Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 138: Bạn Gái Cũ Đột Kích (3)



Editor:KL

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Lúc này, một thanh âm ôn nhuận giống như nước suối róc rách vang lên trên đỉnh đầu Đường Ninh.

Khóe miệng nam nhân nâng lên đường cong cùng thanh âm ôn tồn lễ độ của hắn, chỉ là đôi mắt hắn lại có chút khác người bình thường, con ngươi hiện ra nhàn nhạt bụi không nói, nhìn qua ánh mắt cũng giống là không có tiêu cự.

Chỉ vội vàng nhìn như vậy một chút, được hắn đỡ lấy Đường Ninh cũng bởi vì thân thể mệt mỏi khó chịu, ù tai hoa mắt đến mắt đều có chút không mở ra được. Trước mắt từng đợt biến thành màu đen,cô thậm chí liền một chữ "cảm(ơn)" đều không thể nói ra miệng, người liền đã hôn mê bất tỉnh.

Thấy thế, Bùi Uyên vô thức đưa tay ôm lấy cô, kinh lo chợt lóe qua trong mắt, còn chưa kịp có động tác kế tiếp, nam nhân liếc qua, khóe mắt liền đã phát hiện Hàn Tuyển một mặt lo lắng vọt ra từ thang bộ khách sạn.

Lúc này, hắn không nói một lời, trực tiếp liền đem Đường Ninh té xỉu ở trong ngực hắn ôm ngang lên, bước nhanh về xe mình dừng ở ven đường.

Hắn chân trước vừa đem Đường Ninh cẩn thận đặt vào chỗ ngồi phía sau xe, chân sau Hàn Tuyển liền chạy ra khỏi khách sạn.

Chỉ thấy hắn ánh mắt mờ mịt tìm tòi bốn phía, thế nhưng không có, khắp nơi đều không có thân ảnh của Đường Ninh.

Thấy thế, hắn vội vàng giơ lên điện thoại luôn nắm trong tay, muốn gọi cho Đường Ninh.

Ai có thể nghĩ hắn bên này còn chưa bấm, bên kia tay phải Bùi Uyên liền đã đặt trên nút tắt nguồn trên điện thoại của Đường Ninh, nhấn một cái.

"Thuê bao quý khách vừa gọi..."

Một giọng nữ ngọt ngào mà khách sáo vang lên bên tai Hàn Tuyển.

Hắn không thể tin nhìn điện thoại của mình, vừa tìm kiếm vừa lần nữa không muốn tin tưởng bấm gọi Đường Ninh.

Gần như đồng thời, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen từ bên người của hắn yên hơi lặng tiếng lướt qua.

Người bên ngoài hoàn toàn thấy không rõ lắm chỗ ngồi phía sau xe, mặc cho Đường Ninh hôn mê bất tỉnh nằm trên đùi hắn, tay Bùi Uyên nhẹ nhàng câu lên một sợi tóc dài của Đường Ninh, liền một tia ánh mắt đều không phân cho Hàn Tuyển cùng bọn họ gặp thoáng qua nhưng mắt thường có thể thấy càng thêm xao động.

Xe chậm rãi chạy đi, ánh đèn nghê hồng bên đường xuyên qua cửa kiếng xe, chiếu rọi trên mặt nhìn không ra một điểm thần sắc của Bùi Uyên.

"Tổng giám đốc, chúng ta bây giờ đi đâu?"

Đúng lúc này, một thanh âm cung kính bỗng nhiên từ ghế lái truyền tới.

Nghe được hỏi, tay Bùi Uyên vừa vặn rơi ở trên mặt đã đỏ thành một mảnh của Đường Ninh, xúc cảm hơi hơi nóng khiến cho đôi mày đẹp mắt của nam nhân vô thức nhăn lại.

"Bệnh viện."

Hắn nói.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Ninh bị một trận mùi thơm ngát làm tỉnh lại.

Hơi mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt đều là mảnh trắng lóa như tuyết, Đường Ninh nhíu nhíu mày lại, vừa định động, chợt phát hiện mu bàn tay của mình giống như hơi khác thường, thuận thế nhìn lại liền phát hiện cô lúc này vậy mà là đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, không chỉ như thế, trên tay còn đang truyền nước.

Dùng hết sức tay trái mới đưa chính mình chậm rãi chống lên, cô đè lên huyệt thái dương vẫn có một ít nhói của mình, đại não một mảnh trống không còn chưa kịp suy nghĩ chút gì cửa phòng bệnh liền đã bị người bên ngoài gõ.

Đường Ninh vội vàng đáp câu tiến vào, sau đó liền nhìn thấy một tiểu hộ sĩ mặt tròn xách theo mấy hộp giữ ấm từ ngoài cửa đi đến.

"Nữ sĩ cô bây giờ cảm giác thế nào? Đầu còn đau không? Trên người còn có chỗ nào khó chịu hay không?"

"A đúng rồi, còn có những thứ này. Vừa mới đi ngang qua cửa ra vào, nhìn thấy cô đã tỉnh liền mang nhưng thứ này cho cô, đây đều là vị tiên sinh lúc trước đưa cô đến bệnh viện mua cho cô, tiền nằm viện của cô cũng là anh ta trả giúp cô..."

Tiểu hộ sĩ vừa líu lo không ngừng, vừa chống lên bàn ăn nhỏ trên giường bệnh cho cô, đem hộp giữ ấm gì đó bày ra.

"Ừ, cảm ơn..."

Bởi vì trong thời gian ngắn còn có chút không làm rõ ràng được tình huống nhưng Đường Ninh vẫn lễ phép nói.

"Không cần khách khí cần không khách khí."

Chưa từng nghĩ y tá này còn thật nhiệt tình.

Không chỉ có như thế, cô còn đem đồ từ hộp giữ ấm lấy ra, cơ hồ đã sắp bày đầy bàn ăn nhỏ.

Bày xong những vật này, tiểu hộ sĩ cười nhẹ liền muốn đi ra ngoài, còn căn dặn Đường Ninh có chuyện gì đều có thể rung chuông gọi bọn họ, không cần sợ phiền toái.

Thấy thế, Đường Ninh vội vàng mở miệng gọi lại cô, "Ngại quá, xin hỏi vị tiên sinh đưa tôi đến đã đi đâu, có lưu lại tính danh hay không, tôi làm như thế nào tìm anh ta, đem tiền trả lại cho anh ta..."

Đường Ninh còn chưa nói xong, đã đều đi đến cửa phòng bệnh, tiểu hộ sĩ mặt tròn lập tức một mặt kinh ngạc nhìn cô, cái gì, hai người này thì ra không quen sao? Cô còn tưởng rằng...

Có thể là phát giác được phản ứng của mình có chút không lễ phép, cô rất nhanh liền điều chỉnh tốt biểu lộ, một mặt áy náy trả lời, "Ngại quá, tôi cũng không rõ lắm..."

"Vậy sao..."

Nghe nói, Đường Ninh khách sáo cười gật đầu, "Cảm ơn."

Ba.

Cửa phòng ở trước mặt cô bị người theo bên ngoài nhẹ nhàng khép lại, Đường Ninh lúc này mới đem lực chú ý chuyển dời đến bàn ăn, cháo gạo kê long nhãn táo đỏ, sủi cảo tôm, bánh bao hấp...

Mùi vị kia ngửi có chút giống Kim Phúc Ký.

Nghĩ như vậy, cô còn chưa động đũa, ánh mắt lại lần nữa bị bình hoa hướng dương trên tủ đầu giường hấp dẫn qua, mùi hương cô nửa mê nửa tỉnh lúc ngửi được hẳn là từ hoa hướng dương truyền đến.

Nếu như cô không có nhớ lầm, hoa hướng dương vẫn luôn là hoa nguyên chủ thích nhất.

Trong tuổi thơ của cô, vì gõ mở cánh cửa lòng của Bùi Uyên mà từng tặng hắn không chỉ một đóa hoa hướng dương.

Ngay lúc đó tiểu Đường Ninh nghĩ rất đơn giản, cô thích nhất hoa hướng dương, nhất định có thể mang đến tâm tình tốt cho Bùi Uyên.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh ở trong lòng cười khẽ.

Nhẹ nhàng kéo ra ngăn kéo tủ đầu giường, thấy được điện thoại của mình lặng yên không một tiếng động nằm ở bên trong, Đường Ninh đưa tay đem ra, ấn, quả nhiên đã tắt máy.

Bởi vì còn chưa ăn điểm tâm, Đường Ninh cũng không có ý tứ lập tức khởi động máy, bởi vì cô sợ sau khi khởi động máy, nghe được thanh âm của một ít người sẽ ảnh hưởng đến cơn đói của cô.

Thuận tay đem điện thoại di động ném ở một bên, Đường Ninh bắt đầu nghiêm túc hưởng dụng thức ăn ngon bày đặt ở trước mặt cô

Đợi cô ăn được gần hết rồi, lại khởi động máy.

Khởi động máy, đủ loại thanh âm liền cùng nhau chấn động lên.

Cô thậm chí đều không thể kịp xem một chút những tin tức này, một trận điện thoại liền lập tức gọi tới.

Nhìn thấy hai chữ lão công trên màn hình điện thoại, Đường Ninh nhướng mày, mặc cho tiếng chuông reo một hồi lâu, cô lúc này mới không nhanh không chậm nhận điện thoại.

Thanh âm lo lắng của Hàn Tuyển cũng trực tiếp vang lên bên tai của cô.

"Đường Ninh, em bây giờ ở đâu? Anh tìm..."

Lời nói của hắn còn chưa nói xong, Đường Ninh liền đã tỉnh táo hỏi, "Anh ở đâu? Thành phố Vân hay là Thanh thị?"

"Anh đã trở về Thanh thị..."

"Hiện tại?"

"Hiện tại."

"Cùng Vân Nhu Hoàng tổng bọn họ hợp tác thì sao? Mặc kệ?"

Đường Ninh cau chặt mày.

"Hợp tác anh đã đàm phán xong rồi, anh đã nói Trần Bình bọn họ ở lại thành phố Vân, tiếp tục quyết định chi tiết, có vấn đề gì có thể tùy thời cùng anh báo cáo..."

"Vậy sao, xem ra trước đó Hàn tổng của chúng ta không phải là không thể trở về, mà là lưu luyến quên về, không muốn trở về nha."

"Đường Ninh..."

"Không cần giải thích, tôi hiểu, thật hiểu rồi, mối tình đầu nhớ mãi không quên nhiều năm trở về nước, đã mười năm không gặp mặt, anh chỗ nào còn nhớ được lốp xe dự phòng như tôi. Nếu tôi biết thì nên cất nhắc, nên hiểu chuyện, chính mình chủ động nhượng bộ, nếu không mọi người thật không để ý mặt mũi, khó nhìn mặt nhau!"

Tay Đường Ninh cầm điện thoại bỗng dưng siết chặt, âm dương quái khí nói như vậy.

"Đường Ninh! Anh..."

"Tôi hiện tại không muốn nghe anh nói chuyện, một chữ đều không muốn nghe."

Đường Ninh hít một hơi thật sâu, "Hiện tại là chín giờ sáng, năm giờ chiều, hai chúng ta đúng giờ ở công ty, gặp ở phòng làm việc của tôi, có lời gì gặp mặt lại nói."

Nói dứt lời, Đường Ninh hoàn toàn không cho Hàn Tuyển cơ hội nói chuyện liền đã cúp điện thoại.

Cúp xong, Đường Ninh liền lập tức gọi điện một dãy số khác, "Xin hỏi đã giúp tôi chuẩn bị xong chưa? Được, tôi lập tức đến lấy."

Giọng nói trấn định nói xong một câu nói như vậy, Đường Ninh liếc nhìn dược thủy còn không ngừng chảy xuống, đưa tay liền bấm chuông gọi y tá, chủ động mở miệng nói mình muốn xuất viện.

Sau khi tiểu hộ sĩ nghiêm túc giúp cô rút ra kim truyền dịch, mặc quần áo xong, Đường Ninh vừa mới chuẩn bị rời đi lại nhìn bình hoa hướng dương, bước chân lập tức ngừng lại, sau đó lễ phép mở miệng hỏi mượn tiểu hộ sĩ thu dọn đồ đạc giấy bút, viết xuống tên của mình cùng phương thức liên lạc, để lại cho y tá đứng bên kia.

"Ngại quá, tôi hiện tại có chuyện rất vội cần đi trước xử lý một chút, đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu như vị tiên sinh kia trở lại, có thể nhờ cô hỗ trợ đem cái này giao cho anh ta hay không, cảm ơn."

Đường Ninh cười nói xong một câu như vậy, cầm hoa hướng dương liền vội vàng rời đi.

Chân trước Đường Ninh vừa mới tiến vào thang máy, chân sau Bùi Uyên cầm gậy chống trong tay liền từ một thang máy khác chậm rãi đi ra, thành công từ trong tay đám tiểu hộ sĩ một mặt tiếc hận kinh ngạc lấy được tờ giấy của Đường Ninh, còn bị hỏi hắn có cần họ đọc cho hắn hay không.

"Không cần, cảm ơn."

Bùi uyên cười đến ôn hòa.

"Tiên sinh anh trở về thực sự là quá không đúng dịp, vị tiểu thư kia ngay một phút đồng hồ trước khi anh tới đã rời đi, nếu không hai người có thể nhìn thấy mặt..."

Khả năng ngay cả tiểu hộ sĩ cũng không nghĩ tới loại kịch bạn phim thần tượng cũng sẽ phát sinh trong cuộc sống thực tế, vậy mà còn liền phát sinh ở trước mắt của các cô, một người hai người tất cả đều tiếc nuối.

Chống gậy rời đi, Bùi Uyên đối với thảo luận của các cô, biểu lộ cũng không có biến hóa gì quá nhiều.

Dù sao hắn thấy hiện tại cũng không phải là thời cơ hắn cùng Đường Ninh gặp mặt, nếu không phải biết được Đường Ninh để lại cho hắn tờ giấy, hắn sợ là căn bản liền sẽ không lại đến chuyến này.

Tiến vào thang máy, khóe miệng Bùi Uyên nhếch lên đường cong vẫn luôn chưa từng thay đổi.

Buổi chiều 4: 55.

Đường Ninh đúng giờ xuất hiện dưới lầu công ty mà cô cùng Hàn Tuyển cùng nhau xây dựng.

Một trận giày cao gót nhẹ vang lên lướt qua, những nơi đi qua, không có chỗ nào mà không phải là một mảnh tĩnh lặng, cùng nhu thuận tôn kính "chào Đường tổng".

Nghe được tiếng chào hỏi, Đường Ninh cũng nhất nhất gật đầu.

Chờ sau khi cô đi, đám công nhân viên trước mặt Đường Ninh biểu hiện đủ loại nhu thuận, lập tức bắt đầu liên tiếp chửi bậy trong nhóm riêng của bọn họ.

—— ôi, Đường tổng gật đầu giết tôi.

—— cảm giác của tôi bị sai sao? Vì cái gì tôi cảm thấy khí chất Đường tổng giống như càng lạnh hơn? Bất quá, tôi thích, hì hì.

...

Như là loại không dứt bên tai thế này.

Đợi Đường Ninh vào thang máy lên tới tầng 22, nhìn xem cửa phòng văn phòng đóng chặt của cô, dừng lại, cô liền trực tiếp đẩy cửa, ngẩng đầu liền cùng Hàn Tuyển ngồi trên ghế đối mặt đến cùng một chỗ.

Chỉ một chút, Đường Ninh liền chú ý tới khuôn mặt hơi có chút tiều tụy cùng đáy mắt xanh đen của hắn.

"Đường Ninh!"

Vừa nhìn thấy cô, Hàn Tuyển liền lập tức đứng lên.

Đường Ninh đóng lại cửa, khẽ hít một hơi, quay người liền kiên định hướng Hàn Tuyển đi tới.

Cô mới vừa đi tới trước bàn làm việc, còn chưa kịp nói xong, liền thấy Hàn Tuyển từ sau đến, sau đó cầm lấy ấm giữ nhiệt hắn để ở một bên, vừa vặn ra vừa nói, "Tối hôm qua em hẳn là không ăn cơm, em không về nhà, điện thoại cũng không gọi được, anh nghĩ tính tình của em, sợ là cũng sẽ không nhớ ăn cơm. Cho nên sau khi em nhận điện thoại của anh, anh đã cố ý đi mượn phòng bếp của chú Tần chúng ta thường đi, làm một chút thức ăn cho em..."

"Bất kể như thế nào em cũng nên ăn ít đồ lót dạ một chút."

Đang nói chuyện, Hàn Tuyển đã đem nắp ấm giữ nhiệt cho vặn ra, mùi thơm của thức ăn nháy mắt tràn ngập ra văn phòng.

Nghe đến đó, nhìn những ấm giữ nhiệt này, hốc mắt Đường Ninh cứ như vậy không bị khống chế mà đỏ lên.

Có thể là do cha nguyên chủ đặc biệt am hiểu nấu ăn, lại luôn luôn xem cô như tiểu công chúa mà sủng ái, lúc cùng Hàn Tuyển gặp nhau, nguyên chủ còn cái gì cũng không biết.

Hai người cùng một chỗ, vì tiết kiệm tiền, dù sao vẫn cần có người mua thức ăn nấu cơm, chỉ tiếc kỹ năng khả năng trời sinh của nguyên chủ không có kỹ năng như nử tử bình thường, không trang điểm, ngay cả làm đồ ăn nấu canh cũng thật một lời khó nói hết.

Cô không phải chưa thử qua, chỉ tiếc sát thủ phòng bếp chính là sát thủ phòng bếp, mặc kệ nguyên liệu nấu ăn tốt bao nhiêu, vào trong tay cô đều sẽ biến thành khó mà nuốt xuống.

Lập nghiệp làm việc ngược lại còn tốt hơn nam tử bình thường, còn có thể chịu khổ, thường thường vì một tờ hợp đồng mà nửa đêm mười hai giờ đơn độc một mình đi ra cửa nói chuyện làm ăn, cô cũng không phải là chưa làm qua.

Thế là thời gian gần mười năm vẫn luôn là Hàn Tuyển đủ loại chiếu cố phương diện sinh hoạt tương đối sơ ý của nguyên chủ, nấu cơm cho cô, thậm chí nguyên chủ vì tiết kiệm tiền mà bệnh bao tử, nguyên bản cũng do khơng chú ý tới trù nghệ, chỉ cần có thể thì đều nhét đầy bao tử, Hàn Tuyển liền cố ý làm đầu bếp cho cô.

Bởi vì hắn thấy, nếu không phải là bởi vì chính mình, Đường Ninh cũng sẽ không bị bệnh bao tử nghiêm trọng như vậy.

Lỗi của hắn, hắn nhất định phải phụ trách tới cùng.

Kỳ thật ai cũng không phải đồ đần chân chính, chỉ dựa vào lần đầu gặp được ấm áp này, chẳng trách nguyên chủ cùng Hàn Tuyển trong lòng có người dây dưa mười năm, còn không nguyện ý buông tay, nghĩ sẽ có một ngày có thể đánh động tân hắn.

Còn nghĩ mười năm này chính mình trả giá cũng là có sẽ hồi báo, Hàn Tuyển cũng đối xử tốt với cô, cô mới có thể luôn luôn kiên trì.

Nghĩ xong, Đường Ninh ép buộc chính mình đem ánh mắt từ trên ấm giữ nhiệt bày cạnh Hàn Tuyển thu hồi lại, vòng qua bàn làm việc, thượng tọa ngay cái ghế của mình.

Đi qua như thế, mắt Đường Ninh đã không còn đỏ như vậy.

Nói thật ra, từ cảnh tượng nguyên chủ cùng Hàn Tuyển lần đầu gặp nhau là có thể nhìn ra, nguyên bản nguyên chủ cũng là thích khóc, nước mắt căn bản không đáng tiền, tuỳ ý một điểm nhỏ ngăn trở là có thể làm cho cô khóc lớn.

Chỉ là, mười năm trôi qua.

Mười năm này thay đổi cô rất rất nhiều, cũng làm cho cô hiểu mặc kệ gặp phải khó khăn gì, khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cô thậm chí khóc cũng không muốn, không chỉ như thế, còn dưỡng thành một thói quen mặc kệ gặp phải sự tình gì đều sẽ liều mạng bảo trì phong độ của mình.

Cho dù là đối mặt với người yêu mười năm như Hàn Tuyển cũng vẫn như cũ.

Trong văn phòng một mảnh trầm tĩnh.

Cũng không biết qua bao lâu, Đường Ninh lúc này mới yên lặng nhìn Hàn Tuyển.

Ánh mắt cô như vậy làm trong lòng Hàn Tuyển không hiểu sao sinh ra một cỗ dự cảm không tốt, hắn vô thức tiến lên một bước, Đường Ninh liền nói.

"Hàn Tuyển, chúng ta chia tay đi."

Đúng vậy, chia tay.

Đều đã bắt được vị hôn phu của mình cùng bạn gái cũ của hắn trang điểm thế kia xuất hiện ở phòng khách sạn, cô cũng không phải Ninja rùa, đương nhiên muốn chia tay.

Không biệt ly, chẳng lẽ vẫn chờ sau khi kết hôn đối phương chụp mũ cho cô sao?

Cô không có loại ham mê đó.

"Đường Ninh!"

Hàn Tuyển không thể tin nói, "Em không cần cùng anh hờn dỗi, anh cùng Hạ Ương cái gì đều..."

"Anh cùng Hạ Ương đến cùng có chuyện gì phát sinh hay không, tôi tuyệt không muốn biết, tôi chỉ tin tưởng những gì tôi nhìn thấy, áo cô ta không ngay ngắn xuất hiện trong phòng của anh, anh nhất định phải nói với tôi các người chỉ là che kín chăn bông thuần nói chuyện phiếm, tôi cũng không có cách nào, dù sao tôi cũng không thể kéo lấy các người đi bệnh viện kiểm tra xem, các người đến cùng có lên giường hay không, đúng không?"

Đường Ninh mặt lộ châm chọc nói.

Nghe được cô nói như vậy, sắc mặt Hàn Tuyển càng thêm khó coi, môi động đến mấy lần nhưng từ đầu đến cuối không nói ra một chữ, trong đầu càng oong oong, ngay cả ngón tay cũng run rẩy hai cái.

Thấy hắn như vậy, Đường Ninh nhanh chóng chớp mắt mấy cái, quả thực là đem nước mắt chính mình bức cho trở về, ngay cả ánh mắt cũng hơi hơi chếch ra, "Huống chi, các người chỉ là đêm qua sao?"

"Hôm ngày 21 tháng 4, tôi từ vòng bạn bè của bạn đại học của chúng ta-- Chu Lị, thấy được cô ấy cùng Hạ Ương chụp ảnh chung, đêm hôm đó anh so với bình thường đã về trễ hơn, trở về rồi ổ dưới lầu rút ba điếu thuốc, ngày thường anh vì giải thèm một chút chỉ sẽ rút một điếu, ngày đó rút ba điếu, anh gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?"

"Nếu như anh nói đây chỉ là trùng hợp, ngày 17 tháng 5, anh xem vòng bạn bè của ai? Loại người như anh sẽ không xem vòng bạn bè của người khác, vì cái gì vòng bạn bè của anh vào ngày đó, lúc tôi ấn vào lại là ảnh chụp của bạn học Hạ Ương cùng bạn thân Vương Phỉ Phỉ liên hoan, nhích đi một chút cũng không cần, là ai cũng sớm đã xem qua? Anh có phải cảm thấy trên tấm ảnh liên hoan lộ ra cái tay kia, nhìn qua đặc biệt quen thuộc hay không?"

"Còn có ngày mùng 3 tháng 6..."

Đường Ninh từng chút từng chút đem mờ ám mà nguyên chủ phát hiện đều nói ra, sắc mặt Hàn Tuyển cũng càng lúc càng trắng.

Chỉ có thể nói nữ nhân yêu đương bị ngoại tình từng người đều là Holmes phiên bản nữ, chỉ cần các cô đã nhận ra không thích hợp liền nhất định có biện pháp tìm ra đủ loại chứng cứ.

Chỉ là nguyên chủ không nỡ trước mặt nam nhân này, chỉ tình nguyện tự mình nghẹn thành nội thương, muốn cảnh thái bình giả tạo, nhưng Đường Ninh lại không nguyện ý.

Loại nam nhân này, nhìn như ôn nhu nhưng kì thực lại tàn nhẫn nhất, luôn luôn một mặt do dự, tùy ý để hai nữ nhân vì hắn mà tranh đến đầu rơi máu chảy, không biết cách cự tuyệt, ai càng cần hắn hơn một chút, tâm hắn liền sẽ chếch lên một chút.

Nguyên chủ chính là quá hiểu chuyện, không biết khóc lóc, không hiểu đạo lý đứa nhỏ không khóc có không đường ăn, vì thế mới bị đối phương từng bước vứt bỏ, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh không còn gì cả, còn phải vào tù.

Đường Ninh không muốn giằng co cùng Hạ Ương hắc liên hoa tranh đoạt một nam nhân như thế, huống chi Hàn Tuyển còn thế này, coi như bạn cướp thắng, cũng là thua.

Cô chỉ muốn vào lúc cảm tình của Hàn Tuyển đối với cô sâu nặng nhất, độ hảo cảm cũng không bị Hạ Ương dùng đủ loại thủ đoạn mà ma diệt sạch sẽ, dứt dứt khoát khoát bứt ra rời đi, lấy lui làm tiến.

"..., tôi đã cho anh trọn vẹn thời gian năm tháng để anh hảo hảo chỉnh lý cảm giác của anh đối với Hạ Ương, hiện tại kết quả tôi cũng đã nhìn thấy, tôi nhận... những lời này bây giờ nói chính tôi đều cảm thấy vô nghĩa cực kỳ!"

"Ba!"

Cô lúc này mới đem túi văn kiện chính mình mang tới trực tiếp để lên bàn làm việc, ánh mắt lần nữa bình tĩnh tỉnh táo nhìn Hàn Tuyển.

"Đây là tôi gọi luật sư Lan định ra cổ phần cùng hợp đồng cho anh, là thời điểm lúc trước công ty xuất hiện nguy cơ, tôi nhận được bồi thường từ tai nạn xe cộ của cha tôi cùng khoản tiền ông ấy nhiều năm tích góp, mới giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn lần đó. Là anh khi đó đồng ý với tôi, nguyện ý chủ động tặng tôi hai mươi lăm phần trăm cổ phần làm bồi thường, là tôi nể tình cảm tình hai người chúng ta trong lúc đó mới không muốn, nhưng bây giờ, tôi muốn!"

Đường Ninh dùng sức nắm chặt nắm tay, gằn từng chữ nói như vậy.

"Đường Ninh..."

"Nếu anh nói anh hiện tại có niềm vui mới, không nguyện ý cho, tôi nói cho anh biết, công ty này nếu không có tiền bán mạng của cha tôi, nó căn bản là không thể tiếp tục, đây đều là thứ tôi nên có!"

Mắt Đường Ninh lập tức thành một mảnh đỏ bừng.

Nguyên chủ không nguyện ý bán thảm thì cô bán, mặc kệ thứ gì cũng vậy, thứ nắm ở trong tay chính mình mới là của chính mình.

Cô lựa chọn vào lúc này mở miệng muốn cổ phần, chính là ỷ vào hiện tại hổ thẹn trong lòng Hàn Tuyển đối với cô, nếu không chờ hắn lấy lại tinh thần, không muốn trả bất cứ giá nào, chuyện cổ phần sợ là so với lên trời cũng khó khăn hơn.

Chỉ cần cô có thể khống chế tuyệt đối cổ phần, cô cũng không tin Hàn Tuyển còn có thể giống cốt truyện, không chút kiêng kỵ dùng đến tài nguyên công ty cho Hạ Ương vào ngành giải trí. Không chỉ như thế, cô còn có thể nghĩ biện pháp từng chút từng chút pha loãng cổ phần còn lại trong tay Hàn Tuyển.

Nếu hắn tin tưởng Hạ Ương là chân ái của hắn, số tiền này cùng nguyên chủ và hắn cùng nhau phấn đấu không có một chút quan hệ, như vậy để cô nhìn xem yêu khắc cốt ghi tâm trong miệng Hạ Ương đến cùng khắc sâu bao nhiêu đi.

Đường Ninh đều đã đem lời nói thành thế này, hiện tại lương tâm vẫn còn áy náy sâu nặng, Hàn Tuyển đến cùng vẫn là ký phần hợp đồng này.

Thấy hắn viết xuống tên của mình, Đường Ninh nhướng mày, sau khi đem hợp đồng thu hồi, lúc này mới lại chậm rãi mở miệng nói, "Vì tốt cho Ninh Trăn, tôi hi vọng anh tạm thời không cần đem chuyện chúng ta chia tay nói ra, chuyện cổ phần cũng thế. Còn nữa, cho dù là yêu đương tôi cũng hi vọng Hàn tổng anh có thể trước tiên làm tốt bản chức của mình, sau đó lại bàn về chuyện khác. Hiện tại, mời anh ra ngoài!"

"Đường Ninh, em nghe anh..."

"Ra ngoài!"

Thần kinh căng thẳng bỗng nhiên buông lỏng, Đường Ninh không khống chế mà hô lớn, lại hô xong, đưa tay bưng kín bụng chính mình ẩn ẩn bị đau dạ dày, sắc mặt cũng liền trắng xuống, cả người trực tiếp ngã ngồi trên ghế sau lưng.

"Sao thế? Có phải bệnh bao tử lại phát tác hay không?"

Phát giác được Đường Ninh không thích hợp, Hàn Tuyển ngay lập tức liền vọt tới bên cạnh cô.

"Không cần anh quan tâm..."

Đường Ninh khó khăn nói như vậy.

Nhưng cô đã thành thế này, Hàn Tuyển làm sao có thể mặc kệ, lúc này liền vừa lo lắng mở miệng hỏi, "Thuốc Dạ dày đâu? Có mang theo không?"

Nghe hắn hỏi, Đường Ninh nhíu mày lại, lúc này mới suy yếu mở miệng, "Không mang, hẳn là trong nhà."

"Em uống chút nước nóng, anh hiện tại liền xuống tầng mua tới cho em!"

Nói, Hàn Tuyển vội vàng rót ly nước nóng cho Đường Ninh, liền bước nhanh hướng bên ngoài phòng làm việc.

Thẳng đến thân ảnh nam nhân hoàn toàn biến mất ở thang máy, sắc mặt Đường Ninh cho dù vẫn trắng như cũ nhưng lại nhướng mày.

Ai có thể nghĩ đúng lúc này, một trận chuông điện thoại vang lên trong túi áo khoác của Hàn Tuyển không biết lúc nào rơi trong phòng làm việc.

Đường Ninh vô thức đưa tay đem điện thoại hắn ra, liền thấy hai chữ Hạ Ương.

Thấy thế, Đường Ninh cúi đầu liếc nhìn bóng lưng Hàn Tuyển dưới lầu đã thành một điểm nhỏ, mặc cho tiếng chuông reo nửa ngày, lúc này mới cúp máy, một mạch xóa bỏ ghi chép cuộc gọi, tắt máy.

Thủ đoạn như vậy là cô học Hạ Ương, dù sao trước kia nguyên chủ gọi điện thoại cho Hàn Tuyển, cô ta đều là làm như vậy.

Vì thế, bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ từng việc từng việc, chậm rãi, trả lại tất cả cho cô ta.

Hàn Tuyển không phải không bỏ xuống được, không quên được bạn gái cũ của hắn sao?

Vậy cô dứt khoát chủ động trở thành bạn gái cũ của hắn, xin hỏi như thế được không?

Tác giả có lời muốn nói: chia tay chia tay, lại không chia tay liền bị xanh thành con rùa, so với bị xanh thành con rùa, Đường Ninh càng thích để người ta cho xanh thành con rùa ~~~

19h49-21h25 13/11/2022

4h24-5h33 14/11/2022

Tuần này khá bận, làm sớm cho mn đỡ trông, hì hì

5000 chữ