Công Khai

Chương 54



Tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị đã trực tiếp đăng video chất lượng cao này lên.

Cộng đồng mạng trong nước vốn còn đang nghi ngờ nay đã im lặng ngay lập tức.

Họ hoàn toàn không ngờ tới.

Trong vòng quan hệ hỗn loạn như giới kinh doanh, lại có người như Hạ tổng….. thủ thân như ngọc đến mức này.

Đờ mờ.

Làm sao bây giờ, lại bắt đầu hâm mộ Hạ phu nhân rồi!!!

Tìm đâu ra người đàn ông thần tiên giữ mình trong sạch, dù ở nước ngoài xa xôi vẫn ghi nhớ lời vợ, tuân thủ nam đức, thủ thân như ngọc đây!!!!

Điều quan trọng là Hạ phu nhân vậy mà nhẫn tâm không chịu lộ mặt, không khoe khoang, không tuyên bố chủ quyền gì cả!!

“Khi Hạ tổng nói câu “Tôi biết” kia, ú ú ú ú, tôi có một loại cảm động không thể giải thích được.”

“@Toàn bộ đàn ông, nhìn đi, nhìn đi, làm đàn ông thì phải như Hạ nam thần đây này!! Phải tuân thủ nam đức, thủ thân như ngọc. Làm sao vẫn có một số bộ phận đàn ông coi việc ngủ cùng nhiều phụ nữ là tiêu chí để thể hiện năng lực của mình nhỉ?”

“Hạ tổng đã mang lại thể diện cho tất cả những người đàn ông của nước mình. Anh ấy không chỉ bảo vệ trinh tiết của cá nhân mình mà còn là mặt mũi của tất cả cánh đàn ông Trung Quốc!”

“@bạn trai, ra đây mà học người ta đi!”

“@chồng, anh mau nhìn chồng người ta đi, vừa có tiền, có kỷ luật lại còn biết giữ mình trong sạch! Bà đây không trông mong anh giàu có, chỉ mong anh giữ gìn bản thân thì rất khó sao?!!”

“Hahahaha, cười chết tôi, Hạ nam thần thực sự là hình mẫu cho tất cả cánh đàn ông. Là phụ nữ, khi nhìn thấy những mỹ nữ mắt xanh tóc vàng mà tôi còn rung động. Vậy Hạ nam thần còn cau mày, trực tiếp xách quần chạy 2 nghìn mét!”

“Ảnh chụp màn hình.jpg Hạ tổng chê!!! Hahahaha”

“Thật ra tôi có thể hiểu tại sao những ông trùm đó lại có thể rơi vào bẫy của những người đẹp đấy. Mòe ơi, thân hình kia, khuôn mặt kia quá tuyệt vời, không rơi vào bẫy mới lạ.”

Vì vậy, việc một số người đàn ông không thích gần phụ nữ thì là điều dễ hiểu, những không thích gần phụ nữ đẹp thì khó hiểu đấy.

Có ai trên đời này lại không yêu cái đẹp?

Ngược lại, chỉ có Hạ Linh Tễ, từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt vô cảm.

Lại còn quay người và rời đi ngay lập tức.

Dứt khoát đầy nhanh nhẹn.

Làm người khác hoài nghi thậm chí bữa tiệc có những ai chưa chắc anh đã kịp nhìn đến.

“Hạ tổng, vẻ mặt lạnh lùng, chẳng trách được mệnh danh là tảng băng lạnh lùng cấm dục, ngay cả mỹ nhân cấp độ này cũng coi thường.”

“Nội tâm Hạ tổng: Mọi người ham sắc, tôi chê sắc.”

“Hahahaha lầu trên khiến tôi cười chết!!”

“Mọi người lạc đề rồi, trọng điểm là, nếu như không phải Hạ tổng, vậy thì có những ai liên quan đến sự việc này?”

“Hẳn là ở nước ngoài, thật dám chơi!”

Tần Mang đã trực tiếp ăn dưa từ thư ký đi cùng Hạ Linh Tễ.

Hóa ra các ông trùm kinh doanh ở nước L chơi lớn như vậy, đây không phải là lần đầu tiên họ dùng một bữa tiệc kinh doanh nghiêm túc làm lá chắn cho việc tụ tập người tổ chức bữa tiệc dâm loạn kiểu này.

Vừa hay lần này bị bọn họ bắt gặp.

Bao gồm lần này, việc bị bắt cũng đã ảnh hưởng đến một số ông trùm quốc tế nổi tiếng.

Trong số đó có những nhân vật thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh.

Còn về cách chơi, thư ký rất xấu hổ khi nói chuyện này với phu nhân trước mặt Hạ Linh Tễ.

Nên chỉ nói một cách mơ hồ cho qua.

Tốt hơn hết là nên để Hạ tổng đích thân nói cho phu nhân nghe.

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mang mở to, trong lòng kinh hãi.

Lúc trước cô đã từng nghe chú nhỏ nhắc đến một đối tác cũng như vậy.

Không ngờ tới trong bóng tối lại có thể chơi điên cuồng như vậy.

Chẳng trách tiểu dưa hấu luôn nói với cô, những vị nhân vật lớn đều có những đam mê kì quái.

Nếu người có quá nhiều tiền, khó tìm được sự đột phá trong sự nghiệp, thì họ sẽ tìm kiếm sự kích thích ở những khía cạnh khác.

Ví dụ, có một số người thích nuôi dưỡng tình nhân.

Một số người thích trở thành M. (*trong SM)

Lại ví dụ như Chu tổng, vì muốn kích thích mà còn uống thuốc tráng dương.

Tất nhiên, càng có nhiều bữa tiệc dâm loạn như vậy, thì người ta càng thú vị và kích thích hơn.

Nửa đêm, Hạ Linh Tễ đã xử lý xong công việc, thấy vẻ mặt Tần Mang vẫn bừng bừng hứng thú, liền mạnh mẽ mà dứt khoát tắt video, yêu cầu cô đi nghỉ ngơi.

Tần Mang nhìn màn hình tối sầm lại.

Hừ một tiếng.

Khó có lần cô không tức giận.

Ngọn đèn tường mờ mờ được bật lên, thân hình xinh đẹp của cô gái dưới tấm chăn chợt duỗi thẳng ra, nghiêng người sang chiếc gối trống bên cạnh.

Cô vừa định mở weibo lên để xem tin tức, dù sao thì Hạ Linh Tễ cũng không biết cô ngủ hay chưa.

Giây tiếp theo.

Điện thoại rung lên trong lòng bàn tay.

Anh tra: [Không được lướt tin tức.]

Tần Mang theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía camera trong phòng ngủ: đã tắt rồi mà.

Sau đó thở phào một hơi.

Không đúng, vậy anh —

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Làm sao anh biết em muốn lướt weibo?]

Chẳng lẽ trong phòng ngủ còn lắp camera lỗ kim?

Quá biến thái!

Lần này Hạ Linh Tễ trả lời rất nhanh.

Anh trai: [Bà Hạ, em vừa mới viết 5 chữ “bằng mặt không bằng lòng” này ở trên mặt đấy.]

Tần Mang: “…..”

Không có chuyện cô ngại ngùng đâu.

Cô nhanh chóng gõ ra một dòng chữ rồi gửi đi, sau đó nhét điện thoại xuống dưới gối bên cạnh, nhắm mắt ngủ!

Ở nước ngoài xa kia.

Hạ Linh Tễ, người đã thay một bộ vest đắt tiền, nghe diễn biến của tình hình hiện tại, lông mày lạnh lùng, không có bất cứ cảm xúc tức giận nào.

Chỉ khi nhìn thấy tin nhắn của Hạ phu nhân, mới có thể hiện lên vài phần độ ấm.

Màn hình hiện lên—

Tiểu sư tử: [Chắc chắn là anh nhìn sai rồi! Em đã ngủ rồi nhé!]

[Hiện tại bổn tiên nữ đã xuất thần đi đánh cờ với Chu Công rồi!]

Giây tiếp theo.

Người thư ký đi cạnh đã tận mắt chứng kiến người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng, đột ngột cong khóe môi nở một nụ cười khẽ.

Hạ Linh Tễ cầm chiếc trâm cài áo bằng đá ngọc bích xanh tuyệt đẹp trên tủ cạnh tấm gương toàn thân lên, rồi đeo nó lên ngực một cách cẩn thận mà chậm rãi.

Thư ký đi cùng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhưng vẫn thận trọng hỏi: “Hạ tổng, chúng ta đến đồn cảnh sát.”

Vậy nên ngài mặc lộng lẫy xa hoa như vậy có phải là quá phô trương không?

Như vậy không quá tốt đâu nhỉ.

Hạ Linh Tễ đã bước ra ngoài.

Lạnh lùng cười: “Làm sao?”

“Tôi còn phải mặc một bộ đồ đen để bày tỏ lòng chia buồn sâu sắc với những gì đã xảy ra với bọn họ à?”

Thư ký đi cùng không dám ho he tiếng nào.

Tâm trạng tốt của Hạ tổng chỉ dành cho phu nhân mà thôi.

*

Sáng sớm hôm sau.

Ổ Vũ Tây che mưa chắn gió chạy đến.

Có tài xế và vệ sĩ bên cạnh, nên cô không bị ướt chút nào, chỉ muốn đến để ăn dưa thôi.

Nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi.

Tần Mang vừa nói chuyện điện thoại với mẹ chồng xong, bày tỏ sự tin tưởng vào người chồng thủ thân như ngọc.

Sau đó, cô phát đi phát lại đoạn video do tập đoàn Hạ thị công bố tối qua.

Sau khi cư dân mạng cắt ghép, chỉ còn lại đoạn hội thoại mời gọi và từ chối không chút do dự kinh điển bằng tiếng anh.

Trong video.

Phía sau người đàn ông là một tấm kính trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy những ánh đèn neon đan xen ngoài cửa sổ, tràn ngập sự sự sa đọa trong thành phố vàng son hoa lệ này.

Chỉ có Hạ Linh Tễ mặc bộ vest cao quý, đôi mắt xanh xám của anh tràn ngập sự thờ ơ, lạnh lùng, sâu không thấy đáy. Lúc anh nói chuyện, ánh mắt lại cực kỳ tỉnh táo, lãnh đạm.

Những đốt ngón tay thon dài vô tư vuốt ve chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út.

Ngữ khí bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”

“Tôi biết.”

So với những câu nói dài của những người đó, Hạ Linh Tễ chỉ có hai câu ngắn ngủi, nhưng khiến Tần Mang đã xem đi xem lại vô số lần.

Đêm qua vừa nghe Hạ Linh Tễ nói anh từ chối rồi.

Nhưng cô không biết anh từ chối theo cách nào.

Những lời nói tối hôm qua, không có một câu nào lừa cô.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến, chứ đừng nói đến việc sẽ do dự.

Ổ Vũ Tây đến để nghe dưa của bữa tiệc dâm loạn tối qua.

Nhưng lại bị bắt nghe đi nghe lại đoạn đối thoại tiếng Anh này hàng chục lần.

Sau đó còn phải phát biểu bài cảm xúc 3000 chữ để giải thích tầng nghĩa sâu xa hơn của đoạn hội thoại này.

Ổ Vũ Tây cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Mang, nghiêm túc tổng kết: “Tiểu sư tử.”

“Một khi đàn ông bắt đầu thủ thân như ngọc vì một người phụ nữ, tuyệt đối là yêu cô ấy sâu đậm!”

Mặc dù Tần Mang hài lòng với hành vi này của Hạ Linh Tễ.

Nhưng hoàn toàn không dám nghĩ về phương diện này.

Hạ Linh Tễ yêu cô?

Tần Mang khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo, đầu ngón tay trắng nõn vô tình cuối lấy sợi tóc bên tai, mỗi động tác đều tràn ngập vẻ phong tình vạn chủng được khắc sâu vào xương cốt, đôi môi đỏ ướt át cong lên: “Rõ ràng anh ấy ham muốn thân thể mình.”

Dù sao.

Hạ Linh Tễ cũng rất hiểu cô.

Nếu anh thực sự chạm vào người phụ nữ ở bên ngoài, anh sẽ không bao giờ có thể chạm vào cô nữa.

Ổ Vũ Tây bị thuyết phục, tranh thủ cơ hội sơ sờ làn da và bàn tay mịn màng mềm mại như sữa của bạn thân: “Với thân hình và vẻ ngoài của cậu, nếu có người nói—không thèm muốn thân thể cậu, vậy anh ta nhất định là kẻ thường xuyên nói dối.”

“Vậy nên—”

Cô ấy kéo dài giọng nói.

Tần Mang đã sớm quen với bộ dáng ra vẻ lưu manh này của cô.

Thuận thế cô nằm xuống ghế sofa.

Nhìn chiếc đèn chùm pha lê trong phòng khách, cô khẽ nhướng mi: “Cho nên?”

Ổ Vũ Tây: “Vậy nên Hạ tổng không chỉ là người đàn ông tốt thủ thân như ngọc, lại càng là một người đàn ông thành thật chính trực!”

Sau đó, cô ấy mở weibo trên di động ra nói: “Cậu xem trên mạng có bao nhiêu người muốn làm Hạ phu nhân, 90 triệu tình địch đấy!”

Tần Mang thật sự không để ý tới lượng fans của Hạ Linh Tễ.

Một số người không cần làm gì cả.

Chỉ cần đăng hai bài trên weibo mà đã có thể có 90 triệu người theo dõi?

Cô tùy ý bấm vào bình luận trên weibo của Hạ Linh Tễ.

Không giống như bài đăng trên weibo của người khác, khu vực bình luận của Hạ Linh Tễ tràn đầy những ** và ***.

Có thể thấy, nếu không gọi chồng thì là đang tự gọi mình là Hạ phu nhân.

Dù sao hai từ này, đều bị mã hóa thành * rồi.

Nhìn thấy Tần Mang hơi híp mắt lại, Ổ Vũ Tây cổ ý hỏi: “Thế nào, có phải là rất muốn tuyên bố chủ quyền không?”

“Rất muốn nói cho cả thế giới biết, người đàn ông này là của cậu, bọn họ đều không thể mơ ước?”

Không hổ là người bạn thân lớn lên từ bé cùng nhau, cô ấy có thể đoán được rõ ràng tâm tư của Tần Mang.

Nhưng mà—

Tần Mang chậm rãi đóng weibo lại, mở app gõ mõ online lên.

“Cốc, cốc, cốc,…” tiếng gõ mõ đều đặn vang lên.

Kèm theo đó là lời nói mềm mại nhẹ nhàng đầy tao nhã của cô gái: “Hạ quý phi còn chưa đủ mê hoặc trẫm đến mức mất lý trí.”

Ổ Vũ Tây: “…”

Vậy cậu gõ mõ làm cái gì!

Tiểu lừa đảo!

Tập đoàn Hạ thị nhanh chóng làm sáng tỏ.

So sánh thì hiệu suất còn nhanh hơn các tập đoàn khác trong danh sách nhiều.

Vì—

Tổng giám đốc của bọn họ thực sự có đi vào, tuy nhiên sau đó đã ra ngay!!

Tất cả các bộ phận marketing đều thống nhất không ngừng làm giảm các xu hướng tìm kiếm và hướng sự chú ý của cư dân mạng vào khen ngợi Hạ Linh Tễ, đảm bảo không để họ nghĩ xấu về chủ tịch của bọn họ.

Nước ngoài.

Khi Hạ Linh Tễ nhìn thấy nhóm người kia, tất cả đều tỏ ra chán nản.

Không còn dáng vẻ hoành tráng như tối qua.

Trong căn phòng trống trải và lạnh lẽo của đồn cảnh sát, Hạ Linh Tễ là người duy nhất vẫn bình tĩnh trước sau như một.

Một số ông chủ trong nước không nhịn được hoài nghi: “Không phải đám cảnh sát này do tên tiểu tử cậu gọi tới đấy chứ?

Có người còn nói hùa: “Đúng vậy, bằng không thì tối qua vì sao cậu nhất quyết không tới?”

“Chắc chắn sớm biết sẽ có cảnh sát tới nên mới vậy!”

Làm sao một người đàn ông có thể đối mặt với nhiều mỹ nhân như vậy mà vẫn có thể rời đi mà không quay đầu lại, rõ ràng đã sớm biết đó là một cái bẫy.

Hạ Linh Tễ bình tĩnh chỉnh lại chiếc khuy tay áo màu xanh lam phù hợp với chiếc trâm cài áo bằng đá ngọc bích, nghe được lời này, anh cười như không cười nhìn bọn họ: “Ồ?”

“Vậy tôi đi nhé?”

“Từ từ.”

Bọn họ vẫn còn đang chờ Hạ Linh Tễ giúp đỡ, sao thế thể cứ vậy mà đi được.

Mọi người đều bị “bắt”, chỉ có anh là người duy nhất, có thể nói là niềm hy vọng của cả nhóm người, sao sao có thể dễ dàng rời đi được.

Đương nhiên, Hạ Linh Tễ cũng không thể để họ tiếp tục ở lại đây rồi mang lại sự xấu hổ cho quốc gia.

Anh lại ngồi xuống.

Sau khi bàn bạc xong cách giải quyết.

Hạ Linh Tễ mới đứng dậy rồi rời đi.

Có người nhịn không được mà hỏi anh: “Hạ tổng, sao tối qua anh lại không tham gia?”

Bữa tiệc có hàng chục người.

Chỉ có mình anh là người duy nhất sạch sẽ.

Hạ Linh Tễ đứng ở cửa, hơi nghiêng đầu, nhìn bọn họ với vẻ mặt khinh thường: “Không bằng một góc của vợ tôi, sao tôi phải tham gia?”

Rồi anh bước ra ngoài.

Cả nhóm người đồng loạt nhìn nhau: ???

Ý gì?

Ý là ánh mắt của bọn họ quá thấp kém?

Hạ Linh Tễ không quan tâm bọn họ nghĩ gì.

Có lẽ sau khi tìm được cách hợp pháp giúp bọn họ thoát ra ngoài.

Thì hãy để việc đó cho người dưới xử lý đi.

Giờ đây, những nhân tài nòng cốt trong tập đoàn Hạ thị thực sự coi Hạ tổng như một vị thần để tôn thờ.

Suýt chút xíu nữa thôi!

Bọn họ cũng chính là một trong những người được cứu ra.

Bản thân Hạ Linh Tễ cũng coi trọng vấn đề này, anh đến đây là vì việc hợp tác xuyên biên giới, nhưng vì sự cố bất ngờ này nên thời gian về nước có thể bị hoãn lại.

*

Vì lý do xét duyệt, nên bộ phim về bác sĩ trầm cảm kia cũng bị trì hoãn, có ý kiến cho rằng kịch bản cần được viết lại.

Nói cách khác, Tần Mang lại được rảnh 3 tháng.

“Có kịch bản mới nào không?”

“Sao em đột nhiên hào hứng thế?”

Kể từ khi Tần Mang được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Quyết, các đạo diễn và nhà sản xuất đã thấy khả năng diễn xuất và tiềm năng của Tần Mang không phải là bình hoa như lời đồn.

Cộng với việc cô có khuôn mặt xinh đẹp phù hợp với màn ảnh rộng và phim điện ảnh, nên đương nhiên có nhiều kịch bản đến với cô hơn.

Mạnh Thính cảm thấy cô có chút kỳ lạ.

Dựa theo tính tình thích nghỉ phép của vị tổ tông này, có 3 tháng rảnh rỗi không phải cô nên đi chơi xả láng sao?

Sao đột nhiên lại muốn vào đoàn phim.

Không đúng.

Có gì rất không đúng nha.

Tần Mang liếc xéo anh ta một cái, kiên quyết nói: “Em muốn làm Ảnh hậu.”

Sau đó!

Công khai Hạ Linh Tễ!

Không cho phép ai được mơ ước tới người của cô!

Mạnh Thính không hiểu loại tham vọng đột ngột này tới từ đâu nên nhanh chóng đầu hàng, liền đưa kịch bản của các đoàn phim khác nhau mà anh ta đã sàng lọc từ trước cho đại tiểu thư tự lựa chọn.

“Ảnh hậu tương lai, mời lật thẻ bài.”

Có tham vọng là chuyện tốt.

Dù sao cũng hơn là rảnh rỗi.

Hơn nữa—

Anh ta thần bí nói: “Thẩm Uyển Âm đã vào đoàn phim truyền hình cực kỳ nổi tiếng cấp S+ về triều đại nhà Thanh, vai nữ chính.”

“Bộ phim này còn tới tìm em mời đóng vai nữ phụ nữa đấy.”

Một Quý phi nương nương xinh đẹp nhưng cố chấp.

Cuối cùng bị nữ chính cho một ly rượu độc, trực tiếp knock out.

Nếu là lúc trước, Tần Mang có thể sẽ nhận đấy.

Vai diễn này thực ra là một cuộc kiểm tra kỹ năng diễn xuất, nếu diễn tốt thì sẽ là một nhân vật kinh điển, nếu diễn không tốt thì sẽ là một người phụ nữ điên.

Tần Mang vội vàng muốn cầm cúp Ảnh hậu.

Đợi cô thực hiện được ước mơ của mình, cũng sẽ đi đóng vài bộ phim truyền hình.

Phim điện ảnh và phim truyền hình đều có những khiêu chiến khác nhau.

Tần Mang rất thích những thử thách chưa biết trước.

Nhưng không phải bây giờ.

Còn về Thẩm Uyển Âm.

Tần Mang cũng lười để ý đến.

“Chương trình [Ai mới là hung thủ?] bên kia đã quyết định cắt nối biên tập như bình thường.”

“Chiêu lần trước của em, thực sự là cơn ác mộng của Thẩm Uyển Âm, nghe người trong giới nói, bây giờ yêu cầu đầu tiên của Thẩm Uyển Âm khi tham gia bất cứ hoạt động nào hay tài nguyên nào chính là phải tránh xa em ra.”

“Nếu em tham gia, thì cô ta sẽ không tham gia.”

Mạnh Thính cười ngất.

Trước khi Thẩm Uyển Âm phẫu thuật, còn có người sẽ so sánh cô ta với Tần Mang.

Dù sao thì lúc đó Thẩm Uyển Âm đã cố gắng marketing để chèn ép cô.

Bây giờ cô ta trở lại, vừa bước đi đầu tiên đã bị Tần Mang đạp đổ.

Kết quả là việc marketing lăng xê không thể nào tiếp tục được.

Hơn nữa.

Trong khoảng thời gian cô ta rút lui khỏi giới giải trí, Tần Mang đã phát triển rất nhanh, bộ phim [Kinh Hoa Cựu Mộng] đã trở thành tác phẩm hot khiến cô rất được khán giả yêu thích.

Thậm chí, số lượng người hâm mộ của Tần Mang còn vượt xa cô ta, hơn nữa tất cả đều là fans sống.

Trên mạng cũng có phong phanh nghi ngờ Thẩm Uyển Âm đã phẫu thuật thẩm mỹ, tuy đã nhanh chóng bị áp xuống những cư dân mạng cũng không phải kẻ ngốc.

Cô ta hiện tại rất vội vàng tìm tác phẩm riêng của mình để duy trì sự nổi tiếng.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang lười biếng nhếch lên, đầu ngón tay nghịch nghịch chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, nhẹ nhàng đeo ở ngón trỏ, nơi vốn dĩ đeo chiếc nhẫn đuôi cá.

Viên đá chủ đạo hình giọt nước, là viên kim cương màu vàng trong và sáng bóng, được bao quanh bởi hàng trăm viên kim cương tròn nhỏ, dưới ánh nắng tỏa ra màu vàng nhạt rất đẹp.

Đeo trên xương ngón tay trắng nõn mềm mại của Tần Mang, nó đặc biệt tinh tế và lộng lẫy.

Nhưng vẫn còn khá khiêm tốn rồi.

Dù sao thì Tần Mang còn thường xuyên đeo những thứ xa xỉ hơn nhiều.

Kể từ khi teaser chương trình được phát sóng, tất cả Internet đều biết điều đó.

Tần Mang thích tất cả các loại đá quý, cũng đã sưu tầm được vô số loại. Vậy nên sau này dù cô có đeo trang sức nào thì cộng đồng mạng cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Vì vậy, khoảng thời gian gần đây, cô thường xuyên đeo nhẫn cưới tham gia các sự kiện.

Mọi người đều không nghĩ ý gì khác.

Tần Mang cũng cảm thấy không thể hiểu được chính mình.

Nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Linh Tễ đi đâu cũng đeo nhẫn cưới, không hề tháo xuống, nên từ đó cô cũng không tự chủ được mà đeo lên.

Mặc kệ lời nói của Mạnh Thính, liền giống như chưa bao giờ để ý tới Thẩm Uyển Âm.

Tần Mang rất nhanh đã quyết định chọn bộ phim thanh xuân [Thời đại của chúng ta], mất 2 tháng để quay phim.

Bộ phim này có rất nhiều nhân vật, mỗi nhân vật trong đó đều có tính cách, tình cảm riêng. Nhân vật nữ chính do Tần Mang đảm nhiệm là một học sinh trung học, hầu hết các cảnh quay đều quay trong khuôn viên trường.

Những phân cảnh đô thị không quá nhiều.

Dường như làm cô quay trở về thời học sinh một lần nữa vậy.

Lúc quay bộ phim này, trong đầu Tần Mang lại nghĩ đến— thời thanh xuân vườn trường của Hạ Linh Tễ như thế nào.

Chắc chắn không có niềm đam mê nhiệt huyết tuổi trẻ như trong những bộ phim điện ảnh.

Anh có lẽ—máu lạnh vô tình?

Vì vậy khi mùa hè vừa đến.

Tần Mang liền đặc biệt nhớ Hạ Linh Tễ.

Đếm đầu ngón tay.

Thâm Thành còn một tuần nữa là đến giữa hè rồi!

Nhà cũ của Hạ gia, hoa tử đằng lại nở rộ, từng chùng từng chùm rủ xuống con phố nhỏ đầy cổ kính.

Sau khi Tần Mang đóng máy xong, việc đầu tiên chính là về thăm bố mẹ chồng.

Lúc này cô đang đứng dưới mái hiên hành lang ngoài sân, lật giở cuốn album ảnh mà mẹ chồng tìm được.

Ảnh của Hạ Linh Tễ thực sự vô cùng ít ỏi.

Đa số đều là ảnh lúc tốt nghiệp.

Tần Mang nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, ngón tay vuốt ve một tấm ảnh chụp lễ tốt nghiệp cấp ba của anh.

Lúc đó anh đứng dưới gốc cây bồ đề rất lớn.

Ở phía xa kia là những học sinh mặc đồng phục.

Rất nhiều người đều nhìn về phía anh.

Rõ ràng anh ngay từ bé đã rất đẹp trai, ở đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, chắc chắn hẳn là có rất nhiều tiểu học muội đều kêu gào “học trưởng” này kia!

Lừa đảo.

Còn nói không có tiểu học muội.

Khi đó, các đường nét trên khuôn mặt của Hạ Linh Tễ đã lộ rõ vẻ đẹp trai, chỉ là thiếu đi vài phần thành thục của tuổi trưởng thành, nhiều thêm vài phần trẻ trung của tuổi thiếu niên.

Hạ phu nhân cũng có chút bùi ngùi.

“Linh Tễ lúc ấy, hầu như không mấy khi bộc lộ cảm xúc và sở thích của mình ra bên ngoài.”

Tần Mang có chút kinh ngạc: “Anh ấy lúc nhỏ đã như vậy rồi sao?”

Hạ phu nhân lại lấy ra một cuốn album khác.

Lần này có vẻ cũ kỹ hơn một chút.

Vừa mở ra xem.

Sau đó Tần Mang liền bị moe xỉu!

Cậu bé dễ thương với làn da trắng nõn, đôi mắt xanh lam to tròn long lanh.

Khi còn nhỏ, đôi mắt của Hạ Linh Tễ vẫn chưa lạnh lùng trầm thấp, sâu không lường được như bây giờ, mà ngược lại cực kỳ long lanh, trong trẻo, chỉ cần liếc nhìn cũng có thể nhìn thấu đến tận cùng.

A!

Đây là Hạ Linh Tễ sao???

Hay đơn giản chỉ là một cách lừa người để sinh cho anh một đứa con thôi!!!

Tần Mang không nhịn được mà lấy điện thoại ra, chụp hết tấm này đến tấm khác.

“Đáng yêu.”

“Siêu đáng yêu!!”

“A a a a tấm ảnh ngồi trên máy bay nhỏ này chụp càng đáng yêu hơn!!”

“Cái tấm đang cầm bút lông này, là đang học viết chữ sao ạ? Trên mặt anh ấy lấm lem như râu mèo vậy.”

Tần Mang càng xem càng nghi ngờ.

Cậu bé đáng yêu này, có thực sự là Hạ Linh Tễ không?

Không phải là anh em sinh đôi hay em trai gì gì đó chứ.

“Khi nó còn bé thực sự rất đáng yêu, cũng không sợ người lạ, khi đó nó rất hay cười, gặp ai cũng sẽ cong mắt lên cười.” Hạ phu nhân chìm vào hồi ức.

Đáng tiếc, sau khi Hạ Linh Tễ vỡ lòng, liền bị coi là người thừa thế mà giáo dục khắc nghiệt, bất cứ khi nào cũng phải luôn giữ vững tinh thần ổn định, lãnh đạm, thong dong của người thừa kế Hạ thị.

Sau đó không biết từ khi nào, ngay cả người mẹ như Hạ phu nhân cũng không còn được nhìn thấy bất cứ cảm xúc lên xuống nào của con trai mình nữa.

Dường như đã nhìn thấu hồng trần.

Nghe Hạ phu nhân kể vài câu chuyện về Hạ Linh Tễ khi còn nhỏ, Tần Mang chợt nhận ra, hình như mình bây giờ mới bắt đầu hiểu được anh.

Vì thế.

Muốn tiếp tục tìm hiểu sao?

Tần Mang đột nhiên hỏi lại chính mình.

Ánh mắt rơi vào bức ảnh dễ thương của cậu bé với đôi mắt xanh lam to tròn ngấn nước.

Mòe nó!

Có hiểu hay không cũng không quan trọng.

Quan trọng là!

Loại gen này của Hạ Linh Tễ, sau này cô nhất định phải có được!!

Cảm xúc của Tần Mang đều viết hết lên trên mặt.

Đừng nói Hạ Linh Tễ có thể chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu, đến ngay cả Hạ phu nhân cũng có thể.

Hạ Linh Tễ cầm tay Tần Mang thở dài: “Con cái không phải là công cụ để kế thừa sự nghiệp của gia đình. Khi nào các con cảm thấy mọi chuyện nên đến một cách tự nhiên, và sẵn sàng chuẩn bị đón nhật một sinh mệnh mới thì hãy nghĩ đến.”

Tần Mang gật đầu đồng ý.

Vậy nên.

Sau này nếu có em bé, cô sẽ phụ trách sinh, Hạ Linh Tễ phụ trách chăm sóc nó, cực kỳ công bằng.

……

Sau khi cả nhà ăn cơm xong.

Tần Mang liền trở về trang viên Hoàn Hồ với một loạt chiến lợi phẩm.

Trở về phòng ngủ chính, cô liền đi tắm bồn để thư giãn cơ thể.

Dù sao, quay phim thực sự rất mệt mỏi!

Sau khi kết thúc, cả thân hình mảnh khảnh liền thoải mái nằm ườn trên ghế sofa trước cửa kính sát đất, chuẩn bị say sưa xem phim.

Nào ngờ, vừa cầm ipad lên, Ổ Vũ Tây đột nhiên gửi một tin nhắn Wechat.

Vũ trụ để nhất đại võng hồng: [Đờ mờ, cậu mau nhìn chồng cậu đi, đẹp điên đảo chúng sinh!!! Ảnh chụp màn hình.jpg]

???

Ai?

Là người chồng đi công tác hơn hai tháng của cô?

Bấm vào bức ảnh.

Lọt vào tầm mắt là ảnh Ổ Vũ Tây chụp màn hình ảnh Ổ Uyên đăng trong vòng bạn bè.

Ổ Uyên: “Anh zai này vừa về nước đã hẹn đi đánh nhau. Có vị huynh đệ nào đến cứu chiếc bao cát này không? Hình ảnh x9.]

Ổ Vũ Tây vẫn đang gửi tin nhắn một cách điên cuồng: [Sao rồi, sao rồi? Có phải là trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch thình thịch?]

[A a a a a a, không ngờ Hạ tổng không chỉ biết lái máy bay lại còn biết quyền anh. Anh trai mình từ nhỏ đã tập quyền anh, bây giờ vậy mà lại bị chồng cậu đè xuống đánh. Chậc chậc chậc, quả nhiên nam thần chính là nam thần!!!!]

9 bức ảnh mà Ổ Uyên đăng lên vòng bạn bè đều là hình ảnh Hạ Linh Tễ đang đứng trên võ đài quyền anh, đôi mắt xanh xám tràn đầy vẻ nguy hiểm hoang dã, như thể ngay giây sau đó anh sẽ đấm chết ai đó vậy.

Tần Mang không hề sợ.

Thậm chí còn không có tâm tình xem những bức ảnh quyền anh đầy hoang dã và quyến rũ.

Chỉ biết người chồng của mình gần ba tháng chưa về bây giờ đã về nước.

Vậy mà còn là từ vòng bạn bè của người khác biết được!

Khuôn mặt xinh đẹp lười biếng của Tần Mang trong nháy mắt tối sầm xuống, đôi mắt gợn sóng bao phủ một tầng băng mỏng.

Nghĩ đến bài viết vẫn được ghim cố định trên weibo của tập đoàn Hạ thị.

Tuân thủ nam đức? Vừa về nước còn không nói với vợ, thủ cái mọe gì nam đức?

Tần Mang bỗng nhiên đứng dậy.

Hỏi Ổ Uyên định vị.

Sau đó, cô thản nhiên để mái tóc đen dài khi quay phim, thay một bộ váy hai dây dài màu đen đơn điệu lạnh lùng, uyển chuyển đi giày cao gót xuống tầng.

Tần Mang không nhìn vào gương, trước khi ra ngoài vô tình nhìn thấy khẩu súng đồ chơi nhỏ màu đen được tùy ý đặt trên tủ trước khi đi quay phim.

Tiện tay ném nó vào túi xách.

Đi thẳng đến câu lạc bộ quyền anh.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt người phụ nữ lạnh lùng, với mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ căng mọng, vừa quyến rũ vừa ma mị, hoàn toàn không giấu được vẻ đẹp hùng hổ dọa người của mình.

Trên mặt của cô như đang viết—muốn đi mưu sát chồng.

—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ nghèo nghèo: Vợ ơi oan uổng anh quá, anh đến đây để giải phóng tinh lực kìm nén suốt 3 tháng qua thôi, để tránh tổn thương đến em mà!!!