Công Là Vạn Nhân Mê

Chương 3: Thế giới III. Hotboy trường (I)



10.

Ngàn vạn bài tình ca hát tặng cậu (I)

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn neon lập loè, mùi khói rượu và son phấn nồng nặc, trai gái nhảy múa cuồng loạn trong vũ trường, đây là một sân chơi trần gian ẩn mình tại thành phố tĩnh lặng về đêm.

Trong một chiếc hộp xa hoa sâu tại hộp đêm, cậu ấm trẻ tuổi ôm cô nàng yêu kiều uống hớp rượu mạnh, cười trêu ghẹo người đẹp một hồi, sau đó nói với một cậu ấm khác đang nuốt khói nhả sương: "Mày nói coi tam thiếu của Ôn gia đã về nước lâu vậy, mà sao gia chủ Ôn cũng không giới thiệu với mọi người?"

Kẻ sau thờ ơ rít một hơi khói, giễu cợt: "Dù sao chỉ là một đứa con riêng mà thôi."

Cậu ấm cũng cười, "Nói thì nói vậy chứ nghe bảo gia chủ Ôn rất coi trọng nó, đưa nó vào gia phả rồi kìa thấy chưa, lần trước có người tỏ thái độ với nó, kết quả kết cục của người kia... Chậc chậc chậc, mày nói coi gia chủ Ôn nghĩ thế nào?"

"Ma nó biết."

Cậu ấm im lặng một hồi, lâu sau chợt cười nói: "Nó về đã một tháng cũng không nhóm, còn Ôn nhị thiếu đã chơi nát luôn rồi, chắc không phải vì nó xấu không dám gặp ai đấy chứ?"

Cười đùa thêm mấy câu cậu ấm đã thấy chán, liền ôm người đẹp trong lòng chuẩn bị rời hộp tới vũ trường nhảy, kết quả vừa mở cửa ra, tiếng nhạc điếc tai mới truyền tới màng nhĩ hắn đã nhìn thấy Ôn nhị thiếu đứng ở cửa, ghé đầu cười nói gì đó bên tai người bên cạnh.

Cậu ấm mỉm cười nói với người đẹp kế bên: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới." Đang định bụng đi về phía Ôn nhị thiếu, song Ôn nhị thiếu nói xong đã ghé đầu về, vừa hay để cậu ấm thấy gương mặt của người vừa nãy bị che.

Người đó mặc áo khoác màu xanh quân đội, hai tay đút túi, biểu tình hờ hững của y rất không hoà hợp với một đám người đang cuồng loạn, nhưng lại hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người, sắc mặt y trắng đến nhợt nhạt, tuy vậy không hề lộ vẻ bệnh tật mà nó hiện rõ sự sắc sảo rét lạnh, dưới những lọn tóc loà xoà trước trán là đôi mắt hẹp dài, bấy giờ con mắt đen kịt ấy khẽ nheo lại vô tình sinh ra một vẻ diễm lệ trong băng giá, đó là sự xinh đẹp chỉ vừa liếc mắt đã có cảm giác trái tim bị tóm chặt, là vẻ tuấn tú không thể che lấp dù ở trong đêm đen. Dường như để ý tới ánh mắt người khác quan sát trên người mình quá lâu, ánh mắt lạnh nhạt của y tùy ý dừng nơi đây, sau đó thờ ơ dời đi.

Cậu ấm chỉ thấy trái tim đột nhiên bị bắn trúng, mọi âm thanh ầm ĩ chung quanh đều im hết, trong mắt hắn còn lại mỗi dung nhan đẹp đẽ của người ấy.

Ôn nhị thiếu cũng phát hiện cậu ấm cách đó không xa, chào hỏi hắn, "Yo Lâm thiếu, giới thiệu với cậu đây là em trai tôi, Ôn Trạch."

Cậu ấm đờ ra nhìn Lâm Trạch, hồi sau, môi lạnh cóng, suy nghĩ trong đầu như nổ tung hoá thành hai chữ: "Đờ mờ."

......

"Anh cứ thế dẫn em tới hộp đêm à anh hai." Ôn Trạch tức Xavier, lúc này đang nhoài người trên lan can ở bở biển huýt sáo, lười nhác nhìn Ôn Lương dựa người vào lamborghini.

Ôn Lương cười lúng túng, "Không phải do anh thấy tối nay em không ngủ được, nên muốn dẫn em ra ngoài chơi sao..."

"Em ngủ không được lại chả phải tại mai phải đến trường, trong lòng hồi hộp không thôi, nếu như anh khuyên Ôn tổng để ngày mai em không đi học nữa là em ngủ được ngay."

Ôn tổng chính là gia chủ Ôn, cũng chính là cha của họ.

Ôn Lương cười phá lên, hồi hộp? Em?

Hắn cười mãi, xoa cái bụng đau vì cười nói, về thôi, không phải ngày mai phải đến trường à.

Lamborghini chậm chạp phóng vào khu biệt thự, trước khi xuống xe, hắn bảo Ôn Trạch, em học hành cho tốt, mấy thủ đoạn nhỏ Ôn Vinh dùng em không cần lo. 

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu niên hotboy trường vạn người mê - công

Cậu ấm Lâm: vả mặt.

11.

Ngàn vạn bài tình ca hát tặng cậu (II)

Trời đột ngột đổ mưa.

Mây đen mau chóng tụ lại, nhuộm tối cả bầu trời với tốc độ mắt thường có thể thấy được, gió lốc thốc mạnh, lá cây tung bay, Lưu Thiên Hội nắm chặt cặp sách cắn răng lao về phía trường học, nước mưa xen lẫn lá cây nện lên mặt em, đầu tóc em bay tán loạn, tóc mái ẩm ướt dính lên mặt, sau đó lại bị gió lớn thổi về phía sau, đồng phục của em đã ướt sũng, mỗi bước đi giày đều ứa ra nước nom nhếch nhác vô cùng. Em sải bước rất nhanh, cuối cùng cũng tới gần cổng lớn trường học, thế nhưng chuông trường đã reo từ lâu, cổng trường cũng đã sớm đóng lại rồi.

"Chú bảo vệ cháu xin chú đó, cho cháu vào đi!" Giọng nói của em nghẹn ngào.

Cả đời này em chưa từng thảm hại như vậy, vào ngay ngày đầu khai giảng của em. Em ôm ấp mong chờ về tương lai bước vào cổng trường cấp ba hằng mơ ước, nhưng trận mưa to bất chợt, cổng trường đóng kín và bản thân nhếch nhác thế này như một cái búa nện vào lòng em, em tự nhận là mình kiên cường song lúc này lại muốn khóc. Nhưng mà bảo vệ cứ chẳng cho em vào, âm thanh khẩn cầu của em dần dần yếu đi, cuối cùng cam chịu ngồi xụi dưới đất.

Lưu Thiên Hội cúi đầu muốn gào khóc, nhưng mà vẫn giữ cho mình tự tôn cuối cùng, cắn chặt răng, chỉ mặc kệ từng giọt nước mắt rơi trên đất.

Đột nhiên, trên đầu có một cái bóng phủ lấy em, nước mưa rơi trên người cũng ngừng lại, em ngửi thấy mùi tươi mát của cỏ tươi cùng bùn đất.

Em sững sờ ngước lên nhìn, trên khuôn mặt trắng nõn đầy vệt nước mắt lộ vẻ nhếch nhác và đáng thương.

Đập vào mắt là một thiếu niên khôi ngô, đang cầm dù đứng trước mặt em. Bạn vừa thấy y sẽ nghĩ ngay đến mưa thu Giang Nam, rả rích, lành lạnh, dịu dàng... gió xoáy thổi tung mái tóc y, nước mưa tạt ướt đồng phục y, nhưng y đang cười, giống như chàng kỵ sĩ tay cầm cung tên, cũng giống như vị hoàng tử đầu đội vương miệng. Sự xuất hiện của y làm cho mưa gió không còn là quỷ dữ nữa, gió dịu dàng luồn qua kẽ tay ôm lấy y, mưa thân mật hôn đầu ngón tay của y.

Em ngây ngốc ngồi tại chỗ nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện này, như thể thần linh mang đi mọi ngột ngạt trong lòng em.

Thiếu niên bị vẻ mặt ngây ngô của em chọc cười, phư một tiếng, khiến tai em thoáng ửng đỏ.

Y mỉm cười, vờ không nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt em, nói: "Cậu cũng đến trễ à?"

"Hửm? Ừ..."

"Tôi biết mà, chú bảo vệ kia đáng ghét lắm, có điều mới nãy tôi đã tìm được một bờ tường có thể trèo qua mà không bị bảo vệ nhìn thấy. Cậu muốn trèo tường chung với tôi không?"

Bấy giờ Lưu Thiên Hội mới để ý tới vụn cỏ và bùn đất sót lại trên đồng phục của y.

Em gật đầu thật mạnh, tiếp đó tự đứng dậy mặc kệ dáng vẻ của mình thảm hại cỡ nào, chỉ đi theo thiếu niên, thiếu niên dẫn em rẽ mấy khúc ngoặt, cuối cùng đã tìm thấy một bức tường ở một nơi hẻo lánh, y linh hoạt nhảy lên đầu tường, sau đó quay đầu hỏi: "Cậu tự lên được không?"

"Ừ! Tớ thử xem sao!"

Em trèo lên có hơi tốn sức, bước chân không thạo, thiếu niên túm em kéo lên, tiếp đến hai người nhảy vào trong, 'bịch' một tiếng suýt chút đã kinh động đến bảo vệ gần đó.

Lưu Thiên Hội hơi muốn cười, ngột ngạt trong lòng bay sạch sành sanh, trong mắt thiếu niên chan chứa ý cười, vươn ngón trỏ ra đặt bên môi, "Xuỵt ——"

Thiếu niên đã đi xa.

Lưu Thiên Hội đứng dưới hiên lầu lặng lẽ nhìn theo bóng lưng y.

Đột ngột xuất hiện, đột ngột chia tay.

Em không còn cảm giác thảm hại khó chịu nổi vì bản thân mình nữa, chỉ là vào lúc tan mây thấy trăng sáng, cõi lòng không hiểu sao lại sinh ra một nỗi bi thương.

Trời quang, cơn mưa xối xả kia như chưa từng xuất hiện, mặt trời rực rỡ, vạn dặm trong xanh, vạn vật vui mừng.

Giống hệt thiếu niên ấy.

  

......

12.

Ngàn vạn bài tình ca hát tặng cậu (III)

Trong lớp học rất yên tĩnh.

Nhưng lại cuồn cuộn sóng ngầm

Xavier lấy tai nghe ra nghe nhạc, lật xem tập tranh trên bàn. Mọi người đều đang nhìn hắn, trực tiếp có, thẹn thùng có, có muốn nói lại thôi...

Nhưng không có ai tiếp cận y, cũng không ai tiến lên nói chuyện với y, mặc dù nét mặt của y không lạnh nhạt mấy nhưng khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp và im lặng hầu hết thời gian như đã tỏ rõ ý "không thể đến gần."

Bọn họ nhìn y từ xa, muốn lại gần nhưng không dám, còn Xavier tiêu điểm của các ánh nhìn đã sớm quen với cái nhìn chăm chú này, vậy nên có thể điềm nhiên tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình.

Giáo viên tiến vào dạy học, mà Xavier vẫn chưa nhận được sách giáo khoa, đương khi y quyết định đọc truyện tranh cho qua tiết học này thì bên cạnh đẩy tới cuốn sách hoá, Xavier nhìn lên theo bàn tay trên cuốn sách, thì thấy bạn cùng bàn mới của y cong khoé môi, nói, nhìn chung nhé.

A, cảm ơn.

Y nói.

Trên bục giảng truyền tới tiếng giảng bài vụn vặt của giáo viên, còn có tiếng cái quạt quay vù vù trên đỉnh đầu, tiếng chim hót véo von càng ngày càng xa của chú chim ngoài ô cửa, mũi ngửi thấy mùi bùn đất tươi mát sau mưa, Xavier nằm bò lên bàn, chống đầu trên cánh tay, y ngáp một cái, dần dần cảm thấy buồn ngủ, cụp nửa mắt nhìn đủ thứ ký hiệu trên sách giáo khoa. Ánh mặt trời chiếu nhẹ lên khuôn mặt y tựa như một sợi the vàng, nhìn kĩ có thể nhìn thấy lông măng nhỏ xíu trên mặt, mềm mại, ngoan ngoãn...

Lộ Duy không nhịn được mà nhìn trộm y, nhưng y như chẳng hề nhận ra, dường như đã ngủ rồi, trông ngoan ngoãn hệt như có thể mặc người ta bày bố.

Thế nhưng Lộ Duy không chắc y đã ngủ hay chưa, dưới mí mắt nửa cụp của y là con ngươi đen tuyền, nếu như cứ nhìn y, liệu y có phát hiện ra rồi dùng đôi mắt hững hờ ấy đối diện cậu hay không...

Lộ Duy thu tầm mắt về không nhìn y nữa, chỉ là suy nghĩ đã không còn ở trên sách giáo khoa rồi.

......

"Ăn cơm chung không?"

Sau khi tan học, lúc Xavier đang tính xách cặp đi, bạn cùng bàn mới của y gửi lời mời.

Xavier nhìn nụ cười hoà nhã của cậu dần trở nên sượng ngắt, nói, được, nói rồi đi tới cửa.

Lộ Duy nhanh chân đuổi kịp y, cười nói, ăn xong tớ dẫn cậu dạo trường nhé, để cậu làm quen một tí.

Ừ. Xavier đáp.

Bỏ lại một đám người xì xào trong lớp học.

Trong trường học xảy ra những thay đổi nho nhỏ, mặt ngoài thì trông vẫn giống như thường, nhưng khi bạn tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ bạn sẽ phát hiện trong chủ đề có thêm tên của một người.

Ôn Trạch.

Song không phải họ đang nói chuyện lớn lao gì, mà là một số việc vụn vặt thường ngày: cậu ấy thích ăn gì, hôm nay cậu ấy đọc sách gì, khi trời mưa cậu ấy mang giày nào, lúc nào nói với ai nói câu gì....

Người có nông cạn đi nữa cũng có thể chắp vá ra một Ôn Trạch từ trong đôi ba câu không xen lời nổi của người khác.

Hiển nhiên, sự để mắt quá mức này cũng thu hút ác ý của rất nhiều người, vậy là vào một buổi chiều sau khi tan học nọ, Xavier bị chặn trên con đường nhỏ trong trường.

"Mày chính là Ôn Trạch? Thằng nhóc mày được đấy, dám cướp cả hào quang của bố?!"

Tình cảnh hỗn loạn lên, đằng sau thằng trùm có dẫn theo năm tên đàn em, nói đoạn liền chuẩn bị lên đánh y.

Xavier lại cười, y nhớ tới ngày tháng hồi đó y ở nước Pháp.

Khi đó thân thể này của y vẫn chỉ 14 tuổi, bị người ta chặn ở trong hốc, tên cầm đầu bốc đồng lại còn không có não làm y cảm thấy nhàm chán hết sức, đương lúc y muốn xử lý hết bọn chúng thì người đó đã xuất hiện, quét sạch chúng nhanh gọn lẹ.

"Con nít con nôi khoe sức gì chứ."

Nơi cần cổ của người đó có một vết sẹo dài nom rất khủng bố, nhưng y không sợ.

Khi đó y nói thế nào?

Đừng coi thường tôi nhỏ, tôi mạnh lắm đấy.

Nụ cười của Xavier khiến tên cầm đầu ngừng lại, vô thức chùn chân, hoàn hồn lại rất khinh bỉ mình vậy mà bị tên gà yếu xìu này doạ, vì vậy biểu cảm lại hung ác thêm, kêu các đàn em đấm vùn vụt qua.

Lúc Thẩm Kỳ đi ngang qua con đường nhỏ đã nhìn thấy một cảnh thế này: một chân của thiếu niên bé gầy đá người ngã ra đất, sau đó giơ chân giẫm lên đầu của người mặt mũi bầm dập, khoé môi cong lên làm người ta cảm thấy bất hảo hết sức. Y mỉm cười nói cái gì đó nhưng do hắn cách xa quá nên không nghe rõ, chỉ thấy được sườn mặt mờ ảo của y trong gió, khiến cho người ta cảm thấy rất không chân thật.

Thẩm Kỳ chớp mắt, nghi thật ra nó chỉ là ảo giác của hắn.

Lại giống như một giấc mơ, nhưng giấc mơ bày có hơi ngắn ngủi.

Trong mơ màng hắn thấp thoáng nhìn thấy người kia nhìn về phía mình một cái, rồi mau chóng thu tầm mắt về. Ánh mắt của y quá nhanh, Thẩm Kỳ không rõ rốt cuộc người ấy có nhìn hay không, hắn trong mắt của người ấy lại trông như thế nào.

Gió chiều làm hắn bừng tỉnh.

Không thấy thiếu niên nữa.

13.

Ngàn vạn bài tình ca hát tặng cậu (IV)

Ngày hôm sau, lúc Xavier tới trường nhìn thấy mấy tên lưu manh vây chặn y hôm qua bị thông báo phạt nghỉ học, có lẽ cũng là Ôn gia xử lý chuyện này để không y không bị ảnh hưởng gì hết.

Y chỉ liếc một cái liền vứt chuyện này ra sau đầu.

Chẳng qua là tối qua y chơi game cả tối, tới khuya mới hơi chợp mắt thành ra lúc vào học rất buồn ngủ, không nhịn được mà nằm sấp lên bàn ngủ, sau khi giáo viên thấy đã rất tức giận, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt nhập nhèm của y chẳng biết sao lại không nói ra lời quở trách được, chỉ kêu y tới phòng y tế ngủ một giấc, tiết sau rồi quay lại. Xavier cầu còn không được, sau khi đến phòng y tế nói một câu với bác sĩ liền nằm lên chiếc giường sau rèm ngủ.

Lúc Tạ Hàng đi vào, băng vải quấn trên tay đã rớm máu đỏ tươi, bác sĩ cau mày: "Sao miệng vết thương lại rách ra?"

"Vào học bất cẩn đụng vào ạ..." Cậu ta có hơi ngượng ngùng.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh nho nhỏ của bác sĩ băng bó lại cho hắn. Tạ Hàng nhìn tấm rèm cách gần đấy không chớp mắt, ánh mắt đờ đẫn giống như đang ngẩn người. Cánh quạt trên đỉnh đầu chuyển động vù vù, khi thổi qua bên kia làm tấm rèm hơi hé ra một góc, để lộ mái tóc đen của người bên trong.

"Shh ——" Đột nhiên cậu ta đau đớn hít ngược một hơi.

"Này! Đang yên đang lành cậu động đậy làm gì!" Bác sĩ giận dữ trách mắng.

Xavier bị tiếng động này đánh thức, y cảm thấy đã ngủ được kha khá nên cũng tính cáo từ, kết quả là mới vén rèm thì nhìn thấy một cậu trai cao lớn đực mặt nhìn y.

Hoàn hồn lại, Tạ Hàng xấu hổ mỉm cười, chào y: "Hi......"

Thấy Xavier ngờ vực, Tạ Hàng lập tức nói với y: "Tớ với cậu cùng lớp đó! Tớ tên là Tạ Hàng!"

Xavier gật đầu đã hiểu, "Tôi tên Ôn Trạch."

"Tớ biết! Tớ....." Giọng của Tạ Hàng đột nhiên sựng lại, "Ờ, ý tớ là, lát nữa tớ với cậu đi chung hén....."

"Ừ."

"Nếu như cậu không muốn cậu cứ về..... Hửm?! Cậu đồng ý rồi?!" Tạ Hàng không dám tin nhìn y.

Xavier nhìn cậu ta một hồi giống như nhìn một tên ngốc, không nói chuyện với cậu ta nữa.

Mà cái người bị y cho là ngốc thì đang cười ngu.

Từ sau cái ngày Xavier và Tạ Hàng về cùng nhau, Tạ Hàng liền dính lên người Xavier cả ngày hệt như cục kẹo dẻo, là cái loại kéo cũng kéo không xuống. Biểu hiện cụ thể ở: hết tiết hẹn y đi ăn cơm (dẫn Lộ Duy theo), nghỉ giữa giờ kéo y tán gẫu, sau khi tan trường kéo t đi chơi game đọc truyện tranh, đi vệ sinh cũng phải kéo y đi cùng vân vân...

Xavier phiền không sao kể xiết, nhưng nhìn vào phần cậu ta thử dùng chuyện cười lạnh chọc cười y, dáng vẻ y không cười mà bản thân cậu ta lại cười đến chuột rút có chút đáng yêu, nên cũng không từ chối quá.

Mà sau khi có tiền lệ là Tạ Hàng, rất nhiều người cũng nóng lòng muốn thử đến gần y, các bạn trai lũ lượt rủ y đi chơi bóng, các bạn gái cũng hay nói vài câu với y, dù Xavier im lặng hầu hết thời gian cũng chẳng làm các cô nàng nhụt chí.

Một buổi chiều tan học nọ, sau khi Xavier từ chối tất cả lời mời của mọi người thì xách cặp lên tính về nhà. Tạ Hàng chạy bước nhỏ đuổi kịp y, nửa đùa nửa trách nói: "Dạo này A Trạch được hoan nghênh ghê quá, rõ ràng là tớ quen quen cậu trước mà...."

Xavier liếc cậu ta một cái.

Tạ Hàng lập tức cười hì hì đi theo kịp y.

.....

Buổi tối, Xavier vẫn đang ngủ đã cảm nhận được một hơi thở không bình thường.

Quy tắc.

Dao động năng lượng đến từ thế giới khác.

Ngày hôm sau, y đã nhìn thấy nguồn gốc của năng lượng kia —— người theo đuổi, bọn họ là ký chủ của hệ thống, sống dựa vào năng lượng cướp của quy tắc từ việc lừa gạt tình cảm của nhân vật chính.

Người đó mặc đồng phục trường này, đang cười nói với người bên cạnh. Song Xavier không nhìn hắn, mà là nhìn thứ trên đỉnh đầu hắn.

Hệ thống.

Thế giới khác y từng ở cũng từng gặp người theo đuổi, đồng thời đã gặp rất nhiều hệ thống khống chế người theo đuổi, đương nhiên cũng có hệ thống từng thử xâm nhập vào tinh thần thể của y để khiến y trở thành một ký chủ mới, nhưng hệ thống đó bị y phá hủy rồi, biến mất hoàn toàn.

Chỉ là thứ rác rưởi bị quy tắc đuổi giết đến thoi thóp mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt y.

Xavier thu hồi tầm mắt, chút giễu cợt nơi đáy mắt khó mà nhận thấy được.

"A Kỳ, cậu đang nhìn gì vậy?" Thiếu niên thanh tú nhìn theo tầm mắt của hắn, nhưng chẳng thấy được gì.

".....không có gì." Thẩm Kỳ hoàn hồn lại, nhạt nhẽo nói.

14.

Ngàn vạn bản tình ca hát tặng cậu (V)

"Mấy nay trời sắp giảm nhiệt độ, cậu nhớ mặc dày chút."

Hai người đi trên đường, Lộ Duy nói với Xavier.

"Ừ." Xavier không để tâm trả lời.

"Này!" Tiếng hô đầy phấn chấn của chàng trai trẻ truyền từ phía sau tới, xa đến gần, cho đến khi Xavier cảm thấy có người ôm lấy cổ y, "Hai cậu đang thủ thỉ cái gì thế?"

"Không có gì." Y tùy ý gạt tay Tạ Hàng ra.

Thời gian âm thầm trôi tới tháng chín, cây bạch quả trong trường đã vàng quá nửa, lá rơi rụng xào xạc trên đất, mà các thiếu nam thiếu nữ đương độ trưởng thành vẫn căng tràn sức sống như mùa hạ. Ba người Xavier đi ngang qua sân tennis của trường, trò chuyện không mục đích với người bên cạnh, bỗng nhiên trong sân truyền tới một giọng nói, "Ôn Trạch!"

Xavier nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy mấy thiếu niên đang cầm vợt tennis vẫy chào y, có vài gương mặt y có ấn tượng nhưng đa số là chưa thấy bao giờ, song y vẫn cười với bọn họ, trong mắt là ý cười dịu dàng phải phép.

  

Các chàng trai cô gái nhìn y chăm chú tới khi bóng y biến mất trong rừng cây bạch quả mới thôi.

......

Sau khi tình cờ biết được Xavier vẽ đẹp, chủ nhiệm lớp liền giao nhiệm vụ vẽ báo bảng trong lớp cho y. Vì vậy sau mỗi chiều tan trường khi các bạn học nối nhau đi về, Xavier sẽ dịch ghế đứng lên trên, mãi đến ráng chiều chói đỏ rọi vào phòng học tối mờ từ cánh cửa rộng mở, khắc cái bóng vàng óng lên mặt y, nhất thời giống như vàng vãi khắp biển cả, nhưng Xavier không rảnh quan tâm cảnh sắc lộng lẫy này, chỉ một lòng đắm chìm vào hội hoạ.

Thẩm Kỳ đứng trong hành lang ở toà nhà đối diện, ngây ngẩn nhìn bóng mặt bên của người ấy. Tịch dương khí thế mạnh mẽ định chiếu vào đôi mắt hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ có y.

Tan học hắn ở lại lớp học muộn, lúc đi ra chuẩn bị về nhà lại như vô ý nhìn về phía phòng học của người nọ, không ngờ thấy được một mình y đứng vẽ trước bảng đen. Bởi vì cách quá xa nên hắn không nhìn rõ được mặt y, hắn cũng không biết tại sao mình lại đứng đây nhìn y như một tên ngốc lâu như vậy.

Hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe theo tiếng lòng mình. Hắn nhìn y, thời gian dường như cũng lặng im, nhưng rõ ràng hắn nghe thấy tiếng nhạc lưu chuyển trong gió, du dương trầm bổng thong dong truyền vào trong lòng hắn.

Chỉ là trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một người.

Hắn có quen người đó, là người thường hiện diện bên cạnh Ôn Trạch.

"Cậu vẫn còn ở đây?" Lộ Duy đi vào lớp, trùng hợp chắn tầm nhìn mắt của Thẩm Kỳ.

"Vẫn chưa làm xong." Xavier không cho cậu lấy một ánh mắt, chỉ tập trung vẽ tranh của mình.

"Được rồi, đợi nào cậu làm xong bọn mình cùng đi ăn đi." Lộ Duy tùy ý ngồi lên một cái bàn, cười nhìn y vẽ tranh.

Xavier không trả lời, Lộ Duy liền coi như y ngầm đồng ý.

Khi trở về, Lộ Duy làm như nói đại với Xavier: "Cậu biết không? Gần đây trường đã khuyên một đám người thôi học."

"Vì sao?" Xavier hỏi, mặc dù y đã biết trước đáp án.

Xavier không trả lời mà nói: "Mấy người kia cũng coi như con em nhà giàu có máu mặt ở thương trường."

Xavier nhìn cậu, người sau dừng lại, quay người chăm chú nhìn vào mắt y, "Đây chỉ mới là bắt đầu, chiến tranh sắp sửa nổ ra rồi Ôn Trạch à."

Xavier hiểu "chiến tranh" cậu nói là cái gì. Lần thôi học quy mô lớn này là cái bẫy Lộ gia và ban giám hiệu cấu kết giăng ra cho đám người đó, và hành động lần này sẽ bị họ đem đi hãm hại Thẩm gia, tức là gia tộc của nhân vật chính ở đây —— kết cục cuối cùng của Thẩm gia hai năm rõ mười, nó cũng trở thành nguyên do nhân vật chính Thẩm Kỳ biến chất. Mà nhân vật phản diện lớn nhất của thế này vào tương lai không xa, chính là người trước mặt, Lộ Duy.

Xavier đối mắt với cậu hồi lâu, chợt cong lên một nụ cười mỉm, ánh mắt bình tĩnh không để ai thấy rõ cảm xúc, nói: "Tôi biết rồi."

Lộ Duy bỗng chốc ngớ ra.

Về đến nhà đã gặp được Ôn Vinh, anh cả của y.

Trước đây Ôn Vinh chĩa vào y mọi lúc mọi nơi, bây giờ thấy y lại mất chẳng còn hơi đâu châm chọc, chỉ liếc y rồi đi lên thư phòng. Xem ra sự việc lần này đã ảnh hưởng đến Ôn gia, mà còn ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Ôn Lương cũng ở đây, thấy y liền đi qua nói y rằng, hôm nay nhà chúng ta có khách.

Xavier không quan tâm, chỉ không ngờ người tới là hắn.

Đó là người theo đuổi.

"Đây là con trai tôi, Tô Cẩn."

Sau khi giới thiệu nhau, Tô Cẩn nhìn thấy Xavier liền sửng sốt, sau đó lễ phép cười với y.

Chỉ là âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến nụ cười của hắn sượng lại.

"Người đó... Không đúng lắm...."

"Thế nào?" Tô Cẩn có hơi tò mò, suy cho cùng đã lâu rồi hệ thống không lên tiếng, bây giờ đột nhiên nói chắc chắn là có chuyện gì đó.

Đột nhiên, âm thanh trong đầu như sấm sét bổ xuống, hắn chắc chắc hắn đã nghe ra sự kinh hãi trong giọng nói như máy móc của hệ thống.

"Hình....hình như cậu ta có thể nhìn thấy tôi!"