Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 140: Bạn Gái Cũ Đột Kích (5)



Editor:KL

Nụ hôn kết thúc, Đường Ninh bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh đèn hoa mỹ vụn rơi trên con ngươi đen nhánh của cô.

Nhìn thấy đôi mắt này, đại não Bùi Uyên lại có chút hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.

Tiếng ầm ĩ ồn ào của mọi người xung quang vẫn còn tiếp tục, đứng ở trước mặt hắn trong mắt Đường Ninh hiện ra mê ly ý cười, lại lập tức khẽ nhíu mày, sau đó đưa tay liền bưng kín tai của Bùi Uyên, người cũng xích lại gần một ít.

"Nơi này thật thật ồn ào, chúng ta không ở chỗ này nữa có được không?"

Nói, cô thậm chí còn không đợi Bùi Uyên trả lời, nhếch khóe miệng, kéo tay Bùi Uyên liền đem hắn hướng ra ngoài quán bar.

Người trong quán bar thực sự rất nhiều, bởi vì lo lắng không cẩn thận cùng người người chen lấn, rất nhanh, Đường Ninh liền đem tay mình cắm tay đối phương trực tiếp biến thành cùng hắn mười ngón đan xen, phảng phất như nhờ cái nắm tay này hai người liền không dễ dàng bị chen.

Sau khi mười ngón đan xen, cô còn hơi có vẻ đắc ý quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Uyên sau lưng một chút.

Có thể là do uống say, dáng vẻ Đường Ninh thập phần lộn xộn, những nơi đi qua, ánh mắt rơi ở trên thân hai người không có chỗ nào mà không phải là trêu ghẹo.

Chỉ bất quá, lúc này cũng không chú ý đến ánh mắt trêu tức mập mờ quanh mình, hắn chỉ kinh ngạc nhìn nhìn hai bàn tay nắm chặt chẽ lấy nhau của hắn và Đường Ninh, đôi mắt buông xuống, trong lúc nhất thời, ai cũng không biết lúc này hắn đến cùng suy nghĩ gì.

Mắt thấy hai người càng đi càng xa, đám người ồn ào trong quán bar nhìn bóng lưng bọn họ, kỷ kỷ tra tra liền bắt đầu thảo luận.

"Khoan hãy nói, bóng lưng của người mù này nhìn qua cũng xứng với phú bà đó chứ."

"Ai, tôi vừa nãy cũng muốn nói như vậy, không nghĩ tới cậu với tôi cũng thấy như thế, hai người bọn họ đứng chung một chỗ thật hợp, rất xứng đôi, giống như vốn là nên đứng chung một chỗ..."

"Nghe các người nói mơ hồ như vậy, hai người này cho dù không kết hôn sinh con hay con cháu đầy đàn, đều không tầm thường như các người suy đoán, ha ha ha!"

"Được rồi được rồi, tán gẫu chuyện này để làm gì, phú bà đều đi rồi, tiền của cô ta còn ở đây, mọi người đêm nay không say không về, không say không về nha!"

...

Đám người lần nữa náo nhiệt.

Sau này chuyện tình yêu về một người mù và phú bà kiều diễm ở quán bar Hậu Hải còn bị người ta bàn tán rất lâu, cũng vì thế mà tiếng vang của quán bar càng thêm phát triển không ngừng. Đương nhiên, đây đều là nói sau.

Lúc này Đường Ninh lôi kéo Bùi Uyên đã sắp đi khỏi quán bar, người say rượu mắt cũng không tốt lắm, không phải sao, rõ ràng phía trước vị trí không xa, cửa thủy tinh của quá bar còn đang đóng gắt gao nhưng Đường Ninh lại giống như là cái gì cũng không thấy, thẳng tắp liền muốn hướng tới đó.

Thấy không đúng, tay Bùi Uyên nắm tay Đường Ninh vô thức vừa dùng lực liền một tay lấy Đường Ninh trực tiếp kéo vào trong ngực của mình, ngay cả chóp mũi của cô cũng nặng nề mà đâm vào lồng ngực cứng rắn của nam nhân.

Cảm giác đau khiến cho Đường Ninh lập tức lên án nhìn Bùi Uyên.

Chú ý tới ánh mắt của cô, Bùi Uyên tận lực buộc chính mình không cúi đầu nhìn, ánh mắt vẫn không có tiêu cự mà nhìn điểm gì đó giữa không trung, giọng nghiêm túc giải thích nói, "Sắp đi tới cửa đúng không? Vừa nãy lúc tôi tiến vào đã chú ý tới nơi này có cửa, cô cẩn thận chút, đừng đụng phải..."

Nghe hắn nói như vậy, Đường Ninh cố ý quay đầu nhìn kỹ một chút, sau đó liền ngạc nhiên xoay đầu lại nhìn về phía Bùi Uyên trước mặt, "Thật sự có cửa nè... Nếu không phải anh nhắc nhở, tôi vừa nãy nói không chừng đã đụng vào rồi, anh thật tốt..."

Nói, cô bỗng nhiên lại lần nữa buồn rầu nhíu chặt lông mày, "Dung mạo anh đẹp mắt, người lại tốt, không giống tôi, chỉ có tiền, cái gì khác đều không có..."

Mới nói đến nơi đây, còn không đợi Bùi Uyên mở miệng an ủi, cô liền lập tức tỉnh lại, "Bất quá anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử rất tốt rất tốt với anh, tiền đều cho anh, không có tiền, trộm xe điện cũng sẽ nuôi anh!"

Đường Ninh nói đến vẻ mặt thành thật.

Nghe được giả thiết như vậy, nhịn không được khóe miệng Bùi Uyên giương lên, "Nhưng tôi là người mù."

"Không phải chứ? Anh vậy mà là người mù sao?"

Đường Ninh không thể tin nói, sau đó thời điểm khóe miệng Bùi Uyên còn chưa hoàn toàn rơi xuống, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn hắn, "Vậy thật đáng tiếc, thế chẳng phải anh căn bản không thấy mình lớn lên đẹp cỡ nào sao, nói không chừng sẽ bị người khác lừa gạt đó?"

"Không sao, mắt tôi sáng, tôi có thể nhìn thấy, tôi có thể nói cho anh biết, mắt của anh nhìn có chút giống đôi mắt đào hoa, màu mắt lại khác người bình thường, là màu xám xinh đẹp, mũi..."

Một bên hình dung, Đường Ninh một bên đẩy cửa thủy tinh, nắm tay Bùi Uyên chậm rãi đi ra ngoài, hai mắt từ đầu đến cuối đều không rời đi mặt Bùi Uyên, quả thực là đem mỗi một phần trên mặt hắn đều hình dung cho đối phương.

Đường Ninh như thế khiến cho khóe miệng Bùi Uyên luôn luôn ngậm lấy nụ cười ôn nhu, trong lúc nhất thời, thế giới lớn như thế nhưng trong mắt của hắn lại chỉ có thể dung hạ được một mình cô.

Toàn thế giới đều là đen trắng u ám, chỉ trừ Đường Ninh trước mắt hắn không ngừng nói chuyện, cả người còn tản ra ánh sáng nhu ấm, giống như... Giống như khi bọn họ còn bé.

Nghĩ đến đây, hàng mi dài đen của Bùi Uyên hơi rủ xuống.

Lừa đảo.

Hắn cũng sớm đã nhận qua dạy dỗ, trong miệng của cô, không có một câu là thật.

Trong mắt Bùi Uyên cấp tốc lướt qua một tia trào phúng.

"A, xe của tôi ở nơi đó,..."

Đúng lúc này, Đường Ninh bỗng nhiên hưng phấn chỉ vào Lamborghini màu trắng dừng ở cách đó không xa, còn chưa lôi kéo Bùi Uyên đi qua, cô liền bỗng nhiên dừng bước.

"Không được, tôi uống say rồi, anh lại không nhìn thấy, hai người chúng ta không thể lái xe, quá nguy hiểm, tôi muốn tuân thủ luật pháp, cho nên chúng ta dứt khoát đón xe đi, đón xe cũng an toàn."

Cho dù uống say, cô cũng còn muốn muốn tuân thủ luật pháp.

Không phải sao, trực tiếp lôi kéo Bùi Uyên liền hướng ven đường, cũng không biết đưa tay bao lâu mới rốt cục đón được một chiếc xe taxi.

Thấy thế, Đường Ninh vội vàng lôi kéo Bùi Uyên đi lên, cùng lái xe nói đến Ngự Cảnh Hiên.

"Tôi nói cho anh biết, nhà của tôi rất lớn, còn có thật nhiều thật nhiều gian phòng, lầu trên lầu dưới đều có, nếu anh thích ở đâu liền ở đó..."

Nói nói, Bùi Uyên liền phát hiện nữ nhân lúc trước còn vừa nói chuyện vừa khoa tay, lúc này chợt im lặng không nói, còn ngoẹo đầu, vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm mặt hắn.

"Tại sao không nói chuyện?"

Tiếp tục làm bộ nhìn không thấy, Bùi Uyên, hơi hơi nghiêng tai, vô thức hỏi.

"Tôi không muốn nói chuyện, tôi cảm thấy chỉ cần nhìn anh, tôi đã cảm thấy tâm tình tốt tốt, cả người đều thật vui vẻ..."

Đường Ninh cười đến mặt mày cong cong nói.

Nghe đến đó, tay Bùi Uyên nháy mắt xiết chặt.

Đường Ninh khi say rượu miệng ngọt tựa như mật ngọt nhất trên đời này, lời dễ nghe không cần tiền liền nói ra.

Nhưng cô càng như vậy lại làm Bùi Uyên càng dễ dàng liên tưởng tới cô khi còn nhỏ.

Khi đó cô dựa vào câu nói điềm điềm mật mật, nguyên khí tràn đầy, thành công cạy mở trái tim phong bế của hắn, sau đó...

Lại đem hắn, vứt bỏ.

Không nghĩ tới sau khi lớn lên vẫn như cũ là như vậy.

Có phải cô đối với mỗi một nam nhân đều làm ra trò xiếc này hay không? Nếu như hắn nhớ không lầm, cô còn có bạn trai Hàn Tuyển kết giao ròng rã mười năm, thậm chí chẳng mấy chốc sẽ kết hôn không phải sao?

Vậy cô đến cùng ôm tâm tư gì mà đề nghị muốn bao nuôi hắn chứ?

Là xuất phát từ trả thù hay là do uống say?

Biểu lộ Bùi Uyên không có bất kỳ biến hóa nào nhưng nắm tay lại càng bóp càng chặt.

Mắt chú ý tới một chút biến hóa của nam nhân, Đường Ninh ở trong lòng nhướng mày.

Đúng vậy, cô chính là cố ý, cố ý ở trước mặt Bùi Uyên biểu hiện giống như đúc với nguyên chủ khi còn bé, có vài vết sẹo nếu không dùng sức đào mở thì cả một đời đều là nút thắt, huống chi cô cũng không cảm thấy nguyên chủ có lỗi với Bùi Uyên chỗ nào.

Chỗ sai duy nhất của cô ấy chính là mắt nhìn không tốt lắm, liên tiếp cứu người đều là cứu bạch nhãn lang sẽ cắn ngược lại cô ấy mà thôi.

Bùi Uyên như vậy, Hàn Tuyển cũng như thế.

Thậm chí liền tiểu nhân viên nhất thời mềm lòng lưu lại trong công ty cũng thế.

Thật đúng là xui đến cảnh giới cạn lời.

Chỉ là Bùi Uyên cùng hai người kia vẫn còn có chút khác nhau, điểm khác này có thể nhìn ra từ độ hảo cảm siêu cao của hắn, hắn đối với nguyên chủ cho hắn ấm áp duy nhất rõ ràng là vừa yêu vừa hận, trong cốt truyện sở dĩ đem lựa chọn bày ở trước mặt nguyên chủ, chỉ sợ sẽ là liền chính hắn cũng không biết hắn đến cùng muốn gì.

Giống như thế nào đều không đúng

Mà theo nguyên chủ từng bước lạc lối, hắn cũng từng bước một đem chính mình khốn hãm, mãi cho đến ngọc thạch câu phần.

(*ngọc thạch câu phần:ngọc nát đá tan; ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ)

Nghĩ tới đây, Đường Ninh bỗng nhiên ở trong lòng gọi tiểu hệ thống.

"54088, có thể thẩm tra kết cục của Bùi Uyên không?"

Khác với kết cục hạnh phúc của ba người Hàn Tuyển, Hạ Ương, Tô Mặc, kết cục của Bùi Hyên, trong cốt truyện quả thực có chút mơ hồ.

[Có thể.]

Luôn luôn co quắp ở một bên làm cá ướp muối, 54088 nghe có chuyện của mình liền liên tục không ngừng hồi đáp.

Sau một lát yên tĩnh, rất nhanh liền trải rộng ra trước mặt Đường Ninh --

Trong tòa nhà u tĩnh u ám, nằm tựa ở trên ghế bập bênh, Bùi Uyên nhìn hoàng hôn trước mặt từ từ rơi xuống, một phần báo đến từ Trung Quốc, từ trong tay của hắn nhẹ nhàng rơi xuống.

Ở phía sau hắn vậy mà là tin tức của nguyên chủ vào tù mười năm nay, cùng đủ loại ảnh chụp.

Trong tấm ảnh, mắt nguyên chủ tĩnh mịch giống như bị mất linh hồn của mình, chỉ để lại thể xác.

Cũng là lúc này, Đường Ninh mới chợt phát hiện, vào tù ròng rã mười năm, mặc cho bên người nguyên chủ luôn luôn phát sinh đủ loại chuyện loạn thất bát tao thì cô ấy lại giống như từ đầu đến cuối đều không nhiễm đến một điểm, ngay cả đại tỷ trong tù cũng không dám tuỳ tiện đem đầu óc đánh tới trên đầu cô ấy.

Có thể nói, cô ấy ngồi tù mười năm, cuộc sống còn tính là thoải mái.

Nhưng một người, tâm đã chết chính là chết rồi.

Đối với cô ấy mà nói, ở chỗ nào cũng không có gì khác nhau, hoàn toàn không có tâm tư đi chú ý quanh mình rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nếu như Đường Ninh không có đoán sai, cuộc sống trong tù mười năm này, tám chín phần mười cũng là Bùi Uyên che chở cô ấy.

Trước tiên đem cô ấy đưa vào nhà giam sau lại phái người che chở cô ấy, hiểu rõ cô ấy mỗi ngày đến cùng làm cái gì, cái này đều thao tác của người bệnh xà tinh?

Thực sự là...

Sau đó cô liền thấy nằm trên ghế bập bênh đang đung đưa, Bùi Uyên nhìn tà dương hoàn toàn rơi xuống, dưới chân cũng bỗng nhiên dừng lại.

Tiếp theo, hắn liền từ quần của mình móc ra một cái điện thoại, gọi điện thoại.

Thanh âm trầm thấp của nam nhân bên trong mang theo chút khàn khàn, nhưng lời nói của hắn lại mỗi một chữ đều lây dính đầy lệ khí cùng huyết tinh.

Hắn nói, tiền không là vấn đề, hắn muốn tận mắt nhìn thấy ba người Hàn Tuyển, Tô Mặc, Hạ Ương đã leo đến cao như vậy từ chỗ cao nặng nề mà ngã xuống, cùng đường mạt lộ, đau đến không muốn sống, sống không bằng chết.

Sau đó chỉ qua ba tháng, Đường Ninh liền thấy Bùi Uyên nhận được tin tức Tô Mặc tự sát, Hàn Tuyển phá sản, Hạ Ương bị hủy dung.

Thậm chí ngay cả vị nhân viên trên mạng tung tin đồn nhảm, sau này thành bạn thân với Hạ Ương rồi nhảy lên vị trí cao kia, hắn cũng không tha.

Nhận được tin tức, hắn lại lộ ra nụ cười hài đồng đơn thuần lại tàn nhẫn.

Vào lúc ban đêm, tòa nhà đại hỏa.

Bùi Uyên từ đầu đến cuối đều ngồi trên ghế bập bênh của hắn, cho đến bị lưỡi hỏa triệt để nuốt hết...

Nhìn đến đây, Đường Ninh bỗng dưng lấy lại tinh thần, lần nữa nhìn về phía người bên cạnh, trong mắt cũng không khỏi lướt qua một tia phức tạp.

Khi Bùi uyên nhìn qua, cô nhanh chóng xoay đầu lại, nhìn về phía ở ngoài cửa sổ xe.

"Đến nhà tôi rồi!"

Đường Ninh ngạc nhiên chỉ vào khu biệt thự cách đó không xa, vừa cười vừa nói.

Nói xong, đợi xe taxi dừng lại, vứt xuống tiền, cô trực tiếp liền lôi kéo Bùi Uyên bên người ra xe, hứng thú bừng bừng đi về bên kia.

"Chính là chỗ này."

Đường Ninh dùng vân tay mở cửa khóa, kèm theo tiếng vang cửa bị mở ra, nữ nhân cười nhẹ nhàng ngẩng đầu một cái liền cùng Hàn Tuyển không biết sao lại về nhà, đối mặt đến cùng một chỗ.

Vừa nhìn thấy gương mặt này, Đường Ninh trực tiếp sửng sốt ngay tại chỗ.

Gần như đồng thời, tưởng rằng Đường Ninh trở về, lộ ra nụ cười Hàn Tuyển cũng khó có thể tin mà nhìn Đường Ninh nắm tay một nam nhân khác, dáng tươi cười cứ như vậy cứng ở trên mặt.

Nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc củaHàn Tuyển, trong mắt Bùi Uyên thoáng chốc hiện lên một tia nghiền ngẫm.

Nhưng hắn như cũ làm bộ cái gì cũng không biết, trong hoàn toàn yên tĩnh, bạch liên mà hỏi, "Sao rồi? Sao bỗng nhiên không nói gì?"

Nghe được lời nói của hắn, Đường Ninh lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng không hề rời đi gương mặt Hàn Tuyển, cười, "Không có gì, trong nhà thấy được một ít thứ không quá sạch sẽ, không có việc lớn gì..."

Nói, cô hoàn toàn không sợ ánh mắt giống như muốn ăn thịt người của Hàn Tuyển, lần nữa cùng Bùi Uyên mười ngón đan xen, lôi kéo hắn liền hướng tới cầu thang.

Cô mặc kệ, dù sao cô cũng uống say rồi, cô muốn làm cái gì thì làm!

Muốn đội nón xanh thì đội nón xanh, huống chi, bọn họ đã chia tay, cũng không tính là nón xanh, đúng hay không?

Hôm trước cô bị người ta làm xanh từ đầu đến chân, cô cũng phải kiên cường sống.

Nghĩ như vậy, Đường Ninh liền càng không thèm để ý, cứ như vậy lôi kéo tay Bùi Uyên đi ngang qua Hàn Tuyển nhìn không chớp mắt phảng phất như chưa có lấy lại tinh thần.

Gặp thoáng qua nháy mắt, Hàn Tuyển kéo lại cổ tay của cô, dùng sức lớn, thậm chí suýt chút đem cổ tay Đường Ninh bóp gãy.

"Đường Ninh..."

"Em có biết em đang làm gì hay không?"

Hắn cố nén bi phẫn trong lòng, thanh âm khàn khàn hỏi như vậy.

"A." Nghe được lời nói của hắn, nhịn không được Đường Ninh trực tiếp liền cười ra tiếng, "Không phải chứ, anh bây giờ tính là gì của tôi? Tôi làm gì có quan hệ gì tới anh?"

"Cho dù không quan hệ, anh cũng không thể..." Tùy ý để em chà đạp chính mình như vậy.

Câu nói kế tiếp Hàn Tuyển cũng còn chưa nói xong, thanh âm Bùi Uyên lại lần nữa vang lên bên tai Đường Ninh, "Tiếng ai thế? Nhà em còn có những người khác sao?"

(*đổi xưng hô để chọc tức HT)

Vừa nghe đến lời nói của hắn, Đường Ninh vội vàng giải thích, "Không có, không có, anh đừng hiểu lầm, chỉ là bạn trai cũ râu ria..."

"Anh ta làm sao lại có chìa khóa nhà em?"

Bùi Uyên bắt trọng điểm max điểm.

"Đều tại em quên đổi khóa, anh sẽ để ý sao?"

Biểu lộ trên mặt Đường Ninh càng gấp hơn, "Anh yên tâm, em cam đoan sẽ không lại cùng hắn có một tơ một hào liên quan, người em bây giờ muốn cùng một chỗ là anh, chỉ có anh, anh ta lớn lên một chút cũng không có đẹp bằng anh, thật, em có thể cùng anh thề..."

Nói, Đường Ninh bỗng nhiên nhíu mày lại, "Được rồi được rồi, chúng ta đừng ở chỗ này nữa, đâu đâu cũng có mùi người này, ngửi quá ngán. Kỳ thật em còn có rất nhiều nhà khác, từng cái đều lại lớn lại xinh đẹp, en mang anh chuyển sang nơi khác có được không? Anh thích trang hoàng gì, chỉ cần anh nói, em đều sẽ..."

"Đủ rồi!"

Đường Ninh còn chưa nói xong, Hàn Tuyển đã hoàn toàn nghe không nổi nữa.

Hắn có thể nhìn ra, trạng thái hiện tại của Đường Ninh là uống say, trước kia cũng chính là như vậy, cô say liền sẽ làm ra đủ loại chuyện không thể tưởng tượng, món này hẳn là cũng không ngoại lệ.

Nhưng cho dù biết, Hàn Tuyển vẫn cảm thấy thập phần khó mà tiếp nhận, trong lòng bị đè nén cùng không thoải mái khiến cho hắn vậy mà cũng bắt đầu không lựa lời nói.

"Em không cần đi, trông hai người thế này, người nên đi là tôi mới đúng!"

Hàn Tuyển lui về sau hai bước, bóp nắm tay, quay người liền muốn rời khỏi.

"Đừng, chờ một chút..."

Hắn vừa mới đi chưa được hai bước, thanh âm Đường Ninh vậy mà lại ở phía sau hắn vang lên.

Vừa nghe đến thanh âm này, Hàn Tuyển nháy mắt liền dừng bước, trong lòng tự dưng dâng lên mong đợi.

Cùng Đường Ninh tay nắm tay, đôi mắt Bùi Uyên lại lập tức sâu hơn.

Hắn biết sẽ là kết quả như vậy, từng tận mắt thấy Đường Ninh đối xử tốt với Hàn Tuyển này bao nhiêu, thẳng hận không thể đem lòng của mình đều móc ra bày ở trước mắt của hắn, coi như uống say thì thế nào?

Cô làm sao có thể vì hắn, đuổi đi nam nhân chính mình yêu nhiều năm như vậy.

Bùi Uyên ở trong lòng bật cười một tiếng.

Sau đó hai người liền nghe được Đường Ninh dùng giọng vô cùng ôn nhu nói, "Bên ngoài gió lớn, lúc ra cửa phiền anh thuận tay khép cửa lại, cảm ơn."

Cô còn thêm tiếng cảm ơn.

Hàn Tuyển bỗng nhiên quay đầu nhìn Đường Ninh đang mỉm cười một chút, sau đó cũng không quay đầu lại hướng phía ngoài chạy đi.

Lưu lại đứng tại chỗ Bùi Uyên có chút cứng đờ tùy ý để Đường Ninh đem hắn kéo đến ghế salon ngồi xuống, một hồi lâu, còn có chút chưa tỉnh hồn lại.

Sau đó, khống chế không nổi mà trầm thấp nở nụ cười, ngay cả khóe miệng cũng giương lên.

Đầu này, Hàn Tuyển vừa chạy ra biệt thự liền hối hận, hắn sao có thể để Đường Ninh uống say cùng một nam nhân xa lạ cứ như vậy lưu tại trong biệt thự chứ, hắn thực sự không thể tin Đường Ninh sẽ cùng kẻ mù kia phát sinh chuyện gì.

Muốn quay đầu, nhưng Đường Ninh đều đã nói như thế, da mặt Hàn Tuyển không dày như vậy, huống chi hắn sợ chính mình sau khi trở về lại sẽ bị Đường Ninh trút giận.

Trong lòng một trận phiền muộn hỗn loạn, Hàn Tuyển một chân liền đá vào cây long não trước cửa, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mở ra cửa xe chính mình, giẫm mạnh chân ga liền liền xông ra ngoài.

Trên nửa đường, Hạ Ương còn gọi điện thoại tới, tâm phiền ý loạn Hàn Tuyển căn bản không có ý tứ kết nối, thuận tay liền đem điện thoại ném ra ngoài, xe gào thét chạy qua, điện thoại rơi xuống đất không vang tới hai tiếng liền bị lốp xe triệt để ép thành mảnh vỡ...

Trong biệt thự, Bùi Uyên đang cười, Đường Ninh bỗng nhiên đưa tay sờ về phía khóe miệng hắn, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến cho Bùi Uyên không hề chuẩn bị, cả người vô ý thức run lên.

"Tôi luôn cảm thấy dung mạo anh rất quen thuộc, thật giống như trước kia tôi đã gặp anh ở đâu vậy."

Ánh mắt Đường Ninh thoáng có chút mờ mịt nói như vậy.

Nói xong còn không đợi Bùi Uyên trả lời, cô liền để tay xuống, "Mặc kệ trước kia đã gặp hay chưa, lời lúc nãy tôi nói đều là thật, anh đi theo tôi đi, tôi sẽ đối xử rất tốt rất tốt với anh, tôi có rất nhiều rất nhiều tiền, anh muốn làm gì đều có thể, tôi nhất định không có bất cứ ý kiến gì!"

Sắc đẹp trước mắt, Đường Ninh hào phóng vô cùng.

"Cô uống say..."

Bùi Uyên cười trả lời cô như vậy.

"Không có, không có say, tôi không có uống say, tôi hiện tại rất tỉnh, đặc biệt đặc biệt tỉnh, tôi biết tôi đang làm cái gì..."

Gương mặt hồng hồng Đường Ninh nghiêm trang nói như vậy, thấy Bùi Uyên thế nào đều không có ý nhả ra, cả người cô bỗng nhiên liền sa sút xuống, "Hay là nói, anh cũng không thích tôi, tôi thật chẳng lẽ giống Đái Mẫn kia nói, toàn thân trên dưới một điểm mị lực, một điểm mùi vị phụ nữ không có sao, cho nên anh cũng ghét bỏ tôi..."

"Không có, cô rất tốt."

Nghe xong Đường Ninh nói như vậy, Bùi Uyên không chút do dự lập tức khẳng định nói.

Ai ngờ hắn vừa nói xong, trước đó vẫn ngồi ở trước mặt hắn, mất mát sắp đi góc tường, Đường Ninh nhất thời ngẩng đầu lên, mắt cũng bỗng nhiên sáng lên, "Thật sao?"

Thấy Đường Ninh say rượu dễ dỗ dành như vậy, Bùi Uyên lại cười cười, gật đầu, "Thật."

"Tôi..."

Thấy hắn cười, Đường Ninh bỗng nhiên lắp ba lắp bắp mở miệng.

"Sao thế?"

Nghe được hắn hỏi Đường Ninh bỗng nhiên xích lại gần một ít, một mặt trắng ra mà thẳng thắn nói, "Tôi có chút, muốn hôn anh..."

Vội vàng không kịp chuẩn bị, nghe được lời như vậy, con ngươi Bùi Uyên nháy mắt chấn động.

Nhưng sau đó liền thấy Đường Ninh rầm rì hỏi đến có được không, có được không, người cũng càng lúc càng gần, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người đối phương, rõ ràng không uống rượu nhưng Bùi Uyên lại cũng tự dưng sinh một cỗ ảo giác say say, trái tim càng ở trong lòng hắn một chút, một chút kịch liệt bắt đầu nhảy lên.

Hắn mặc không lên tiếng mà nhìn môi hồng của Đường Ninh dưới ánh đèn cách hắn càng lúc càng gần, gần đến hắn thậm chí đều có thể cảm nhận được khí tức ấm áp của cô.

Rất gần...

Ngay khi môi hai người sắp dán vào nhau, đầu Đường Ninh lắc lung lay hai cái, sau đó phanh một cái liền nện vào vai hắn, nặng nề ngủ thiếp đi.

Hôn thất bại, ánh mắt Bùi Uyên khẽ giật mình, còn có chút không kịp phản ứng liền cảm nhận được Đường Ninh tự động điều chỉnh hạ tư thế trong ngực, tiếp tục thơm ngọt ngủ.

Thấy thế, Bùi Uyên rốt cục nhịn không được mà trầm thấp nở nụ cười, tiếng cười thậm chí dẫn dắt ngực của hắn cũng cùng chấn động lên.

Thật đúng là...

Tra tấn người.

Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng sớm ấm áp soi sáng trên giường lớn, hàng mi Đường Ninh nhẹ run rẩy, lại run rẩy.

Thật vất vả mở ra, còn buồn ngủ Đường Ninh liền thấy mặt Bùi Uyên gần trong gang tấc.

Bất quá một lát, buồn ngủ của cô nháy mắt biến mất.

Bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, Đường Ninh không thể tin nhìn nam nhân nằm cạnh mình.

Đây không phải là thật!

Cô tối hôm qua hình như uống say, sau đó... Sau đó...

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Ninh: Ừ, quyết định, ta không nhận nợ.

Bùi uyên: Nghĩ hay lắm!

Hàn Tuyển: Tôi hẳn là ở gầm xe, không trong xe!

Ha ha ha ha ~~~

Nguyên cốt truyện cũng cũng không có kết cục gì tốt! Một kẻ bệnh kiều cố chấp cuồng, Đường Ninh chết rồi, hắn bỏ qua bọn người Hàn Tuyển mới lạ, hắn ngay cả mình cũng sẽ không bỏ qua

15h56-16h06

21h14-21h31 15/11/2022

13h-14h49 16/11/2022

Hơn 4600 chữ