Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 133: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (47)



Editor:KL

Nghe được một câu nói như vậy, nhìn không chớp mắt đao kiếm hiện ra ngân quang thẳng tắp hướng bọn họ chặt xuống, bỗng nhiên dùng sức nắm tay Tư Đồ Ngân, Đường Ninh nhắm hai mắt lại, không biết nàng nghĩ thế nào mà trước đó còn được Tư Đồ Ngân ôm vào trong ngực, nàng bỗng nhiên tránh thoát ôm ấp của người sau lưng, hô hấp dồn dập liền đem Tư Đồ Ngân không hề bất kỳ chuẩn bị gì mà áp đảo dưới thân.

"Đường Ninh!"

Ngay lập tức chú ý tới động tác của Đường Ninh, Vệ Cảnh hoảng sợ lập tức hét lớn.

Thậm chí nếu không phải Kiến vương bên cạnh thấy thời cơ bất ổn, trực tiếp kéo hắn lại, sợ là Vệ Cảnh lúc này sớm đã không quan tâm đi đến bên người Đường Ninh đang đứng ở trung tâm nguy hiểm.

"Dừng lại!"

Kiến vương chợt quát lên.

Chính thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đám áo đen bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cản lại công kích hướng về phía Tư Đồ Ngân cùng Đường Ninh.

Mà một đầu, thân thể run rẩy, Đường Ninh nhắm chặt hai mắt dùng sức ôm lấy Tư Đồ Ngân dưới thân, chờ thật lâu đều không đợi được đau đớn trong dự đoán, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, sau đó liền cùng hai con ngươi sáng rực của Tư Đồ Ngân trực tiếp đối mặt đến cùng một chỗ.

Giật mình ngây ngốc, vội vàng không kịp chuẩn bị, một bàn tay bỗng nhiên đè sau gáy Đường Ninh.

Trong tiếng đao kiếm tấn công sát phạt, nàng cùng Tư Đồ Ngân hoàn thành nụ hôn đầu từ khi bọn họ gặp nhau đến nay.

Môi nam tử thật mềm, hơi lạnh.

Nụ hôn kéo dài lưu luyến.

Thẳng đến thời điểm Đường Ninh bởi vì không lấy hơi mà bắt đầu không thở nổi, Tư Đồ Ngân lúc này mới chậm rãi buông lỏng ra tay ấn sau gáy nàng, ngược lại ôm lấy eo thân của nàng.

"Tiếc thế..."

Hắn khàn giọng yếu ớt vang lên bên tai Đường Ninh.

Tiếc cái gì Tư Đồ Ngân cũng không nói ra, liền động tác êm ái đem Đường Ninh đỡ lên.

Cũng là lúc này, đám cẩu vệ áo đen của Tư Đồ Ngân cùng người Kiến vương mang tới hoàn thành mở đầu giao tranh, mỗi bên đều có thương vong, bây giờ đang ở thế giằng co.

"Cẩu vệ sao? Quả nhiên ngươi hôm nay xuất hành cũng không phải là không hề chuẩn bị."

Kiến vương híp híp mắt, tinh quang chợt lóe qua trong mắt, sau đó tiến về phía trước một bước, cao giọng quát, "Ngươi cho rằng chỉ dựa vào đám cẩu vệ này là có thể đánh bại chi binh tinh nhuệ bản vương mang tới sao? Huống chi..."

Hắn bỗng nhiên vung tay lên,trong cẩu vệ trước đó còn bảo hộ ở trước mặt Tư Đồ Ngân có nửa số người lập tức không chút do dự đâm đồng bạn bên người một đao, sau đó nhanh chóng đuổi đến bên người Kiến vương.

Một màn đột phát thế này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không thể tin trừng lớn hai mắt.

Cẩu vệ của Tư Đồ Ngân một chút liền thiếu đi một nửa không nói, ngay cả một nửa còn lại cũng đều thành tàn binh.

Thế cục nháy mắt nghịch chuyển.

"Chỉ bằng ngươi lấy cái gì đấu với ta."

Kiến vương đắc chí vừa lòng nói, "Ngay thời điểm hôn quân ngươi vì một nữ tử mà thần hồn điên đảo liền chú định ngươi hôm nay thất bại. Ngươi yên tâm, bản vương cũng sẽ không để ngươi chết dễ như trở bàn tay như vậy, nương nương đã từng chịu khổ bao lâu, ta nhất định phải làm ngươi chịu gấp mười, gấp trăm lần, nghìn lần, mới có thể bù hết oán hận hơn mười năm nay của ta."

Tàn nhẫn chợt lóe qua trong mắt Kiến vương, lần nữa dùng kiếm chỉ vào Tư Đồ Ngân.

Đối với lời nói này, Đường Ninh nhìn về Kiến vương phía trước đã bắt đầu có chút nhẹ nhàng, chỗ sâu đáy mắt không tự chủ được mà lướt qua một tia thương hại nhàn nhạt.

Từ xưa nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều đạo lý, xem ra vị Kiến vương này không biết rồi.

Quả nhiên, mệnh lệnh của ông ta nói, cẩu vệ của Tư Đồ Ngân trước đó còn đứng ở bên cạnh ông ta, giờ lại không chút do dự hướng về phía vệ binh tinh nhuệ mà ông ta mang tới, rút đao khiêu chiến.

Mà đám tàn binh bị thương thật nặng đứng trước mặt Tư Đồ Ngân cũng lập tức ngồi thẳng lên, bằng tốc độ nhanh nhất gia nhập vào chiến đấu.

"Phụ vương cẩn thận!"

Ngay lúc cẩu vệ phát sinh dị động, Vệ Cảnh liền đã phản ứng, thậm chí đưa tay liền đón đỡ lưỡi đao thẳng đến mặt Kiến vương mặt mà đến, nhưng vẫn trễ, nửa tai trái của Kiến vương nháy mắt bị người chém xuống.

Kịch liệt đau nhức đánh tới, sắc mặt Kiến vương bỗng nhiên tái nhợt xuống, dưới sự hộ vệ của Vệ Cảnh mà che lấy tai trái không ngừng chảy máu, nhìn thấy Tư Đồ Ngân đứng sau lưng những người này câu môi mà cười.

"Tiểu súc sinh, ngươi cố ý gài bẫy ta!"

Ông ta không thể tin quát to.

Nghe ông ra nói, Tư Đồ Ngân khẽ nhướng mày, không phủ nhận.

"Ngươi cho rằng ngươi tính toán đến bản vương là có thể sống sao? Nằm mơ! Bản vương nói rồi, hôm nay Quạ Vũ Câu này chính là chỗ chôn xương cốt của ngươi!"

Kiến vương vẫn không chịu thua, sau đó không hề nghĩ ngợi liền tay run run từ trong ngực móc ra một cái pháo hoa, trực tiếp nổ vang trên không trung.

Chỉ tiếc tín hiệu của ông ta đều đã vang lên cả buổi nhưng viện binh trong dự đoán lại chưa từng xuất hiện.

Thấy thế, Tư Đồ Ngân nửa ôm Đường Ninh từ trên xe ngựa tàn tạ nhảy xuống, "Xem ra tín hiệu của Kiến vương điện hạ không có tác dụng đâu, không bằng trẫm cũng tới thử xem..."

Thời điểm phát hiện chính mình an bài chuẩn bị không hề có bất kỳ đáp lại nào, tâm Kiến vương đã trầm xuống.

Nghe xong Tư Đồ Ngân nói như vậy, con ngươi của ông ta càng thít chặt.

Kèm theo tiếng xé gió của tín hiệu thăng thiên trong tay Tư Đồ Ngân, rất nhanh, từng người mặc giáp đồng loạt đứng lên trên hai đỉnh núi Quạ Vũ Câu, giơ cung tiễn nhắm ngay binh sĩ phía dưới.

"Mạt tướng cứu giá chậm trễ, vạn mong bệ hạ, nương nương thứ tội."

Sau đó, một thanh âm thô kệch liền núi bên phải kiên định mà hữu lực truyền tới.

Chính là một câu nói như vậy triệt để phán quyết tử hình Kiến vương.

Hiện nay người Tư Đồ Ngân an bài cạnh ông ta, không cần nghĩ, những người ông ta an bài lúc trước an bài hẳn là tất cả đều bị giải quyết rồi.

Tâm tư thật sâu, thủ đoạn thật ác độc!

Cả người Kiến vương hơi lảo đảo, đợi thân thể ông ta đứng vững liền thẳng tắp nhìn Tư Đồ Ngân, "Khá lắm tiểu súc sinh gian xảo!"

Nghe ông ta nói như vậy, Tư Đồ Ngân cũng chỉ lễ phép cười cười.

Dưới nhân số ưu thế tuyệt đối, đám người Kiến vương mang tới, kể cả ông ta cũng đã thành ba ba trong hũ, thất bại là chuyện sớm hay muộn.

Mắt thấy người của mình càng lúc càng ít, ngay cả trên người nhi tử Vệ Cảnh cũng đầy vết thương to to nhỏ nhỏ, ánh mắt Kiến vương nhìn về phía Tư Đồ Ngân cũng càng lúc càng oán độc.

Có như vậy một cái chớp mắt, ông ta chỉ cảm thấy chính mình giống như thằng hề nhảy nhót ở trước mặt Tư Đồ Ngân, nhiều năm như vậy, không chừng tất cả tính toán cùng mưu đồ sau lưng của ông ta đều dưới mí mắt Tư Đồ Ngân, hắn cứ như vậy nhìn ông ta nhảy nhót.

Sau đó khi ông ta tự cho là chính mình nắm chắc thắng lợi trong tay, thời cơ báo thù đến, hắn lại hung hăng cho ông ta một kích cuối cùng.

Nghĩ như vậy, hô hấp của Kiến vương càng lúc càng gấp rút, mắt cũng càng lúc càng đỏ, đỏ đến phảng phất như một giây sau là có thể nhỏ ra huyết.

Chẳng lẽ, ông ta thật không có cách nào dựa vào chính mình báo thù cho nương nương sao?

Ông ta không cam tâm, ông ta không cam tâm...

Trơ mắt nhìn đội ngũ ông ta mang tới, dưới nghiền ép cuq3 Tư Đồ Ngân chỉ còn lại mười người, cánh tay A Cảnh cầm kiếm cũng bắt đầu không ngừng phát run, tàn khốc chợt lóe qua trong mắt Kiến vương.

Đây là ngươi bức ta, tiểu súc sinh!

Sau khi suy nghĩ quyết tuyệt dâng lên trong lòng Kiến vương, ông ta không hề nghĩ ngợi liền lập tức từ trong ngực móc ra một đồ vật đen nhánh, bỗng nhiên quăng xuống mặt đất, một tiếng vang thật lớn, từng đoàn từng đoàn sương mù trắng xóa liền lập tức tràn ngập toàn bộ Quạ Vũ Câu.

Thân ảnh đám người Kiến vương cũng lập tức biến mất trong sương mù.

Đã sớm chuẩn bị Kiến vương chỉ đem Vệ Cảnh đẩy về thuộc hạ của mình, vứt xuống một câu 'mang thế tử đi', liền không chút do dự đâm vào sương mù.

"Phụ vương..."

Thanh âm Vệ Cảnh bị Kiến vương ném đến tận sau lưng.

Nhanh, nhanh, tiểu tạp chủng ngay đằng trước...

Sương mù dần dần tản ra, ông ta không có thời gian, bước chân Kiến vương càng lúc càng cấp tốc, thẳng đến nhìn thấy lờ mờ hai người trước mặt cách đó không xa, ông ta trực tiếp từ trong tay áo móc ra một ám khí đen, nguyên bản ông ta còn muốn nhắm ngay Tư Đồ Ngân trực tiếp muốn tính mệnh của hắn nhưng trong lúc kéo cơ quan, quỷ thần xui khiến đem vật cầm trong tay đổi hướng về phía Đường Ninh...

Người có mắt người đều hiểu được tiểu súc sinh tâm ngoan thủ lạt này yêu thích hoàng hậu này bao nhiêu, nếu để hắn cứ thế mà chết đi, chẳng phải là vô cớ làm lợi hắn sao, ông ta muốn hắn đau đến không muốn sống, sống không bằng chết mới tốt.

Trên mặt mang theo chờ mong cùng bệnh hoạn, Kiến vương không hề nghĩ ngợi liền nhắm ngay Đường Ninh khởi động chốt mở ám khí.

"Cẩn thận!"

"A..."

Sau mấy đạo thanh âm tạp nhạp vang lên, sương mù trắng xóa cũng bị gió núi quét qua, rất nhanh tiêu tán.

Đợi sau khi sương mù dày đặc tan hết, Kiến vương nhìn thấy chính là Tư Đồ Ngân bảo hộ Tần Đường Ninh chặt chẽ dưới thân, còn có chống đỡ Giang Ly Kiếm trong tay, quỳ một chân xuống đất, bả vai bên trái, bao gồm cánh tay đều đầy ám khí kịch độc ông ta đánh tới... Vệ Cảnh.

Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, Kiến vương lập tức muốn rách cả mí mắt, ông ta hoàn toàn không để ý tới chuyện khác, một cái bước xa liền chạy tới trước mặt Vệ Cảnh, tay run rẩy liền tiếp nhận thân thể nhi tử nhà mình.

"A Cảnh, A Cảnh, A Cảnh..."

Ông ta không ngừng vỗ gương mặt đã nhiễm lên nồng đậm hắc khí của Vệ Cảnh, bởi vì ám khí kia hoàn toàn chính là ông ta chuẩn bị cho Tư Đồ Ngân, vì để phòng chính mình thất bại mà để Tư Đồ Ngân tìm ra giải dược, ông ta căn bản không mang giải dược, ngay cả độc dược trên độc châm cũng là loại độc nhất mà ông ta cất giữ.

Lúc ông ta chuẩn bị ám khí này liền căn bản không có ý định để Tư Đồ Ngân sống sót.

Nhưng hắn làm sao có thể nghĩ đến thủ đoạn như vậy, cuối cùng lại ứng trên người nhi tử chính mình.

Vì sao chứ?

Đến cùng là vì sao?

Sớm biết như thế, sớm biết như thế, ông ta từ vừa mới bắt đầu liền không nên mang A Cảnh tới.

Không chỉ có Kiến vương chấn kinh, Tư Đồ Ngân cùng Đường Ninh cũng kinh ngạc.

Thẳng đến Đường Ninh nhận được ánh mắt an tâm của Vệ Cảnh nhìn qua, hốc mắt của nàng lúc này mới nhiễm đỏ một mảnh.

Nàng không sao, thật tốt...

Rõ ràng nói không ra lời nhưng Đường Ninh vẫn hiểu hàm nghĩa trong mắt Vệ Cảnh.

Sau đó, Vệ Cảnh đem hết toàn lực nâng lên tay phải còn tính hoàn hảo của mình, kéo chặt tay Kiến vương, càng kéo càng chặt, càng bóp càng chặt.

Trong mắt sáng loáng viết lo lắng, hắn muốn phụ thân của hắn mau chóng rời đi, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi, mẫu thân đang ở nhà đợi ông ta, hắn không muốn làm Hoàng đế, hắn chỉ muốn một nhà ba người bọn họ luôn luôn sống bình an, luôn luôn sống tốt...

Nhưng hôm nay, ngay cả nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thỏa mãn được.

Nắm vuốt nắm vuốt, trong tiếng gào thảm liệt đau đớn của Kiến vương, tay Vệ Cảnh chậm rãi rủ xuống.

Cũng là lúc này, hắn mới phát hiện, thì ra thời điểm con người ta tới gần tử vong, cả đời này hắn trải qua đều sẽ giống đèn kéo quân, trôi qua trước mắt của hắn một lần.

Cũng là lúc này, Vệ Cảnh phát hiện ngắn ngủi vài chục năm của hắn vậy mà liền đã để dành được nhiều tiếc nuối như vậy.

Không thể phụng dưỡng mẫu thân đến già, bà từ trước đến nay thích khóc, cũng không biết bà khi biết tin hắn chết lại sẽ khóc thành dạng gì.

Không thể vào thời điểm biết được phụ thân không thích hợp ngay lập tức ngăn cản ông đi đến lối rẽ này.

Không thể kiên định nắm tay Đường Ninh, nói cho nàng biết hắn thích nàng, muốn cùng nàng thành thân sinh con, bạch đầu giai lão...

Đời này của hắn giống như chỉ có do dự, cuối cùng dẫn đến không thể hoàn thành một việc vừa lòng đẹp ý.

Thật tiếc nuối làm sao!

Tay Vệ Cảnh nặng nề rơi xuống, trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, toàn thân dùng hết khí lực cuối cùng, đem đầu quay lại nhìn Đường Ninh một lần cuối cùng, lúc này mới hơi hơi nhếch khóe miệng lên, chậm rãi khép lại hai mắt...

"A Cảnh!"

Kiến vương khóc lớn kêu một tiếng như vậy.

Chỉ tiếc A Cảnh của ông ta mãi mãi không cho ông ta bất kỳ đáp lại nào.

Kỳ thật sớm khi ông ta quyết ý bước trên con đường này liền chú định kết màn bây giờ của Vệ Cảnh.

Trong cốt truyện, cũng chỉ là mệnh của hắn(VC) tương đối tốt, chỉ vì mặc kệ Tư Đồ Ngân lúc trước làm bao nhiêu chuẩn bị, đầu của hắn(TĐN)đau càng lúc càng kịch liệt, thậm chí liền mệnh lệnh đều không hạ xuống được, cũng không thể đánh trả bọn họ.

Đến cuối cùng, hắn đau đến mỗi một khắc đều phảng phất như đã chết một lần, chỗ nào còn nhớ được Kiến vương.

Nhi tử chết rồi...

Người ông ta mang tới cũng không còn lại bao nhiêu.

Chiến dịch Quạ Vũ Câu của ông ta bị bại thảm liệt.

Ôm thi thể nhi tử nhà mình, Kiến vương rốt cục kìm nén không được mà trầm thấp nở nụ cười, càng cười thanh âm càng vang, về sau, thậm chí mang theo một chút ý vị điên cuồng.

Cười xong, ông ta một mặt từ ái giúp Vệ Cảnh sửa sang lại, sau đó đem hắn nhẹ nhàng ôm vào đến trong ngực của mình.

"A Cảnh, con yên tâm, cha rất nhanh liền để hung thủ hại chết con xuống cùng con, rất nhanh, rất nhanh..."

Ông ta ghé vào bên tai Vệ Cảnh, dùng thanh âm chỉ có chính ông ta có thể nghe được mà nói như vậy.

Vừa dứt lời, ông ta không chút do dự liền cắn nát túi độc trong miệng, vừa mới cắn nát, một tiếng hét thảm liền lập tức từ trong cổ Kiến vương phát ra.

Chỉ chốc lát sau, ông ta liền đau đến hoàn toàn ôm Vệ Cảnh trong ngực, bắt đầu ở trên mặt đất kêu thảm lăn lộn.

Sau đó, mọi người ở đây liền nhìn thấy một cỗ sương mù từ trên thân Kiến vương tán ra, sương mù vừa hiện, cả người Kiến vương liền lập tức bắt đầu chậm chạp hòa tan.

Cuối cùng trong từng đợt tiếng gào thét thảm liệt không giống tiếng người, cả người ông ta lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, hóa thành một vũng máu trên mặt đất.

Cảnh tượng như vậy làm tất cả mọi người ở đây sợ hãi không thôi, bọn họ thậm chí đều không rõ, đang êm đẹp Kiến vương vì sao đối với mình hạ tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ là bởi vì Vệ thế tử chết, ông ta không tiếp thụ được, lúc này mới...

Rất nhiều suy đoán tràn ngập trong lòng mọi người.

Mà đầu này, Tư Đồ Ngân thấy Đường Ninh còn kinh ngạc nhìn thi thể Vệ Cảnh trên mặt đất, vô thức liền giơ tay lên bưng kín đôi mắt của nàng.

"Được rồi, chúng ta không nhìn..."

Vừa mới nói đến đây, trước mắt Tư Đồ Ngân liền lập tức đen một chút, sau đó một trận cảm giác mê man xông kên đại não.

Tay gắn che lấy Đường Ninh cũng run rẩy, cảm giác đau đầu đã lâu cũng lần nữa trở về.

Hơi lảo đảo, Tư Đồ Ngân liền trong ánh mắt hoảng sợ không hiểu của Đường Ninh, cả người liền hướng nàng ầm vang đổ tới.

"Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ..."

Tiếng hô hoán của Đường Ninh không ngừng vang lên.

Cũng mặc kệ nàng gọi thế nào, Tư Đồ Ngân đều không có bất kỳ đáp lại gì.

Trong hoàng cung.

Đường Ninh nhìn khuôn mặt Tư Đồ Ngân trắng bệch hôn mê bất tỉnh trên giường, bên tai vang lên bẩm báo đến từ Thái y viện Phương Viện Lệnh.

Lúc này cách bọn họ hồi cung đã qua ròng rã ba canh giờ, Tư Đồ Ngân vẫn không có ý tứ tỉnh lại.

Phương Viện Lệnh nói, ông đã kiểm qua vũng máu Kiến vương hóa thành, nếu là ông không có đoán sai, mười mấy năm qua, ông ta sợ là luôn luyện gân cốt huyết nhục.

Vì báo thù, ông ta đem thân thể làm đòn sát thủ sau cùng, chỉ cần ông ta khẽ cắn thủng túi độc, tuy nói chính ông ta sẽ hóa thành một đám máu loãng nhưng lúc ông ta tử vong, trên người sẽ phát ra một cỗ khói độc, đối với người bình thường vô hại nhưng đối vời thân trúng kỳ độc mỹ nhân hương nhiều năm như bệ hạ mà nói lại là bùa đòi mạng rất doạ người.

"Cho nên ngài ấy còn có thể lại tỉnh lại không?"

Đường Ninh khàn giọng.

"Tất nhiên. Không lâu nữa, bệ hạ có thể sẽ tỉnh, chỉ là..."

"Chỉ là?"

"Chỉ là cho dù tỉnh, chỉ sợ bệ hạ cũng chỉ còn lại tuổi thọ một tháng..."

Nghe Phương Viện Lệnh nói, lạch cạch một tiếng, nước mắt Đường Ninh liền đã từ trong hốc mắt của nàng rơi xuống.

Nàng vô thức đưa tay khẽ vuốt gương mặt trắng đến gần như trong suốt của Tư Đồ Ngân.

"Không có biện pháp khác sao?"

"Chuyện này..."

Mắt Phương Viện Lệnh chớp mỡ, đến cùng còn quỳ gối trước mặt Đường Ninh, đem biện pháp ông đã thí nghiệm nói ra.

Cùng trong cung hoàn toàn tĩnh mịch khác nhau, trong kinh lại là "Náo nhiệt" như lễ hội hoa lúc trước.

Cho dù Tư Đồ Ngân chưa tỉnh, những cẩu vệ hắn trước kia an bài xuống liền dốc toàn bộ lực lượng hồi kinh.

Phủ Kiến vương, phủ Quắc Quốc công, phủ Kỷ Tương...

Từng địa phương đều xuất hiện thân ảnh cẩu vệ.

Đúng vậy, Kiến vương hạ một bàn cờ rất lớn, không chỉ kéo tới nhị phòng phủ Quắc Quốc công, thậm chí còn kéo Kỷ Tương đa mưu túc trí xuống nước, càng không nói đến quan viên khác.

Nói bọn họ bị kéo xuống nước, chẳng bằng nói bọn họ đã sớm bất mãn Tư Đồ Ngân.

Dù sao Tư Đồ Ngân còn sống một ngày, bọn họ liền vĩnh viễn chỉ có thể cụp lại đuôi mà đối nhân xử thế, không có một chút khoái cảm thượng vị không nói, mỗi ngày còn bị sai sử như chó, không chỉ như thế, liền một điểm ăn hối lộ trái pháp, ức hiếp bách tính cũng không thể làm, còn ngày ngày đều đang lo lắng chính mình có thể ngày nào đột nhiên liền rớt đầu hay không.

Bọn họ liều mạng trèo lên trên không phải đến làm tôn tử cho đám dân chúng như sâu kiến kia.

Thế là dưới sự châm ngòi nho nhỏ của Kiến vương, vốn là ý chí không kiên đám người trực tiếp liền phản quốc.

Nhị phòng phủ Quắc Quốc côngkhông cần phải nói, ở dưới uy của Thanh Bình trưởng công chúa đã lâu, bọn họ đã sớm chịu đủ.

Kỷ Tương thì sao, tất nhiên là muốn nếm thử cảm giác đại quyền trong tay rồi.

Chuyện này tự mình làm, hái xuống quả đắng tất nhiên cũng muốn chính mình nếm.

Bởi vì bị cẩu vệ mang đi quá nhiều người, trong kinh rất nhanh liền bởi vì quá phận khủng hoảng mà loạn tung tùng phèo.

Chính là lúc này, Tư Đồ Ngân cuối cùng từ trong hôn mê tỉnh lại.

Hắn vừa tỉnh, Đường Ninh liền lập tức không quan tâm nhào tới trong ngực của hắn.

Tư Đồ Ngân thuận tay ôm lấy nàng, rất nhanh liền cảm thấy trên vai chính mình một mảnh thấm ướt.

"Sao thế? Trẫm còn chưa chết, nàng khóc có phải còn sớm hay không?"

Hắn vừa nói ra lời như vậy, Đường Ninh liền lập tức ngồi thẳng người, bưng kín miệng của hắn.

"Người sẽ không sao..."

Nhìn Đường Ninh nghiêm túc như thết, Tư Đồ Ngân cười kéo xuống bàn tay của nàng.

"Ừm."

Hắn trả lời, sau đó liền nhẹ nhàng chống đỡ trán Đường Ninh.

"Ta muốn hôn nàng, có được không?"

Nghe hắn nói, Đường Ninh bỗng dưng ngẩng đầu lên, một giây sau môi liền bị Tư Đồ Ngân nhẹ nhàng ngậm lấy.

Ai cũng không biết, lúc này trong đầu Tư Đồ Ngân sớm đã đau đến nghiêng trời lệch đất, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu có chút tan rã, hắn dùng sức siết chặt nắm tay, đầu ngón tay thật sâu móc tiến vào lòng bàn tay hắn, nhưng động tác hắn hôn Đường Ninh lại vuốt nhẹ lại hòa hoãn.

Một chút lại một chút, giống như đối đãi với bảo bối trân quý nhất trên đời này.

Mà đổi thành một đầu đám người bị tống giam, Tư Đồ Ngân cũng không tiếp tục thẩm vấn, bất quá một đêm, liền đem đủ loại tội danh hắn cũng sớm đã điều tra vứt xuống trước mặt những người kia, liền cho bọn họ phán quyết.

Chém đầu chém đầu, lưu vong lưu vong.

Nhị phòng phủ Quốc công, trừ vị nhị thúc là chém đầu ra thì đám người còn lại cơ bản đều là lưu vong, tước vị quốc công bị hủy, mà Thanh Bình trưởng công chúa bởi vì người không biết không có tội, tạm thời hối lỗi trong nhà.

Nghe nói nhị nhi tử của mình bị phán án trảm, lão thái liền tức sắp chết.

Về phần phủ Kiến vương bên này, bởi vì nhi tử, trượng phu tất cả đều đã chết mà chút ngơ ngơ ngác ngác, Kiến vương phi bao gồm Tần Thiên Thiên- thiếp của Vệ Cảnh cùng đi lưu đày.

Mà Kỷ Tương phủ, trừ Kỷ Tương, Kỷ phụ là trảm lập quyết ra thì tiểu bối, nữ quyến, bao gồm Kỷ Mộ Thanh mới hồi phủ Thừa tướng không bao lâu đều lưu vong biên cương.

Nghe nói lúc đại thái giám Văn Nhượng đi đại lao tuyên chỉ, những người khác còn tốt, chỉ có Kiến vương phủ bên này, cả người Tần Thiên Thiên đều tê liệt ngã xuống trên mặt đất, vào thời khắc Văn Nhượng sắp rời đi, bỗng nhiên từ dưới đất bò dậy, khóc ròng hô hào phụ thân của nàng là trấn Bắc tướng quân, tỷ tỷ là đương kim Hoàng hậu, cầu bệ hạ nể mặt Đường Ninh mà tha nàng lần này.

Chỉ tiếc cho dù nàng nói đến cổ họng tắt tiếng cũng không có bất kỳ người nào đến để ý tới nàng.

Không chỉ có như thế, trong lao gần nửa tháng cũng không có bất kỳ người nào trong phủ tướng quân đến đây thăm hỏi nàng.

Ai bảo Tần Thiên Thiên chân trước vừa mới tiến vào đại lao, chân sau Tư Đồ Ngân liền sai người vạch trần chứng cứ ở trước mặt mọi người phủ tướng quân chứ.

Ừ, không phải chuyện khác, chính là chứng cứ năm đó phú thương phu nhân cố ý sai người động thủ đổi Đường Ninh cùng Tần Thiên Thiên lúc ấy còn trong tã lót.

Trên đời này, chỉ cần là chuyện ngươi làm qua, liền sẽ luôn có dấu vết

Chỉ cần có dấu vết, tất nhiên sẽ bị người điều tra ra.

Trước kia còn muốn vì Tần Thiên Thiên cầu tình, đám người phủ tướng quân sau khi nhìn thấy những chứng cớ này liền triệt để trở nên yên lặng.

Ngay giữa chồng chất âm mưu, Đường Ninh cùng Tư Đồ Ngân giẫm lên huyết nhục, phán quyết đám người hưởng thụ cả một đời phú quý đầy trời.

Trong căn phòng mờ tối, Tư Đồ Ngân nhìn qua Phương Viện Lệnh quỳ gối phía dưới.

"Bệ hạ, thí nghiệm của vi thần đã triệt để kết thúc, vi thần hiện nay đã có thể khẳng định, chỉ cần...máu trong cơ thể Hoàng hậu nương nương đổi vào tám phần máu trong thân thể của người, người liền sẽ triệt để thoát khỏi mỹ nhân hương, sẽ sống lâu hơn..."

"... Phải không?"

Tư Đồ Ngân gần như thở dài một tiếng, "Sau khi đổi, Đường Ninh sợ cũng là sống không nổi nữa, đúng không?"

"... Đúng."

Cho nên là, một mạng, đổi một mạng sao?

Cùng lúc đó, Đường Ninh nhìn 54088 trôi lơ lửng ở bên cạnh mình, nhướng mày.

"Khoảng cách thời gian tử vong cũng chỉ có hai mươi mốt ngày, không nghĩ tới ta lại còn có thể sống lâu hơn Tư Đồ Ngân một ngày nha!"

"Hệ thống thăm dò độ hảo cảm của Tư Đồ Ngân còn chưa sửa chữa xong sao?"

[Ta, ta lại đi hối thúc...]

"Không cần, sửa xong hay không đều không cần."

Đường Ninh nhìn ráng chiều nung đỏ ngoài cửa sổ, môi giương lên.

Tác giả có lời muốn nói: ngày mai hoàn tất.(editor cũng muốn nói vậy=))

Vị diện sau là hiện đại, ba đối tượng công lược.

Bạn gái cũ đột kích, công lược yếu quyết: Thế nào đối phó bạn gái cũ tâm cơ thâm trầm, khí thế hung hung hắc liên hoa, đó chính là -- trước tiên đem chính mình biến thành bạn gái cũ

17h48-20h35 12/11/2022

4900 chữ

Kì thi giữa kì này thực sự tệ không thể tệ hơn=))))

Nhưng có một môn làm ta bất ngờ vcl=)) NGỮ VĂN 9.8Đ

HAHAHA chỉ muốn khoe dị hoi, nói chứ thi khối A mà tón lý hóa như shit mà ngữ văn cao là sao hỏng hỉu luôn🙂🙂