với tính tình tùy ý kiêu căng của cô, thói quen từ tận xương tủy không thể sửa được, cùng với khả năng tiêu xài như vậy, cũng có thể mơ hồ đoán được một phần, nhất định là cô ấy lớn lên trong một môi trường giàu sang. Nhưng chỉ có vậy thôi, sau hai năm hoạt động nghệ thuật, cũng không thấy cô có chỗ dưa,

Càng không ngờ tới cô ấy lại có quan hệ đặc biệt gì với Hạ Linh Tế đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Cuối cùng suy nghĩ một lúc, anh quyết định biểu diễn một chút, "Mang Mang của chúng tôi ấy mà, tính cách hướng nội ngượng ngùng, bình thường chỉ tập trung vào diễn xuất, quan hệ xã hội cũng rất trong sáng, tôi là quản lý, nhưng cũng phải cho cô ấy tự do, cũng không thể quản lý nghệ sĩ giống như tội phạm được, chuyện gì cũng hỏi, anh nói có đúng không?"

Người kia: "..."

Anh nghiêm túc đấy à?

Đoạn kịch trên du thuyền tôi đã xem hết rồi đấy.

Hướng nội?

Ngượng ngùng?

Ai vậy?

Lúc này, Mạnh Đình liếc nhìn Diêu Đinh ở phía xa, anh nói, "Xin lỗi, tôi không tiếp chuyện được, Mạnh mỗ phải đi xử lý chút chuyện trước."

Dù sao thì tổ tông để lại mớ hỗn độn này, anh phải dọn dẹp.

Người kia không lấy được tin gì có ích, chỉ có thể nhìn Mạnh Đình đi xa, trong lòng vô cùng thắc mắc.

Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì chứ!

Cabin của ông chủ chiếm diện tích lớn nhất trên du thuyền, giống như một phòng ngủ chính siêu sang trọng, thông qua cửa sổ hình bán nguyệt, có thể ngắm nhìn biển lớn.

Không biết những đám mây sậm màu lặng lẽ tản đi từ khi nào, vầng trăng lưỡi liềm chiếu ánh sáng xuống, giống như tô một lớp màu bạc lên mặt biển, tĩnh lặng mà kỳ ảo.

Không cần dùng cá gỗ điện tử, Tần Mang cũng có thể tĩnh tâm thưởng thức cảnh biển đêm.

Cô gái ngồi trên bệ cửa sổ, cô có cơ địa dễ nóng hơn người bình thường, ngay cả khi ở trong một không gian có nhiệt độ không đổi, cô vẫn cảm thấy nóng.

Chiếc khăn lụa mỏng trượt xuống cánh tay mảnh mai của cô, tùy tiện buông xuống, ánh trăng phủ lên làn da trắng trẻo của cô, tạo ra một vẻ đẹp tinh khôi.

Cô nghe tiếng nước chảy tí tách.

Tần Mang bắt đầu ngây người, bây giờ trong đầu cô đang nghĩ cách cách tiếp cận người đàn ông đang tắm trong phòng tắm, anh là nhà đầu tư cho bộ phim "Giấc mơ cũ Kinh Hoa", mặc dù thời gian bọn họ kết hôn cũng không ngắn, nhưng chỉ là liên hôn thương mại, không tồn tại tình cảm vợ chồng.

Ba phút sau.

"Tổng giám đốc Hạ, cần giúp gì không?"

Tần Mang đứng trước cửa phòng tắm, cô co ngón tay lên, lịch sự gõ mấy cái, "Cốc cốc cốc."

Hu.

Đau tay.

Cánh cửa này cứng thật.

Tần Mang còn chưa kịp đợi câu trả lời, cô phản xạ có điều kiện, đưa tay đến bên môi, thổi lên đốt ngón tay đỏ bừng của mình.

Một giây sau.

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên.

Hạ Linh Tế ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt anh chính là đôi môi đỏ mọng của cô gái, đầu lưỡi ẩm ướt như ẩn như hiện, hàng mi cong dài yếu ớt như cánh bướm, nhẹ nhàng rung động.

Động tác thắt đồ ngủ của anh dừng lại.

Nghe thấy tiếng động, Tần Mang ngước mắt lên.

Thấy động tác của người đàn ông vừa ra khỏi phòng tắm, cô bỗng nảy ra một ý tưởng.

Đôi mắt đen láy của cô lấp lánh như ánh sao, không để ý đến bàn tay nhỏ nhắn của mình: "Em giúp anh thắt lại!"

Hạ Linh Tế nhìn cô, vốn dĩ anh muốn từ chối.

Nhớ lại vị trí của cô là bà Hạ, giọng nói anh lạnh lùng không có chút cảm xúc: "Tùy em."

Anh buông tay ra, chiếc áo ngủ làm bằng lụa buông xuống, để lộ đường cong cơ bắp hoàn hảo không thể bắt bẻ được.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang cong lên, nhìn có chút giảo hoạt.

Bị Hạ Linh Tế nhìn thấy.

Thắt dây áo thôi mà vui vẻ vậy à?

Thỉnh thoảng đầu ngón tay mềm mại của Tần Mang vô tình chạm vào da thịt anh.

Thắt một cái dây áo ngủ, Tần Mang mất năm phút.

Nhằm biểu hiện sự cố gắng của mình.

Vào lúc Hạ Linh Tế gần như sắp hết kiên nhẫn, Tần Mang cũng thắt xong một chiếc nơ bướm xinh đẹp.

Cô đưa vết đỏ trên đốt ngón tay của mình cho Hạ Linh Tế xem.

"Em thắt cho anh nên đỏ tay rồi, tổng giám đốc Hạ không keo kiệt đến nỗi không trả tiền công cho em đâu nhỉ."

Nhớ lại cuộc hỗn loạn ngoài hành lang một tiếng trước.

Hạ Linh Tế như cười như không, "Bảo hiểm tay hơn trăm triệu, đắt thật đấy."

Chỉ sau năm phút, thậm chí vết đỏ trên tay cũng đã biến mất.

Anh vậy mà lại biết.

"Chỉ đắt thôi."

Đôi môi Tần Mang mấp máy vài giây, cô không giả vờ nữa.

"Nên là em chịu thiệt một chút, chỉ cần anh để vai nữ chính 'Giấc mơ cũ Kinh Hoa' cho em là được."

Vai diễn này, cô muốn là chuyện đương nhiên.

Dù sao thì cô và Thẩm Uyển Âm có cùng điểm xuất phát, kỹ năng diễn xuất tương đương nhau, nên chọn người đẹp hơn là cô rồi.

Không có gì phải bàn cãi đúng không?

Giấc mơ cũ Kinh Hoa?

Chẳng mấy chốc Hạ Linh Tế tìm kiếm những ký ức liên quan.

Hóa ra là vậy.

Anh nhanh chóng tính toán một chút, anh bình tĩnh đáp lời, "Là anh lỗ."

Tần Mang: "?"

Hạ Linh Tế bước qua người cô đi đến mép giường, anh mỉm cười, "Đi tắm đi."

Nghe được ba chữ này, Tần Mang cũng hiểu ra.

Uầy.

Quả nhiên.

Thế giới của người trưởng thành là trao đổi ngang giá.

Thắt một cái dây lưng không đủ.

Trước giờ thư ký Tùng luôn làm việc chu đáo, trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân mà cô thường dùng, nếu không phải vì góc tường của Hạ Linh Tế khó đào, Tần Mang chắc chắn muốn đào thư ký Tùng về studio của mình.

Sau khi tắm rửa và dưỡng da cẩn thận, đảm bảo mỗi một nơi trên người cô đều thơm tho mịn màng, Tần Mang mới hài lòng khoác lên mình chiếc váy ngủ làm bằng lụa màu đỗ.

Hạ Linh Tế ngồi bên cạnh giường, dường như anh đang xem tài liệu, nghe thấy tiếng động, anh hơi ngước mặt lên, đập vào mắt anh chính là đôi chân nhỏ nhắn của người con gái, bàn chân đặt lên chiếc thảm đen, móng chân màu hồng nhạt vừa mới làm, càng tôn lên làn da trắng của cô. Đen, trắng, đỏ đều là những tông màu đậm, tạo thành một bức tranh lộng lẫy.

Anh thản nhiên thong thả thưởng thức bức tranh quyến rũ.

Chẳng mấy chốc.

Người đàn ông bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, và vào lúc này... ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật từng trang tài liệu một.

Tần Mang nhạy bén cảm nhận được phản ứng của anh, cô chuyển đổi biểu cảm một cách chuyên nghiệp, mỉm cười quyến rũ, nhẹ nhàng nói, "Giám đốc Hạ, đi ngủ thôi."

"Ừ."

Hạ Linh Tế bình tĩnh vén chiếc áo ngủ đang trượt xuống cánh tay của cô lên, thậm chí còn cài lại thắt lưng cho cô, giúp cô thắt chặt lại, lúc này anh mới bình tĩnh kéo dài khoảng cách, giọng nói bình tĩnh thản nhiến.

"Cô Tần, Hạ mỗ là một doanh nhân khuôn phép, chưa bao giờ dùng quy tắc ngầm."

"Ừ?"

"Ừ?!"

Đôi mắt trong trẻo luôn đong đầy tình cảm của Tần Mang trợn tròn lên, một lúc lâu sau cô mới nói: "Tại sao vậy?"

Miếng ngon dâng lên tận miệng rồi mà có người im lặng không ăn?

Hạ Linh Tế đọc xong trang cuối cùng của tài liệu, anh đứng dậy tắt hết đèn.

Trong không gian tối tăm, chỉ có khung cửa sổ màu bạc sáng lên dưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông vang lên một cách máy móc:

"Giá trị thu về không tương xứng với chi phí bỏ ra."

Ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên với lĩnh vực 'kinh doanh giải trí', người mới vào nghề, Tần Mang đã trải qua một lần thất bại trong sự nghiệp.

Mấy năm nay, nhà tư bản dùng quy tắc ngầm cũng phải cân nhắc đến chi phí sao?

Đợi đã.

Nên là, vừa rồi Hạ Linh Tế thắt váy ngủ cho cô.

Chứng tỏ huề nhau.

Cũng phải nhỉ.

Cái này không cần chi phí.

Đợi đến khi Tần Mang nhận ra mình vừa bị lừa, gương mặt xinh đẹp tức giận quay đầu lại, "Anh..."

Đập vào mắt cô chính là dáng vẻ người đàn ông đang yên lặng nhắm mắt.

Dưới ánh trăng còn sót lại, gương mặt anh đẹp như một bức tranh, trong trẻo như ánh trăng vậy.

Lúc này hai tay anh đang khoanh trước bụng, nthậm chí cả dáng ngủ cũng cũng giống như được đo bằng thước, như là đang ngủ vậy.

Lời của Tần Mang đến miệng rồi, đành phải nuốt xuống.

Cô cũng không dám làm phiền anh.

Nghĩ đến năm họ kết hôn, đó là thời gian bận rộn nhất của Hạ Linh Tế, thường xuyên đi công tác, lần này anh lại đi hơn hai tháng, nên là thời gian bọn họ ở cùng nhau không nhiều.

Cô không hiểu rõ tính cách của Hạ Linh Tế.

Nhưng với tính cách nhạy bén, tuy tính cách Tần Mang nóng nảy, nhưng cô không dám thật sự chạm vào giới hạn của anh.

Trên đời này không gì là không thể.

Vì vậy, cô từ bỏ.

Tần Mang quấn chăn ngủ, trước khi ngủ còn phân chia ranh giới rõ ràng.

Vốn dĩ cô tưởng rằng đổi chỗ thì sẽ khó ngủ, không ngờ rằng chẳng mấy chốc đã ngủ say, thậm chí còn mơ thấy một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình mặc chiếc váy đỏ, đang nhảy múa, ai ngờ trong lúc nhảy, lòng bàn chân cô bốc ra tia lửa, dần dần lan đến gấu váy, chẳng mấy chốc đã lan rộng ra khắp người.

Cô giãy dụa muốn thoát ra khỏi mảnh vải đang bốc cháy trên người, may là đã thoát ra được.

Lúc này, đầu ngón tay cảm nhận được chút lạnh lẽo, giống như đột nhiên gặp được một tảng băng trong sa mạc, mát lạnh, thoải mái và mịn màng, Tần Mang vô thức ôm lấy, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, cô thở phào nhẹ nhõm.

Thoải mái quá.

Trong thoáng chốc, nhiệt độ trên cơ thể cô dường như đã giảm đi.

Nhưng mà chẳng được bao lâu.

Khối băng dần ấm lên, như thể sẽ thấm vào bàn tay mỏng manh của cô.

Tần Mang chán ghét buông tay, cô đẩy ra.

Ai ngờ.

Bàn tay mảnh mai của cô bị ngón tay của người đàn ông nắm chặt.

Hàng mi Tần Mang run lên, cô chật vật mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là đôi mắt mang theo sự uy hiếp mãnh liệt.

Trong bóng tối, đôi mắt màu xanh huyền bí và lạnh lùng của người đàn ông, giống như núi lửa đang trào ra từ những khe nứt dưới tầng băng.

Cảm giác nguy hiểm gần kề.

Tần Mang dần dần tỉnh táo lại, rồi đột nhiên cô nhận ra tảng băng trong giấc mơ chính là Hạ Linh Tế.

Cô có cơ địa dễ nóng, chỉ cần tiếp xúc một chút là cô đã nóng lên, vào mùa hè lại càng thêm rõ ràng, mỗi sáng cô thường phát hiện chiếc áo ngủ đẹp mắt mà cô đã mặc vào tối hôm trước đã biến mất.

Cho nên ngày thường cô ngủ sợ phiền phức, nên trực tiếp không mặc quần áo.

Đầu óc Tần Mang nhanh nhạy, đôi mắt cô tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhanh chóng tìm cách đảo ngược tình hình, "Đã hứa làm người làm ăn chân chính, không chơi quy tắc ngầm với ngôi sao nữ, bây giờ nửa đêm thì lại thế này, anh có lịch sự không vậy?"

Ngón tay Hạ Linh Tế nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô,hơi nóng của anh làm Tần Mang co lại.

Giọng nói lạnh lùng thường ngày của anh bỗng có chút khàn, đôi môi mỏng của anh thốt ra một từ duy nhất, "Ừ."

Vợ hợp pháp nằm trong vòng tay anh, đến bây giờ anh cũng không để mình chịu ấm ức.

Có mùi hương nhẹ nhàng tản ra từ người cô, giống như đóa hồng nơi không người, lười biếng lại cấm kỵ, mời gọi người ta hái nó.

Thế nên, anh bình tĩnh gọi "bà Hạ."

Ý tứ rõ ràng.

Nhắc nhở cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Á a a.

Tên chó má này, muốn chơi free.

Lý trí Tần Mang muốn từ chối, nếu không sẽ mất mặt.

Nhưng cmn tên đàn ông này làm cô bốc cháy, cô không chịu nổi.

Thôi vậy thôi vậy.

Ngủ thì ngủ.

Chẳng phải Mạnh Đình nói cô không xứng ngủ với anh sao.

Lúc này, Hạ Linh Tế vô tình nhìn thấy đồng hồ treo trên tường.

Kim chỉ bốn giờ sáng.

Người đàn ông nhìn gương mặt quyến rũ trong lòng mình, mái tóc đen nằm loạn trên gối, ngay cả lọn tóc cũng tràn ngập vẻ quyến rũ kinh người.

Thời gian không đủ.

Ngay lúc Tần Mang đã chuẩn bị xong tâm lý, "Đến đi".

Còn chưa nói xong.

Cơ thể vừa rồi còn đang uy hiếp cô rời đi.

Để lại một câu nhẹ nhàng.

"Cho mượn chút đồ."

Nói xong, Hạ Linh Tế thản nhiên kéo tấm vải ren màu tím nhạt trên cổ chân cô.

Dưới ánh sáng mờ mờ, ngón tay thon dài của anh lạnh lẽo như ngọc, ngay cả những đường gân nổi ngay cả nổi lên cũng thấm đẫm vẻ quý phái của sự giàu có.

Nhưng ngón tay thon dài lạnh lẽo ấy giờ lại được bọc trong một lớp vải nhỏ mềm mại đầy màu sắc.

"Anh."

Hạ Linh Tế ở bên cạnh giường, anh ga lăng bổ sung thêm.

"Cảm ơn."