Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 116: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (30)



Editor:KL

Thời gian ba ngày nhoáng một cái liền qua, trong lúc đó Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược bởi vì tập tục tam triều lại mặt nên cùng nhau trở về phủ tướng quân.

(*tam triều lại mặt (三朝回门)Ý chỉ đôi vợ chồng mới cưới vào ngày thứ ba sau khi kết hôn, mang lễ vật sang nhà gái thăm họ hàng, thăm hỏi, lúc này gia đình nhà gái cũng phải chuẩn bị yến tiệc)

Có thể nói, khi Tần phu nhân cơ hồ nhìn thấy Đường Ninh cười bước vào phủ tướng quân, nhìn thấy hầu ở bên cạnh nàng một tấc cũng không rời, thấy trong mắt Hạ Lan Nhược trừ Đường Ninh rốt cuộc dung không được bất kỳ ai khác, bà liền biết nữ nhi này của mình có lẽ gả đi so với trong tưởng tượng của bà còn tốt hơn một chút, dù sao một nữ tử sống hạnh phúc hay là không hạnh phúc chỉ cần thấy mặt là có thể nhìn ra được, chớ nói chi là thời điểm ăn cơm trưa, Hạ Lan Nhược còn nhớ kỹ rõ ràng thức ăn Đường Ninh yêu thích, gắp vào chén của nàng tất cả đều là món nàng yêu thích.

Thấy được hai người ở chung hòa hợp như vậy, tim Tần phu nhân luôn luôn lo lắng mới rốt cục chậm rãi thả lỏng xuống.

Mà ngày hôm đó, cùng Đường Ninh cùng nhau xuất giá, Tần Thiên Thiên và Vệ Cảnh cũng trở lại một chuyến. Chỉ bất quá căn bản không biết hai người này đến cùng là nghĩ thế nào lại đến khi xế chiều mới xuất hiện ở cửa ra vào phủ tướng quân, biểu lộ càng là tranh xem ai khó coi hơn.

Ngươi hỏi Đường Ninh làm sao mà biết được?

Còn không phải bởi vì nàng chân trước vừa mới lên xe ngựa phủ quốc công, chân sau Vệ Cảnh cùng Tần Thiên Thiên liền xuống từ xe ngựa phủ Kiến vương sao?

Hai nhóm người vừa vặn hoàn mỹ đối mặt, sớm hạ màn xe xuống Đường Ninh trừ không cẩn thận liếc về hai người bọn họ sắc mặt khó coi ra thì phía sau liền cơ bản không thấy được, cho nên liền càng không rõ ràng Vệ Cảnh cùng Tần Thiên Thiên đến cùng lại náo cái gì, lại vì cái gì muộn như vậy mới đến phủ tướng quân.

Ngược lại ngồi đối diện nàng Hạ Lan Nhược ở ngoài sáng thấy thái độ của Đường Ninh đối với Vệ Cảnh thế này, trên mặt cười không thôi, còn vì sợ Đường Ninh nhìn ra mà cố ý nâng cằm lên, vén lên rèm xe hướng ra ngoài.

Chỉ tiếc khóe môi đã giương lên cao cao của đối phương đã sớm bán đứng hắn.

Chuyện này cũng coi như xong, lúc đi ngang qua cửa hàng đồ trang sức lớn nhất kinh thành -Kim Ngọc Hiên, cũng bởi vì cao hứng mà tại chỗ lôi kéo Đường Ninh đi vào chọn mấy chục đồ trang sức, nếu không phải Đường Ninh kịp thời kéo hắn lại, nàng cũng hoài nghi Hạ Lan Nhược có thể đem toàn bộ Kim Ngọc Hiên đều dời trống.

Không thấy chưởng quỹ lúc đưa bọn họ ra cửa liền miệng đều kém chút cười lệch mặt sao.

Ngồi trước gương đồng, nhìn hộp trang sức của chính mình chất đầy các loại đồ trang sức, hồi tưởng lại chuyện này Đường Ninh lần nữa hé miệng nở nụ cười.

Bởi vì nghĩ đến quá nhập thần, ngay cả đứng ở sau lưng nàng, hai tiểu nha hoàn Xuân Đàn, Xuân Miên sau khi liếc nhau mà lộ ra ánh mắt chế nhạo nàng cũng không nhìn thấy.

Đợi nàng kịp phản ứng liền lập tức từ trong gương đồng phát hiện hai tiểu nha đầu trực tiếp liền bắt đầu nháy mắt với nhau liên tục.

Thấy thế, trên mặt Đường Ninh hơi đỏ lên, quay người giận trách, "Được rồi, lá gan hai người các em hiện tại thật sự là càng ngày càng lớn, ta mà các em cũng dám cười..."

Vừa nói nàng còn vừa đưa tay nhéo eo của hai người.

"Phu nhân tha mạng, tha chúng em đi, chúng em lần sau cũng không dám nữa!"

Trong nháy mắt, chủ tớ ba người liền lập tức náo thành một đoàn.

"Còn chưa có trang điểm xong sao? Nương bên kia đã bắt đầu thúc giục..."

"A!"

Thuận tay đẩy cửa phòng ra, Hạ Lan Nhược còn chưa có nói xong, liền bỗng nhiên cảm nhận được một thân ảnh màu lam trực tiếp đụng ngã trong ngực của hắn.

Nguyên bản còn muốn tranh thủ thời gian đưa tay đẩy ra, Hạ Lan Nhược khẽ ngửi thấy mùi hương trên người cô gái trong ngực, tay chuẩn bị đẩy ra của hắn liền lập tức phản xạ có điều kiện mà đỡ nàng.

Lập tức liền nhìn thấy Đường Ninh sớm đã trang điểm xong, thậm chí trán còn dán màu son hoa điền, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ bỗng nhiên xoay đầu lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng còn chưa hoàn toàn rút đi.

Chỉ một chút, Hạ Lan Nhược liền cảm giác lúc này Đường Ninh thậm chí còn rực rỡ hơn cả những bông hoa nở vào ngày xuân, còn sinh động tươi đẹp hơn trăm lần.

Rõ ràng sớm đã nhìn qua đủ loại trang phục của Đường Ninh, thậm chí Phượng Quan hà bí đều thấy qua, nhưng mỗi một lần nhìn thấy Đường Ninh mặc trang phục mới Hạ Lan Nhược vẫn sẽ không khống chế mà cảm thấy giật mình trong lòng.

(*Phượng Quan hà bí(凤冠霞帔) là trang phục của phụ nữ giàu có thời xưa khi lấy chồng, để thể hiện sự vinh hoa.)

Càng không thèm nói đạo lý mà ở trong lòng nhận định, trên đời này rốt cuộc không có cô gái nào tướng mạo có thể qua được Đường Ninh.

Vì cái gì mà nàng lớn lên đẹp mắt như vậy chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Hạ Lan Nhược lại nhìn gương mặt Đường Ninh gần trong gang tấc đến hơi có chút xuất thần, thẳng đến Xuân Đàn mang theo ý cười trêu chọc phía sau hai người, nói là sớm đã trang điểm xong, để tránh làm trưởng công chúa sốt ruột, thỉnh tiểu công gia hiện tại liền mang theo phu nhân đi ra ngoài đi!

Nàng vừa nói xong, từ trước đến nay không tim không phổi như Xuân Miên lại trực tiếp phát ra hai tiếng tiếng cười trầm thấp.

Nụ cười này,trực tiếp đem mặt của Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược cùng nhau đỏ lên.

Đường Ninh quay đầu, trừng một chút hai nha đầu ranh mãnh sau lưng, lúc này mới cùng Hạ Lan Nhược mặt đỏ lên một mảnh trực tiếp hướng chính viện đi đến.

Cùng lúc đó, bởi vì tổ chức tiệc rượu nghênh xuân, bất luận trong lòng các vị đám đại thần nghĩ như thế nào thì bầu không khí cũng dần dần nhiệt liệt, khách nữ cùng khách nam cũng bất quá chỉ cách nhau một hồ nước mà thôi.

Nghe nói dưới sự an bài của Thanh Bình trưởng công chúa, đến lúc đó người của hai bên còn có thể đối thơ, thuở nhỏ sinh trưởng ở khuê các, các thiếu nam thiếu nữ chưa từng có cùng người khác phái có quá nhiều tiếp xúc lạ lẫm, có thể nói, một chút liền âm thầm hưng phấn mong đợi, thậm chí, còn kỳ vọng mình có thể nhờ tiệc rượu nghênh xuân mà tìm được lang quân như ý của mình.

Mà cùng trong cung náo nhiệt như vậy, tới gần góc Tây Bắc hoàng cung--trong điện đầy cỏ dại khô héo lại quạnh quẽ khiến người ta hơi sợ hãi.

Thẳng đến mấy thái giám xách theo hộp cơm, một tiếng cọt kẹt đẩy ra cửa lớn cung điện này, những người bên trong vội vã chạy ra ngoài ngay lập tức.

Chỉ bất quá cùng phi tần bọn họ hoá trang tinh xảo, phục sức hoa mỹ khác nhau trong hoàng cung, những nữ nhân này lại không có chỗ nào mà không bẩn thỉu, váy cũng không biết tìm thấy từ nơi nào, cổ xưa cồng kềnh vướng víu cực kì, bất quá nhìn xác nhận thật giữ ấm, đồng thời hầu hết trên mặt nữ nhân đều đã bò lên nếp nhăn thật sâu. Các nàng bộ dáng thế này đừng nói là làm phi tần, sợ là làm lão ma ma phục vụ tùy thân cũng sẽ không có phi tử nguyện ý muốn.

Bất quá trừ nữ nhân già nua thì bên trong cũng xen lẫn mấy cô gái trẻ tuổi điên điên khùng khùng lại có dáng người mảnh khảnh, đừng nhìn các nàng lớn lên gầy nhưng nếu cướp thức ăn gì đó đến thì lại một người lợi hại hơn một người.

Trong đám nữ tử này chỉ có một nữ tử áo trắng bao gồm dáng người đều nổi bật, đặc biệt không giống bình thường.

Nàng là vẫn đứng bên người đám nữ nhân giành ăn xông về phía trước, hành sự tùy theo hoàn cảnh, tay mắt lanh lẹ cầm lên bánh bao trắng trong hộp cơm, nâng ở trong lòng bàn tay dùng sức gặm, mới chỉ cắn một cái, màn thầu thô ráp thiếu chút nữa khiến cho nàng ọe ra tại chỗ, hốc mắt càng nhanh chóng đỏ lên.

Nàng không hiểu, Kỷ Mộ Thanh nàng làm sao lại luân lạc tới tình trạng hiện tại.

Nàng thuở nhỏ thiên kiều trăm sủng, cầm kỳ thư họa càng vừa học liền biết, nữ tử trong tộc liền không một ai có thể so sánh được với nàng, thậm chí mẫu thân của nàng còn từng ôm nàng nói, nhan sắc nàng xuất sắc như thế, dù là Hoàng hậu trong cung chính là có thể làm được.

Nàng sao lại rơi xuống tình trạng hiện tại!

Tay Kỷ Mộ Thanh khẽ run.

Tuy nói lúc trước nàng không chỉ một lần khát vọng có thể né ra vị Hoàng đế đầu không bình thường kia, nếu không nàng thật sẽ có một ngày tỉnh lại sau giấc ngủ mà đầu đã một nơi thân một nẻo.

Từ lúc biết được mùi thơm trên người mình không có tác dụng đối với Hoàng đế, không chỉ một lần mừng thầm qua.

Thậm chí năm trước bởi vì một lần ngự tiền thất lễ, bị Hoàng đế đỏ ngầu mắt đày vào lãnh cung, cũng cảm thấy thở phào một hơi.

Nhưng nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới lãnh cung vậy mà gian khổ như vậy, không có tơ lụa, không có giường cao gối mềm không nói, ngay cả ăn cũng là như lợn chờ ăn, thậm chí ngay cả lợn không cẩn thận cũng có thể không đoạt được, một khi không giành được, ngươi cũng chỉ có thể đói bụng.

Tư vị đói bụng có bao nhiêu khó chịu không có người nào rõ ràng hơn nàng.

Nàng không vượt qua nổi, thật không vượt qua nổi.

Chính là lúc này, một tiểu thái giám mặt chữ điền phụ trách đưa bữa ăn bỗng nhiên cười híp mắt từ một bên trong hộp cơm móc ra một khối bánh đậu đỏ, đưa tới trong tay Kỷ Mộ Thanh đang sa vào cảm xúc tuyệt vọng.

"Nương nương, đây là đồ ăn của người, nhớ kỹ, đừng để người bên ngoài đoạt đi."

Hắn có ý riêng nói như vậy.

Nói xong, hắn vừa mới chuẩn bị quay người cùng đám tiểu thái giám đi đưa bữa ăn hướng đi ra ngoài điện, ai ngờ một giây sau ống tay áo của hắn liền lập tức bị Kỷ Mộ Thanh bắt lại.

"Vị công công này, có thể báo cho bản... Ta, hôm nay bên ngoài cớ gì phi thường náo nhiệt như vậy hay không?"

Đúng vậy, phi thường náo nhiệt.

Ngày bình thường có sát thần là Tư Đồ Ngân tồn tại, toàn bộ hoàng cung kia là mỗi một chỗ đều quạnh quẽ, mỗi một chỗ đều yên tĩnh, tất cả mọi người trong cung mặc kệ là phi tần hay là cung nữ thái giám phục vụ, động tác của từng người một đều giống như mèo con, hận không thể liền khí đều không thở mới tốt.

Nhưng hôm nay, vì sao nàng mới tiến vào lãnh cung không bao lâu, bên ngoài liền bỗng nhiên náo nhiệt thành thế này..

Cuối cùng Kỷ Mộ Thanh từ trong miệng vị công công mặt chữ điền thái độ còn tính là ôn hòa mà biết được trong cung lại tổ chức yến hội, còn là Hoàng đế Tư Đồ Ngân chủ động hạ chỉ yêu cầu tổ chức.

Sao lại có thể như thế?

Đây chính là Tư Đồ Ngân!

Một điểm thanh âm đều sẽ khiến cho đầu hắn đau muốn nứt, hận không thể đem tất cả mọi người mà mắt hắn có thể nhìn thấy một hơi giết chết, Tư Đồ Ngân cũng không phải là người thích ăn uống vui đùa, không có việc gì liền tổ chức tuyển tú, tuyển ha mỹ nhân tiến cung đến bồi như Tiên Hoàng của hắn nha.

Sao lại thế này?

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Đầu Kỷ Mộ Thanh hơi có chút choáng váng.

Chỉ bất quá bây giờ trọng yếu nhất không phải Tư Đồ Ngân, đừng nói hắn mở yến hội, cho dù là mọc ra cánh có thể bay trên trời nàng cũng không muốn lại cùng hắn có một tơ một hào tiếp xúc.

Nàng thực sự là chịu đủ mỗi ngày đao đều đang treo trên cổ, không chừng một chút mất tập trung liền sẽ rớt xuống.

Nghĩ tới đây, Kỷ Mộ Thanh vội vàng mở ra bánh đậu đỏ trong tay, vừa đem tờ giấy bên trong nắm tới tay, bánh đậu đỏ trong tay liền nháy mắt biến mất.

Kỷ Mộ Thanh không thể tin ngẩng đầu, liền thấy được một người mặc áo bông thật dày, miệng của nữ nhân gầy kia càng không ngừng động lên, thậm chí cả ngón tay cầm mảnh vụn bánh nàng ta cũng không buông tha đem bàn tay bẩn thỉu của nàng ta liếm lại liếm, thấy thế Kỷ Mộ Thanh thực sự buồn nôn.

Thấy nàng ta ăn xong bánh đậu đỏ, mắt còn tỏa sáng mà nhìn chằm chằm vào nửa cái màn thầu trong tay Kỷ Mộ Thanh, bị giật nảy mình, Kỷ Mộ Thanh lúc này cũng mặc kệ màn thầu thô ráp hay không thô ráp, toàn bộ toàn bộ nhét vào trong miệng.

Nhìn thấy màn thầu không còn, nữ nhân khuôn mặt tái nhợt khô khan lúc này mới nhếch miệng bỏ đi.

Lưu lại Kỷ Mộ Thanh một thân một mình đứng tại chỗ nghẹn màn thầu nửa ngày đều không thể thở, khó khăn lắm mới đem màn thầu nuốt xuống, nước mắt của nàng cũng rớt xuống, đưa tay dùng sức xoa xoa gương mặt hơn nửa tháng đều không sức qua hương mỡ(*một loại dầu dưỡng ẩm da) mà hơi có chút thô ráp, nữ nhân bạch y hít một hơi thật sâu.

Nàng không thể khóc, lại khóc mặt của nàng liền thật không thể nhìn, nàng còn có chỗ để trông cậy vào, không phải sao, gia gia của nàng sẽ liên hệ với nàng, gia gia của nàng là thừa tướng, nhất định có biện pháp có thể cứu nàng ra.

Ở trong lòng không ngừng nói với chính mình như vậy, Kỷ Mộ Thanh cấp tốc bình tĩnh lại, sau đó siết chặt tờ giấy trong tay, tránh đi những nữ nhân điên điên khùng khùng, tìm chỗ vắng vẻ liền cẩn thận từng li từng tí mở ra thư của Kỷ Tương.

Thư đằng trước cơ hồ viết đầy lo lắng cùng quan tâm của gia gia nhà mình đối với nàng, nhìn một chút, khóe miệng Kỷ Mộ Thanh liền không tự chủ được giương lên.

Chỉ tiếc mới giương một lát, mắt Kỷ Mộ Thanh liền càng trừng càng lớn, tay cũng bắt đầu hơi hơi run lên, đợi đến xem hết văn tự, liền không chỉ là tay, toàn thân nàng đều cùng nhau run rẩy kịch liệt, thậm chí liền răng cũng đi theo lạc lạc rung động.

Gia gia của nàng, từ bỏ nàng.

Mặc dù ở trong thư cũng không có viết ra rõ ràng nhưng ý tứ trong câu chữ chính là kêu nàng tự cầu phúc, tự nàng bảo trọng!

Ha ha, a a a a.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Kỷ Mộ Thanh không khống chế lại trực tiếp bật cười lên, cười cười, nước mắt liền từng giọt rơi xuống.

Ban đần nàng phát hiện Tư Đồ Ngân lên hứng thú với nàng mà do dự, gia gia của nàng nói thế nào!

Ông nói, bây giờ Trung cung chưa quyết, nàng tiến cung chính là thời cơ tốt, huống chi tân đế còn có tâm tư với nàng, một kẻ không cầu phát triển như Hạ Lan Nhược thế nào so được với chủ thiên hạ chứ!

Ông nói, nàng nên vì chính mình, vì gia tộc mà suy nghĩ thật kỹ, tân đế là người lạnh bạc vô tình, hiện tại Thanh Bình trưởng công chúa còn sống thì còn tốt nhưng nếu bà sau khi chết, Hạ Lan Nhược không chắc có thể giữ được tước vị. Cùng với gả cho hắn, chờ mong vị trí quốc công phu nhân chưa được bảo đảm không bằng tiến cung đi liều một phen, coi như vị trí Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ không có được thì một vị trí phi tần cũng còn có thể giữ được.

Bất luận như thế nào, Kỷ gia đều vĩnh viễn hậu thuẫn nàng.

Lúc trước nói đến thiên hoa loạn trụy(*khoa trương, cường điệu), nhưng hôm nay, hiện tại vừa biết nàng vào lãnh cung, liền nói gần nói xa muốn cùng nàng giữ một khoảng cách, bảo nàng tự cầu phúc!

Đây chính là người nhà của nàng, đây chính là người nhà của nàng!

Ha ha ha.

Tự cầu phúc?

Trong lãnh cung thế này nàng tự cầu phúc thế nào, nàng rất sợ có một ngày không phải bị nữ nhân điên ẩu đả đến chết thì chính là sẽ bị lạnh chết, đói chết, bệnh chết.

Chết đi thê lương xấu xí như vậy, nàng còn không bằng lưu tại bên người Tư Đồ Ngân, chí ít ăn đủ no, mặc đủ ấm.

Dùng sức siết chặt tờ giấy trong tay, Kỷ Mộ Thanh tuyệt vọng, nàng thậm chí đều không thấy đường phía trước của mình ở nơi nào.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Nàng rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ nửa đời sau của nàng cũng chỉ có thể thế này sao...

Vừa mới nghĩ tới đây, Kỷ Mộ Thanh liền bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Không đúng, nàng còn chưa có đi đến tuyệt lộ, người trong nhà mặc kệ nàng, nàng còn có Hạ Lan... Nàng còn có Hạ Lan!

Nàng chưa từng thấy mình may mắn khi thích làm việc lưu tuyến như vậy, cho dù lựa chọn tiến cung nhưng cũng không làm hỏng hình tượng của chính mình trong lòng Hạ Lan Nhược.

Trên đời này tất cả mọi người mặc kệ nàng, Hạ Lan cũng sẽ không mặc kệ nàng.

Nàng đã cứu hắn, khi còn bé hắn không cẩn thận bị hắn vị nhị thúc tốt phái người vào mùa đông đẩy tới vào hồ, nàng đã cứu hắn.

Từ khi đó, Hạ Lan Nhược liền thành tiểu theo đuôi của nàng, càng luôn mồm nói trưởng thành sẽ lấy nàng, đồng thời cả một đời cũng sẽ không quên nàng.

Hắn đã nói qua.

Lúc này Kỷ Mộ Thanh giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, không ngừng nghĩ như vậy.

Chỉ cần nàng mở miệng nói hắn nghĩ biện pháp đem nàng từ trong lãnh cung cứu ra ngoài, nàng khẳng định Hạ Lan Nhược nhất định sẽ nguyện ý làm.

Nhưng nếu chỉ là vô cùng đơn giản được Hạ Lan Nhược cứ như vậy cứu ra ngoài, nàng sợ là cũng chỉ có thể cả một đời đều sống ở trong bóng tối không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Không muốn, nàng tuyệt không muốn sống như thế.

Nếu là, nếu là trước kia nàng không có tiến cung thì tốt rồi, không có tiến cung nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của Hạ Lan Nhược, lấy tính tình của Hạ Lan Nhược, tất nhiên sẽ đưa nàng nâng đến bầu trời.

Đáng tiếc bây giờ Hạ Lan sớm đã cưới thê tử, ngay cả nàng cũng thành phi tần chốn hậu cung.

Trong mắt Kỷ Mộ Thanh đựng đầy mất mát, nếu có biện pháp gì có thể đưa nàng cùng thê tử của Hạ Lan đổi chỗ thì tốt rồi...

Mới nghĩ tới đây, trong mắt Kỷ Mộ Thanh liền nháy mắt lướt qua một tia không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó nàng vội vàng đứng lên, thậm chí ngay cả hai chân run lên đều không để ý tới, cuối cùng lấy ra một phong thư gia gia của nàng đã từng viết cho nàng được giấu trong bao phục.

Hô hấp nữ nhân dồn dập không ngừng tìm trong thư này, cuối cùng rốt cục tìm được thứ mình muốn, đó chính là -- vị tiểu thúc trà trộn giang hồ của nàng gần đây gặp một cao nhân thuật dịch dung.

Dịch dung, dịch dung!

Nhìn thấy hai chữ này,măt2 Kỷ Mộ Thanh càng lúc càng sáng.

Chỉ cần nàng thuyết phục gia gia nhà mình nhờ Hạ Lan Nhược gặp vị cao nhân tinh thông thuật dịch dung này, nàng bên này lại cầu một lần nữa...

Nghĩ tới đây, Kỷ Mộ Thanh nhìn cổ tay trắng thuần của mình, nàng có thể viết một phong huyết thư cho Hạ Lan Nhược, nàng cũng không tin hắn sẽ không đau lòng vì nàng.

Chỉ cần có thể thoải mái tự tại, phú quý tiêu dao còn sống, lấy mặt của nữ tử khác lại có là cái gì đâu.

Huống chi, căn cứ trong thư gia gia của nàng viết, vị Tần gia Đường Ninh này cũng là cái mỹ nhân tuyệt sắc, chuyện này nàng càng không để ý.

Nghĩ tới đây, Kỷ Mộ Thanh dùng sức xiết chặt tờ giấy trong tay, trong mắt chợt lóe qua tia tình thế bắt buộc.

Cũng không biết đã có người bắt đầu tính toán khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Đường Ninh ngồi xe ngựa rốt cục ngừng lại trước cửa cung.

Ai có thể nghĩ oan gia ngõ hẹp, nàng bên này mới vừa cùng Hạ Lan Nhược xuống xe ngựa, bên kia, Vệ Cảnh cùng Tần Thiên Thiên cũng xuống xe ngựa của mình.

Có trời mới biết thiếp như Tần Thiên Thiên sao lại có tư cách có mặt vào trường hợp thế này, có thể là nàng ta cùng Vệ Cảnh trong lúc đó đạt thành thỏa thuận gì đó.

Dù sao không có liên quan gì với nàng là được rồi.

Khi thấy được Vệ Cảnh, nháy mắt, Hạ Lan Nhược liền vô thức nhìn về Đường Ninh phía bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng, lúc này không để lại dấu vết mà ngăn che lại nàng, nhất thiết phải làm Vệ Cảnh đối diện không nhìn thấy một khối góc áo của nàng mới tốt.

Mà Vệ Cảnh cho dù không nhìn thấy Đường Ninh, nhưng cũng nhìn chằm chằm bên này, biểu lộ hơi hơi xuất thần.

Đường Ninh...

Đứng bên cạnh hắn, Tần Thiên Thiên nơi nào sẽ xem không hiểu lưu luyến cùng thâm tình của Vệ Cảnh đối với Đường Ninh, rõ ràng nàng đang đứng ở bên cạnh hắn, rõ ràng Đường Ninh đã gả làm thê tử của người khác, vì sao Vệ Cảnh còn quên không được nàng ta, thậm chí vì Đường Ninh, đến nay cũng chưa... Chưa cùng nàng viên phòng.

Ai dám tin tưởng, nàng đã gả cho Vệ Cảnh mấy ngày, vẫn là tấm thân xử nữ chứ.

Chớ nói chi là đêm tân hôn, hắn một thân một mình say ngã trong tuyết, nếu không phải tôi tớ trong nhà phát hiện chỗ không đúng, sợ là mới gả đi nàng liền sẽ thủ tiết rồi.

Chỉ bất quá cuộc sống bây giờ cùng thủ tiết cũng không có gì khác nhau đâu.

Tam triều lại mặt, cho dù trong lòng của người này muốn gặp Đường Ninh đến sắp điên rồi, cũng không nguyện ý cùng nàng trở về, về sau nàng nghe lén hắn cùng Kiến vương phi trò chuyện mới biết được nguyên lai hắn sợ mình gặp Đường Ninh sẽ làm ra chuyện gì làm trướng ngại thanh danh của nàng ta(ĐN), nếu bây giờ Đường Ninh sống tốt, hắn xa xa nhìn xem cũng tốt.

A.

Về sau nếu không phải nàng vừa khóc vừa gào, sợ là hắn cũng sẽ không cùng nàng hồi cái cửa này, cho dù trở về lại bởi vì ngoài ý muốn nhìn thấy nửa gương mặt Đường Ninh trong xe ngựa lộ ra ngoài mà liền hồn đều làm mất đi.

Cuối cùng lại đưa nàng một mình nhét vào phủ tướng quân, chính hắn rời đi trước.

Có thể nói, lớn như vậy, Tần Thiên Thiên đụng phải nhục nhã đều là Vệ Cảnh cùng Đường Ninh mang tới cho nàng.

Nàng rất mang thù.

Vệ Cảnh là phu quân của nàng, có nhục cùng nhục, nàng không có cách nào.

Chẳng lẽ không còn biện pháp gì đối phó Đường Ninh sao?

Phải biết hôm nay tiến cung là nàng dùng nửa cái mạng chính mình mới đổi lấy, dù sao thiếp như nàng cũng không phải dễ dàng có cơ hội có thể gặp được Đường Ninh cùng đã gả cho người, cho nên tiệc rượu nghênh xuân hôm nay liền có vẻ đặc biệt quan trọng.

Mấu chốt nhất là nàng thật không muốn lại nhìn thấy Đường Ninh nữa

Cái gì Hạ Lan Nhược vì yêu thê tử mà vung tiền như rác, cơ hồ dời trống nửa cái Kim Ngọc Hiên gì đó nàng cũng không muốn nghe.

Nếu là nàng nghe được tin tức không sai, trong cung hình như có một nơi làm những lão nhâm rời cung đặc biệt giữ kín như bưng, sợ hãi kiêng kị, mặc kệ nàng đập xuống bao nhiêu bạc, bọn họ đều không muốn mở miệng nói lên một chữ.

Phi Hương điện.

Thần bí như vậy, chỗ thích hợp để Đường Ninh... Chôn xương nha!

Đúng vậy, nàng muốn nàng ta chết!

Không kịp chờ đợi, một khắc càng không ngừng muốn Đường Ninh lập tức chết bất đắc kỳ tử ở trước mặt nàng!

Đi tới cái gọi là bữa tiệc nghênh xuân, đối mặt với ánh mắt chê cười của cơ hồ tất cả mọi người ở đây, Tần Thiên Thiên nghĩ như thế.

Bởi vì trưởng công chúa gấp đi tìm hiểu yến hội an bài như thế nào, Tần phu nhân lại đứng ở viện khác, cho nên Đường Ninh một mình bị lưu lại.

Chỉ là người bên ngoài còn chưa kịp tiến lên đây cùng Đường Ninh bắt chuyện, Tần Thiên Thiên liền ngay lập tức đứng ở trước mặt Đường Ninh.

"Tỷ tỷ."

Vừa thấy là nàng ta, Đường Ninh khẽ nhướng mày, còn chưa kịp nói chuyện.

Tần Thiên Thiên liền đã nước mắt lã chã bắt lấy ống tay áo nàng, "Ta biết, lúc trước là ta làm không tốt, thế nhưng ta chịu trừng phạt đã đủ nhiều không phải sao? Ta không chỉ bị mọi người... Còn thành thiếp không ra gì, bị tất cả mọi người chế giễu, hiện tại ngay cả tỷ tỷ cũng không muốn để ý đến ta sao? Ta biết lúc trước đều là lỗi của ta, ta giải thích với tỷ, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, lúc trước là ta không lựa lời, tỷ có thể đừng giận ta hay không?"

Nghe được Tần Thiên Thiên nói, Đường Ninh thật sâu thở ra khẩu khí, "Muội..."

Nàng còn chưa nói ra, nước mắt Tần Thiên Thiên liền đã trước một bước rơi xuống.

Thấy nàng ta thế này, trong mắt Đường Ninh chợt lóe qua giãy dụa, thái độ mềm mại xuống.

Không thể không thừa nhận, Tần Thiên Thiên nếu muốn lấy lòng một người, bản sự vẫn là có thể, không phải sao, không đầy một lát Đường Ninh liền cùng nàng ta nín khóc mỉm cười bắt đầu trò chuyện cùng nhau.

Chỉ bất quá hàn huyên không đầy một lát, nàng ta liền một mặt khó xử nói ánh mắt người nơi này nhìn nàng ta làm nàng ta thực sự rất khó chịu, nếu như có thể các nàng có thể đổi một nơi thanh tĩnh để nói chuyện phiếm hay không?

Đổi chỗ khác?

Đường Ninh có chút kinh ngạc nhìn đối phương mang theo nàng bảy lần quặt tám lần rẽ, mắt thấy càng đi càng sâu, nàng dừng bước, "Thiên Thiên, nơi này là hoàng cung, không phải bên ngoài, chúng ta không nên chạy loạn, nếu như bị phát hiện..."

"Tỷ nói đúng, chúng ta cũng không chạy loạn."

Tần Thiên Thiên cười híp mắt nhìn Đường Ninh đứng ở sau lưng nàng ta, "Đã đến."

"Cái gì đến?"

"Chính là..."

Tần Thiên Thiên đi về phía trước hai bước, sau đó bỗng nhiên khẽ vươn tay liền đem Đường Ninh đẩy vào trong phòng sau lưng nàng, sau đó mặc kệ bên trong Đường Ninh gõ cửa gọi thế nào, nàng ta đều chỉ đem một cái mộc cài chống đỡ ở cửa ra vào, sau đó khóe miệng nhẹ cười cũng không quay đầu lại chạy xa.

Một đầu, trước khi bắt đầu tiệc rượu nghênh xuân, cơ hồ đã đem tất cả khách nữ đều nhìn rõ ràng, thậm chí liền tất cả ám vệ đều phái ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm nhưng cụng tìm không ra.

Cuối cùng hao tốn ròng rã một canh giờ, vẫn là không thu hoạch được gì, Tư Đồ Ngân bởi vì quá âm thanh ồn ào, cơ hồ đã muốn áp chế không nổi cơn nhức đầu khó mà chịu được của mình.

Vì để tránh cho tiệc rượu nghênh xuân biến thành tiệc rượu giết chóc, Tư Đồ Ngân quay người trực tiếp bay thẳng tốc độ hướng Phi Hương điện của mình đi vào.

Nơi đó có huân hương mà các ngự y điều chế để áp chế cơn đau đầu cho hắn, có lẽ...

Bước nhanh đi tới Phi Hương điện, thấy mộc cài chống đỡ trước cửa ra vào, Tư Đồ Ngân vừa nhấc chân liền đem nó đá đến một bên, bỗng nhiên liền đẩy ra cửa điện.

Đang đứng trong điện, bị thanh âm này giật nảy mình Đường Ninh bỗng nhiên xoay đầu lại...

Tác giả có lời muốn nói: đinh, chào tôn kính hộ khách Tư Đồ Ngân,Hoàng hậu của ngươi đã được đưa đến Phi Hương điện nhờ chuyển phát nhanh Thiên Thiên 250, xin chú ý kịp thời kiểm tra và nhận!

18h05-21h08 9/10/2022

Gần 5400 chữ