Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 106: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (20)



Editor:KL

Không, mấu chốt nhất hiện tại không phải trong lòng của hắn đột nhiên xuất hiện cỗ cảm giác không thư thản này, mà là sau khi làm ra chuyện như vậy, Vệ Cảnh người này thế nào còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt vị hôn thê như Đường Ninh?

Mặc dù hắn xác thực cùng Tần Thiên Thiên không phát sinh quan hệ gì, nhưng bị nhiều người bắt gian hắn cùng Tần Thiên Thiên tại giường như vậy,dù trong lòng hắn không muốn thì cũng phải cưới Tần Thiên Thiên vào cửa, cho dù là thân phận thị thiếp, huống chi, hắn còn chưa chắc không muốn!

Cho nên, hắn sao lại còn muốn tìm đến Đường Ninh? Là muốn nói ít hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nàng sao?

Nghĩ tới đây, đôi mắt Hạ Lan Nhược hơi hơi nheo lại.

Mà một đầu, Vệ Cảnh lại lòng tràn đầy không thể tin một màn Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược thân cận trước mắt.

Nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, đăng đối vô cùng.

Trong lúc nhất thời có chút nói không rõ ràng trong lòng của mình đến cùng là tâm tình gì.

Chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua vừa đắng vừa chát, càng nóng lòng muốn để Hạ Lan Nhược ở bên người Đường Ninh lập tức biến mất, tốt nhất không tiếp tục xuất hiện.

Lúc nãy cách xa xa, hắn mặc dù không có nghe rõ ràng bọn họ nói gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt, biểu lộ, động tác của hai người lúc nói chuyện, cộng thêm lúc Đường Ninh suýt chút rơi xuống hồ nước, Hạ Lan Nhược nhanh chóng phản ứng trong vô thức, liền biết hai người khẳng định rất quen thuộc, vừa vặn vị hôn phu của Đường Ninh là hắn nhưng lại thậm chí Đường Ninh thế nào cùng Hạ Lan Nhược nhận biết cũng không biết, chớ nói chi là chuyện khác.

Cũng là lúc này, Vệ Cảnh mới rốt cục phát hiện, hắn hiểu rõ thật rất ít về Đường Ninh thậm chí... Thậm chí chưa hề chủ động đi tìm hiểu nàng, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, hắn cùng Đường Ninh sợ là... thật không thể nào.

Đúng vậy, lúc trước sự tình phát sinh quá loạn quá nhanh, cảm thụ của hắn còn có chút không chân thực, thẳng đến nhìn thấy Hạ Lan Nhược xuất hiện bên người Đường Ninh, trong lòng của hắn mới đột nhiên xuất hiện một khái niệm rất rõ, đó chính là --

Đường Ninh thật không thể gả cho hắn.

Nàng tương lai sẽ có thể gả cho bất luận kẻ nào, kể cả Hạ Lan Nhược,nhưng lại không thể gả cho hắn.

Nhận thức này khiến cho tâm Vệ Cảnh rốt cục hậu tri hậu giác khủng hoảng khó chịu, phảng phất như bảo bối vô cùng quan trọng bị hắn không cẩn thận làm mất.

[Độ hảo cảm Vệ Cảnh: 92.]

Đường Ninh nhìn thấy hốc mắt thiếu niên đối diện nhìn về phía của nàng hơi có chút đỏ lên, trời mới biết hắn bổ não những thứ gì vậy mà trực tiếp tăng hai điểm độ hảo cảm cho nàng.

Sau đó Vệ Cảnh khẽ nhắm mắt, khẽ hít một hơi, hắn liền nhìn chằm chằm hai mắt Đường Ninh, chậm rãi mở miệng nói, "Đường Ninh, ta có một ít nói muốn đơn độc nói với muội, không biết muội có nguyện ý nghe hay không?

Nghe hắn nói, trong mắt Đường Ninh chỉ một thoáng đầy xoắn xuýt giãy dụa cùng mờ mịt, cứ như vậy trầm mặc một hồi lâu, nàng lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hạ Lan Nhược bên cạnh.

Cùng Đường Ninh liếc nhau một cái, liền rõ ràng ánh mắt nàng truyền tới là ý tứ muốn hắn tạm lánh, Hạ Lan Nhược cụp xuống mắt, cảm giác không thư thản ở trong lòng lúc nãy lại lần nữa xông ra.

Mặt khác càng lúc càng rõ ràng, rõ ràng đến hắn muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.

Hắn cũng là không rõ, Vệ Cảnh cùng Tần Thiên Thiên ở phủ trưởng công chúa mẹ nó làm ra chuyện như vậy, Đường Ninh vì sao còn muốn nghe Vệ Cảnh nói chứ, nàng cứ thích hắn như vậy sao? Vệ Cảnh đến cùng có chỗ nào tốt?

Trong lòng nghĩ như vậy, vào thời điểm đại não Hạ Lan Nhược còn chưa kịp phản ứng, thân thể của hắn liền đã trước một bước đem Đường Ninh mang rời khỏi chỗ đối phương vừa nãy kém chút rớt xuống, đồng thời làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Đường Ninh, cẩn thận dặn dò, "Được rồi, lần sau lại xuất hiện ở mép nước này thì phải cẩn thận một ít, có biết không?"

Vừa dứt lời, còn không đợi Đường Ninh mang biểu lộ kinh ngạc trả lời, ánh mắt hắn bỗng nhiên liền ngưng ở trong tóc của Đường Ninh, sau đó đưa tay liền hướng trên đầu của nàng, Đường Ninh vô thức muốn trốn,nhưng tay Hạ Lan Nhược lại như cũ đuổi tới, đợi lấy xong thứ gì đó trong tóc, hắn liền trực tiếp đem phiến lá khô không biết lúc nào dính vào, giơ lên trước mặt nàng, thanh âm bất đắc dĩ nói, "Được rồi, ngươi trốn cái gì? Có lá dính trên tóc!"

Làm mất đi lá khô trong tay, nam tử lúc này mới chậm rãi lui về sau hai bước, liếc nhìn Đường Ninh, lại nhìn một chút Vệ Cảnh cách bọn họ không xa, khóe miệng lại cười nói, "Hai người có lời muốn nói như vậy, ta đây liền đi về trước, đi ra cũng có một chút là nên trở về phủ trưởng công chúa, dù sao lúc nãy phát sinh chuyện lớn như vậy, tâm tình mẫu thân khẳng định cũng sẽ không tốt..."

Hạ Lan Nhược ngấm ngầm hại người nói, nói xong hắn liền hướng về phía Đường Ninh khoát tay chặn lại, không để cho nàng tiễn, trực tiếp thẳng phương hướng Vệ Cảnh đi tới.

Đường nhỏ đá xanh chật hẹp, Hạ Lan Nhược cách Vệ Cảnh càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, ánh mắt hai người cũng từ đầu đến cuối đều không rời đi gương mặt của đối phương.

Chỉ tiếc, một người khóe miệng mỉm cười ánh mắt lại băng lãnh,ánh mắt một người khác cũng không hiền lành.

Thẳng đến Hạ Lan Nhược đi đến bên cạnh Vệ Cảnh, cùng hắn nhìn thoáng qua,trong nháy mắt, hắn đột nhiên dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, trầm thấp xùy một tiếng.

Chính là một tiếng như vậy khiến cho Vệ Cảnh một chút liền siết chặt nắm tay.

Nhưng Hạ Lan Nhược còn chưa kết thúc, lại đi đi về trước hai bước, hắn giống như là mới nhớ tới cái gì, quay đầu liếc nhìn Đường Ninh ở bên bụi hoa tường vi, cười nhẹ nhàng nói, "Vườn hoa phủ tướng quân này xác thực không có gì đẹp mắt, về sau ngươi nếu là có thời gian, ta mời ngươi đi xem nơi khác tốt hơn,được chứ?"

Hoàn toàn không có dự liệu được Hạ Lan Nhược sắp đi rồi vẫn không quên quấy rối,Đường Ninh nhất thời chưa kịp phản ứng, còn mờ mịt 'hả' một tiếng, chờ phản ứng lại, nàng mới khẽ mím môi gật đầu, ôn nhu trả lời hắn một chữ 'được'.

Lần này thư thái.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hạ Lan Nhược mới quay lưng lại, liền nhướng mày, nghĩ như vậy.

Mà mắt thấy toàn bộ quá trình Hạ Lan Nhược khiêu khích hắn,Vệ Cảnh cắn chặt hàm răng, dùng sức lớn, thậm chí đều có thể nghe thấy thanh âm răng lạc lạc rung động.

[ tỷ ta cùng Hạ Lan tiểu công gia ngầm sinh tình cảm... ]

Chính là lúc này, lời Tần Thiên Thiên vào thời điểm Đường Ninh còn chưa có xuất hiện, chém đinh chặt sắt nói lại lần nữa ở bên tai Vệ Cảnh vang lên.

Trong lòng biết câu nói này có thể là Thiên Thiên nói xấu Đường Ninh,nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh vừa nãy, lòng Vệ Cảnh liền không khống chế được bỗng nhiên níu chặt.

Thật là nói xấu sao?

Hay là...

Hạ Lan Nhược đi rồi, thậm chí liền tiếng bước chân đều đã không nghe được.

Nhưng hai người lưu tại tại chỗ không có một ai có ý tứ muốn mở miệng nói chuyện, tràng diện cứ như vậy yên tĩnh trở lại.

Cùng lúc đó, bên kia bị phu thê Tần tướng quân hảo hảo mắng cho một trận, Tần Thiên Thiên hồn hồn ngạc ngạc từ chính đường đi ra, ý tứ biểu đạt của cha nương đã cùng đối với nàng hết mức rất rõ ràng, vô luận như thế nào đều tuyệt không cho phép nàng gả vào Kiến vương phủ làm thiếp, việc này không thể thương lượng, hoặc là Vệ Cảnh cưới hỏi đàng hoàng, hoặc là nàng liền giảo tóc tử làm ni cô đi.

Nữ nhi Tần gia thà là không gả chứ tuyệt không làm thiếp.

Danh chính ngôn thuận đến Kiến vương phủ?

A, chẳng lẽ nàng không muốn sao?

Là tiện nhân Kiến vương phi kia không nguyện ý, nàng có thể làm sao? Mấu chốt nhất là Vệ Cảnh hắn vậy mà cũng không nguyện ý vì nàng nói lên một câu!

Bọn họ chỉ biết bức bách nàng, nếu không muốn nàng làm thiếp, bọn họ vừa nãy ngay trước Kiến vương phi mặt vì cái gì không làm chỗ dựa cho nàng, vì cái gì?

Còn không phải liền bởi vì nàng không phải cốt nhục thân sinh của bọn họ, mặc kệ nàng lại cố gắng thế nào, ở trong mắt Tần tướng quân và Tần phu nhân nàng cũng không sánh nổi con gái tốt Đường Ninh của bọn họ!

Rõ ràng Đường Ninh cũng rơi xuống nước thanh danh không còn,không phải sao?

Dựa vào cái gì nàng ta cứ tốt số như vậy?

Mà nàng cứ số khổ như vậy!

Nghĩ tới đây, hốc mắt Tần Thiên Thiên càng lúc càng hồng, chỉ cảm thấy trong nháy mắt này, toàn thế giới đều giống như đứng ở đối diện nàng, tất cả mọi người đều làm khó nàng, đều đang cùng nàng đối nghịch!

Trong lòng thực sự khó chịu,bước chân Tần Thiên Thiên phù phiếm du đãng bốn phía, thẳng đến --

Nàng thấy được rõ ràng cũng sớm đã rời đi phủ tướng quân-Vệ Cảnh vậy mà đứng ở trong hoa viên nhà nàng,kinh hỉ trong mắt Tần Thiên Thiên còn chưa hiện lên, nàng liền nhìn thấy Vệ Cảnh nhấc chân liền hướng phía trước đi đến, sau đó còn bỏ đi áo ngoài trên người, khoác lên... trên vai Đường Ninh ngay phía trước hắn.

Chỉ một chút, đứng sau hòn non bộ, Tần Thiên Thiên liền lập tức không thể tin mở to hai mắt nhìn.

"Vừa nãy thấy muội đưa tay sờ cánh tay, ta nghĩ chắc là muội lạnh..."

Mới đưa áo ngoài khoác đến trên vai Đường Ninh,thấy được ánh mắt đối phương kinh ngạc, Vệ Cảnh vô thức mở miệng giải thích như vậy.

"Cảm... Cảm tạ."

Đường Ninh khẽ cắn môi dưới.

"Không cần khách khí."

Ánh mắt Vệ Cảnh từ đầu đến cuối không có rời đi gương mặt trắng hồng của Đường Ninh, lại do dự rất lâu, hắn lúc này mới nhẹ giọng mở miệng hỏi, "Muội cùng Hạ Lan Nhược..."

"Lúc trước trên đường gặp được một lần liền quen biết, lúc trước sau khi sự tình của huynh cùng Thiên Thiên phát sinh, ta rất lo lắng, thật không nghĩ đến xe ngựa Tần gia đã đi, ta liền thỉnh Hạ Lan tiểu công gia hỗ trợ đưa ta hồi phủ tướng quân..."

Đường Ninh giải thích vừa mới nói xong, toàn bộ tinh thần liền đã bị câu 'sự tình của huynh cùng Thiên Thiên' trong lời nói của Đường Ninh chiếm lấy,Vệ Cảnh liền vội vàng mở miệng giải thích, "Ta... Ta cùng Thiên Thiên thật sự tình gì cũng chưa từng xảy ra, hơn nữa hai chúng ta cũng đúng là bị người khác mưu hại, trong gian phòng ở phủ trưởng công chúa kia có vấn đề, ta đi vào ngửi bên trong có huân hương liền không tự chủ được tay chân như nhũn ra, Đường Ninh, xin muội tin tưởng ta!"

Nghe đến đó, Đường Ninh ngẩng đầu hướng về phía Vệ Cảnh lộ ra nụ cười ôn hòa, "Cảnh ca ca,huynh không cần cùng ta giải thích, ta cũng là tin tưởng huynh cùng Thiên Thiên, bởi vì hai người liền không giống là người sẽ làm ra loại sự tình này..."

Nói trong mắt của nàng liền hơi hơi ảm đạm, "Thế nhưng ta tin tưởng hai người cũng vô dụng, những người bên ngoài tin tưởng hai người mới được, bây giờ ở trong mắt của bọn hắn, thanh danh hai người thực sự là... Nếu lúc trước hai chúng ta đã từ hôn thì tốt rồi, như vậy người hiện tại chỉ trích hai người cũng sẽ không nhiều như vậy!"

"Bất quá còn may..."

Nói đến đây, Đường Ninh nhẹ nhàng thở một hơi, "Huynh cùng Thiên Thiên vốn là lưỡng tình tương duyệt, vốn là muốn cùng một chỗ. Chỉ là Kiến vương phi bên kia có thể có chút sinh khí nói không thông, nếu như có thể mà nói, Cảnh ca ca,huynh còn cần hao tổn nhiều tâm trí một ít mới có thể đem Thiên Thiên cưới hỏi đàng hoàng vào cửa!"

Đường Ninh hướng về phía Vệ Cảnh lộ ra nụ cười khuyến khích.

Mà nụ cười này lại phảng phất như một chút liền làm đau nhói trái tim Vệ Cảnh.

"Vậy còn muội?"

"Cái gì?"

Đường Ninh nhất thời không thể đuổi theo mạch suy nghĩ của Vệ Cảnh, sau đó miễn cưỡng cười, "Ta cái gì chứ? Ta không sao... Thanh danh của ta không phải không bị hủy sao? Cùng huynh từ hôn, tuổi ta cũng không nhỏ, mẫu thân hẳn là cũng sẽ rất nhanh liền sẽ lại thương nghị hôn sự cho ta,về ta, huynh không cần lo lắng, mặc dù phu quân tương lai không biết là dạng người gì, nhưng ta tin tưởng hắn hẳn là sẽ là người rất tốt rất tốt, ta cũng sẽ cố gắng làm một thê tử tốt, không cần huynh phải quan tâm!"

" Người rất tốt rất tốt, tựa như Hạ Lan Nhược sao?"

Vệ Cảnh không khống chế lại, liền hướng về phía Đường Ninh lỡ lời hỏi như vậy.

Nghe hắn nói, Đường Ninh một mặt kinh ngạc nhìn hắn, thấy Vệ Cảnh đang mục quang sáng rực mà nhìn nàng.

Nhất thời không tiếp thụ được ánh mắt hắn, Đường Ninh lập tức nghiêng đi đầu, "Cảnh ca ca huyn nói cái gì vậy? Ta cùng Hạ Lan không có gì, huynh có phải hiểu lầm hay không? Ta... Ta còn có chút sự tình, liền đi về trước, y phục trả cho huynh..."

Đường Ninh đem áo ngoài thuộc về Vệ Cảnh gỡ xuống trên người, liền lập tức nhét vào trong tay của hắn, quay người muốn đi gấp.

Ai ngờ một giây sau cả người bỗng nhiên bị người phía sau từ phía sau lưng ôm lấy.

"Đường Ninh..."

Nàng khó có thể tin nghe được thanh âm Vệ Cảnh khàn khàn ở bên tai của nàng vang lên.

"Chớ đi... Không được đi!Muội tin tưởng ta, thật cái gì cũng chưa cùng Thiên Thiên phát sinh qua! Ta... Ta..."

Vẻ giãy dụa chợt lóe qua trong mắt Vệ Cảnh.

"Ta không biết nên làm sao bây giờ. Sau khi muội từ Bạch Vân quán cầu Giang Ly kiếm cho ta, trong tim ta liền có cái bóng của muội, thậm chí trong mộng mỗi lúc trời tối đều là muội, còn... Còn tưởng tượng qua sinh hoạt của hai người chúng ta sau khi thành thân, ta một mực ở trong lòng nói với mình, không thể cô phụ Thiên Thiên, người mà ta nên cưới hẳn là Thiên Thiên, nhưng lòng ta lại hoàn toàn không nhận khống chế của ta,một mực chỉ nghĩ tới muội..."

"Ta... Ta hình như thích muội... Tha thứ ta thẳng đến xảy ra chuyện như vậy, thẳng đến ta cảm giác sắp mất đi muội, về sau cùng muội lại không bất kỳ quan hệ gì mới phát hiện tầm quan trọng của muội đối với ta."

"Đường Ninh, nếu như ta hiện tại nói với muội, người mà ta muốn cưới không phải Thiên Thiên, mà là muội. Muội có nguyện ý gả cho ta hay không? Nếu như muội lo lắng kinh thành bên này lưu ngôn phỉ ngữ, ta có thể dẫn muội đi biên cương, đi nhận chức gì ở nơi muội muốn đi đều có thể, về sau muội nếu là muốn trở lại kinh thành, chờ người kinh thành quên sự tình của chúng ta, chúng ta cũng có thể trở về..."

"Thiên Thiên..."

"Thiên Thiên bên kia ta sẽ cùng muội ấy hảo hảo nói rõ ràng,muộ nếu là lo lắng thanh danh của muội ấy, ta có thể đem muội nạp vào phủ, đến lúc đó muội ấy lại tùy ý tìm lý do ốm chết, ta sẽ cho muội ấy một khoản tiền lớn, muội ấy liền có thể thay hình đổi dạng, danh chính ngôn thuận gả cho nam nhân khác làm nương tử, mà không phải gả cho ta làm thiếp. Phải nói, ta về sau cũng sẽ không nạp thiếp, phụ thân ta đời này chỉ có một mình mẫu thân của ta, ta cũng chỉ sẽ lấy một thê tử là muội, thiếp hầu động phòng gì đó ta đều không muốn, ta chỉ mong muốn một mình muội."

Vệ Cảnh nghiêm túc nói.

Nghe được như vậy, Đường Ninh trên mặt lộ ra nồng đậm xoắn xuýt, sau đó nàng ra sức từ trong lồng ngực của Vệ Cảnh tránh thoát đi ra, quay người, lại một lần liền bị tình thâm trong mắt Vệ Cảnh làm cho khiếp sợ.

"Huynh... huynh cho ta suy nghĩ một chút, ta cần suy nghĩ một chút... đầu óc ta hiện tại đã loạn thành một bầy bột nhão, ta không biết nên cho huynh câu trả lời gì,huynh cho ta một chút thời gian, có được không?"

Đường Ninh mang biểu lộ có chút mê võng trả lời.

Đường Ninh không có trực tiếp mở miệng cự tuyệt đối với Vệ Cảnh mà nói cũng đã là vui mừng lớn nhất, hắn lòng tràn đầy mừng rỡ nhìn qua gương mặt thanh tú đẹp đẽ của Đường Ninh gần trong gang tấc, âm thanh run rẩy nói, "Được, được, muội nghĩ, muội suy nghĩ thật kỹ, ta sẽ chờ muội,ta nhất định sẽ chờ muội, mặc kệ câu trả lời gì ta đều nguyện ý tiếp nhận."

Nghe được Vệ Cảnh nói như vậy, Đường Ninh nhẹ nhàng thở ra, lộ ra nụ cười không màng danh lợi, "Vậy... vậy Cảnh ca ca ta hồi tiểu viện trước, huynh...Huynh cũng mau trở về đi, đừng để Kiến vương phi lo lắng."

"Được, ta trở về, ta hiện tại liền trở về, bất quá muội cũng không cần gánh vác quá nặng, mặc kệ muội làm ra quyết định thế nào, ta đều có thể lý giải." Vệ Cảnh nhìn thật sâu Đường Ninh một chút, quay người liền mắt lộ ra chờ mong đi ra ngoài.

[Độ hảo cảm Vệ Cảnh: 96.]

Thấy bóng lưng đối phương rời đi,ánh mắt Đường Ninh không để lại dấu vết lướt qua hòn non bộ.

Nàng hẳn là không làm được quyết định gì đi?

Người làm quyết định hiện tại ngay ở sau hòn non bộ đó!

Chỉ là không nhìn thấy nét mặt nàng ta bây giờ, có chút tiếc nuối nha.

Khẽ nhếch khóe miệng, Đường Ninh quay người liền hướng Lan Thấm viện của mình đi đến.

Hi vọng trốn ở chỗ ấy, Tần Thiên Thiên đừng để nàng thất vọng nha!

Nàng cực kỳ chờ mong đại chiêu của nàng ta đó!

Dù sao kế hoạch kế tiếp của nàng có thể tiếp tục hay không đều phải xem nàng ta!

Vệ Cảnh đi, Đường Ninh cũng đi,sau hòn non bộ Tần Thiên Thiên lại nhìn lòng bàn tay chính mình bởi vì dùng sức mà bị hòn non bộ bén nhọn mài hỏng, nhìn màu máu đỏ tươi phía trên chảy ra, vết thương hơi có vẻ dữ tợn. Hồi lâu, đột nhiên liền nở nụ cười thần kinh.

Lúc trước nàng còn tưởng rằng làm thiếp cũng đã là nhục nhã lớn nhất với nàng, lại không nghĩ rằng, nàng đúng là liền thiếp đều làm không được.

Ha ha, a a a a...

Vệ Cảnh, Vệ Cảnh, Vệ Cảnh!

Huynh khinh người quá đáng!

Cười cười, nước mắt Tần Thiên Thiên liền từng giọt lớn từ trong hốc mắt của nàng lăn xuống.

Cái gì sau khi nạp thiếp liền giả chết, cầm tiền tài tái giá, nàng hiếm lạ điểm tiền bạc này sao? Nhưng xảy ra chuyện như vậy, nàng không gả cho Vệ Cảnh lại có thể làm sao bây giờ, không gả cho hắn, cũng chỉ có thể giảo tóc đi Bạch Nga Sơn làm ni cô, nửa đời sau ở Thanh Đăng Cổ Phật, cơm với rau dưa.

Chỉ cần suy nghĩ một chút, thời gian như thế đều có thể bức điên nàng!

Nàng còn trẻ, còn có rất nhiều chuyện đều chưa trải qua. Nàng dựa vào cái gì phải xuất gia? Dựa vào cái gì!

Nàng tuyệt đối không thể trải qua thời gian như thế!

Nhưng trừ hai con đường này nàng còn có đường khác có thể đi sao?

Kỳ thật, có.

Vệ Cảnh không phải là muốn cưới Đường Ninh sao?

Nhưng nếu như, Đường Ninh thế nào cũng không nguyện ý gả cho hắn thì sao?

Thật may mắn, nàng lúc trước lưu lại một tay, dùng lệnh bài của Vệ Cảnh, người của Vệ Cảnh đẩy Đường Ninh xuống nước, càng may mắn chính là, nàng ta còn thật sự rơi xuống nước.

Nếu như bị Đường Ninh biết được hết thảy đều là Vệ Cảnh ra tay, như vậy, nàng ta sẽ tha thứ hắn sao?

Ha ha ha ha...

Nghĩ như vậy, Tần Thiên Thiên bỗng nhiên bệnh hoạn nở nụ cười.

Mà bây giờ nàng muốn làm chính là trước khi Đường Ninh nghĩ kỹ, bằng tốc độ nhanh nhất đem Vệ Cảnh lần nữa dẫn tới phủ tướng quân.

Ừ, cứ làm như thế.

Đem tay phải bị thương giấu trong tay áo của mình, Tần Thiên Thiên trở về viện tử của mình, liền loạng chà loạng choạng mà thẳng đến tiểu viện của Tần phu nhân mà đi.

Cơ hồ đạp mạnh tiến vào tiểu viện của Tần phu, nhìn nha hoàn phục thị Tần phu nhân uống trà, Tần Thiên Thiên trực tiếp đi thẳng đến trước mặt bà, "Nương, con đã nghĩ kỹ, không cần thương lượng lại, con nguyện ý lấy thân phận thị thiếp đến Kiến vương phủ, người bây giờ liền có thể phái người tới để bọn họ ngày mai liền tới nhà thảo luận sự nghi nạp thiếp."

"Hỗn trướng!"

Vội vàng không kịp chuẩn bị, nghe được Tần Thiên Thiên nói như vậy, Tần phu nhân lúc này liền tức giận đến đem chén trà trong tay quăng đến trên mặt đất.

Bà không hiểu chính mình sao lại dạy dỗ ra một đứa con gái như vậy, liền một phần vạn của Đường Ninh cũng không sánh nổi.

Thiếp, đó chính là đồ chơi!

Cô nương trong sạch ai lại nguyện ý làm thiếp, càng không nói đến muốn làm thiếp!

Kiến vương phi ngoài miệng nói thống khoái, nhưng cũng chỉ là lời qua miệng mà thôi, hai nhà thật thảo luận, Kiến vương phủ không có khả năng không để ý tới mặt mũi phủ tướng quân.

Nhưng bây giờ bà nghe được cái gì chứ, con gái tốt của bà vậy mà thực sự muốn đi làm thiếp cho người ta.

A, ngu xuẩn!

Chỉ tiếc những lời này của bà còn chưa kịp nói ra miệng, Tần phu nhân liền kinh ngạc nhìn thấy Tần Thiên Thiên trực tiếp từ trong ống tay áo chính mình móc ra chuôi kéo vàng, một chút liền nhắm ngay cổ của mình.

"Nương, con nguyện ý gả, con muốn gả cho Vệ Cảnh, cầu nương thành toàn."

Nàng gằn từng chữ nói như vậy.

Nhìn thấy Tần Thiên Thiên thế này, nghe được lời như vậy, Tần phu nhân ngón tay run rẩy chỉ về phía nàng, sắc mặt đột nhiên trắng lên, thậm chí bị tức đến có chút nói không ra lời.

Còn may tiểu nha hoàn đứng ở sau lưng bà thấy không ổn, liền tranh thủ bà đỡ đến ngồi xuống ghế sau lưng, nghỉ ngơi một hồi lâu, sắc mặt của bà mới rốt cục hòa hoãn.

Sau đó, Tần phu nhân liền trực tiếp ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Thiên Thiên.

"Được, ngươi đã... Muốn gả như vậy, ta liền thành toàn ngươi."

Tần phu nhân cười lạnh nói.

Quản thiên quản địa, bà còn có thể quản được có người tự cam thấp hèn không thành sao, đến cùng không phải bà thân sinh, cũng may mắn không phải là bà thân sinh.

Thấy được biểu tình của Tần phu nhân, trong lòng của Tần Thiên Thiên bỗng dưng hoảng hốt, nhưng rất nhanh nàng liền kiên trì chịu đựng.

Nàng không làm sai.

Dù sao không có người thích nàng, không có người đứng ở phe nàng, nàng chỉ có thể vì chính mình mà dự định.

Kiến vương phủ phái người đến thương lượng nạp thiếp chính là biện pháp để Vệ Cảnh mau tới phủ tướng quân, càng là phương pháp tốt nhất để hắn giảm xuống cảnh giác.

Nàng không sai.

Bên kia, cũng không biết mình đi rồi còn phát sinh chuyện đặc sắc này, Hạ Lan Nhược, vừa về tới phủ trưởng công chúa, liền thấy được mẫu thân Thanh Bình trưởng công chúa chính đoan ngồi trên đại sảnh, vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, liền lập tức mở miệng, "Đứng lại!"

Trừ hôn sự, sự tình khác còn tính tương đối nghe lời Thanh Bình trưởng công chúa, Hạ Lan Nhược nghe bà nói, khẽ thở dài, trực tiếp dừng lại chân.

Sau đó hắn liền thấy được mẫu thân mình mấy bước liền đi tới trước mặt hắn, sau đó giống như là nhìn hiếm lạ gì đó, vây quanh hắn đi một vòng lại một vòng.

"Nương, người làm gì vậy?"

"Ta làm cái gì? Nên hỏi con làm cái gì mới đúng chứ? Ta nghe hạ nhân bẩm báo,con gấp vội vã đưa Tần Đường Ninh trở về phủ tướng quân, thậm chí lúc trước còn có tiểu nha hoàn chú ý tới,ngay từ đầu tiệc rượu ngắm hoa, hai người các con liền trốn ở một bên bắt đầu nói thì thầm, con có phải..."

"Không phải!"

"Không sao đâu!Dưỡng nữ nhà nàng mặc dù chẳng thế nào cả, nhưng nàng cũng trông tự nhiên hào phóng,ăn nói nhã nhặn. Nươn sẽ không liên đới, càng sẽ không bởi vì dưỡng nữ nhà nàng phát sinh chuyện xấu mà chán ghét đến trên đầu của nàng.Như vậy có thể để con nguyện ý chủ động tiếp xúc cô nương nhà người ta, nương thích cũng không kịp! Dù sao nhi tử của ta thích chính là tốt nhất!"

"Huống chi hôn ước của nàng bởi vì Vệ thế tử phát sinh sự tình, không sai biệt lắm cũng coi như hoàn toàn giả trừ đi?Thay góc độ suy nghĩ một chút, trước kia sự tình làm ta ọe giống như biến thành chuyện thật tốt. Nếu không nàng hiện tại nếu là còn thân phụ hôn ước, ta muốn vì con mà pha trộn tản sẽ có thể khó khăn..."

Thanh Bình trưởng công chúa càng nói càng hưng phấn, chỉ hận không thể hiện tại liền lập tức lôi kéo Hạ Lan Nhược đi phủ tướng quân hạ sính lễ.

"Ngừng ngừng ngừng, sao tính tình nghe gió chính là mưa của nương hiện tại còn càng ngày càng nghiêm trọng chứ? Ta cùng Đường Ninh... Người yên tâm, không thể nào, cho dù nàng không có hôn ước, cũng không thể nào, chúng ta chỉ là bằng hữu."

Hạ Lan Nhược chỉ cảm thấy chính mình lại không đánh gãy xuống,sợ là nương hắn đã nghĩ ra tên cháu của hắn cùng Đường Ninh.

"Bằng hữu, bằng hữu, cha con lúc trước cùng ta vẫn là bằng hữu đó! Không phải sao, cùng một chỗ đều qua hơn nửa đời người, còn có đứa con bất hiếu như con, năm đó..."

Thấy mẫu thân nhà mình lại muốn bắt đầu lôi kéo hắn vào hồi ức ngọt ngào của bọn họ năm đó, Hạ Lan Nhược liền lập tức kiếm cớ trốn đi ra.

Bởi vì nhớ chuyện xưa, đến cuối cùng tự nhiên mà vậy liền sẽ biến thành thúc giục hôn sự với hắn.

Hắn thực sự chịu không được cái này.

Hứ!

Con bất hiếu!

Thanh Bình trưởng công chúa ở trong lòng thầm mắng, lại tại tưởng lại bộ dáng Đường Ninh tiến thoái có độ, lại cười.

Không được, bà nhất định phải đem sự tình vị dưỡng nữ Tần gia kia cùng Vệ thế tử khuyếch đại lợi hại hơn nữa một ít, khó nghe một chút nữa, khuyếch đại đến bọn họ không thành thân thì khó mà thu tràng mới được.

Hạ quyết tâm Thanh Bình trưởng công chúa lúc này liền bắt đầu làm khởi sự.

Bên này, vừa mới trở lại gian phòng của mình,Hạ Lan Nhược, thở nhẹ ra khẩu khí, vừa mới đi đến phòng ngủ, liền thấy được một bộ y phục chỉnh tề trên giường của mình.

Đúng, là bộ hắn lúc trước cấp cho Đường Ninh.

Thấy thế, Hạ Lan Nhược vô thức nhấc chân đi tới, sau đó vươn tay liền đem y phục kia cầm lên, không nghĩ tới vừa mới cầm lấy, một giây sau, một cây trâm bạch ngọc liền trực tiếp từ trong áo rơi ra, rơi ở trên giường hắn.

Ừm, lúc này, Hạ Lan Nhược cũng đã phát hiện nàng ngoài ý muốn lưu lại cây trâm sao?

Đây chính là có sẵn lý do đến tìm nàng nha.

Chỉ cần trong lòng Hạ Lan Nhược đối nàng có một chút hảo cảm như vậy, ngày mai hắn hẳn là đều sẽ nhịn không được tìm đến nàng.

Mà Tần Thiên Thiên bên kia bởi vì trong lòng cấp bách, cũng sẽ đem Vệ Cảnh kêu đến.

Đợi đến diễn viên đến đông đủ, như vậy tự nhiên trò hay sẽ mở màn.

Ngồi trong thùng tắm gỗ rải đầy cánh hoa, Đường Ninh nhô ra cánh tay trắng nõn như ngọc, khoác lên ranh giới thùng gỗ, cằm thì nhẹ nhàng đặt ở trên cánh tay.

Khóe miệng hơi hơi câu lên.

Tác giả có lời muốn nói: giải thích một chút, không phải hạ thế giới là tây huyễn nha, tây huyễn tối thiểu muốn tới thế giới cuối cùng, sau đó hạ thế giới là đã sớm định tốt là thế giới hiện đại, bạn gái trước ~~

Còn có chính là, nói để Hạ Lan Nhược mở miệng cầu hôn liền để hắn mở miệng cầu hôn.

Hạ Lan Nhược, lại tên Hạ Lan thật là thơm.

PS: Ta cảm thấy Tần phu nhân, Kiến vương phi bao gồm Thanh Bình trưởng công chúa ba người nữ nhân này đều rất tốt, là thuộc về nữ nhân cổ đại rất đặc sắc.

19h27-22h02 30/9/2022

Gần 5500 chữ