Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 127: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (41)



Editor:KL

Ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỷ Mộ Thanh nằm ở trên giường không ngừng quơ hai tay, giống như là vẫn bị ác mộng vây khốn, muốn tránh thoát nhưng từ đầu tới cuối đều không thể, nghe trong miệng nàng kêu khóc những lời này, dây cung lý trí trong đầu Hạ Lan Nhược sớm đã đứt đoạn, tinh thần triệt để sụp đổ, muốn lập tức đem người trước mặt triệt để lay tỉnh.

Muốn hỏi nàng, Hạ Lan Nhược hắn đến cùng có chỗ nào có lỗi với nàng, tại sao phải lừa gạt hắn như vậy? Từ chuyện tiến cung đến xuất cung, lại đến mất trí nhớ, trong miệng của nàng đến cùng có một câu là thật hay không!

Nàng đến cùng có biết bởi vì sự lừa gạt của nàng mà hắn đã mất đi cái gì hay không?

Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Lan Nhược muốn đem Kỷ Mộ Thanh trên giường chất vấn đáp án của nàng.

Nhưng tay của hắn đến cùng vẫn không có nâng lên, chỉ thấy hắn chỉ chậm rãi nâng lên hai tay dùng sức bưng kín khuôn mặt của mình nhưng vẫn không lấn át được từng đạo tiếng cười trầm thấp bệnh hoạn từ trong cổ của hắn không ngừng tràn ra bên ngoài.

Một tiếng lại một tiếng.

Đều tràn đầy cực hạn bi ai cùng đau xót.

Chất vấn...

Hắn có tư cách gì chất vấn người khác đây?

Tất cả những thứ này không đều là hắn tự tay tạo thành sao?

Ban đầu hắn rõ ràng đã cưới Đường Ninh làm thê tử nhưng khi nhận được huyết thư của Kỷ Mộ Thanh, bởi vì trong lòng không bỏ xuống được nàng ta mà lựa chọn ở sau lưng Đường Ninh, ở sau lưng tất cả mọi người, đưa nàng ta từ hậu cung trộm ra.

Cũng là hắn sau khi biết Kỷ Mộ Thanh mất trí nhớ, chẳng những không cùng nàng ta cách xa mà còn một lần lại một lần cùng nàng ta dây dưa mơ hồ.

Rõ ràng khi đó hắn đã phát giác được Đường Ninh động tâm với hắn, cũng muốn cùng hắn hảo hảo sinh hoạt, dù bị Vệ Cảnh tổn thương như thế, dù chỉ là đứa con gái không chiếm được yêu mến trong phủ tướng quân nhưng nàng vẫn tình cảm nhiệt tình như cũ, yêu quý cuộc sống, chờ mong hắn.

Nhưng hắn đáp lại nàng thế nào? Là lây động không nguôi, là tổn thương nặng nề, là coi nhẹ cùng lừa dối.

Có trời mới biết thời điểm hắn tập trung tinh thần vì Kỷ Mộ Thanh đủ loại cân nhắc, nhưng lại đem Đường Ninh đặt ở vị trí nào.

Nàng đã bị tổn thương qua một lần, lúc chuẩn bị lần nữa thích hắn đã tốn bao nhiêu dũng khí...

Cuối cùng còn vì hắn bị ép tiến cung-nơi ăn thịt người như vậy, tình yêu Đế Hoàng có thể dài bao lâu, rõ ràng hắn có thể ngăn cản, rõ ràng lúc trong đại lao hắn đã nhận ra Đường Ninh không thích hợp nhưng vì cái gì không thể nghĩ ra?

Là hắn hại Đường Ninh.

Hắn lại có tư cách gì đem trách nhiệm đổ cho những người khác, từ đầu tới đuôi người hắn rất nên oán, ngoại trừ chính hắn còn có người bên ngoài sao?

Không có.

Cho dù hết thảy là Kỷ Mộ Thanh có chủ tâm lừa gạt hắn như thế nào, bất luận nàng ta lừa gạt hay không lừa gạt thì đều là một lần lại một lần lựa chọn của hắn, khi vết thương Đường Ninh đã khép lại lần nữa, lại đâm tới vết thật sâu.

Kỷ Mộ Thanh thẳng thắn cũng bất quá là để hắn nhận ra chính mình buồn nôn ti tiện một cách rõ ràng mà thôi.

Nghĩ đến bước này, cả người Hạ Lan Nhược nháy mắt liên tiếp lảo đảo mấy bước về sau, thậm chí còn mang theo một loạt thanh âm rèm châu, bình sứ rớt xuống đất vỡ vụn, thanh âm hạt châu thủy tinh rơi trên mặt đất, từng tiếng không dứt.

Cũng là lúc này Hạ Lan Nhược rốt cục đem tay chậm rãi buông xuống, hai mắt tĩnh mịch nặng nề mờ mịt nhìn chung quanh gian phòng một mảnh phân loạn một lần, cảm thấy một cỗ cảm giác hít thở không thông cuốn tới. Hắn vô thức lui về sau hai bước, rất nhanh, cả người liền lảo đảo từ trong phòng chạy ra ngoài.

Chỉ tiếc loại cảm giác hít thở không thông này cho dù hắn chạy ra gian phòng cũng không thể làm dịu, giống như giòi trong xương vững vàng quấn lấy hắn.

Như con ruồi không đầu bay đi khắp nơi, trong lúc nhất thời, Hạ Lan Nhược lại sinh ra một cỗ cảm giác trời đất bao la, không chỗ dung thân.

Cảm giác ngạt thở càng lúc càng rõ ràng, rõ ràng Hạ Lan Nhược hô hấp càng lúc càng gấp rút, cho dù hắn há to miệng ra hô hấp nhưng cũng vẫn không thể hòa hoãn.

Cứ như vậy kéo dài không biết bao lâu, thẳng đến thấy được cách đó không xa một gian phòng bốn phía đều trồng hàng trúc xanh biếc, hắn lúc này mới giống như người rơi xuống nước tóm lấy cây cỏ cứu mạng chính mình, cả người lập tức điên cuồng chạy về phía trước.

Phịch một tiếng.

Hạ Lan Nhược đẩy ra cửa lớn, nhìn thấy trong phòng sau khi được Đường Ninh chỉnh lý, dựa theo đủ loại màu sắc mà đặt những con rối, những con rối trước kia trông hoá trang còn thô ráp nhưng sau khi được Đường Ninh cho ăn diện, biểu lộ chúng dần dần tinh xảo sinh động, lúc trước không biết là lúc nào mà Đường Ninh đã thêu áo choàng màu trắng cho hắn, nó đang được treo trên giá áo...

Chỉ nhìn thấy như vậy, hốc mắt sớm đã khô cạn của Hạ Lan Nhược lại lần nữa chua xót.

Thì ra mới hơn một tháng mà Đường Ninh đã để lại nhiều ký ức cho hắn như vậy.

Chính là lúc này, ánh mắt hắn bỗng nhiên bị hai con rối hoá trang tinh xảo hấp dẫn.

Hắn liên tục không ngừng vọt tới, trực tiếp cầm hai con rối lên, chỉ một chút, nước mắt Hạ Lan Nhược liền lập tức rơi xuống.

Hai con rối này là hắn lúc trước ở đây cùng Đường Ninh hứa hẹn vào ngày đại hôn của hắn cùng Đường Ninh.

Là hắn chính miệng nói, bọn họ đều sẽ cùng nhau làm con rối vào ngày kỷ niệm đại hôn hàng năm, tốt nhất luôn luôn làm đến khi tóc trắng xoá, mắt mờ, đến khi hắn không thể làm nữa.

Đường Ninh cũng đáp ứng.

Nhưng hắn nhớ rất rõ ràng, hai con rối này trước khi hắn tiến vào đại lao rõ ràng không có, nói cách khác, những ngày hắn vì Kỷ Mộ Thanh cắn răng liều chết trong lao, những ngày lời đồn đại bên ngoài nhao nhao hỗn loạn, Đường Ninh vẫn đang thực hiện lời hứa của hai người, nghiêm túc khắc ngũ quan, hóa trang cho chúng.

Hắn thậm chí không thể tưởng tượng, khi Đường Ninh trang điểm cho hai con rối này, trong đầu nàng đến cùng suy nghĩ cái gì!

Cảm giác đau lòng lít nha lít nhít xâm nhập.

Tay Hạ Lan Nhược run rẩy, chậm rãi cầm lên đao khắc hắn đặt ở một bên, nín thở, bắt đầu chuẩn bị điêu khắc thân thể cho hai con rối, ai ngờ, vừa mới khắc xuống đao thứ nhất, đao liền bỗng nhiên trượt hướng về phía ngón tay của hắn, huyết châu đỏ tươi lập tức tràn ra.

Nhưng Hạ Lan Nhược lại giống như cái gì đều không phát hiện được mà tiếp tục điều chỉnh hạ hô hấp, lại bắt đầu điêu khắc.

Không đầy một lát, hắn cũng bởi vì tay run mà trên tay sớm đã hiện đầy vết thương.

Một đầu, Hạ Lan Nhược trầm mặc làm con rối, bên kia, Thanh Bình trưởng công chúa sau khi nghe nha hoàn nôn nóng bẩm báo về gian phòng của Kỷ Mộ Thanh, bà lập tức chạy tới.

Chỉ tiếc thời điểm bà tới, Hạ Lan Nhược sớm đã không thấy bóng dáng, căn phòng Kỷ Mộ Thanh cũng đã sớm thành một mảnh hỗn độn.

Nghĩ mãi mà không rõ, Hạ Lan Nhược đang êm đẹp sao lại đem chỗ này biến thành thế này, Thanh Bình trưởng công chúa lập tức phái người đi tìm Hạ Lan Nhược, cuối cùng thật vất vả mới biết được, Hạ Lan Nhược đem chính mình khóa trái trong phòng hắn lúc trước dùng để chứa những người rối kia, Thanh Bình trưởng công chúa bởi vì không yên lòng, liền vội vàng chạy tới.

Cho dỳ bà gõ cửa thế nào, trong phòng đều từ đầu đến cuối không có một điểm đáp lại.

Sợ hãi Hạ Lan Nhược sẽ ở bên trong làm chuyện ngu xuẩn, Thanh Bình trưởng công chúa cũng không đoái hoài tới chuyện khác, lập tức liền phái người phá tan cửa phòng.

Vừa mới phá tan, bà liền nhìn thấy đứng quay lưng về phía nàng mà ngồi Hạ Lan Nhược trầm tĩnh khắc con rối trong tay.

Thấy Hạ Lan Nhược không có xảy ra chuyện gì Thanh Bình trưởng công chúa lúc này mới thở dài một hơi, vừa nói chuyện, bên cạnh chậm rãi hướng Hạ Lan Nhược tới gần, "A Nhược, con ở đây làm..."

Một câu còn chưa nói xong, lực chú ý của bà liền trực tiếp bị hai tay máu me đầm đìa của Hạ Lan Nhược hấp dẫn.

"A Nhược!"

Bà kinh hô, tiến lên liền muốn đoạt đi đao khắc trong tay Hạ Lan Nhược.

Bà thực sự không đành lòng nhìn thấy A Nhược tra tấn chính mình như vậy.

Nhưng tay của bà vừa mới đưa tới, tay Hạ Lan Nhược liền chợt dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về bà.

Nhìn thấy đôi mắt Hạ Lan Nhược tựa như nến tàn lúc nào cũng có thể dập tắt, tay Thanh Bình trưởng công chúa cứ như vậy dừng ở giữa không trung, cũng không còn cách nào hướng về phía trước.

"Nương..."

Bà nghe thấy giọng Hạ Lan Nhược giống như là bị người vẩy khói bụi, khàn khàn không còn rõ ràng.

"Người liền cho con làm đi, ta không có thời gian, thật không có thời gian, con nhất định phải mau làm xong hai rối này, tay không có chuyện gì, không đau, chỉ là lúc trước có chút ngượng tay mới làm ra những vết thương này, không có chuyện gì."

Có thể là vì an ủi Thanh Bình trưởng công chúa, Hạ Lan Nhược khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn mấy phần.

Thấy hắn rất giống bị người ta mang đi tinh thần, chỉ còn lại bộ dáng tồn tại vì Đường Ninh còn sống, Thanh Bình trưởng công chúa nhịn không được lập tức đưa tay dùng sức bưng kín miệng của mình, đem toàn bộ tiếng nghẹn ngào trong cổ mạnh mẽ nuốt trở vào.

Đây rốt cuộc là tạo nghiệt gì!

Rõ ràng là người một nhà, người một nhà mà!

Thực sự không muốn lại nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Hạ Lan Nhược, Thanh Bình trưởng công chúa quay người liền đi ra ngoài.

Hạ Lan Nhược làm thế này liền làm hai ngày hai đêm, bao gồm y phục trên người con rối cũng đều là hắn may, trong lúc đó, nếu không phải Thanh Bình trưởng công chúa ép buộc ăn vài thứ, ép hắn đi ngủ, Hạ Lan Nhược mới từ trong đại lao đi ra, một lần lại một lần gặp phải đả kích, chỉ sợ sớm đã không chịu được nữa.

Nhưng cho dù hắn ăn này nọ, cũng ngủ mấy giấc nhưng bộ dáng Hạ Lan Nhược cũng giống như không có tốt hơn chỗ nào.

Lấy trước kia bạch y nhẹ nhàng, phong lưu phóng khoáng, Hạ Lan tiểu công gia hiện tại sợ là đứng trước mặt nữ tử khuê các trước kia lặng lẽ ái mộ hắn, các nàng cũng sẽ không nhận ra.

Đợi hai con rối vừa làm xong, Hạ Lan Nhược liền lập tức rời phủ quốc công, thẳng đến hoàng cung mà đi.

Có Đường Ninh là thuốc ngủ hình người cho hắn, đã cách nhiều năm, lần nữa ngủ ngon liên tục nhiều ngày, Tư Đồ Ngân nhìn thấy Hạ Lan Nhược quỳ trước mặt hắn, tâm tình không khỏi trở nên ác liệt.

Thậm chí bởi vì vậy khiến cho chi khí ngang ngược chỉ sinh ra khi đau đầu muốn nứt cũng ở trong lòng lần nữa lan tràn ra.

Ngón tay hắn một chút lại một chút đập vào ghế dưới người hắn ngồi.

"Ngươi muốn gặp Đường Ninh?"

"Ngươi đến cùng có biết nàng bây giờ là phi tần của trẫm hay không, ngươi tuy là cháu của ta, nhưng há có thể để ngươi muốn gặp Đường Ninh là có thể gặp?"

Tư Đồ Ngân gằn từng chữ nói như vậy, nói xong cũng đứng dậy, bởi vì hắn cảm thấy cùng Hạ Lan Nhược ở đây cãi cọ thực sự không có ý nghĩa, còn không bằng trở về tìm Đường Ninh ôm một cái.

"Vậy nếu là ta chết ngay bây giờ ở nơi này thì sao?"

Thanh âm Hạ Lan Nhược không chút do dự lần nữa vang lên.

"Dựa theo lời ngươi nói, Đường Ninh là bởi vì ta mới nguyện ý tiến cung đi đến bên cạnh ngươi, nhưng nếu là ta nguyện ý dùng tính mệnh đến hoàn lại tội ta phạm phải thì sao?"

Hạ Lan Nhược nắm tay dùng sức siết chặt, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Đồ Ngân sau lưng sớm đã dừng bước.

"Đường Ninh nàng là một người sống sờ sờ, không phải vật phẩm. Ta là nam nhân, càng là phu quân cùng nàng bái thiên địa, ta phạm tội thì nên để ta tới gánh chịu, không phải để nàng vì ta mà tiếp nhận ngươi áp chế vào cung làm phi. Mặc dù ta không rõ, thiên hạ như thế lớn, nữ nhân xinh đẹp nhiều như vậy, ngươi vì sao chỉ vẻn vẹn nhìn trúng Đường Ninh, thậm chí không tiếc thiết hạ cái bẫy nặng nề đi mưu hại nàng..."

"Dù sao toàn bộ hoàng cung đều là của ngươi, những cẩu vệ của ngươi tràn lan khắp nơi, mặc kệ là huyết thư của Kỷ Mộ Thanh hay là sau khi ta mang nàng ta từ hậu cung ra, ta không tin ngươi từ đầu tới đuôi đều không biết chút nào, đặc biệt là khi ngươi đã chú ý tới Đường Ninh!"

Đúng vậy, chú ý tới Đường Ninh.

Làm con rối hai ngày này hai đêm, đầu của hắn liền không ngừng nghĩ, sau đó rốt cục để hắn nhớ lại lúc Đường Ninh cùng Tư Đồ Ngân lần đầu gặp mặt không thích hợp, thậm chí là sau đó đối phương còn xuất hiện ở phủ quốc công, muốn nhìn tranh phong cảnh gì đó chỉ là tìm cớ làm hắn đi khỏi mà thôi.

Chỉ tiếc khi đó hắn thực sự là quá trì độn.

Nếu là có thể sớm phát giác được, có lẽ...

Nghĩ đến đây, tay Hạ Lan Nhược siết chặt hơn chút nữa, thậm chí bởi vì dùng sức quá lớn mà trực tiếp làm nứt ra những vết thương trên tay hắn vừa mới khép lại không bao lâu, máu tươi lập tức theo bàn tay của hắn chậm rãi rơi xuống.

"Ta chỉ biết là ở bên cạnh ngươi, Đường Ninh tựa như một kiện bài trí, trôi qua cũng không vui vẻ. Nếu là có thể, ta làm cái gì cũng được, thậm chí có thể đi chết cũng không nguyện ý đễ Đường Ninh cứ như vậy ở bên người chính mình cũng không thích."

Hạ Lan Nhược trịch địa hữu thanh(*lớn tiếng) nói.

Nghe xong Hạ Lan Nhược nói, Tư Đồ Ngân khép hờ mắt.

Trong lòng hắn hiện tại không vui, không thoải mái.

Chậm rãi quay người, đứng trên bậc thang, ánh mắt nam tử huyền y nặng nề nhìn nam tử phía dưới không yếu thế chút nào, huyết tinh chợt lóe qua trong mắt.

Ngay thời điểm hắn vừa mới chuẩn bị ra lệnh, dường như nhớ ra cái gì đó, lần nữa ngồi xuống ghế dựa, cười lạnh một tiếng.

"Muốn gặp Đường Ninh như vậy sao? Hay là nói, ngươi có đòn sát thủ gì có thể làm cho Đường Ninh hồi tâm chuyển ý, rời khỏi trẫm, lần nữa trở lại bên cạnh ngươi sao?"

Tư Đồ Ngân dùng tay nâng đầu, dù bận vẫn ung dung cười nói như vậy.

Vừa nói xong, hắn liền thấy được tay Hạ Lan Nhược khẽ run lên.

Thấy thế, Tư Đồ Ngân nhướng mày.

Cũng không biết hắn đến cùng suy nghĩ cái gì, lại bỗng nhiên đáp ứng yêu cầu của Hạ Lan Nhược, "Muốn gặp Đường Ninh? Có thể."

Sau đó thời điểm kinh ngạc vui vẻ ở trong mắt Hạ Lan Nhược còn chưa hoàn toàn dâng lên, hắn liền nhìn Đế vương thân mang huyền y trước mắt, một cái tay tiếp tục chống đỡ đầu, một cái tay khác tùy ý vung lên.

Liền lập tức có ám vệ áo đen mang theo dã thú không biết từ nơi nào một đường chạy tới, động tác chạy của những dã thú kia còn giống như có chút không trôi chảy.

"Nghe nói tiểu công gia ngươi đã từng cũng đi qua khu đấu thú trong Bắc khu đúng không? Cũng đã rất quen thuộc quy củ chỗ ấy, mọi thứ đều có giá cao.Vài con sói tàn này là trấn thủ biên cương đưa tới cho trẫm thưởng thức trước đó không lâu, bởi vì dã tính khó thuần mà đã đói bụng trọn vẹn bảy ngày, nghe nói ngươi khoảng thời gian này thân thể cũng suy yếu, vừa vặn thực lực các ngươi tương đương. Hiện tại trẫm liền có thể cùng ngươi cá cược, chỉ cần ngươi có thể sống sót từ trong miệng mấy súc sinh này, trẫm liền để ngươi gặp Đường Ninh, như thế nào?"

Cũng không phải hắn bị Hạ Lan Nhược uy hiếp hay gì khác, chỉ là hắn cũng bỗng nhiên muốn biết, Đường Ninh đến cùng sẽ chọn ai!

Hắn muốn nhìn một chút, nàng luôn mồm nhân vô tín bất lập, đến cùng thật hay không!

Nếu là Đường Ninh ở đây nhất định có thể nhìn ra, Tư Đồ Ngân ở trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, kỳ thật trên căn bản mà nói chính là ghen.

Chỉ bất quá là một Đế vương, ngay cả ghen cũng tràn đầy mùi máu tanh tàn nhẫn.

Vừa nghe xong Tư Đồ Ngân nói, Hạ Lan Nhược quay đầu liền nhìn vài ác lang mắt hiện ánh sáng xanh lục bên người, miệng chúng còn lưu nước bọt, cũng không biết nhìn bao lâu, hắn lúc này mới cẩn thận từng li từng tí từ trong ngực móc ra thứ được tơ lụa chặt chẽ bao vây lấy, đặt ở dưới chân của mình.

"Được."

Hạ Lan Nhược đáp.

Mười một ngày ở đại lao, lại thêm về sau đủ loại tra tấn, cho dù Hạ Lan Nhược có võ công bàng thân nhưng vật lộn cùng vài ác lang đói bụng nhiều ngày như vậy cũng bất quá là thắng thảm mà thôi.

Cuối cùng chậm rãi từ trong vũng máu đứng lên, Hạ Lan Nhược không chỉ có một con mắt đang không ngừng chảy máu, thậm chí liền cánh tay phải đều giống như đứt mất, nửa rũ bên người, trên chổ khác các loại vết thương càng nhiều vô số kể.

Thấy Hạ Lan Nhược thế này, tâm tình Tư Đồ Ngân lập tức càng thêm ác liệt lên.

Nhưng hắn là Hoàng đế, người bên ngoài nói chuyện còn có thể lật lọng nhưng hắn không được.

Thế là Đường Ninh đến cùng cũng được tiểu thái giám mang đến, xuất hiện ở trước mặt hai người.

Đi tới quảng trường, Đường Ninh cơ hồ vừa nhìn thấy bộ dáng Hạ Lan Nhược máu me khắp người, mắt liền khó có thể tin trừng lớn.

Chỉ là nàng còn chưa nhìn bao lâu, trước đó vẫn ngồi ở trên ghế Tư Đồ Ngân liền lập tức xuất hiện ở trước mặt của nàng, đem ánh mắt nàng che chắn cực kỳ chặt chẽ.

Che xong sau, hắn bỗng nhiên liền đưa tay giật giật áo choàng trên người Đường Ninh, còn đem dây áo choàng nàng buộc lại, dùng sức lớn, kém chút siết cổ Đường Ninh.

Ngay khi Tư Đồ Ngân đủ loại ngây thơ tìm Đường Ninh gây phiền toái, không để cho Đường Ninh nhìn Hạ Lan Nhược.

"Đường Ninh..."

Thanh âm cực kỳ suy yếu của Hạ Lan Nhược đúng lúc đó vang lên.

Vừa nghe đến thanh âm này, Đường Ninh khẽ nhíu mày, làm thế nào cũng không mở miệng nói Tư Đồ Ngân tránh ra.

Cuối cùng vẫn là chính hắn(HLN) chủ động, mặc cho Hạ Lan Nhược nhặt lên bao vải hắn lúc trước để ở một bên, đi tập tễnh tới Đường Ninh chỉ có xa mấy bước, bởi vì đau đớn, Hạ Lan Nhược lúc này mỗi một động tác đều khiến cho hắn cơ hồ đã hao hết khí lực của chính mình.

Nhưng hắn đến cùng vẫn đem bao vải trong tay mở ra ngay trước mặt Đường Ninh, sau đó lộ ra hai con rối mặc áo cưới màu đỏ.

Nhìn con rối, Hạ Lan Nhược dùng hết lực khí toàn thân, chen ra một nụ cười, liền đem chúng đưa tới trước mặt Đường Ninh.

"Đáp ứng nàng, tặng nàng..."

Vừa nhìn thấy hai con rối này, Đường Ninh cố gắng mở to mắt đã bắt đầu chua xót.

"Ngươi đây là..."

"Chúng ta đã ước định..."

Nghe đến đó, Đường Ninh mấp máy môi, sau đó hướng về phía Hạ Lan Nhược liền lộ ra một nụ cười ôn hòa, "Không cần, ngươi lưu cho người càng thích hợp hơn đi, ta đã..."

"Lúc trước là ta sai rồi, là ta phạm sai lầm, ở trong hoàng cung nàng thật vui vẻ sao? Hiện tại nàng còn có thể lựa chọn, nàng có nguyện ý..."

Hạ Lan Nhược mong đợi nhìn Đường Ninh, mà một bên Tư Đồ Ngân cũng đã bắt đầu khống chế không nổi chính mình.

"Lựa chọn?"

Đường Ninh lặp lại lần.

"Đúng vậy, lựa chọn. Nàng không nên..."

Câu nói kế tiếp Tư Đồ Ngân còn chưa nói xong, Đường Ninh liền bỗng nhiên cười nhạt, "Kỳ thật ta đã chọn rồi, phải nói, là ngươi đã rồi không phải sao? Ở trong lao, ta chính miệng hỏi ngươi nguyện ý cùng ta sống hay là nguyện ý cùng Kỷ Mộ Thanh chết, không phải ngươi đã chọn rồi sao? Ngươi đã giúp ta chọn xong, hiện tại lại vì cái gì..."

"Không còn chắc chắn như vậy?"

"Đó chính là ý muốn chân thật nhất của ngươi, sao có thể không tính toán kỹ càng? Đủ rồi, Hạ Lan Nhược, ngươi trở về đi, về sau cũng không cần trở lại, Tần Đường Ninh... thê tử của ngươi, nàng đã... Chết rồi, chết trong lửa lớn đêm đó ở phủ quốc công, hiện tại đứng tại trước mặt ngươi, là ta, chỉ là nữ tử khác có tướng mạo tương tự cố thê tử của ngươi mà thôi..."

"Thế nhưng chúng ta là phu thê, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều nên cùng nhau gánh chịu, cùng nhau đối mặt, không phải sao?"

"Vậy ngươi làm được sao?" Đường Ninh cười hỏi như vậy, thấy đối phương giống như là còn muốn nói thêm gì nữa, nàng liền đã chậm rãi xoay người lại, nhẹ giọng vứt xuống một câu,

"Hạ Lan Nhược, ngươi không nên ép ta..."

Vừa mới nghe được một câu quen thuộc như vậy, nguyên bản còn vội vàng muốn thuyết phục Đường Ninh, cả người Hạ Lan Nhược cứ như vậy choáng váng.

Thì ra là loại tâm tình này sao...

Nguyên lai lúc Đường Ninh đang nghe hắn nói câu nói này, là tâm tình như vậy sao!

Hạ Lan Nhược mất hết can đảm đứng tại chỗ, toàn thân trên dưới không chỗ ở run rẩy, trên tay run lên, hai con rối hắn hao tốn ròng rã hai ngày hai đêm trực tiếp rơi trên mặt đất.

Rõ ràng Đường Ninh đứng trước mặt của hắn nhưng hắn lại cảm thấy giữa hai người giống như là bị người tạo ra một khoảng cách không thể vượt qua, bất luận hắn liều mạng thế nào, cố gắng thế nào cũng đều vĩnh viễn không đi qua.

Thì ra là cảm giác như vậy.

Hạ Lan Nhược nhìn Tư Đồ Ngân đứng ở một bên mấy bước đi tới bên người Đường Ninh, trực tiếp dắt tay nàng bước nhanh đi về phía trước.

Há to miệng nửa ngày, Hạ Lan Nhược mới rốt cục nói ra.

"Nếu như, nếu như có thể, thỉnh cữu cữu ngươi nhất định... Phải chiếu cố nàng thật tốt... Coi như... Coi như ta van cầu ngươi, nếu như có thể, xin ngươi đừng lại tổn thương nàng... Nàng lúc trước đã chịu khổ rất nhiều, phủ tướng quân, Vệ Cảnh, ta... Đến bây giờ nàng không gặp được một người thực tình đối xử với nàng, rõ ràng nàng là cô nương ngốc một lòng vì người khác, kỳ thật... Chỉ cần ngươi đối xử tốt với nàng, nàng liền nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi."

"Còn có, lúc trước chúng ta dù thành hôn một tháng, thế nhưng... Chúng ta sự tình gì đều không có phát sinh, ta không chạm qua nàng một điểm... Cữu cữu ngươi không cần ghét bỏ nàng... Về sau nếu như ngươi không còn thích nàng, có thể không nhìn mặt mũi mẫu thân ta, phái người nói với ta một tiếng, không cần... Không cần đem nàng vào trong lãnh cung, nàng rất sợ tối..."

"Cầu ngươi..."

Mặc dù Tư Đồ Ngân đi rất nhanh, nhưng Đường Ninh vẫn nghe được sau lưng Hạ Lan Nhược té quỵ dưới đất, đồng thời tiếng vang trán nặng nề cúi xuống nền đá xanh.

Phanh.

18h54-21h42 29/10/2022

Hơn 4500 chữ