Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 119: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (33)



Editor:KL

Sau khi xem hết phong huyết thư, Hạ Lan Nhược đã hoàn toàn nói không rõ ràng lúc này mình rốt cuộc là có tâm tình gì, đau lòng có, chật vật có, không cam lòng có, phẫn nộ có, ngũ vị tạp trần.

Hắn nguyên lai tưởng rằng Tư Đồ Ngân hao tổn tâm cơ đem Mộ Thanh cướp đoạt như thế, chí ít sẽ dùng tâm đối xử với nàng, chí ít sẽ chiếu cố nàng thật tốt. Nhưng hôm nay hắn lại nhận được huyết thư đến từ Mộ Thanh, nhiều máu như vậy, chắc nàng tuyệt vọng lắm mới có thể viết ra một phong huyết thư thế này cho hắn!

Rõ ràng đều đã được phong Thần phi, lại vào hàng đêm đều chưa từng có một lần ngủ ngon, thậm chí mỗi ngày đều bởi vì sợ hãi sẽ chết dưới kiếm của Tư Đồ Ngân mà thống khổ không chịu nổi.

Chuyện này vậy thì thôi, nàng cũng bởi vì một lần sơ xuất trước ngự tiền mà trực tiếp bị Tư Đồ Ngân đày vào lãnh cung, ở bên trong ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn có thể bị người đánh, mỗi lúc trời tối đều sẽ bởi vì thương thế trên người đau đến không cách nào ngủ được, nếu như không sinh bệnh còn tốt, ngã bệnh liền chỉ có một con đường chết.

Cảnh ngộ như thế, Hạ Lan Nhược thực sự không thể tin được sẽ có một ngày sẽ đến với người đã từng cười đến kiêu căng ngạo khí như Mộ Thanh.

Hắn phảng phất như nhìn thấy người đã từng kiêu ngạo như nàng lại bị cực khổ đánh gãy cột sống, co rúc ở trên mặt đất, chỉ vì cầu một cơ hội được sống!

Nghĩ đến đây, trong mắt hoàn toàn đỏ đậm, ngón tay Hạ Lan Nhược liền bỗng nhiên siết chặt huyết thư trong tay.

Hết lần này tới lần khác, cửa thư phòng của hắn lúc này bỗng nhiên bị người bên ngoài gõ, bởi vì cửa không khóa, bưng một cái khay, Đường Ninh liền cười nhẹ nhàng đi vào.

Ngay lập tức, Hạ Lan Nhược liền bỗng nhiên cúi đầu, sau đó cũng không biết hắn nghĩ thế nào lại vô thức đem huyết thư trong tay giấu vào trong tay áo chính mình.

Mắt rõ ràng liếc về động tác Hạ Lan Nhược giấu thứ gì trong tay áo, Đường Ninh lại vẫn làm như không thấy, cười đem khay trong tay đặt ở trên bàn của Hạ Lan Nhược, "Nương phân phó phòng bếp nấu một ít canh gà đảng sâm cho chúng ta, ta đã uống xong, đây là của chàng."

"Được rồi, nàng để ở chỗ này đi."

Hạ Lan Nhược khàn khàn nói như vậy.

Ai ngờ một giây sau hắn bỗng nhiên cảm nhận được mu bàn tay của Đường Ninh một chút liền dán vào trên trán của hắn.

Rõ ràng không có làm bất luận việc gì việc trái với lương tâm nhưng Hạ Lan Nhược bởi vì lương tâm cắn rứt mà bị giật nảy mình.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, liền cùng ánh mắt đựng đầy lo lắng của Đường Ninh đối mặt đến cùng một chỗ.

"Tử Sơ, chàng không sao chứ? Ta nghe giọng chàng hình như có chút không đúng, chẳng lẽ bởi vì mấy ngày nay thời tiết biến hóa quá lạnh sao, cần ta hiện tại liền gọi đại phu đến bắt mạch cho chàng không?"

Nói, Đường Ninh liền lo lắng vừa định quay người, ai có thể nghĩ liền bị đối phương kéo lại cánh tay.

"Không cần, không cần gọi đại phu, ta không có gì, thật không sao, rất tốt, không cần lo lắng như vậy."

Hạ Lan Nhược vội vàng nói.

"Thật sao?"

Đường Ninh vẫn có chút không yên lòng.

"Thật, so với trân châu còn thật hơn. Ta thấy sắc trời không còn sớm hay là nàg về đi ngủ trước đi, ta chỗ này còn có chút sự tình phải xử lý xử lý, chớ chờ ta, có được hay không?"

Nâng hai tay Đường Ninh, Hạ Lan Nhược nghiêm túc nói như vậy.

Thấy hắn như thế, Đường Ninh cong cong khóe môi dưới, lập tức bỗng nhiên vươn ra hai tay, một chút ôm lấy thân eo gầy của hắn, gương mặt cũng ở trước ngực của hắn nhẹ cọ xát, "Được... Còn có, mặc kệ gặp chuyện khó khăn gì đều có thể nói với ta biết không? Dù sao chúng ta cũng là phu thê đúng không?"

Nghe đến đó, mắt Hạ Lan Nhược chớp lên, "Đường Ninh..."

"Hửm?"

"... Càng lúc càng lạnh rồi, thân thể của nàng lại luôn luôn không tốt lắm, nếu như có thể thì gọi Xuân Đàn chuẩn bị nước nóng ngâm chân trước khi ngủ để thân thể ấm áp hơn."

Rõ ràng thẳng thắn đều đã đến bên miệng nhưng đợi Hạ Lan Nhược nói ra miệng lại biến thành quan tâm thân thể Đường Ninh.

Dù sao nếu như hắn quyết định muốn nói ra chuyện cứu Mộ Thanh từ trong lãnh cung, đó chính là trọng tội khi quân, vì tốt cho Đường Ninh, nàng tất nhiên biết càng ít càng tốt.

Vươn ra hai tay dùng sức đem Đường Ninh ôm ở trong ngực của mình, Hạ Lan Nhược đem gương mặt mình trực tiếp vùi vào trong tóc của nàng.

Nhưng nói hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn người từng có ân cứu mạng hắn như Mộ Thanh chịu tội, thậm chí là chết, cửa ải này hắn qua không được.

Nhưng đây cũng là giới hạn mà thôi.

Coi như Mộ Thanh được hắn cứu ra, hắn cũng sẽ không cùng nàng phát sinh những chuyện khác.

Lúc trước Đường Ninh sở dĩ gả cho hắn, mặc dù là bởi vì đủ loại cơ duyên xảo hợp nhưng hắn cưới nàng thì sẽ vì nàng mà phụ trách, nếu không hắn cùng Tư Đồ Ngân lại có gì khác biệt đâu.

Mặc kệ Mộ Thanh có thể được hắn cứu ra hay không, Hạ Lan Nhược hắn đời này chỉ có thể có một thê tử, đó chính là Đường Ninh.

Hạ Lan Nhược đem Đường Ninh ôm trong ngực chặt hơn nữa.

"Được rồi, mau trở về đi thôi, ta xử lý xong sự tình một hồi liền sẽ trở lại."

Hắn khàn giọng nói như vậy.

"Ừm."

Được Hạ Lan Nhược ôm vào trong ngực, Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu.

Rất nhanh Đường Ninh liền ra thư phòng, đi trên hành lang đầy đèn của phủ quốc công, tùy ý vừa quay đầu lại, tựa như còn có thể thấy được thư phòng của Hạ Lan Nhược lộ ra ánh đèn.

Gió đêm thổi lên sợi tóc sau tai Đường Ninh, nàng nhẹ híp híp mắt.

Kỳ thật không cần nhìn, nàng cũng biết Hạ Lan Nhược giấu đi rốt cuộc là thứ gì, dù sao trước đó không lâu hắn còn một mặt mới lạ trở về nói với nàng, ở Bắc khu gặp được một năng nhân dị sĩ có thể dịch dung.

Nàng nhớ rõ ràng trong cốt truyện, vừa gặp phải vị người giang hồ biết dịch dung thì không lâu sau, hắn liền nhận được thư cầu cứu của Kỷ Mộ Thanh, sau đó...

Xem ra nàng sợ là cũng không phải ở phủ Quắc Quốc công đợi lâu đâu.

Từ hành vi giấu diếm thư này của Hạ Lan Nhược là có thể nhìn ra, hắn cũng không có khả năng dịch dung, dù sao độ thiện cảm thế này, có thể tìm cơ hội đem Kỷ Mộ Thanh từ trong lãnh cung trộm đi ra, loại chuyện này hắn là khẳng định biết làm.

Ai bảo Kỷ Mộ Thanh cho dù tiến cung cũng không có hủy hoại hình tượng của chính mình trong lòng Hạ Lan Nhược chứ, lại thêm đã từng có ân cứu mạng, bây giờ nàng ta ở trong lãnh cung chịu khổ gặp nạn, Hạ Lan Nhược chỉ cần là nam nhân, chỉ sợ không có cách nào ngồi yên được.

Nói không chừng trong lòng của hắn còn khờ dại nghĩ chỉ cần có thể đem Kỷ Mộ Thanh từ trong lãnh cung cứu ra, hắn liền có thể buông tay mặc kệ, liền có thể cùng với thê tử là nàng hảo hảo sinh hoạt.

Đáng tiếc, theo cốt truyện nguyên bản, vị Kỷ tiểu thư này chỉ sợ cũng không phải là người nhìn qua nhạt như lan, không mộ danh lợi, càng không có khả năng tuỳ tiện buông ra một gốc đại thụ có thể leo lên như Hạ Lan Nhược.

Nói tóm lại, nàng ta muốn sống lại không muốn sống trong nghèo khó thê lương, mai danh ẩn tích.

Gây sự là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

Huống chi, còn có Tư Đồ Ngân mạch não hoàn toàn khác người bình thường đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Có thể nói, chỉ cần Hạ Lan Nhược lựa chọn đem Kỷ Mộ Thanh từ trong lãnh cung cứu ra, như vậy liền đại biểu cho đầu hắn cũng không trở về, bước lên tuyệt lộ, hai người(HLN và ĐN) trừ tách ra thì không còn bất luận lựa chọn gì khác.

Đáng tiếc, rõ ràng nàng ở phủ Quắc Quốc công trải qua rất vui vẻ.

Đường Ninh không tim không phổi nghĩ xong, liền chậm rãi hướng tiểu viện của nàng cùng Hạ Lan Nhược.

Sau ba ngày, trong lãnh cung, Kỷ Mộ Thanh rốt cục nhận được hồi âm của Hạ Lan Nhược, nàng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, sau khi tận lực hướng gia gia Kỷ Tương của nàng bán một đợt thảm, hỏi thăm đến đủ loại tin tức của Hạ Lan Nhược cùng thê tử tân hôn của hắn.

Cường kềm chế lòng tràn đầy vui vẻ cùng chờ mong, hít sâu một hơi Kỷ Mộ Thanh mở ra thư Hạ Lan Nhược truyền tin, nhìn một chút, khóe miệng nhếch lên của nàng liền chậm rãi, chậm rãi rơi xuống, mắt cũng từ hưng phấn chờ mong lúc trước biến thành một màu đen kịt.

Ừ, Hạ Lan Nhược đồng ý sẽ cứu nàng ra ngoài, thậm chí thời gian cũng đều bảo đảm cho nàng, chắc chắn trong vòng ba ngày sẽ đưa nàng cứu ra ngoài, nói nàng lại nhẫn nại hai ngày.

Nhưng nàng muốn không chỉ là cứu nàng ra ngoài, nàng không phải đã để gia gia gọi tiểu thúc biết vị năng nhân dị sĩ dịch dung tận lực xuất hiện ở trước mặt Hạ Lan Nhược sao? Gia gia làm việc thì nàng yên tâm, Hạ Lan Nhược nhất định là đã gặp được người kia.

Nhưng vì sao hồi âm của hắn không đề cập tới người này một chữ.

Nói cách khác, Hạ Lan Nhược nguyện ý mạo hiểm cứu nàng ra ngoài nhưng căn bản không có suy nghĩ dịch dung.

Nàng nhớ trước kia Hạ Lan Nhược đến cùng thích nàng bao nhiêu thì có bây nhiêu không bỏ xuống được nàng, thậm chí sau khi tiến cung, nàng thông qua câu chữ của gia gia cũng có thể nhìn ra, ba năm này Hạ Lan Nhược không có một ngày buông xuống được nàng.

Mà bây giờ có cơ hội danh chính ngôn thuận cùng với nàng, hắn cũng không có tưởng tượng với nàng, điều này đại biểu cái gì?

Điều này đại biểu cho, Hạ Lan Nhược, hắn thay lòng.

Hắn ghi nhớ nàng, lại càng thích vị thê tử tân hôn của hắn, cho dù gặp vị năng nhân dị sĩ dịch dung nhưng bởi vì bản năng không muốn tổn thương thê tử của hắn mà trong lòng của hắn nói không chừng từ đầu đến cuối đều không có suy nghĩ dịch dung với thê tử của hắn.

Nghĩ tới đây, tay Kỷ Mộ Thanh liền bóp nhíu phong thư trong tay, dùng sức nhắm lại mắt.

Sau đó cấp tốc buông xuống thư của Hạ Lan Nhược trong tay, nhẫn nại nhìn qua tin tức gia gia của nàng truyền tới cho nàng.

Nàng đọc thấy Kỷ Tương điều tra, Hạ Lan Nhược cùng thê tử họ Tần tên Đường Ninh của hắn đủ loại ân ái, Hạ Lan Nhược thậm chí vì nàng cười một tiếng mà dời trống nửa cái Kim Ngọc Hiên...

Càng xem, tay Kỷ Mộ Thanh càng run lợi hại.

Xem đến phần sau, nàng thậm chí không muốn lại tiếp tục nhìn xuống, oán giận chợt lóe qua trong mắt, nàng không hề nghĩ ngợi liền đem thư trong tay dùng sức vò thành một đoàn, càng vò càng dùng sức, càng vò ánh mắt nữ nhân càng âm trầm.

Hạ Lan Nhược chỉ nguyện ý cứu nàng ra ngoài, nói không chừng sau khi cứu được nàng, hắn liền sẽ tùy ý nàng tự sinh tự diệt, giống như làchuột đồng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Nàng là ai?

Nàng là Kỷ Mộ Thanh.

Nàng tuyệt đối không cho phép chính mình sống cuộc sống không chịu nổi như thế!

Bởi vì đối với nàng mà nói, đó không gọi là sống.

Mà là kéo dài hơi tàn mà thôi.

Hạ Lan Nhược muốn bỏ qua nàng? Vì thê tử tân hôn của hắn mà bỏ qua nàng?

Nhìn chằm chằm góc tường có một khối đá lớn chừng bàn tay, Kỷ Mộ Thanh chậm rãi đứng dậy, xoay người đem tảng đá nhặt lên, ước lượng, bỗng nhiên nhếch lên khóe miệng, ôn nhu nở nụ cười.

Lập tức ánh mắt hung ác, giơ lên tảng đá liền hướng trán của mình đập lên, mắt tối sầm lại, cả người nữ tử liền nháy mắt lảo đảo, máu tươi trực tiếp liền từ miệng vết thương trên trán nàng chảy xuống.

Hiện tại để nàng xem, Hạ Lan Nhược đến cùng có bỏ rơi nàng hay không.

Hơi hơi vểnh lên khóe miệng, Kỷ Mộ Thanh thầm nghĩ như vậy.

Gần như đồng thời, ở tẩm cung của mình, từ trong miệng ám vệ biết được Kỷ Mộ Thanh đến cùng làm gì, Tư Đồ Ngân hơi sững sờ, sau đó nhịn không được, lại trực tiếp vỗ bàn cười ha ha.

Thú vị, thú vị lắm.

Lúc trước hắn thế nào cho tới bây giờ cũng không biết vị Thần phi này của hắn thú vị như vậy chứ?

Rõ ràng ở trước mặt hắn mỗi ngày giả vờ làm chim cút, không nghĩ tới khi đối mặt với Hạ Lan Nhược lại ra tay hung ác như vậy.

Xem ra nàng cũng biết cái gì gọi là xem xét thời thế nha, cũng biết ở trước mặt của hắn, đừng nói là đập phá đầu của mình, nàng cho dù là ở ngay trước mặt hắn cắt cổ, sợ là hắn vẫn mắt cũng sẽ không chớp lên một chút.

Kỷ Mộ Thanh hành động ngoài dự liệu khiến cho Tư Đồ Ngân liền chờ mong Hạ Lan Nhược cùng Đường Ninh tiếp xuống ứng đối.

Thật là rất lâu rồi chưa từng gặp qua sự tình thú vị như vậy.

Tư Đồ Ngân nhẹ híp híp mắt.

Thời gian ba ngày nhoáng một cái liền qua.

Khi Tư Đồ Ngân có ý để Hạ Lan Nhược đem Kỷ Mộ Thanh trộm đi ra, toàn bộ quá trình đều hoàn toàn thuận lợi.

Nghe được người chính mình an bài nói đã đem Kỷ Mộ Thanh cứu ra, liền an trí cố ý chuẩn bị viện cho đối phương, tựa như là hoàn thành một đại sự, Hạ Lan Nhược thật sâu thở ra một hơi.

Chỉ bất quá rất nhanh hắn liền phát hiện biểu lộ của thuộc hạ mình có chút không đúng.

"Còn có chuyện gì?"

Hạ Lan Nhược nhíu mày hỏi như vậy.

Hắn cũng không có lựa chọn đi gặp Mộ Thanh, cho dù Đường Ninh cũng không biết, hắn cũng không muốn ttong khi nàng không biết hắn lại đi gặp Mộ Thanh, bởi vì như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy đó là một loại phản bội Đường Ninh.

Nhưng rất nhanh từ trong miệng thuộc hạ biết được Mộ Thanh nhìn qua thập phần không thích hợp, thậm chí luôn mồm hô hào muốn gặp hắn, chân mày Hạ Lan Nhược hắn nhíu chặt hơn.

Rơi vào đường cùng, Hạ Lan Nhược cũng chỉ có thể mang theo cảm xúc đặc biệt phức tạp khó phân biệt, bước vào tiểu viện an trí cho Kỷ Mộ Thanh.

Đẩy cửa ra, Hạ Lan Nhược thậm chí còn chưa nghĩ ra chính mình muốn dùng loại vẻ mặt nào đến đối mặt với Kỷ Mộ Thanh đã ba năm không gặp, một giây sau, một đạo hắc ảnh liền lập tức như gió bỗng nhiên nhào vào trong ngực hắn.

Trong nháy mắt, cả người Hạ Lan Nhược đều cứng ngắc lại, lấy lại tinh thần về sau, hắn vội vàng vươn ra hai tay đỡ bả vai của người trong ngực.

Sau khi đỡ lấy nàng, Hạ Lan Nhược mới rốt cục thấy rõ ràng bộ dáng lúc này của Kỷ Mộ Thanh, mặc dù vẫn là gương mặt ba năm trước nhưng lại tái nhợt mà gầy gò, chuyện này vậy thì thôi, trán của nàng lại bao vây lấy băng vải rách bên ngoài thấm máu.

Hạ Lan Nhược không thể tin trừng to mắt còn chưa kịp hỏi thăm thương thế của nàng đến cùng là thế nào, hắn liền thấy được Kỷ Mộ Thanh đưa tay trực tiếp liền thân mật ôm lấy cánh tay của hắn, trong mắt hiện đầy lên án cùng oán trách.

"Tử Sơ huynh thế nào giờ mới đến nhận ta? Cái chỗ kia thật thật đáng sợ, ta thật đói, lại tìm không thấy thức ăn, thật vất vả cầm cái ăn lại liền lập tức bị người đoạt đi. Các nàng... Các nàng còn cầm tảng đá hướng ta đánh qua, ta chỉ có thể đau, đau đến khóc nhưng các nàng vẫn đánh."

"Sao huynh lại không tới sớm một chút chứ? Huynh không phải thích ta nhất sao? Thế nào còn để ta ở chỗ đó chứ, ta kém chút liền không về được! Về không được huynh không nhìn thấy ta để ta xem huynh có vội hay không?"

Nói, ánh mắt Kỷ Mộ Thanh đặc biệt trong suốt nhìn về phía Hạ Lan Nhược trước mặt.

Thậm chí... Thậm chí có chút trẻ con.

Lúc này, không thể tin trong mắt Hạ Lan Nhược rõ ràng hơn.

Mộ Thanh tại sao lại cùng hắn nói chuyện thế này, cho dù là ba năm trước nàng cũng chưa từng cùng hắn nói như vậy.

Bộ dáng này của nàng cũng có một ít giống như.... nàng lúc còn nhỏ.

Mới nghĩ tới đây, ánh mắt Hạ Lan Nhược lại rơi ở vết thương trên trán của Kỷ Mộ Thanh, rất nhanh, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi liền xuất hiện ở trong đầu của hắn.

"Mộ Thanh, muội bây giờ mấy tuổi?"

Hạ Lan Nhược gằn từng chữ hỏi như vậy nói.

" Huynh vì cái gì lại gọi ta là Mộ Thanh, thật kỳ quái, huynh không phải vẫn luôn gọi ta là Kiểu Kiểu sao?" Kỷ Mộ Thanh hơi nghi hoặc một chút hỏi như vậy, sau đó liền giơ lên khuôn mặt nhỏ của mình, cười, "Còn hỏi ta mấy tuổi, chín tuổi nha, sinh nhật ta vừa qua, chẳng lẽ huynh quên sao? Còn có, hình dạng của huynh sao giống như thay đổi nhiều như vậy? Bất quá không sao, mặc kệ huynh biến thành bộ dáng gì, ta đều có thể nhận ra huynh chính là Tử Sơ của ta!"

Vừa nghe đến hai chữ chín tuổi này, Hạ Lan Nhược liền cảm giác trong đầu mình oong một tiếng liền câu nói kế tiếp đều nghe không được.

Đúng vậy, chín tuổi trước kia hai người bọn họ bởi vì quan hệ tốt mà đặt nhũ danh cho đối phương.

Nhưng có một ngày, Mộ Thanh bỗng nhiên biểu lộ hết sức nghiêm túc nói với hắn, Kiểu Kiểu là khuê danh của nàng, nói về sau không cho hắn kêu, nếu không nàng liền không để ý tới hắn.

Hạ Lan Nhược cũng chỉ có thể sửa lại.

Nhưng hôm nay, bây giờ...

Sau nửa canh giờ, Hạ Lan Nhược nhìn đại phu của Hồi Xuân Đường đứng ở trước mặt hắn vừa mới cách rèm bắt mạch cho Kỷ Mộ Thanh, trực tiếp liền theo trong miệng hắn biết được, đầu của Mộ Thanh hẳn là ba ngày trước từng chịu đựng một đòn nặng nề, lại thêm không kịp thời xử lý mới thành bộ dáng hiện tại.

Nàng cho là mình chỉ có chín tuổi, cũng hẳn là bởi vì ba ngày trước trọng kích mà khiến nàng quên ký ức những năm nay.

Triệu chứng thế này hết sức phức tạp, nàng khả năng ngày mai liền nhớ lại nhưng cũng có thể là cần một năm nửa năm, cũng có thể...

"Cả một đời đều nhớ không ra, đúng không?"

Thanh âm Hạ Lan Nhược khô khốc.

"Đúng như thế."

Lão đại phu đến khám bệnh nắn vuốt râu mép của mình, gật đầu đồng ý nói.

Nghe được chỗ này, Hạ Lan Nhược vô thức nhìn về phía rèm trước mặt che chắn cực kỳ chặt chẽ, vung tay lên, liền để thủ hạ của mình đem lão đại phu Hồi Xuân Đường đưa ra ngoài.

Ai ngờ lão đại phu vừa mới ra ngoài, Kỷ Mộ Thanh liền lập tức từ sau rèm lộ ra khuôn mặt nhỏ của mình.

"Tử Sơ, ta trốn thật lâu rồi sao huynh lại còn chưa tới tìm ta? Ai nha, huynh thấy ta rồi, không được, ta lại muốn tìm một chỗ trốn đi!"

Nói, Kỷ Mộ Thanh liền lập tức từ trên giường nhảy xuống, thẳng đến ngăn tủ ngoài phòng ngủ mà đi.

Vừa trốn vào ngăn tủ, khóe miệng của nàng liền chậm rãi câu lên.

Thẳng đến Hạ Lan Nhược tìm một vòng, mở cửa hộc tủ ra, nàng lúc này mới một mặt ngạc nhiên nhìn hắn, "A, Tử Sơ, huynh tìm ra ta rồi, huynh thật lợi hại!"

Kỷ Mộ Thanh cười đến một mặt trẻ con.

Cứ như vậy mạnh mẽ bồi tiếp Kỷ Mộ Thanh chỉ có chín tuổi chơi một hồi lâu, Hạ Lan Nhược lúc này mới mắt đỏ rừng rực nhìn nàng chăm chú, hồn hồn ngạc ngạc(*thất hồn lạc vía) về tới phủ Quắc Quốc công.

Cơ hồ tiến vào viện tử của mình, hắn liền trực tiếp mê mang đem Đường Ninh ôm vào trong ngực của mình.

Hắn không biết làm gì mới phải.

Vì sao, vì sao Mộ Thanh lại biến thành hiện tại?

Chuyện này nói hắn nên buông bỏ thế nào?

Hắn nên làm gì?

Có lẽ, có lẽ hắn có thể đưa tin cho Kỷ Tương, hắn đã từng liền không chỉ một lần nghe qua Mộ Thanh đề cập qua Kỷ Tương vẫn luôn rất thương yêu nàng, có lẽ ông t nguyện ý chiếu cố cháu gái của mình.

Ngay khi trong đầu Hạ Lan Nhược nghĩ đến chuyện này, Đường Ninh một chút liền ngửi được trên người đối phương nhiễm mùi thơm thuộc về nữ nhân khác, không chỉ có như thế, nàng còn tại trên vai của hắn thấy được một sợi tóc dài không thuộc về nàng.

Chuyện này rất có ý tứ.

Đổi thành người khác nàng có thể sẽ không liên tưởng đến cái gì nhưng đổi thành Kỷ Mộ Thanh trong cốt truyện thận trọng từng bước tính toán để nguyên chủ đi chịu chết thì Đường Ninh có thể thập phần xác định đối phương chính là đang gây hấn với nàng.

Theo lý thuyết, hảo cảm hiện tại của Hạ Lan Nhược với nàng độ đã cao như vậy, hắn hẳn là sẽ không cùng nữ tử khác phát sinh một ít sự tình dây dưa không nghỉ, cho dù người kia là Kỷ Mộ Thanh cũng không ngoại lệ.

Mà bây giờ Hạ Lan Nhược lại mang theo mùi thơm đầy người, thậm chí trên bờ vai còn mang theo cọng tóc trở về.

Không cần nghĩ cũng biết, Kỷ Mộ Thanh khẳng định là xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì mà trong lúc nhất thời Hạ Lan Nhược không cách nào bỏ qua mặc kệ nàng ta.

Sự tình gì đây?

Bị thương? Bệnh nặng? Hay là... Mất trí nhớ?

Dù sao làm bộ như chuyện mấy năm nay đều không phát sinh, nàng ta cùng Hạ Lan Nhược còn trong quá khứ mến nhau, tốt nhất là tâm trí lại nhỏ một chút, ngây thơ một ít, Hạ Lan Nhược cho dù muốn buông tay chỉ sợ cũng không thể thả ra nha!

Một đầu, nguyên bản còn muốn nói với Đường Bảo, lại nhìn thấy Đường Ninh một chút liền trúng đích hồng tâm, tiểu hệ thống lập tức sợ nuốt một ngụm nước bọt.

Thoáng nhìn đến 54088 trôi lơ lửng ở người nàng, bộ dáng nó kinh ngạc đến đờ đẫn, Đường Ninh lập tức ở trong lòng nhướng mày.

Nàng đoán đúng.

Xem ra Hạ Lan Nhược là bị dính vào thuốc cao da chó tính cực mạnh, một lát, à không, hẳn là cả đời này đều không thoát khỏi.

Mà bên này, trong lòng hạ quyết tâm Hạ Lan Nhược lúc này liền sau lưng Đường Ninh bắt đầu viết tin cho Kỷ Tương, chỉ tiếc hắn liên tiếp viết mấy phong thư đều không có đạt được bất kỳ đáp lại, hắn không muốn từ bỏ, cuối cùng lại đi trà lâu mà Kỷ Tương ngày bình thường rất thường đi.

Cho lui tùy tùng bên người, sau đó ông ta dùng ngôn từ nghĩa chính nói cho hắn biết, ông ta chỉ có một cháu gái đó chính là vị Thần phi nương nương trong cung, nữ tử trong miệng Hạ Lan Nhược nói tới cùng cháu gái của ông ta không có một tơ một hào quan hệ, nghe rõ chưa?

Nghe xong ông ta nói một đoạn như vậy, Hạ Lan Nhược lúc này liền đã hiểu ý tứ trong lời ông ta, đó chính là coi như hắn giúp đỡ Mộ Thanh trốn thoát từ trong cung hung hiểm thì Kỷ Tương cũng sẽ không nhận nàng, không chỉ ông ta sẽ không nhận nàng mà toàn bộ Kỷ gia cũng sẽ không nhận nàng.

Kỷ Tương là lão hồ ly, loại đại sự rơi đầu này, cho dù ông ta biết cũng chỉ sẽ nói không biết, một khi về sau bệ hạ đuổi tới ông ta còn có thể không biết thì không có tội.

Mà lúc này bị "ngôn từ chính nghĩa" của Kỷ Tương khiến cho lòng tràn đầy tuyệt vọng, Hạ Lan Nhược hết lần này tới lần khác lại tiếp đến một tin tức, mấy ngày nay bởi vì hắn một mực liên hệ cùng Kỷ Tương, căn bản không thời gian đi tiểu viện, người của hắn nói cho hắn biết, bởi vì không thấy được hắn, Kỷ Mộ Thanh đã khoảng chừng mấy ngày cũng không ăn, đồng thời tất cả mọi người không cách nào tới gần nàng, mà trong miệng của nàng còn luôn luôn nhớ kỹ tên của hắn.

Vừa nghe đến tin tức này, Hạ Lan Nhược vội vàng hướng tiểu viện chạy tới.

Gần như đồng thời bị Đường Ninh đuổi đi ra mua đồ ăn vặt, Xuân Miên xoay người một cái, liền thấy được tiểu công gia nhà mình một mặt trắng bệch chạy tới trước mắt của nàng.

Nàng thậm chí cũng còn không kịp gọi hắn một tiếng, cả người Hạ Lan Nhược liền lập tức biến mất ở góc rẽ.

Không có cách, Xuân Miên liền không thể làm gì khác hơn là hướng phủ quốc công đi đến.

Bước chân còn không có mở ra, nàng lại chợt nhớ tới nàng vừa ra đến trước cửa Đường Ninh giống như đã thông báo nàng, nếu ở bên ngoài ngoài ý muốn gặp được tiểu công gia thì có thể thuận tiện nói cho hắn biết một tiếng, nói hắn sớm trở về, trưởng công chúa hôm nay lệnh phòng bếp nấu lẩu, chuẩn bị để người một nhà hảo hảo ăn một bữa, đừng ở bên ngoài quá muộn.

Nghĩ tới đây, Xuân Miên cũng không đoái hoài tới về phủ quốc công, quay người liền hướng phương hướng sau lưng mà Hạ Lan Nhược vừa mới rời đi.

Chân Xuân Miên luôn luôn nhanh nhẹn, đuổi một hồi, nàng liền nhìn thấy chạy ở đằng trước nàng, Hạ Lan Nhược đột nhiên tiến vào một đầu ngõ nhỏ, nàng vội vàng theo tới.

"Tiểu..."

Ngoặt một cái Xuân Miên vừa vui vẻ phát ra một tiếng, liền thấy Hạ Lan Nhược một chút liền đẩy ra cửa một căn viện, sau đó bên trong nhảy ra nữ tử cười tươi như hoa, liễu rủ trong gió, trực tiếp xông lên đến liền ôm lấy hắn.

Có thể là sợ người phát hiện, rất nhanh cửa viện liền bị người từ bên trong đóng lại, ai cũng không biết bên trong sẽ phát sinh sự tình gì.

Chỉ một chút, hạt dẻ rang đường trong tay Xuân Miên liền lăn đầy đất.

Không sai biệt lắm cùng thời khắc đó, ngay khi cùng Xuân Đàn may áo choàng cho Hạ Lan Nhược, tay Đường Ninh bỗng nhiên bị kim nhẹ đâm.

"Phu nhân, người không sao chứ?"

Thấy thế, Xuân Đàn vội vàng để bàn căn thêu trong tay xuống, đi tới trước mặt Đường Ninh, nâng tay của nàng hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là đâm chút mà thôi, không có gì đáng ngại."

Đường Ninh ôn hòa cười cười.

Ừm, hiện tại Xuân Miên chắc cũng đã phát hiện Hạ Lan Nhược ở bên ngoài kim ốc tàng kiều rồi, nàng(XM) không thể giữ bí mật như Xuân Đàn, khẳng định rất nhanh liền sẽ cùng với nàng triệt để nói ra.

Kỷ Mộ Thanh muốn đoạt thì đoạt đi.

Một nam nhân mà thôi, coi như nàng cho nàng ta.

Dù sao nàng ở đây cũng đợi không lâu, bất quá hai tiểu nha đầu dễ thương này nàng cũng muốn cùng mang đi, Tư Đồ Ngân hẳn là sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu, đúng không?

Đường Ninh cười đến càng ôn nhu.

Tác giả có lời muốn nói: chỉ muốn nói, Kỷ Mộ Thanh ngoan nhân, đẳng cấp so với Tần Thiên Thiên cũng cao hơn.

Sau đó chính là thời điểm rời đi hẳn là sẽ có chút ngược, bất quá các ngươi hẳn là cũng sớm đã thích ứng đúng không?

Bên người Hạ Lan Nhược đều là ngoan nhân

5h14-5h42

10h14-10h48

11h59-13h17 16/10/2022

Gần 5300 chữ

Mấy nay chạy deadline lý=))) giờ còn chưa xong huhu