Công Khai

Chương 48



Sinh ra đã có khuôn mặt hiền từ như Bồ Tát, nhưng Tần Diễm lại không tin thần Phật.

Tần Diễm không thể hiểu được hành vi của Tần Hàn, ngày ngày canh giữ linh vị của người vợ đã khuất, niệm kinh tụng Phật, cầu nguyện cho bà đời đời kiếp kiếp đều sống khỏe mạnh.

Tần Diễm mỗi năm trước ngày sinh nhật Tần Mang đều sẽ đến chùa Vạn Phật.

Lần nào đến cũng là mời Tần Hàn đi gặp Tần Mang.

Vì anh biết rõ nhất, trong lòng Tần Mang vẫn luôn nhớ thương người cha ruột này.

Tần Diễm nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nói: “Anh thì nhàn nhã rồi, để lại đứa con gái ruột “phá nhà phá của” cho em nuôi lớn.”

“Chỉ vì để nuôi được cái tính “phá của” của vị tổ tông này nhà anh, mà em phải làm việc mệt đến chết.”

“Anh thân là cha ruột con bé, không thể giáo dục đàng hoàng lại nó sao?”

Xung quanh bốn bề im lặng.

Giọng nói ngọt ngào làm nũng của cô gái vẫn vang lên bên tai.

Tần Diễm: “…..”

Lại thất bại.

Có lẽ cả đời này tiểu sư tử sẽ không bao giờ gặp được cha ruột mình.

Giây tiếp theo.

Tần Mang đột nhiên nói: “Tần thí chủ.”

Tần Diễm: “…..”

“Em không tên là Tần thí chủ.”

Tự mình đẩy xe lăn cũng phải rời khỏi ngôi chùa này.

Người anh trai này vô phương cứu chữa rồi.

Tần Hàn rũ mắt.

Đưa máy tính bảng qua.

Ông thở dài rất nhẹ, giống như sương gió từ núi xa thổi tới, thấm vào ruột gan: “Em trai.”

“Chuyển toàn bộ tài sản dưới tên anh cho con bé đi.”

“Hơ hơ, chỉ với số tài sản ít ỏi của anh, còn không đủ cho con gái rượu anh tiêu xài trong một năm đâu.”

“Trên núi gió lạnh, chân em đi lại không tốt, sau này đừng tới đây nữa.”

Tần Hàn không nói gì thêm, đôi bàn tay gầy gò lộ ra khớp xương tái nhợt, đỡ Tần Diễm lên xe lăn, tự mình đẩy anh ra khỏi chùa.

Đưa cho người thư ký đang chờ bên ngoài.

Cánh cửa chùa loang lổ đã đóng lại.

Dường như ngăn cách thành hai thế giới.

Sắc mặt Tần Diễm tối sầm xuống.

Người anh trai này của anh, lần này thực sự muốn hoàn toàn tách khỏi Tần gia, đến cả cơ nghiệp tổ tiên để lại cũng đều từ bỏ.

Cũng đúng.

Đến mạng còn không cần, nói chi đến vật ngoài thân.

Thư ký không dám nói gì.

Cẩn thận đỡ chiếc xe lăn và đẩy anh xuống núi.

Tần Diễm đợi khi xuống núi, có tín hiệu lại.

Liền gọi cho Tần Mang: “Kể từ hôm nay, họ của cháu sẽ theo chú.”

Tần Mang đang trên đường tham gia tập đầu tiên của chương trình thực tế, đột nhiên nghe được những lời này: “Chú nhỏ, có phải chú mắc bệnh mất trí nhớ của người già?”

“Từ khi nào mà cháu không theo họ chú?”

“Không, từ nay trở đi, họ của cháu phải là Tần trong Tần Diễm, chứ không phải Tần trong Tần Hàn.”

Tần Diễm lạnh lùng nói xong rồi cúp điện thoại.

Không phải một câu hỏi.

Mà đó là mệnh lệnh.

Tần Mang: “???”

Mấy người đàn ông này có chuyện gì à?

Người nào người nấy đều đùng đùng tức giận?

Không lâu sau.

Một tin nhắn chuyển khoản đã được gửi đến.

Mạnh Thính tình cờ nhìn thấy nó ở bên cạnh: “123…..78…..”

“Đờ mờ?”

“Đây là mấy số 0 thế, anh bị hoa mắt rồi.”

“Không phải là tin nhắn lừa đảo đấy chứ?”

Tần Mang xem đi xem lại, quả nhiên là tài khoản của chú nhỏ.

Đôi môi đỏ mọng của cô gái chậm rãi cong lên, tắt điện thoại: “Làm gì có kẻ lừa đảo nào mà cho anh tiền chứ?”

Thôi quên đi.

Đàn ông mà, đôi lúc hâm hâm dở dở một tý, vẫn cực kỳ đáng yêu.

Cái này gọi là có cá tính.

Cô chính là thích những người đàn ông có cá tính kiểu này.

Đúng vậy!!

Mạnh Thính phản ứng lại.

Suýt chút nữa thì quên mất, đây là cách khoe khoang của người có tiền!!

Anh ta lướt lướt điện thoại.

Hôm nay là teaser chương trình thực tế lên sóng, các bình luận phản hồi đến giờ vẫn rất tốt.

Hậu kỳ rất biết cách cắt nối biên tập, đem toàn bộ cảnh Tần Mang ở trong phòng sưu tập đá quý cho vào đó.

Cộng đồng mạng không thiếu những người tinh mắt.

Vì vậy, khi có một số anti-fan đặt câu hỏi liệu đây có phải là những viên đá lòe loẹt không có giá trị nào không—-

[Đám anti-fan các người đang tấu hề à? Với tư cách là một người giám định đá quý, tôi có thể chắc chắn rằng mỗi viên đá được chiếu cận cảnh trong Teaser đều là một kho báu vô giá. Dù bây giờ bạn có nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng không thể mua được đâu.]

[Với những viên đá quý có cấp độ này, một khi được phát hiện ra, nó sẽ được các nhà sưu tập cao cấp đặt trước luôn, sẽ không bao giờ tung ra thị trường cho các người nhìn thấy.]

[Một viên Ruby hồng to như vậy, có phải là quá khoa trương rồi không?]

[Vậy…..rốt cuộc là ai nói Tần Mang bị bao nuôi đấy? Nhìn khắp trong và ngoài nước, tôi chưa từng thấy ai bao nuôi nữ minh tinh lại ra tay hào phóng đến thế?]

[Nói cho mà biết, chỉ cần một viên Ruby hồng kia thôi cũng có thể bao nuôi được mấy người rồi đấy.]

[Các người không nghe Tần nữ thần nói rồi sao. Là chú nhỏ cô ấy nuôi lớn cô ấy.]

[Cảm động quá! Hai chú cháu nương tựa lẫn nhau.]

[Tôi cũng cảm nhận được sự dung túng nuông chiều của chú nhỏ.]

[Aaaaa, chú nhỏ còn thiếu cháu gái không? Loại mà chỉ cần cho ăn cho uống thôi ấy!!]

Đừng nói đến cộng đồng mạng.

Ngay cả Mạnh Thính cũng muốn nhờ Tần Mang hỏi xem Tần tổng có thiếu đứa cháu trai nào không——

Anh ta có thể làm đứa cháu trai già!!

Cô gái nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

Cô không mấy quan tâm đến những bình luận trên mạng, trong đầu đang nhớ tới những lời nói của Tần Diễm, thực ra chú nhỏ rất ít khi nhắc tới cái tên Tần Hàn này.

Nhưng Tần Mang qua lời nói của lão quản gia biết được, hàng năm Tần Diễm đều sẽ đến chùa để gặp ông ấy, vào đêm trước sinh nhật cô.

Vì ai, không cần nói cũng biết.

Nhưng ông ấy.

Chưa từng một lần xuất hiện trước mặt cô.

Tần Mang nhắm mắt lại.

Cô gần như quên mất người đàn ông đã từng xem cô như viên ngọc quý, ra sức mà nâng niu trên tay đó trông như thế nào rồi.

Rõ ràng là ở cùng một thành phố.

Nhưng mười mấy năm rồi, chưa từng gặp mặt nhau.

Trên phương diện tình cảm này, Tần Mang cực kỳ lý trí, vậy nên cô không quá hiểu tình yêu của cha mẹ mình.

Cũng rất khó để tưởng tượng, bản thân mình sau này sẽ phải sống chết chỉ vì một người đàn ông.

Cô rất sợ những cảm xúc cực đoan như vậy.

Vì nó mà khiến cô mất đi mẹ, đồng thời cũng mất đi cha.

……

Tập đầu tiên của [Ai mới là hung thủ?] là thế giới tiên hiệp, bối cảnh sang trọng và ngập tràn tiên khí.

Có thể thấy được, ekip chương trình mùa này có nguồn tài chính dồi dào.

Mùa trước không thấy tiên được như vậy.

Thẻ nhân vật mà Tần Mang rút được là yêu tinh đẹp nhất tứ hải bát hoang.

Chuyên đi quyến rũ các vị tiên nhân một lòng hướng đạo để song tu.

Người rút được thẻ Tiên nhân là Đàn Quan Nam.

Chương trình thực tế không khác gì so với đóng phim.

Thực ra Tần Mang vẫn có chút kinh ngạc.

Không ngờ đến mình xinh đẹp thế này lại bị từ chối.

Hơn nữa, chỉ là một thẻ nhân vật mà thôi.

Đến vai diễn phối hợp cũng không có—-

Chính là hợp tác cùng nhau để tìm ra kẻ sát nhân đã giết chết Tiên nhân, sau đó đi vào các thế giới khác nhau để thu thập mảnh linh hồn của Tiên nhân, hợp lại với nhau để giúp Tiên nhân tái sinh.

Nhưng khi Nguyễn Kỳ Chước nhìn thấy sự sắp xếp nhân vật này.

Lập tức giơ tay bày tỏ sự không đồng tình.

Dù sao thì cũng nhận được lợi ích của người ta, nên phải tận tâm tận lực giúp đỡ kim chủ baba diệt trừ tai họa, xoa dịu nỗi lo.

Tất nhiên là phải trông chừng kỹ Hạ phu nhân.

Tuyệt đối không cho phép bất cứ người đàn ông nào có cơ hội chen chân vào.

Cho dù là tiện nghi của nhân vật cần nhập vai, thì cũng không thể để Đàn Quan Nam dễ dàng chiếm được.

Vậy nên, Nguyễn Kỳ Chước nghiêm mặt nói: “Có phải các người cố ý không cho người ngoài giới như tôi thẻ nhân vật chính?”

“Tôi không quan tâm, tôi cũng muốn làm nhân vật chính.”

Vẻ mặt tổng đạo diễn câm nín: “…..”

Cái này còn cần nói sao, tất nhiên là ai đang hot thì người đó làm nhân vật chính.

Bằng không thì khán giả xem cái gì?

“Thế cậu muốn thẻ của ai?”

Nguyễn Kỳ Chước vốn muốn nói là thẻ của Đàn Quan Nam, nhưng….có vẻ không đúng lắm, nếu vậy người chị dâu cần quyến rũ, câu dẫn không phải sẽ biến thành chính mình hay sao.

Không được, không được.

Anh Hạ sẽ giết anh ta mất.

Sau khi cân nhắc nhanh.

Anh ta liền mang vẻ mặt “ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục”, cầm đi tấm thẻ nhân vật của Tần Mang: “Tôi muốn trở thành…..yêu tinh xinh đẹp nhất.”

Mọi người: “???”

Anh ta không bị gì chứ?

Có điều, một nhóm người nhìn khuôn mặt omega đỉnh cao của Nguyễn Kỳ Chước, lại rơi vào trầm tư.

Hình như—–

Cũng được đấy?

Chỉ có Tần Mang dùng đầu ngón tay thon dài trắng nõn của mình nghịch nghịch tấm thẻ Thú cưng của nữ chính của Nguyễn Kỳ Chước, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Không hổ danh là áo bông nhỏ tri kỷ của anh Hạ, thật sự sẵn sàng không tiếc gì mà “hiến thân mình”.

Nhưng.

Đạo diễn không đồng ý.

Lý do từ chối vì đây là một chương trình trinh thám chứ không phải một chương trình hài hước.

Tất cả kịch bản và nhân vật đều được phát triển dựa trên sự có mặt của các khách mời.

Làm gì có chuyện nói đổi là có thể đổi?

Tần Mang thay một bộ y phục màu đỏ đeo những chiếc chuông nhỏ của yêu nữ, giống như một đóa sen rực lửa nở rộ trong thánh địa Tiên giới, cô lười biếng nhướng mi, nhìn nhóm người đang ngây ngốc: “Không bắt đầu sao?”

“Bắt đầu, bắt đầu đây.”

Có rất nhiều nhân viên công tác ở đây là fans nhan sắc của Tần Mang.

Tất nhiên cũng đã replay video ra mắt của cô không biết bao nhiêu lần.

A a a a a a a a a!

Nhân vật nữ yêu tinh này, chiếc váy này, chính là được thiết kế riêng cho Tần nữ thần mà!!

Hoàn toàn hồi tưởng lại vũ điệu sư tử trắng trên sa mạc kia.

Những chiếc chuông nhỏ phát ra âm thanh nhẹ nhàng và ngọt ngào.

Được trang trí lộng lẫy bằng những đường kim mũi chỉ màu vàng nhạt, cùng với sắc đỏ của chiếc váy trông thật quyến rũ, mê hoặc nhân tâm.

Khi Đàn Quan Nam bước ra trong bộ trang phục trắng với tiên khí bay bay của Tiên nhân, cảm giác câu chuyện này đã lên tới đỉnh điểm.

Hai người đứng ở đó.

Không cần nói gì, không cần làm gì, cũng có thể chụp được bức ảnh làm poster cho phim điện ảnh.

Đó chính là vẻ đẹp của những diễn viên điện ảnh đỉnh lưu tuyến một.

Mà Tần Mang.

Hoàn toàn không hề thua kém, hay bị khí thế của anh ta áp xuống.

Ngược lại, còn có thể bổ sung cho nhau.

Trợ ký quay đầu, nhìn về phái tổng đạo diễn nói: “Đạo diễn đổi nghề đi, quay chương trình thực tế làm gì, trực tiếp quay thành phim điện ảnh ngắn cũng được.”

Có khí còn được đề cử cho giải Phim ngắn hay nhất nữa.

Tổng đạo diễn trợn mắt nhìn anh ta.

Tưởng làm đạo diễn phim điện ảnh dễ lắm ấy.

“Mọi người vào vị trí của mình. Cô Tần có thể nhảy một điệu mở màn được không?”

“Thầy Đàn chơi đàn cổ cầm nhé.”

“Nếu không biết chơi thì có thể giả vờ.”

Thật trùng hợp.

Đàn Quan Nam còn thật sự biết chơi.

Vì năm đó, anh ta có một nhân vật là người chơi đàn, nên anh ta đã đặc biệt mời một giáo viên đàn cổ cầm đến để dạy cho mình.

Khi đoạn clip tuyên truyền này được phát.

“CP Đàm Tình*” lại bắt đầu dậy sóng.

(Ghép tên của Đàn Quan Nam và Tần Mang)

Đặc biệt là lúc Đàn Quan Nam chơi đàn, ánh mắt luôn nhìn Tần Mang đang nhảy múa dưới trời đầy tuyết trắng.

Trên nền tuyết.

Chỉ có duy nhất sắc đỏ chu sa mê hoặc lòng người.

Nguyễn Kỳ Chước im lặng trốn vào một góc: “Anh Hạ, em thật sự đã cố gắng hết sức rồi.”

Tiền nhất định vẫn phải chuyển nha.

Hạ Linh Tễ lãnh đạm nói vài câu.

Nguyễn Kỳ Chước hai mắt đột nhiên sáng lên: “Hiểu rồi, hiểu rồi! Em lập tức làm ngay!”

Buổi ghi hình hôm nay kết thúc đã là 12 giờ đêm.

Như thường lệ, đạo diễn đã đặt bàn ở khách sạn.

Nhân tiện có thể quay thêm video hậu trường hay gì đó.

Tần Mang sau khi tắm xong mới khoan thai đến muộn, mơ hồ nghe thấy nhân viên công tác nói đến cái gì mà nhà đầu tư muốn đến thăm ban.

Đàn Quan Nam đứng ngoài ban công.

Tóc trên trán vẫn còn hơi ướt.

Bớt đi vài phần lạnh lùng xa cách, nhiều thêm vài phần sạch sẽ và trẻ trung.

Khi Tần Mang vừa bước vào.

Anh ta đã nhìn thấy cô.

Tần Mang mặc một chiếc váy dài kiểu dân quốc với nét thủy mặc chấm phá, thắt lưng được thêu tinh xảo phác họa ra vòng eo thon gọn, mặc dù không lộ chút da thịt nào nhưng vẫn lay động kiều diễm tột cùng.

Khiến người ta không thể rời mắt.

Đàn Quan Nam một hơi uống cạn ly champagne trên tay.

Chủ động bước tới.

Giây tiếp theo, đột nhiên dừng lại.

Tần Mang buồn ngủ đến không mở nổi mắt, nhưng sợ Mạnh Thính liên tục gọi điện thúc giục, sợ cô ngày đầu tiên ghi hình, không cẩn thận sẽ bị coi là bệnh ngôi sao trước mặt các nhân viên công tác.

Theo lời của Mạnh Thính nói.

Dù chỉ là đi ngang qua sân khấu, cũng tốt hơn là không đến.

Đây đều là đạo lý đối nhân xử thế nha.

Đúng lúc này.

Cả phòng tiệc đang ầm ĩ bỗng chốc im lặng trong giây lát.

Sau đó lại nổ tung.

Tiểu Đồng: “Đờ mờ, đờ mờ, tôi đã nhìn thấy ai thế kia??”

“Chị Mang Mang, nhìn kìa!!!”

Tần Mang nhấp một ngụm nước trái cây ướp lạnh.

Vị chua gắt khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô nhăn lại.

Mòe, chua quá.

Một đôi mắt quyến rũ, vô thức được bao phủ một tầng hơi nước mỏng.

Đợi cho đến khi cô vượt qua được cảm giác chua đó.

Lúc này cô mới nhận ra có một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt mình.

Khi Tần Mang ngước mắt lên, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc—–

Du thuyền của cô đến rồi!!

Suy nghĩ của Hạ phu nhân đều viết hết ở trên mặt.

Không hề có chút nhớ thương đến người.

Hạ Linh Tễ bước sang trái.

Tần Mang dịch người sang bên trái.

Hạ Linh Tễ bước sang phải.

Tần Mang dịch người sang bên phải.

Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ cong lên lạnh lùng, cười như không cười nói: “Vị tiểu thư này, cô chắn đường rồi.”

Tần Mang nghe giọng điệu lạnh lùng như không quen biết này của anh.

Vị tiểu thư này??

Cô là vị tiểu thư nào?

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang chờ mong của Tần Mang bỗng nhiên xị xuống:

“Anh mới là tiểu thư!”

Ngày mai là sinh nhật cô đấy!!!

Tần Mang còn tưởng rằng hôm nay Hạ Linh Tễ tới đây để cùng người vợ tiên nữ, xinh đẹp, thân hình mềm mại của mình ăn sinh nhật.

Trong lòng còn cảm thấy có chút vui mừng.

Nhưng nhìn dáng vẻ này—–

Rõ ràng là muốn chọc tức cô.

Mọi người vây xem: “…..”

????

Chẳng trách trước đó có cư dân mạng cho rằng hai vị này có thù với nhau.

Nhìn dáng vẻ này có lẽ là thật sự có.

Là cái loại mà kẻ thù không đội trời chung ấy.

Tuy nhiên, cô Tần thật không hổ là một tiểu thư giàu có, sở hữu cả một phòng sưu tập đá quý, khi đối mặt với một ông chủ lớn như Hạ tổng, mà mặt có thể không đổi sắc, vênh mặt lên hất hàm nói lại.

Đúng lúc hai người đang nhìn nhau.

Đàn Quan Nam cầm ly rượu đi tới, khuôn mặt lạnh lùng mang theo ý cười, lại đứng bên cạnh Tần Mang, đưa một tay ra trước mặt Hạ Linh Tễ: “Hạ tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”

……

Hạ Linh Tễ không hề cử động, ánh mắt dọc theo xương bàn tay cân đối của anh ta, từ từ di chuyển lên khuôn mặt mê hoặc hàng ngàn người hâm mộ kia.

Nhớ đến bức ảnh Nguyễn Kỳ Chước gửi cho anh lúc sáng.

Tiên quân một thân áo trắng đánh đàn cùng với yêu nữ mặc váy đỏ nhảy múa.

Rất là—–xứng đôi.

Đôi môi mỏng cong lên nụ cười lạnh: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Lúc này, thư ký Tùng đã chủ động bước tới nắm tay Đàn Quan Nam: “Đàn ảnh đế.”

“Hạ tổng chúng tôi mắc bệnh sạch sẽ nặng, không bắt tay cùng người khác, mong ngài lượng thứ.”

“Tôi hiểu.”

Đàn Quan Nam tính tình tốt, ở trong giới này nhiều năm, anh ta biết rõ hơn ai hết, người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.

Hạ Linh Tễ chính là vế sau.

Hơn nữa, anh ta cũng không tức giận, dù sao những người trong hào môn ai ai có chút tật xấu cũng là điều bình thường.

Phòng tiệc không lớn.

Mọi người đều đang chú ý tới tình hình ở đây.

Nhiều ý kiến thảo luận:

[Mọe ơi, nghe nói xét về ngoại hình thì Đàn ảnh đế đứng đầu giới giải trí đó, là một người ngoài vòng như Hạ tổng, lại có thể thắng được sao?]

[Khuôn mặt này, dáng người này của Hạ tổng thật sự tồn tại sao?]

Thực tế, bọn họ đều muốn gọi anh một tiếng “chồng”.

Nhưng—-

Nghĩ đến việc Hạ Linh Tễ thậm chí còn không cho phép cộng động mạng gọi anh như vậy, chứ đừng nói đến ngoài đời thật.

Tất cả mọi người đều đang im lặng, cực kỳ khắc chế sự kích động của mình.

Lúc này, Đàn Quan Nam nghiêng người tới gần Tần Mang, giọng nói ấm áp hỏi: “Tiểu sư muội, em quen Hạ tổng sao?”

Tư thế đứng tùy ý, như thể bọn họ mới là một đôi vậy.

Tần Mang hoàn toàn không chú ý tới động tác của anh ta, lúc này đang tức giận với Hạ Linh Tễ.

Đi công tác lâu như vậy, vừa về tới đã gọi cô “vị tiểu thư này”.

Thậm chí đến “Cô Tần” anh cũng không thèm gọi luôn!

Tần Mang khoanh tay, liếc nhìn người đàn ông quen đến không thể quen hơn đối diện, đôi môi đỏ mọng chậm rãi thốt ra ba chữ: “Không quen biết.”

Vừa dứt lời.

Thư ký Tùng, người ngoài thứ hai biết rõ nội tình có mặt ở đây cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Còn một người ngoài biết rõ nội tình khác cũng có mặt ở đây, Tiểu Đồng, hai mắt cô bé sáng rực lên.

Aaaaaaa, đây là tình huống kích thích gì vậy!!!

Hạ tổng, xông lên!!!

Đàn Quan Nam lịch sự chào tạm biệt Hạ Linh Tễ.

“Nếu Hạ tổng không có việc gì, vậy tôi xin phép đưa tiểu sư muội đi trước, không làm phiền nhã hứng của Hạ tổng.”

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Hạ Linh Tễ vang lên.

Tần Mang vốn không có ý định đi theo Đàn Quan Nam.

Vì cô buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.

Đàn Quan Nam nói nhỏ vào tai cô: “Tiểu sư muội, anh có chuyện muốn nói riêng với em.”

Chẳng lẽ có vấn đề gì đó trong kịch bản sao?

Tần Mang nhớ tới Phó Diên từng nói, bộ phim điện ảnh về bệnh trầm cảm mà gần đây cô tiếp xúc, Đàn Quan Nam cũng đang tiếp xúc.

Nhưng vẫn chưa quyết định có nhận hay không.

Cô đơn giản chỉ nghĩ đó là công việc.

Vậy nên liền trực tiếp đi theo anh ta lên sân thượng.

Nơi này dẫn thẳng đến hành lang.

Tần Mang rất hài lòng với địa điểm này, sau khi nói chuyện xong cô có thể trực tiếp về đi về phòng của khách sạn.

3 phút sau.

Trên sân thượng yên tĩnh và mờ ảo.

“Tiểu sư muội, em đã bao giờ nghĩ đến việc kết hôn chưa?”

Tần Mang sửng sốt: “Hả?”

Nội tâm đang gào thét: Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra cái gì đó??!!

Vừa rồi cô với Hạ Linh Tễ có làm gì rõ ràng như vậy ư?

Trong lúc cô đang vắt óc suy nghĩ.

Đàn Quan Nam rất thân sĩ mà đưa cho Tần Mang một miếng bánh ngọt và đồ uống, sau đó nói tiếp: “Với nghề nghiệp này của chúng ta, tốt hơn hết nên chọn người cùng ngành để kết hôn.”

Đây là một lời bày tỏ chân thành.

Nhưng Tần Mang càng nghe càng cảm thấy kỳ quái: “Cho nên?”

Sau khi uống hết ly champagne, Đàn Quan Nam nhẹ nhàng thở một hơi, nghiêm túc nhìn sang Tần Mang: “Rất xin lỗi khi đã mạo phạm đến em, nhưng em thực sự là người đầu tiên khiến anh có ý muốn kết hôn trong suốt những năm anh vào nghề tới giờ.”

Bắt nguồn từ câu nói kia—–

Tiếng cô gọi “chồng ơi” mà anh ta vô tình nghe được.

Nếu như là Tần Mang đang gọi anh ta—

Đàn Quan Nam phát hiện.

Dường như anh ta có thể sẵn sàng cho cô bất cứ thứ gì, kể cả hôn nhân.

“Anh chỉ là không muốn bỏ lỡ.”

“Anh có thể đợi em, lúc nào muốn công khai cũng được.”

“Anh cũng có thể cho em những tài nguyên tốt nhất.”

Tần Mang càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đàn sư huynh đây là đang tỏ tình cầu hôn với cô à?

Đây là lần đầu tiên Đàn Quan Nam tỏ tình với một cô gái, thực sự anh ta cũng rất căng thẳng.

Vốn dĩ anh ta không có ý định vội vàng như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Linh Tễ nhìn Tần Mang, anh ta có một loại cảm giác nguy cơ không thể giải thích được, giống như nếu bây giờ anh ta không nói ra thì sẽ mãi mãi không bao giờ có cơ hội.

“Vậy nên—-”

“Nếu như em chia tay, thì có thể ưu tiên cân nhắc anh được không…..”

Đàn Quan Nam không muốn đào góc tường của người ta.

Tần Mang vẫn còn trẻ, không có chuyện vừa yêu đương lần đầu tiên đã kết hôn ngay.

Nếu như chia tay.

Hy vọng cô có thể cân nhắc bản thân mình một chút.

Tần Mang cuối cùng cũng hiểu ý của anh ta.

Vừa định trả lời.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Giọng nói lạnh thấu xương của người đàn ông chợt vang lên,

Từng câu từng chữ: “Không thể.”

Tần Mang nghe được một âm thanh quen thuộc.

Liền vô thức nhìn sang.

Hạ Linh Tễ đã cởi chiếc áo khoác vừa mặc khi vừa bước vào bữa tiệc, chỉ mặc một bộ vest cao cấp, khuôn mặt lãnh đạm như trăng, đôi mắt xanh xám thần bí và lạnh lùng, giống như tảng băng lạnh giá trong sương tuyết, sự thờ ơ lạnh nhạt thấm đẫm trong cốt tủy.

Khi Tần Mang nhìn vào đôi mắt này, đôi mắt đen nhánh long lanh của cô chợt hiện lên chút chột dạ.

Từ từ.

Tại sao cô lại phải chột dạ?

Cũng không phải ngoại tình.

Chẳng qua chỉ là được người ta cầu hôn thôi mà.

Dù sao thì một nữ minh tinh xinh đẹp, ưu tú lại có sức quyến rũ lớn như cô được cầu hôn cũng là chuyện bình thường mà— nhỉ?

Tần Mang càng nghĩ càng cảm thấy mình không cần phải chột dạ.

Đôi mắt xinh đẹp khẽ động, trực tiếp nhìn thẳng vào Hạ Linh Tễ.

Đàn Quan Nam cau mày: “Hạ tổng, ngài….có việc gì sao?”

Thực ra anh ta muốn nói, chuyện này có liên quan gì đến anh không.

Hạ Linh Tễ thậm chí còn không thèm liếc nhìn Đàn Quan Nam, ánh mắt lãnh đạm lướt qua, mang theo dáng vẻ khinh thường, không thèm để vào mắt.

Ngón tay thon dài lạnh lùng chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.

Một vòng lại một vòng.

“Lại đây.”

Hai từ ngắn gọn, lời ít ý nhiều lại vô cảm vang lên trên sân thượng im lặng.

Gọi ai lại đây.

Không cần nói cũng biết.

Tần Mang đứng yên tại chỗ, không động đậy.

Thực ra trong đầu cô vẫn đang nghĩ.

Cứ như vậy mà đi qua có vẻ không có mặt mũi, dù sao thì anh bảo cô tránh ra, cô liền tránh ra, anh bảo cô lại đây, cô liền qua đó à?

Có khác gì thú cưng không.

Nhưng nếu như không qua đó—–

Vậy chẳng phải mình sẽ đứng cùng chiến tuyến với “đối tượng ngoại tình” ngay trước mặt chồng mình hay sao, như vậy không quá thỏa đáng nhỉ.

Tần Mang rối rắm không thôi.

Nhưng mà sự kiên nhẫn của Hạ Linh Tễ đã hết.

Trước mặt Đàn Quan Nam, Hạ Linh Tễ trực tiếp một tay vòng qua chân, nhẹ nhàng bế bổng cô lên, vác trên vai.

Tần Mang giật mình: “A–”

Giây tiếp theo.

Làn váy đỏ như tranh thủy mặc của cô gái quấn quýt lấy ống quần tây lãnh đạm cấm dục của người đàn ông.

“Tiểu sư muội…..”

Sắc mặt Đàn Quan Nam khẽ đổi.

Vừa định đi lên ngăn cản.

Thì thư ký Tùng đang mang theo vài vệ sĩ mỉm cười chặn anh ta lại: “Đàn ảnh đế xin dừng bước. Cô Tần không phải người mà ngài có thể mơ ước được.”

Ngay cả một người thân sĩ như Đàn Quan Nam, nghe đến đây sắc mặt cũng bỗng dưng thay đổi.

Và trong hành lang kính cách đó không xa.

Tần Mang dùng đầu ngón tay kéo kéo áo sơ mi của người đàn ông cao cao tại thượng kia, giọng nói mềm mại, tựa như làm nũng: “Hạ Linh Tễ!”

“Anh đây là cường bạo sao?”

Người đàn ông ôm cô gái bằng một tay, tay còn lại tùy ý nới lỏng cà vạt một chút.

Không còn chút cấm dục lãnh đạm nào, lúc này lại tràn đầy cảm giác hoang dã và phóng túng.

Xương quai hàm cân đối hoàn hảo hơi siết chặt, đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ cười lạnh, gằn giọng nói một câu: “Anh là chồng em.”

————————

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ nghèo nghèo: Tuyên bố chủ quyền.jpg