Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 135: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (Phiên ngoại)



Sẽ khóc lụt nhà đó~~~

Editor:KL

Đường Ninh chết rồi, cứ như vậy yên tĩnh khép lại hai mắt trước mặt hắn...

Bộ dáng này của nàng làm ánh mắt Tư Đồ Ngân từ đầu đến cuối đều không rời khỏi nàng, đáy lòng thậm chí sinh ra một ảo giác nàng chỉ là ngủ thiếp đi, dù sao trước kia Đường Ninh cũng từng yên giấc trong ngực hắn, cũng là yên lặng như vậy, từ trước tới giờ không phát ra một điểm thanh âm khác thường.

Nhìn một chút, tiếng gọi không ngừng lặp lại trong miệng Tư Đồ Ngân, cũng chầm chậm, chầm chậm ngừng lại.

Đường Ninh ngủ thiếp đi, hắn nên yên tĩnh chút.

Những ngày này, hắn vì đau đầu mà hoàn toàn không có cách nào ngủ, nàng cũng vì chiếu cố hắn mà không an giấc, chút thịt lúc trước mới tiến cung nuôi được cũng vơi đi từ lâu.

Cũng là lúc này, Tư Đồ Ngân mới phát hiện Đường Ninh thế nào đột nhiên gầy như vậy, cằm gầy đến nhọn, liền lộ ra cổ tay cũng tinh tế, nàng làm sao lại gầy như vậy chứ?

Tư Đồ Ngân liều mạng trợn to mắt của mình, nhưng không cách nào ngăn cản tầm mắt mơ hồ của hắn, ngay cả dáng vẻ Đường Ninh trong mắt hắn cũng không rõ ràng.

Thẳng đến một giọt nước mắt ấm áp chát chát từ trong hốc mắt của hắn rơi xuống, dáng vẻ Đường Ninh mới lần nữa rõ ràng.

Từ đầu đến cuối, Tư Đồ Ngân đều không có phát ra thanh âm gì.

Giống như độc phát đau đầu muốn nứt mỗi một khi đêm muộn hắn ngủ bên người Đường Ninh trước kia.

Chỉ là khi đó hắn còn chờ mong, chờ mong Đường Ninh tỉnh ngủ sẽ quan tâm hắn, chờ mong nụ cười sáng rỡ của nàng, chờ mong đôi tay ấm áp của nàng...

Nhưng bây giờ, cái gì cũng không còn.

Cái gì cũng không còn!

Trong lòng Tư Đồ Ngân không ngừng nghĩ như vậy, thân thể cũng run rẩy lên.

Nếu nói lúc nãy nghe Tư Đồ Ngân không ngừng gọi, người thứ ba trong phòng-Phương Viện Lệnh đã đau xót khó chịu, hiện tại liền chỉ còn lại bi thống.

Ông chưa bao giờ thấy qua bộ dáng bệ hạ lòng như tro nguội như thế, phảng phất như Hoàng hậu nương nương chết cũng mang đi linh hồn của hắn.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Phương Viện Lệnh thậm chí mơ hồ lướt qua một tia hối hận, ông thật làm đúng sao?

Sau khi một chút hối hận biến mất, Phương Viện Lệnh khẽ nhắm mắt, ông không làm sai, Đại Lâm, kể cả bách tính Đại Lâm đều cần bệ hạ, bệ hạ nhất định phải sống.

Chỉ cần hắn có thể sống sót, thì cho dù đem ông ngàn đao băm thây cũng không tiếc.

Ông đã đổi máu Đường Ninh xong, thời điểm khí lực, ngũ giác của Tư Đồ Ngân cũng bắt đầu dần dần khôi phục, Phương Viện Lệnh quỳ trên mặt đất không nhúc nhích nhưng không đợi đến bệ hạ ngàn đao băm thây.

Ông chỉ nhìn thấy bệ hạ từ một bên trên giường trầm mặc bò xuống, hơi lảo đảo liền đi tới trước giường Hoàng hậu nương nương, sau đó đưa tay khẽ vuốt gương mặt của nàng, liền đem nàng ôm ngang lên, chậm rãi đi ra ngoài.

"Bệ hạ..."

Quỳ gối phía sau bọn họ Phương Viện Lệnh quỳ đi hai bước, thanh âm khàn khàn khẽ gọi một tiếng cũng không có dẫn tới Tư Đồ Ngân quay đầu.

Hắn cứ như vậy từng bước một đem Đường Ninh ôm trở về Vị Ương Cung của nàng, mở miệng đem tất cả mọi người trong điện đuổi ra ngoài, hắn liền cẩn thận từng li từng tí đem Đường Ninh đặt ở trên giường, hai người bọn họ ngủ vô số cả ngày lẫn đêm, rõ ràng mùi thơm trên người Đường Ninh đều đã không còn, không nghĩ tới trên giường này còn lưu lại mùi thơm hắn đã từng quen thuộc.

Ngửi vào, tựa như là... như là Đường Ninh còn ở bên cạnh hắn...

Đặt Đường Ninh lên giường, Tư Đồ Ngân liền lập tức theo thói quen đưa nàng ôm vào trong ngực của mình.

Thật lạnh.

Vì cái gì mặc kệ hắn cố gắng thế nào, đều không thể ủ ấm đôi tay lạnh buốt của Đường Ninh chứ.

Tư Đồ Ngân kinh ngạc nghĩ như vậy.

Còn có từ khi hắn trúng độc đến nay, mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ trong lòng muốn triệt để trốn thoát độc này, chân chính sống thoải mái tự tại, nhưng vì cái gì hắn hiện tại đã giải độc, hắn vẫn không thể thoải mái tự tại nổi chứ!

Vì sao chứ?

Tư Đồ Ngân càng thêm dùng sức ôm lấy Đường Ninh trong ngực.

Rõ ràng thân thể sớm đã rã rời đến cực hạn, nhưng một đêm này, hắn lại cứ như vậy ôm thân thể băng lãnh thấu xương của Đường Ninh cho đến bình minh.

Trong cung giấu không được bí mật, đợi đến ngày thứ hai, tin Đường Ninh chết liền đã truyền khắp cả kinh thành.

Gần như đồng thời, trong phủ tướng quân, Tần phu nhân thất thủ liền làm vỡ chén sứ trong tay, sắc mặt nháy mắt trắng xuống.

Bà không thể tin ngẩng đầu nhìn nhị nhi tử trước mặt đưa tin đến đây cho bà, sau đó hoàn toàn không lo được cái gì lễ nghi hay không lễ nghi, một chút liền vọt tới nam nhân trẻ tuổi trước mặt, khí lực cực đại nắm lấy cánh tay hắn, run giọng hỏi, "Con nói cái gì? Con nói hươu nói vượn gì đó, đó là muội muội của con! Con cùng ta nói bậy bạ gì đó! Hả!"

Tần phu nhân gần như điên cuồng, Thanh Bình trưởng công chúa cũng không có tốt hơn chỗ nào, nghe tin tức này nháy mắt, nước mắt liền rơi xuống, ánh mắt thậm chí vô thức nhìn về phía Tây Bắc.

Không nghĩ tới, không nghĩ tới trước khi đi A Nhược gặp Đường Ninh, đúng là một lần cuối.

Bà thậm chí cũng không dám tưởng tượng, nếu để cho a nhược nghe tin tức này, hắn sẽ có phản ứng như thế nào.

Về phần những người khác trong kinh tất nhiên cũng là phản ứng không đồng nhất, kinh ngạc có, thở dài có, cảm khái có, mừng thầm có.

Dù sao thiếu một Yêu Hậu dao động quân tâm, đối với bọn họ, đối với Đại Lâm đều là chuyện tốt.

Khẩn yếu nhất là, kể từ đó, vị trí Hoàng hậu chẳng phải bị bỏ trống sao?

Trong lúc nhất thời, một ít hạng người tâm tư thâm trầm trực tiếp treo lên tính toán nhỏ nhặt trong lòng.

Ai ngờ bọn họ mới chỉ là ở trong lòng suy nghĩ một chút, còn không cần nói nhiều, một tin tức lần nữa càn quét toàn bộ kinh thành.

Bệ hạ vậy mà hạ chỉ, thời gian đại hôn không cần tính toán, ba ngày sau sẽ cùng Tần gia Đường Ninh cử hành đại hôn.

Vừa nhận được ý chỉ này, cơ hồ người toàn kinh thành cũng bắt đầu hoài nghi Tần Đường Ninh có phải căn bản không chết hay không, cái gọi là tin chết chỉ là lời đồn, một đám người lại rất nhanh liền được đến tin Tần Đường Ninh quả thật đã chết.

Trong lúc nhất thời, người toàn bộ kinh thành đều không khỏi hoài nghi bệ hạ của bọn họ có phải bị cái chết của Tần Đường Ninh mà kích thích điên rồi hay không, nếu không bệ hạ làm sao lại nghĩ đến thành hôn cùng một người chết chứ!

Lúc này liền có người tâm tư quỷ quyệt, không cần suy nghĩ bắt đầu nói thẳng khuyên nhủ.

Sau đó...

Đầu liền rơi.

Nhìn thủ đoạn Tư Đồ Ngân so với dĩ vãng còn huyết tinh ngoan lệ hơn vạn phần, chỉ một thoáng, đám quan chức toàn bộ kinh thành cũng bắt đầu câm như hến lên, thậm chí liền ba chữ Tần Đường Ninh cũng không dám tuỳ tiện nói ra khỏi miệng.

Tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Đồ Ngân nổi điên.

Kỳ hạn ba ngày, nhoáng một cái liền qua.

Quả nhiên, đại hôn đều đâu vào đấy bắt đầu cử hành.

Đám đại thần được mời đến tham lễ chỉ cần vừa nghĩ tới trong tay nắm lụa đỏ, bị hai tiểu cung nữ đỡ người chết như Tần Đường Ninh, một luồng hơi lạnh liền không tự chủ được xông ra từ xương cốt của bọn họ.

Nhưng vào lúc này, một trận gió nhỏ thổi qua.

Khăn hỉ đang mang trên đầu đối phương vậy mà nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, lộ ra gương mặt quốc sắc thiên hương.

Trong nháy mắt, cơ hồ tất cả mọi người ở đây không thể tin mở to hai mắt.

Không phải nói Tần Đường Ninh sớm đã chết đi ba ngày sao? Bình thường người đã chết ba ngày không phải cũng bắt đầu mục rữa sao? Vì sao trông Tần Đường Ninh vẫn không khác gì như lúc còn sống chứ.

Nàng... Thật đã chết rồi sao?

Cảnh tượng kì lạ như thế khiến cho hàn khí của mọi người tham lễ càng nhiều thêm.

Ai cũng không biết nguyên nhân chủ yếu Đường Ninh sở dĩ đã chết lâu như vậy, thân thể còn cùng khi còn sống không khác nhau chút nào là vì trong cơ thể nàng chảy máu độc của Tư Đồ Ngân, bảo trì dáng dấp của nàng.

Có một đoạn thời gian, nàng hẳn là sẽ không hư thối, thậm chí máu độc cũng không tiếp tục lên bất cứ tác dụng gì với nàng.

Một hồi hôn lễ, những người khác còn không có phản ứng gì quá lớn, chỉ có hai tiểu nha hoàn Xuân Miên, Xuân Đàn khóc đến sắp tắt thở.

Chính là biểu hiện của các nàng khiến cho những người khác ở đây vừa mới sinh ra hoài nghi Đường Ninh chết hay chưa, triệt để xác định Tần Đường Ninh đúng là đã chết.

Cùng người chết thành hôn, bọn họ thực sự không dám tưởng tượng, Tư Đồ Ngân tại sao phải làm như thế?

Chẳng lẽ hắn đối với Tần Đường Ninh cảm tình thâm hậu như vậy?

Mang theo nghi hoặc này, đám quan chức yên tĩnh như gà tham gia đại hôn Đế hậu trong bầu không khí quỷ dị.

Ai cũng không dám nói, ai cũng không dám hỏi, thậm chí liền một điểm thanh âm cũng không dám phát ra, dù sao vết xe đổ còn ở chỗ ấy, đang sống thật tốt, người nào nguyện ý chết chứ?

Hôn lễ kết thúc, Tư Đồ Ngân đem Đường Ninh đặt ở trên giường cưới của hai người, liền cúi đầu tại trán của nàng hôn lấy, "Chờ ta một chút, ta đi xử lý một số chuyện, rất nhanh liền trở về, có được không?"

Vứt xuống một câu nói như vậy, mệnh lệnh cẩu vệ đem Vị Ương Cung tầng tầng vây lại, hắn liền đi ra ngoài.

Vừa nhấc mắt, liền thấy đang đứng Xuân Miên, Xuân Đàn ở ngoài điện, tay nắm tay, mắt sưng thành hột đào, lại vẫn không ngừng rơi nước mắt.

Thấy được các nàng, Tư Đồ Ngân hơi dừng một chút, sau đó liền khàn giọng mở miệng, "Đường Ninh trước kia vẫn luôn thật quan tâm hai người các ngươi, thậm chí sớm dẵ cùng trẫm cầu chỉ, để các ngươi muốn xuất cung lúc liền xuất cung, muốn gả người lúc liền thành thân..."

Tư Đồ Ngân vừa nói như thế, nước mắt hai người Xuân Miên, Xuân Đàn liền chảy càng dữ hơn.

"Nô tỳ không thành thân, nô tỳ ai cũng không gả, nô tỳ muốn cả một đời trông coi nương nương, nô tỳ chỗ nào cũng không đi."

Lúc này, Xuân Miên liền lập tức mang theo tiếng khóc nức nở nói như vậy.

Xuân Đàn mặc dù không nói chuyện, nhưng thấy nàng bảo hộ ở Xuân Miên đằng trước, cũng biết quyết tâm của nàng cũng không ít hơn Xuân Miên.

"Thật không?"

Nghe nói, Tư Đồ Ngân khép hờ mắt, nói khẽ.

Sau đó hắn liền không nói nữa, vượt qua hai tiểu cung nữ nắm tay đối phương, nhấc chân liền hướng ra ngoài Vị Ương Cung.

Một đường đi ra cung, đi ra kinh thành, lên một toà đạo quán, hắn ngay trong đạo quán nhỏ thấy một thiếu niên lang mặc đạo bào.

Nhiều năm không gặp, trong đạo quán ở lâu, thiếu niên này vậy mà cũng bị thấm vào được bộ dáng tao nhã hiền hoà, hoàn toàn không thấy bộ dáng sói con hung hãn kiệt ngạo của hắn năm đó lần đầu vào trong lãnh cung nhìn thấy hắn(TĐN).

Đúng vậy, thiếu niên này không phải người khác, chính là đứa con của một phi tử của tiên đế sau khi chết rơi ở trong lãnh cung.

Quý phi hung ác bá đạo, bà ta độc sủng đến nay, những nữ nhân khác trong cung ai cũng lại không có thể tuỳ tiện đụng tới bệ hạ một chút, nếu không, nhẹ thì mất mạng, nặng thì liên luỵ cửu tộc.

Cho dù bà ta phách lối thành như thế, tiên đế cũng không thèm để ý chút nào, còn luôn luôn sủng ái nuông chiều, chịu bà ta giày vò.

Nhưng ông ta mặc dù yêu quý phi, ngẫu nhiên cũng là muốn nếm thử thứ khác, khi đó trong cung thường xuyên liền có cung nữ, phi tử chết, tiên đế thích thứ mới mẻ, mẫu thân của thiếu niên này chính là một người trong số đó.

Chỉ bất quá bà so với những người khác thông minh hơn một ít, phát giác được chính mình có thai liền lập tức nghĩ cách tiến vào lãnh cung, đồng thời dưới sự trợ giúp của đám nữ nhân ở lãnh cung mà sinh ra thiếu niên.

Chỉ tiếc hoàn cảnh lãnh cung quá ác liệt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lại thêm bà ngày ngày lo lắng hãi hùng, thân thể sớm đã thâm hụt quá nhiều, vừa sinh ra hài tử liền tắt thở.

Mà khi đó, đám người tiên đế sớm đã mất mạng trong tay Tư Đồ Ngân, sợ hắn sẽ thuận tay đem thiếu niên cũng cùng đám người lãnh cung làm sạch, đến cùng vẫn là đem đứa nhỏ này giấu đi.

Chỉ tiếc, giấu đi đến đâu cũng vẫn để Tư Đồ Ngân phát hiện sự tồn tại của đứa nhỏ này, hắn lúc này không chút do dự liền muốn hướng về phía thiếu niên lúc ấy chỉ có ba tuổi, lại còn gầy gò nho nhỏ, lớn lên như con mèo nhỏ mà vung đao.

Lại trong ánh mắt hung ác đến tựa như dã thú của hắn, ngoài ý muốn buông xuống trường đao trong tay.

Trong cơ thể hắn có kịch độc, chú định hắn cả đời này sống không lâu.

Hắn cũng không biết chính mình lúc ấy là ôm suy nghĩ gì, không chỉ buông tha đứa bé này, thậm chí còn phái người đem hắn ra khỏi lãnh cung, vứt xuống toà đạo quán này, cứ ba năm thỉnh thoảng lại sai người đến dạy bảo hắn.

Hắn cũng không rõ ràng mình rốt cuộc muốn thành quả gì, ai có thể nghĩ tới, hắn bất quá thuận tay nuôi lớn sói con, vậy mà cũng có một ngày cần dùng đến.

Không người nào biết được, xuất hiện trong đạo quán vô danh, Tư Đồ Ngân cùng thiếu niên lang đạo bào nói gì, bất quá hai ngày, Tư Đồ Ngân liền mang theo Đường Ninh hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành.

Mà thiếu niên lang cũng thoát khỏi đạo bào của mình, đổi thành long bào.

Dưới trợ giúp của cẩu vệ, mang theo xác nhận danh tính của mình, quá trình thiếu niên lên ngôi trôi chảy đến không thể tưởng tượng nổi.

Bên kia, hai tiểu nha hoàn Xuân Miên, Xuân Đàn cũng nhận được một đạo thánh chỉ cuối cùng của Tư Đồ Ngân, trên thánh chỉ nói, chỉ cần các nàng muốn, hai người các nàng có thể một mực ở Vị Ương Cung, nếu không muốn, sinh tâm tư muốn thành thân, cũng tùy thời đều có thể rời hoàng cung.

Nhận được đạo thánh chỉ này Xuân Miên, Xuân Đàn ôm nhau, khóc không thành tiếng.

Vì sao, vì sao bệ hạ cùng nương nương đều là người tốt như vậy, lại không có được kết cục tốt chứ?

Sau khi Tư Đồ Ngân cùng Đường Ninh rời đi, Bắc Cương đường xá xa xôi, trên thân mang thương thế cũng không kịp trị liệu, chạy mười mấy thớt ngựa, bị thương một chân, trên mặt thậm chí còn mang theo một vết thương sâu đủ thấy xương, Hạ Lan Nhược mới đột nhiên xuất hiện dưới cửa thành.

Chỉ tiếc, đợi đến hắn trở về, Tư Đồ Ngân sớm đã mang theo Đường Ninh biến mất.

Biết được tin tức này Hạ Lan Nhược trực tiếp liền té quỵ trên đất, sau đó chỉ ở trong phòng làm người rối bị niêm phong ở phủ Quắc Quốc công suốt cả đêm, ngày thứ hai, đốt cả gian phòng, Hạ Lan Nhược trong tiếng khóc của Thanh Bình trưởng công chúa, lại trở về biên cương.

Nửa đời sau, hắn không thành thân, cũng không trở lại kinh thành, ngược lại đem hai phu thê Thanh Bình trưởng công chúa đi biên cương, phụng dưỡng bọn họ đến già, không lâu sau cũng tử trận trên chiến trường.

Nghe nói khi hắn chết, trong tay nhuộm đầy vết máu luôn luôn nắm chặt một con rối cô nương áo đỏ, chỉ là bởi vì hắn nhiều năm vuốt ve, mặt của người rối đều đã san bằng, ai cũng biết bộ dáng ban đầu của con rối cô nương này đến cùng là thế nào...

——

Tất cả mọi người không biêt, lúc trước sau khi Tư Đồ Ngân mang theo Đường Ninh rời đi kinh thành, liền bắt đầu thực hiện lời hứa hắn từng ưng thuận nàng, hao tốn ròng rã thời gian một năm, bồi nàng ngắm hết mặt trời lặn, mặt trời mọc ở khắp đại giang nam bắc.

Thời gian một năm đi qua, cũng không phải hắn không muốn mang theo Đường Ninh bốn phía đi ngắm, mà là hắn máu độc trong thân thể Đường Ninh đã bắt đầu không còn tầm thường tác dụng gì, thân thể Đường Ninh cũng có dấu hiệu thối rữa.

Vừa nhìn thấy biến hóa như thế, Tư Đồ Ngân trực tiếp mang theo Đường Ninh đi tới đỉnh núi Thanh Tuyết nghe tiếng xa gần, mang theo nàng ngắm nhìn tuyết rơi đầy trời, Tuyết Liên lặng yên nở rộ.

Còn mang theo nàng ngồi lên một bè trúc, trong hồ trên núi, theo gió mà đi.

Thẳng đến giữa hồ, hắn lúc này mới buông lỏng ra cánh tay ôm Đường Ninh, móc ra than kẻ dạng ốc không biết hắn chuẩn bị khi nào, bắt đầu nghiêm túc mà tỉ mỉ tô lại lông mày cho Đường Ninh.

(*Than kẻ dạng ốc (螺子黛) là đồ dùng trang điểm xa xỉ được Đế quốc Ba Tư sản xuất với số lượng vô cùng ít ỏi. Do đó, cung tần mỹ nữ chốn hậu cung sở hữu than kẻ dạng ốc chỉ đếm trên đầu ngón tay.)

"Không nghĩ tới nàng ở cùng với ta lâu như vậy, ta lại một lần cũng không tô lại mày cho nàng, là vi phu không phải..."

"Vừa nãy thấy Tuyết Liên có xinh đẹp không, trước kia nàng vừa thấy được thứ gì mình thích, mắt liền sẽ sáng đến tựa như ngôi sao trên trời."

Nói đến đây, Tư Đồ Ngân cười nhẹ, nhắm mắt cúi đầu hôn trên mi tâm của Đường Ninh, cho dù hôn, khéo miệng nhếch lên của hắn cũng không có ý tứ rơi xuống.

"Ta rất nhớ nàng, rất muốn gặp nàng..."

Gần như thở dài nói xong câu đó, Tư Đồ Ngân bỗng nhiên một tay ôm lấy thân eo Đường Ninh, một tay khác nâng sau gáy của nàng, hơi buông lỏng, cả người chầm chậm hướng hồ nước băng lãnh thấu xương sau lưng ngã xuống.

Một tiếng ầm thật lớn, tóe lên từng mảnh từng mảnh bọt nước trắng xóa.

Ngạt thở, rét lạnh nháy mắt bọc lại Tư Đồ Ngân, nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không buông Đường Ninh.

Hắn nghe nói hồ Thanh Tuyết này có tên khác là hồ tam sinh, truyền ngôn chỉ cần là người thật tâm yêu nhau, cùng chết ở đây, liền sẽ có duyên phận tam thế.

Cả đời này Tư Đồ Ngân hắn không tin định mệnh, bất kính thần linh, chỉ dựa vào chính mình.

Nhưng chưa bao giờ có một khắc thành kính tin tưởng thần linh tồn tại hơn lúc này, hắn cỡ nào chờ mong đầy trời thần phật, ai cũng được, có thể nghe được khẩn cầu đến từ tín đồ nửa đường mà đến như hắn, khẩn cầu bọn họ nhận lời để hắn cùng thê tử của hắn đời sau có thể lại gặp nhau.

Đúng vậy, hắn không dám yêu cầu tam sinh tam thế xa vời, chỉ cần một thế là tốt rồi.

Cho dù, vì vậy mà trả giá, hắn cũng ở đây không tiếc.

Thời khắc ý thức sắp tiêu tán, hắn ra sức mở hai mắt ra, nhìn mặt Đường Ninh gần trong gang tấc, khóe miệng lần nữa thỏa mãn hơi nhếch lên...

Chờ ta một chút, được chứ?

Không sai biệt lắm đồng thời, trong không gian hệ thống, Đường Ninh nhìn trước mắt hình ảnh dừng lại vào lúc khóe miệng Tư Đồ Ngân hơi nhếch lên, trầm mặc không nói nhìn nửa ngày.

Mà lúc này, tiểu hệ thống 54088 bên cạnh sớm đã khóc đến sắp tắt thở.

Thanh âm này thực sự là quá xỏ lỗ tai, Đường Ninh bất đắc dĩ chỉ có thể đem ánh mắt chuyển dời đến trên người của nó.

Cảm nhận được ánh mắt Đường Ninh, tiểu hệ thống vội vàng bay đến bên cạnh Đường Ninh, mang theo giọng mũi mở miệng, [Đường Bảo, cô không khó chịu sao?]

Nghe được câu này, Đường Ninh vô thức ngẩn người, sau đó nhẹ câu xuống khóe miệng, "Khó chịu? Có chút..."

Nhưng cũng chỉ là có chút mà thôi.

Đường Ninh hơi xuất thần, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, đưa tay vỗ nhẹ ngay trên đầu tiểu hệ thống, "Được rồi, mở ra thế giới sau đi."

"Được."

Tiểu hệ thống dùng sức nhẹ gật đầu.

Nhưng một giây sau khi hệ thống đóng kín hình ảnh thế giới trước, chỗ sâu trong hồ trước đó còn đen tịch một mảnh.

[Tích ——

Kiểm tra phù hợp tiêu chuẩn tinh thần thể của công ty, tiến hành bắt giữ linh hồn... Bắt giữ thành công.]

Tác giả có lời muốn nói: đầu tiên, xác minh một chút, Hoàng đế không phải nam chính, sau này cũng hoàn toàn sẽ không lại xuất hiện, huống chi công ty này của hắn cùng công ty của Đường Ninh không nhất định là cùng một công ty, coi như ta nhất thời mềm lòng cho hắn suy nghĩ hư vô mờ mịt đi ~~~

Trọng điểm, Đường Ninh là tự do, sẽ không vì ai mà ngừng lại, có xúc động cũng chỉ là có xúc động mà thôi, mục tiêu của nàng như tinh thần đại hải ~~~

Thế giới sau: Bạn gái trước đột kích [ Văn án ]

Ba thứ cặn bã:

1, trở ra phòng vào tới phòng bếp, chó săn nhỏ lừa đảo

2, Người mù ôn nhuận như ngọc, phía sau màn hắc hóa.

3, đồng cam cộng khổ cùng hắn phát tài, sau đó bị hắn đưa vào ngục giam, bạn trai mười năm.

11h14-13h03 13/11/2022

Hơn 4100 chữ