Công Lược Bạch Nguyệt Quang

Chương 9: Con sóc đã biến mất



Edit: Nhii

Beta: Phong Lãnh

***

"Đau — nhẹ chút!" Tịch Duyệt trừng mắt, đau đến nhíu mày.

Mới vừa kêu xong, cô lại nhảy dựng lên: "Lão già chết tiệt! Kêu bác làm nhẹ lại, bác lại mạnh tay thêm là có ý gì?"

Hứa Minh Hoài cúi đầu chậm rãi đóng hòm thuốc lại, mắt nhìn đồng hồ đeo tay, tháo mắt kính xuống, tư thế thong dong.

Cuối cùng mới ngẩng đầu liếc Tịch Duyệt một cái: "Ba giờ sáng cháu không ở nhà ngủ, lại đến chỗ của bác quấy rầy, cháu thấy bác xuống tay như vậy là nặng sao?"

Tịch Duyệt chột dạ, nhịn không được oán trách một câu: "Bác không biết cháu bị người ta bắt nạt thảm đến mức nào đâu."

Hứa Minh Hoài nhìn vết thương trên trán Tịch Duyệt, nhàn nhạt nói: "Cháu đến sớm hơn chút, miệng vết thương có thể sẽ lành."

Tuy rằng vết thương không lớn, nhưng nó vẫn là vết thương. Đối với một người coi trọng nhan sắc là mạng sống như Tịch Duyệt mà nói, cô tuyệt đối sẽ không để bất kì vết thương nào xuất hiện trên gương mặt mình.

Tịch Duyệt ngẩng đầu nhìn Hứa Minh Hoài, vẻ mặt chân thành, quan trọng nhất chính là: "Cái này có làm cháu trở nên xấu xí hơn không?"

Hứa Minh Hoài lạnh lùng đáp: "Lúc cháu đánh nhau sao không nghĩ đến vấn đề này?"

Tịch Duyệt trợn mắt: "Đại ca à, mấy ngày không gặp, tay nghề thì không thấy lên, nhưng mắng người lại khiến cháu phải khâm phục đấy."

Hứa Minh Hoài cuối cùng cũng không nhịn cười nổi nữa, dặn dò Tịch Duyệt: "Hai ngày nay chú ý không ăn cay, không để nước đụng vào vết thương. Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không có vấn đề gì."

Tịch Duyệt lúc này mới yên tâm, hít sâu một hơi: "Vậy là tốt rồi."

Ba giờ sáng, thời gian đã không còn sớm.

Tịch Duyệt lúc này cảm thấy hơi cô đơn, thậm chí có cảm giác không có nhà để về. Nếu là trước kia thì cô nhất định đang ở quán bar nhảy đến sáng sớm mới về nhà, sau đó ngủ một giấc cả ngày. Thế giới của cô là ăn, ngủ, đôi khi tập thể dục. Dường như không có một chút phiền não.

Không gian im ắng, phòng khám tư nhân nhỏ của Hứa Minh Hoài càng dễ nghe thấy những âm thanh nhỏ xíu.

Làm bác sĩ tư nhân của Tịch Duyệt, Hứa Minh Hoài năm nay sáu mươi tuổi đã từ chức ở bệnh viện.

Lúc trước mẹ Tịch Duyệt lâm bệnh, Hứa Minh Hoài cũng là bác sĩ chăm sóc cho mẹ cô. Hiện giờ Hứa Minh Hoài đã nghỉ hưu nhưng ông có mở một phòng khám nhỏ, mỗi ngày đều sống một cuộc sống viên mãn.

Tịch Duyệt đưa mắt nhìn Hứa Minh Hoài, thấy Hứa Minh Hoài cũng nhìn mình.

Tuy nhiên, ánh mắt ghét bỏ của ông lại tràn ngập ba chữ: Còn chưa đi?

Tịch Duyệt nằm lì trên giường bệnh nói: "Lão đại à, bố và mẹ kế cháu đi làm thụ tinh ống nghiệm, bác có biết không?"

Hứa Minh Hoài đứng cạnh tủ thuốc, nghe vậy giương mắt hỏi: "Có thành công không?"

Im lặng nửa ngày, Tịch Duyệt mới nói: "Thành công."

Hứa Minh Hoài nhàn nhạt gật đầu, thuận tiện ngồi xuống ghế kiểm kê đơn thuốc.

Tuy rằng ngoài mặt biểu hiện thái độ ghét bỏ Tịch Duyệt vì làm quấy rầy giấc ngủ của ông, nhưng ông sẽ không mở miệng xua đuổi Tịch Duyệt rời đi.

Mấy năm nay, bất cứ khi nào Tịch Duyệt có tâm sự, nơi này giống như bến đỗ của cô.

Tịch Duyệt nằm trên giường bệnh chậm rãi nghĩ, mũi đột nhiên đau nhức.

Hứa Minh Hoài ngẩng đầu nhìn, cười nói: "Như thế nào? Cháu đang khóc vì vui sao?"

"Khinh! Cháu hận không thể ngay lập tức đi hạ độc bà mẹ kế! Khiến bà ta sinh non! Ở đó mà vui đến phát khóc? Cháu khinh!" Đương nhiên, Tịch Duyệt cũng chỉ nói miệng thôi. Suy cho cùng, đứa trẻ là vô tội. Cô cũng không làm chuyện này để tự đưa mình xuống mười tám tầng địa ngục.

Hứa Minh Hoài lắc đầu: "Người trẻ tuổi quá táo bạo."

Đôi tay Tịch Duyệt chống đầu nằm trên giường, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, thầm nói: "Hôm nay bố cháu còn đánh cháu, lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông ấy đánh cháu."

Cái tát kia thật ra cũng không quá nặng tay nhưng thật sự làm cô cảm thấy như vụn vỡ.

Hứa Minh Hoài im lặng, không nói gì.

Trong ấn tượng của ông, Tịch Gia Hoa rất cưng chiều con bé này. Nhưng mấy năm nay nhà họ Tịch có lục đục, hiện giờ trong mắt Tịch Gia Hoa cũng không chỉ có một đứa con gái này nữa.

Ai cũng hâm mộ những người giàu có và quyền lực, nhưng trên thực tế, không phải người nào cũng có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Ở mức độ nào đó, mấy năm nay, Tịch Gia Hoa nói chuyện với Tịch Duyệt còn không nhiều bằng Hứa Minh Hoài nói chuyện với cô.

Lí do khiến Tịch Duyệt tin tưởng và dựa dẫm vào Hứa Minh Hoài nhiều như vậy một phần là vì liên quan đến việc cô bị đau ruột thừa năm mười lăm tuổi. Lúc ấy mẹ ruột của Tịch Duyệt vừa qua đời không lâu, trong lòng cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Trước và sau khi phẫu thuật đều là Hứa Minh Đạt ở bên cạnh Tịch Duyệt, ông không chỉ là bác sĩ phẫu thuật của Tịch Duyệt mà còn là người chơi đùa với cô mỗi lúc buồn chán trong phòng bệnh.

Kể từ đó, Tịch Duyệt sẽ đến tìm Hứa Minh Hoài khi có bất kỳ bệnh tật đau đớn nào. Theo thời gian, Hứa Minh Hoài dường như là bến đỗ của cô.

Tịch Duyệt nhìn lên trần nhà: "Cháu xấu hổ khi phải nói chuyện trong nhà cho Bối Bối và Chỉ Kỳ. Ai da, làm một người phụ nữ mạnh mẽ khó quá, cái gì cũng phải giữ ở trong lòng."

Hứa Minh Hoài chế nhạo: "Vậy chỉ là bạn bè trên danh nghĩa thôi."

"Bạn bè trên danh nghĩa? Bác hiểu được rất nhiều sao? Cháu cùng Bối Bối và Chỉ Kỳ thật sự không phải bạn bè trên danh nghĩa, giờ cháu chỉ cần nói một câu, tụi cháu có thể uống rượu suốt đêm."

Hứa Minh Hoài: "Thì ra là bạn nhậu."

Tịch Duyệt: Xem thường.

Không đồng tình, nhưng Tịch Duyệt nhịn không được nói với Hứa Minh Hoài: "Hôm nay người đàn ông cháu thích đã về nước."

Nói đến Quý Cảnh Sơn, hai mắt Tịch Duyệt tỏa sáng, cô nghiêng người đối mặt với Hứa Minh Hoài: "Quý Cảnh Sơn, bác có biết anh ấy không? Bác có thể lên mạng tra tên của anh ấy, anh ấy là một người đàn ông rất tài giỏi."

"Vậy sao."

Tịch Duyệt thấy Hứa Minh Hoài không quan tâm liền có chút sốt ruột: "Bác mau lên mạng tra một chút đi!"

Hứa Minh Hoài bất lực, chỉ có thể lấy điện thoại ra tìm kiếm.

Tịch Duyệt còn nói rất thân mật: "Quý là mùa của bốn mùa, Cảnh là phong cảnh, Sơn là ngọn núi."

Hứa Minh Hoài theo lời Tịch Duyệt lên mạng tra, tìm kiếm nửa ngày trời, đeo kính rồi nhìn bức ảnh chụp Quý Cảnh Sơn.

"Đứa nhóc này lớn lên không tồi."

Hứa Minh Hoài đang muốn tiếp tục nói gì đó thì thấy Tịch Duyệt đã nhắm mắt ngủ trên giường bệnh.

Cô gái nhỏ yên tĩnh nằm ngủ, không hề có một chút phòng bị.

Ở chỗ này, cô lúc nào cũng tìm được sự thoải mái. Sự thoải mái hiếm có.

Hứa Minh Hoài thở dài, đứng dậy lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Tịch Duyệt rồi bật bóng đèn nhỏ trước khi đi.

Ánh đèn màu cam chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của Tịch Duyệt, khó có thể tưởng tượng rằng người này cách đây không lâu còn ở quán bar đánh nhau với ai đó.

Thật ra mỗi ngày của Tịch Duyệt đều rất sống động và đầy màu sắc.

Giấc ngủ này, Tịch Duyệt mơ thấy một giấc mơ. Cô mơ thấy chính mình và Quý Cảnh Sơn kết hôn và trở thành vợ chồng, nhưng không nghĩ tới rằng ở hôn lễ bọn họ, mẹ kế đột nhiên chạy tới gây rối. Tịch Duyệt đương nhiên không thể chịu đựng, đứng lên đấu với mẹ kế ba trăm hiệp, nhưng không ngờ cô lại trượt chân ngã xuống vực.

Tịch Duyệt bị doạ tỉnh, giật mình thức giấc.

Mười một giờ rưỡi sáng.

Tịch Duyệt mới vừa mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt phóng đại của Chân Chỉ Kỳ, cô sợ tới mức hét một tiếng chói tai: "A a a a a a a a!"

Chân Chỉ Kỳ khoanh tay đứng trước mặt Tịch Duyệt, lạnh lùng nói: "Có người tối qua làm tớ phải chờ trên xe, bản thân mình lại nằm ở chỗ này ngủ, để lại người chị em ở trên xe một đêm. Xin hỏi, cậu có ấn tượng gì về điều này không?"

Tịch Duyệt: "..."

Tớ không biết.

Hai người đi thẳng đến một quán spa sau khi rời khỏi phòng khám nhỏ, muốn làm một con heo nhỏ thanh tú từ đầu đến chân không ai có thể chê được

Thay những bộ quần áo mùa hè mẫu mới nhất, trang điểm tinh tế nhất, lộ ra đôi chân đẹp, mang giày cao gót, sau đó bắt đầu đi dạo phố.

Để có dáng người hoàn hảo, cơm trưa đương nhiên không thể ăn quá nhiều. Ở tuổi này của Tịch Duyệt không cần phải cố gắng giảm béo, vốn dĩ cô ăn nhiều cũng không mập. Nhưng nghĩ đến người đàn ông tên Quý Cảnh Sơn, Tịch Duyệt quyết định vẫn nên chú ý đến lượng thức ăn của mình.

Sau khi ăn cơm trưa, hành trình mua sắm chính thức bắt đầu.

Sự yêu thích của Tịch Duyệt đối với thương hiệu PRADA đã tăng vọt trong thời gian gần đây. Nguyên nhân chính là do người sáng lập ra thương hiệu nổi tiếng có lịch sử lâu đời này đã chiếm được cảm tình của Tịch Duyệt trên một số vị trí nhất định.

Đương nhiên, Miu Miu và Church's của PRADA cũng được Tịch Duyệt ưu ái.

Hầu như các nhãn hiệu cao cấp ở thành Phố Nam Châu đều quen biết Tịch Duyệt.

Vừa đến cửa hàng PRADA, phục vụ bán hàng liền theo thói quen giới thiệu những mẫu mới cho Tịch Duyệt.

Tịch Duyệt thản nhiên đi vòng quanh xem, trong khoảng thời gian ngắn không chọn được món nào ưa thích.

Thật ra, cô có con mắt rất cao đối với mọi thứ, thiết kế chung quy thực sự không thể chê vào đâu được. Hơn nữa cô thường xuyên lui tới những cửa hàng cao cấp, thậm chí cô còn hơi mệt mỏi vì thẩm mỹ.

Tùy ý chỉ vào hơn chục thứ, Tịch Duyệt nói: "Gói lại rồi gửi đến nhà tôi."

Đang chuẩn bị đi, Tịch Duyệt lại đột nhiên dừng bước.

"Làm sao vậy?" Chân Chỉ Kỳ suýt nữa đụng phải Tịch Duyệt.

Đôi giày nằm trong góc rơi vào ánh mắt của Tịch Duyệt.

Tịch Duyệt chỉ vào đôi giày kia, nói với người bán: "Tôi thích đôi giày này."

Phục vụ bán hàng vẻ mặt tiếc nuối: "Đôi giày này của cửa hàng chúng tôi chỉ có năm đôi, mỗi đôi là một cỡ giày khác nhau. Size giày ba mươi sáu của cô Tịch đã có người khác đặt trước rồi ạ."

"Bị người khác đặt trước rồi?" Tịch Duyệt nhíu mày, "Tôi có thể đặt hàng bây giờ không?"

Phục vụ lắc đầu: "Đã cháy hàng trên toàn thế giới. Nhưng tôi có thể giúp cô Tịch đăng ký trước."

Không lấy được liền bực bội.

Ban đầu Tịch Duyệt chỉ liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy đôi giày này rất đẹp, nhưng giờ cô lại rất nóng lòng được thử đôi giày này.

Tịch Duyệt nói với người phục vụ: "Vậy tôi sẽ trả tiền với giá gấp đôi hoặc cao hơn, cô hãy nói lại với người đặt hàng kia hãy chuyển nhượng lại cho tôi."

Phục vụ nghĩ: "Cô Tịch, hay là như này đi, tôi gọi điện cho vị khách hàng kia để thương lượng chuyện này giúp cô một chút."

"Được."

Năm phút sau, phục vụ lại là vẻ mặt tiếc nuối, nói với Tịch Duyệt: "Đối phương khăng khăng muốn đôi giày này. Giờ cô ấy cũng đang ở trung tâm mua sắm, nói rằng một chút nữa sẽ tới đây lấy giày. Nếu không, cô có thể tự mình lát nói chuyện với cô ấy?"

Tịch Duyệt tin rằng thế giới này không gì là tiền không thể giải quyết được.

Thật hiếm khi cô có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, và cô đã đợi được người đó tới.

Chỉ là, mới vừa nhìn thấy đối phương, Tịch Duyệt tâm tình liền trở nên tồi tệ.

Người này không ai khác, theo như Tịch Duyệt biết, người này chính là bạn gái cũ của Quý Cảnh Sơn.

Đó là bạn gái cũ duy nhất của Quý Cảnh Sơn.

Đương nhiên, là một người phụ nữ mạnh mẽ, Tịch Duyệt không có gì phải sợ hãi, trực tiếp đi tới với vẻ mặt độc đoán nói: "Xin chào, tôi chính là người vừa rồi muốn trao đổi chuyện này với cô, xin hỏi cô có thể nhường đôi giày kia cho tôi không? Tôi có thể trả cho cô gấp mười lần giá của đôi giày này."

Đối phương nhìn trên dưới đánh giá Tịch Duyệt, vẻ mặt khinh thường nhàn nhạt nói: "Tôi không cần tiền của cô."