Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 152: Bạn Gái Cũ Đột Kích (17)



Editor:KL

Đứng trên lầu hai khách sạn nhìn thân ảnh Tô Mặc dần dần đi xa, Đường Ninh kiểm lại độ hảo cảm của đối phương bây giờ đã đạt tới 70, khóe miệng hơi vểnh lên. Lập tức không để lại dấu vết liếc qua người chụp lén vẫn tự cho là rất bí mật theo sau từ khi cô rời Thanh thị cách đó không xa, Đường Ninh ngáp một cái liền tùy ý ném mình lên giường.

Ngày mai hay là ngày kia đây?

Ngày mai đi, độ hảo cảm gần 90, trông người kia không giống có kiên nhẫn đợi đến ngày kia.

Cô nghĩ như thế.

Mà một đầu, trên đường về nhà, Tô Mặc còn đang nghĩ về thân ảnh vừa rồi trốn ở bên tường nhìn lén hắn cùng Đường Ninh,, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy bóng lưng người kia nhìn qua không hiểu sao có chút quen thuộc, chỉ là mặc kệ hắn hồi tưởng thế nào cũng không có cách nào nhớ ra tấm lưng kia khớp với người nào trong trí nhớ hắn.

Nhưng đến cùng vẫn là lo trước khỏi hoạ, trước khi rời đi Tô Mặc cố ý đi đến một cửa hàng nhỏ ngoài khách sạn, tình cờ chủ cửa hàng này có mối quan hệ cũ với hắn, dưới sự dặn dò của hắn, người kia đồng ý có rảnh liền sẽ giúp hắn nhìn chằm chằm khách sạn bên kia, vừa có cái gì không đúng khẳng định sẽ lập tức gọi điện thoại cho hắn.

Có chuẩn bị như vậy tâm Tô Mặc mới rốt cục thoáng buông xuống một ít, hiện tại hắn cũng chỉ hi vọng chính mình có bệnh nghi ngờ thôi.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Tô Mặc rất nhanh liền về tới nhà mình.

Vừa mới bước vào cửa sân, đối diện liền chống lại ánh mắt chế nhạo trêu ghẹo của em gái nhà mình, không chỉ như thế còn bị cô bé truy hỏi một trận, cái gì hắn có phải thích chị Đường Ninh hay không, thích khi nào, có phải bây giờ đang đuổi người ta hay không, xế chiều hôm nay đơn độc ở chung thế nào...

Hỏi đến lúc lâu vẫn chưa kết thúc.

May là nhờ trợ công của bạn học cũ mới biết rõ ràng cảm giác chính mình đối với Đường Ninh, Tô Mặc hoàn toàn không chịu được truy hỏi, không đầy một lát mặt liền đỏ lên từng mảnh từng mảnh.

Bộ dáng này của hắn ngược lại làm Tô Nhã có chút không đành lòng tiếp tục hỏi tới, không thể làm gì khác hơn là buông tha hắn.

Ai có thể nghĩ đúng lúc này, nữ sinh một chút liền liếc về cổ tay trụi lủi của ca ca nhà mình, lúc này liền chỉ chỉ, "Ca, anh chuyện gì xảy ra? Lại không mang vòng tay dây đỏ lục lạc đều là em cố ý đi miếu trên Văn Sơn xin cho anh để bảo vệ bình an!"

Vừa nghe đến Tô Nhã nói, giơ lên cổ tay, Tô Mặc lúc này mới nhớ tới, hắn bởi vì ban đêm đi ngủ không quen mang cái này, tối hôm qua cố ý lấy xuống vòng tay đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó buổi sáng liền quên.

Lúc này hắn nhìn thấy em gái nhà mình tức giận giống như một con cá nóc nhỏ, vội vàng trở về phòng, đeo vòng lên đồng thời cam đoan với cô bé buổi tối hôm nay sẽ mang theo, khẳng định không tháo ra.

Tô Nhã lúc này mới hài lòng cười.

Ngày hôm sau, nghĩ đến cùng Tô Mặc ước hẹn đến Văn Sơn, Đường Ninh ăn điểm tâm xong liền lập tức chuẩn bị đến tiểu viện Tô gia.

Nhưng chính Đường Ninh cũng không nghĩ tới, mới đi ra ngoài không bao lâu cô lại bị một đám côn đồ lưu manh nhìn là biết không phải người tốt chặn lại trong một hẻm nhỏ, vừa nhìn thấy Đường Ninh, tên dẫn đầu mặc áo khoác da màu đen mang theo kính râm liền lập tức ngả ngớn giơ lên cằm về phía Đường Ninh.

"Cô chính là bạn gái mà tiểu tử Tô Mặc mang về sao?"

"Bạn gái?"

Đường Ninh hỏi ngược lại.

"Không phải sao? Tôi cho cô biết, cô bây giờ không thể chống chế với Sâm ca là tôi đâu, hôm qua người của tôi tất cả đều đã nhìn thấy cô cùng tiểu tử kia cười cười nói nói, rất thân mật. Bạn trai tiểu bạch kiểm kia của cô thiếu chúng tôi nhiều tiền như vậy, trông cô ăn mặc cũng không tệ, còn lái Bentley, không bằng cô thay hắn trả số tiền kia đi? Nếu không..."

Tên tự xưng là Sâm ca lấy xuống kính râm, uy hiếp nói.

Nghe đến đó, Đường Ninh nhịn không được trực tiếp liền nở nụ cười trầm thấp, cười đến mắt Sâm ca khống chế không nổi mà sáng lên, trong lòng lại thầm mắng thằng chó con Tô Mặc có phúc lớn, tìm ra bạn gái có tiền lại xinh đẹp như vậy, kỳ thật nếu nữ nhân này không bỏ tiền ra nổi, nguyện ý chủ động cùng hắn mấy đêm, hắn cũng không phải không thể...

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Sâm ca liền không khỏi mang theo một ít dập dờn.

Thấy vẻ mặt như thế mắt Đường Ninh liền hơi sâu, chỉ thấy cô tùy ý dựa trên vách tường sau lưng liền giương lên khóe môi dưới, "Ghét nhất là có người uy hiếp tôi, càng ghét... mấy con cóc không tự biết rõ mà chảy nước miếng muốn ăn thịt thiên nga!"

Một chữ cuối cùng vừa dứt lời, Đường Ninh thành công nhìn thấy Sâm ca triệt để bị cô chọc giận.

"Đi*m chó thối, cho thể diện mà không cần! Lên cho tao!"

Sâm ca không có phẩm đức thương hương tiếc ngọc, không đánh nữ nhân, nghe xong nữ nhân này châm chọc hắn là con cóc, nơi nào còn có lý trí, điên lên liền muốn cho cô một bài học.

Mà chủ cửa hàng nhỏ kia thấy tình huống không ổn, không chút do dự liền gọi điện thoại cho Tô Mặc.

"Tiểu Mặc, không xong rồi, Sâm ca dẫn người chặn bạn gái của con, hiện tại còn muốn đánh con bé!"

Bởi vì trong lòng thập phần chờ mong chuyến đi Văn Sơn cùng Đường Ninh hôm nay, sớm đã rời khỏi giường, trốn trong phòng thử quần áo, Tô Mặc vừa nhận điện thoại như thế, cái gì cũng không đoái hoài tới liền điên cuồng chạy tới khách sạn.

Đúng, người nhìn lén ngày hôm qua không phải là một tên một mắt bên cạnh Sâm ca sao?

Hắn chỉ nhớ hắn ta có một mắt, ngược lại không nhớ gì khác.

Đều là lỗi của hắn, tất cả đều là hắn sai.

Từ vừa mới bắt đầu hắn đã không nên cùng Đường Ninh nhận ra nhau, biết rõ nơi này là địa bàn của Sâm ca mà còn không kiêng nể gì cả như thế, nếu Đường Ninh thật xảy ra vấn đề gì, hắn sợ là cả đời này cũng không thể tha thứ cho chính hắn.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng Tô Mặc càng hoảng, đồng thời bước chân cũng bước càng nhanh càng gấp hơn.

Đường Ninh, Đường Ninh...

Thầm nhủ tên Đường Ninh trong lòng, Tô Mặc cách khách sạn càng lúc càng gần, rất nhanh liền nghe được một trận thanh âm hô quát kêu la từ trong ngõ nhỏ không xa truyền tới, đồng thời kèm theo tiếng vang vật nặng ngã xuống đất.

Tô Mặc vọt tới như điên, vừa chạy vừa hô, "Sâm ca, là tôi thiếu tiền anh cùng với cô ấy không hề có một chút quan hệ, có phiền toái gì anh hướng tôi..."

Lời còn lại thiếu niên còn chưa nói xong, một đạo hắc ảnh liền xông thẳng hắn mà bay tới.

Hắn phản xạ có điều kiện né qua liền trơ mắt nhìn phịch một tiếng ngã ở bên cạnh hắn không phải Sâm ca còn có thể là ai?

Mà lúc này Sâm ca mang bộ dáng thê thảm mà hắn chưa từng thấy qua, mái tóc vuốt keo bóng cũng sớm đã loạn thành một đoàn tổ chim, trên người dính đầy vết bẩn không nói, má phải còn có dấu một bàn tay đỏ tươi cực lớn, thậm chí liền hai hốc mắt đều là bầm đen làm cho mắt hắn lúc này suýt chút không mở ra được.

Sâm ca thế này quả thực làm Tô Mặc đều đã lời ra đến miệng lại nuốt xuống toàn bộ, lại nhìn Đường Ninh mang giày thể thao màu trắng trong ngõ nhỏ, chân dài vung lên liền trực tiếp đem một tiểu lâu la đá đến trên tường, một tay khác thì trực tiếp nắm chặt vạt áo một người khác bên cạnh, giơ lên nắm tay đang muốn đắm mắt hắn ta.

Nghe được thanh âm hắn(TM), đang hưng khởi đánh người, Đường Ninh quay đầu liền nhìn hắn, "Tô Mặc sao cậu cũng tới?"

Nghe Đường Ninh hỏi, còn chưa kịp trả lời cô, Tô Mặc thoáng nhìn đến bên cạnh Sâm ca vừa mới đè xuống điện thoại, trong lòng liền biết không tốt, hắn liền vội vàng tiến lên kéo lại tay Đường Ninh, liền đem cô ra bên ngoài.

Lúc nãy Sâm ca sở dĩ sẽ bị đánh thành dạng này hoàn toàn khinh thường Đường Ninh, hắn không chỉ không mang vũ khí, ngay cả người cũng không mang bao nhiêu, nếu không đám người dưới tay hắn cùng nhau tiến lên, cho dù Đường Ninh lợi hại hơn nữa chỉ sợ cũng đánh không lại.

Hiện tại trọng yếu nhất chính là nhanh đem cô ra ngoài, tay Sâm ca không dài như vậy, lấy thân phận Đường Ninh nếu cô muốn đi, hắn cho dù muốn báo thù cũng báo thù không được, nếu như có thể, tốt nhất để Tiểu Nhã cũng cùng Đường Ninh cùng đi, nếu không...

Về phần hắn, hắn đã hoàn toàn không cố được, hắn thiếu Sâm ca nhiều tiền như vậy, viết nhiều giấy nợ như vậy, về sau, đi một bước nhìn một bước đi!

Cắn răng, nắm thật chặt tay Đường Ninh, Tô Mặc cắm đầu chạy về Tô gia.

Bởi vì chạy, vòng tay lục lạc của thiếu niên không ngừng vang lên, nghe được tiếng chuông quen thuộc, Đường Ninh bỗng dưng cúi đầu xuống một chút liền thấy trên cổ tay phải của Tô Mặc mang theo vòng tay dây đỏ.

Quả nhiên...

Lúc trước nguyên chủ đến Văn Sơn bên này đàm luận hợp đồng, lại ngoài ý muốn gặp tài xế xe đen sắc tâm, lúc suýt chút bị vũ nhục, người trong đêm tối bỗng nhiên đi ngang qua, hướng về phía bụi cỏ xột xoạt xột xoạt, báo cảnh sát, dọa lui tài xế kia, chính là Tô Mặc.

Trong lúc nguyên chủ tuyệt vọng thống khổ không chịu nổi, nghe được tiếng lục lạc này cũng là đến từ Tô Mặc.

Bạn hỏi vòng tay dây đỏ lục lạc này phổ biến như vậy, Đường Ninh là thế nào nhận ra.

Dựa vào trực giác?

Đương nhiên không.

Bởi vì lúc ấy kia tài xế xe đen kia vừa trốn, nguyên chủ liền lập tức nghe được một câu bình thản đến gần như thanh âm lạnh lùng, "Người đã đi, cô cũng nhanh về nhà đi, về sau ban đêm đừng ra ngoài."

Nói xong, thiếu niên ngoài ý muốn cứu cô thậm chí đều không cùng cô chạm mặt liền cắm lượn đi xa.

Lưu lại nguyên chủ bụi cỏ nhặt lên áo khoác bẩn thỉu của mình, đem cả người chính mình đều bao cực kỳ chặt chẽ, chưa tỉnh hồn há miệng run rẩy đi ra, sau đó chân liền giẫm lên một vòng tay...

Vòng được bện bằng thủ pháp đặc thù như thế nguyên chủ đã từng không biết hao tốn bao nhiêu thời gian cố gắng đi tìm nhưng đến trên mạng cũng không thể tìm ra hoa văn giống với vòng tay dây đỏ lục lạc mà cô cất giữ, chỉ trừ cái trên cổ tay Tô Mặc.

Nếu cô không đoán sai, đây cũng là hoa văn mà em gái nhỏ Tô Nhã tự nghĩ ra, trên thị trường làm sao có thể có một cái khác giống vậy chứ!

Nghĩ như vậy, trong mắt Đường Ninh chợt lóe qua tia phức tạp.

Sợ là nguyên chủ đến chết cũng không biết, ân nhân cô ấy tâm tâm niệm niệm lại cũng là một trong đao phủ bức cô ấy đến tuyệt lộ.

Chỉ có thể nói, có đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc.

Mà đúng lúc này, Tô Mặc đột nhiên đình trệ, kéo Đường Ninh liền hướng một bên ngõ nhỏ tránh đi.

Bởi vì lúc này người Sâm ca đã lái xe máy ngăn đằng trước bọn họ, bọn họ trốn không thoát.

Vừa nhìn thấy tình hình như vậy,, trong lòng Tô Mặc nôn nóng tựa như lửa đốt sắp đem cả người hắn thiêu đốt hầu như không còn, không chỉ như thế, ngay cả tay hắn nắm tay Đường Ninh cũng đã thấm đầy mồ hôi từ lâu, hô hấp của thiếu niên càng lúc càng gấp rút.

Bởi vì hắn biết, ngõ nhỏ này bọn họ khẳng định là trốn không được, sớm muộn gì cũng sẽ bị người Sâm ca tìm tới, đến lúc đó...

Tô Mặc dùng sức nhắm lại mắt, lần nữa mở mắt ra liền lập tức buông lỏng ra tay nắm vuốt tay Đường Ninh, quay người nghiêm túc mà chuyên chú nhìn về phía Đường Ninh trước mắt, hai tay đặt trên bờ vai cô, "Chị nghe tôi nói, Đường Ninh, một hồi tôi ra ngoài đánh lạc hướng đám người kia, chính là đám người đi xe gắn máy bên ngoài kia, chị nhìn đúng cơ hội liền không quay đầu lại mà chạy ra ngoài trấn, bên ngoài trên đường cách mỗi mười phút đồng hồ liền sẽ có xe khách cập bến đưa chúng ta đến thành phố. Chị đi ra bên ngoài trấn, thấy được xe khách liền đi lên biết không? Đừng đi taxi, nơi này thật nhiều tài xế cũng không quá tốt, chị là con gái, cho dù chị có giỏi võ cỡ nào, cũng không thể ngăn cản người đã chuẩn bị kỹ càng!"

"Vậy còn cậu?"

Đường Ninh không khỏi hỏi.

"Tôi... Tôi không sao, tôi còn thiếu Sâm ca không ít tiền không phải sao? Hắn còn trông cậy vào tôi trả tiền cho hắn, sẽ không làm gì tôi đâu!"

Tô Mặc ra vẻ buông lỏng nói, thậm chí còn chen ra nụ cười với Đường Ninh.

Nhưng chỉ có trong lòng hắn biết, lúc này muốn bảo vệ Tiểu Nhã khỏi chấn nộ của Sâm ca, hắn không lột da sợ đều là không thể nào.

Nhưng hắn không cảm thấy Đường Ninh có chỗ nào sai, dù sao từ vừa mới bắt đầu chính là hắn liên lụy cô, nếu không một tổng giám đốc công ty lớn như cô làm gì phải...

Có trời mới biết hắn may mắn bao nhiêu, lúc hắn chạy tới, người bị thương là bọn Sâm ca mà không phải Đường Ninh, nếu không hắn thật cả đời này đều không có cách nào tha thứ cho chính hắn.

Chỉ là lúc này sau khi tách ra, người bùn nhão như hắn sợ là cả một đời đều sẽ không còn cùng Đường Ninh gặp nhau, chớ nói chi là...có ý đồ gì khác.

Nghĩ tới đây, hắn không chút do dự phóng túng chính mình ôm Đường Ninh một chút, sau khi tham lam lại làm càn nhìn cô một lần cuối cùng, ánh mắt Tô Mặc quyết tuyệt liền hướng ra ngoài phóng đi.

Nhưng không nghĩ tới, trước khi hắn rời đi ngõ nhỏ liền đã bị Đường Ninh dùng sức bắt lấy, có chút buồn cười nói, "Tô Mặc, cậu đây là làm cái gì? Không đến mức..."

"Chị trước tiên buông tay..."

Tô Mặc còn chưa nói xong, tiếng xe máy tiếng liền đã vang lên bên tai của bọn họ.

"Tìm được rồi, ở đây."

Vừa nghe đến hưng phấn thanh âm như vậy, sắc mặt Tô Mặc đột nhiên trắng lên.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, cả người hắn liền đã ngăn trước mặt Đường Ninh, nhìn từ Sâm ca từ một chiếc xe máy nhảy xuống, Tô Mặc cắn răng nói, "Sâm ca, tiền tôi sẽ trả lại anh, tôi cùng với cô ấy quan hệ gì cũng không có, cô ấy chỉ là cố chủ của tôi, mấy ngày qua ở Văn Sơn chỉ là nói chuyện làm ăn mà thôi, cũng không phải là bạn gái của tôi, anh thật tính sai rồi!"

"A..."

Nghe được Tô Mặc nói, Sâm ca mắt gấu mèo cười nhạo, chỉ chỉ mặt mình, "Coi như tao tính sai nhưng người tao đầy vêt thương rồi, hôm nay chỉ cần con đi*m chó mày cho tao một lời giải thích thôi nhưng cho dù tao đồng ý, những anh em khác của tao cũng không chắc sẽ đáp ứng..."

"Tôi có thể bồi thường các người tiền thuốc men, phí tổn thất tinh thần."

Ngay khi Sâm ca nói đến kích tình bành trướng, Đường Ninh trực tiếp liền từ sau lưng Tô Mặc đi ra, tự nhiên nói.

"Mày thật sự cho rằng tao quan tâm chút tiền bẩn này của mày sao, tao muốn là..."

"1 triệu."

Mấy chữ thành công làm lời còn lại của Sâm ca tất cả đều kẹp lại, hắn bỗng dưng trừng lớn mắt.

"Nếu là anh đồng ý, tôi hiện tại liền có thể viết chi phiếu cho anh, anh nói đám anh em của anh đi ngân hàng xác nhận một chút, chúng tôi ở đây cùng chờ anh."

Đường Ninh đề nghị như vậy.

Sâm ca giật giật môi, quả thực là không nói ra một câu.

Đừng nói hắn, ngay cả Tô Mặc cũng bị thao tác thần kỳ của Đường Ninh làm cho mộng.

Thấy Sâm ca không gật đầu cũng không lắc đầu, Đường Ninh nhíu nhíu mày, "1 triệu không đủ sao? 200 vạn( 2 triệu)."

Nghe Đường Ninh tùy tiện lại tăng thêm 1 triệu cho bọn họ, Sâm ca nuốt mộ ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy cô gái này so với hắn chơi mạt chược còn kích thích hơn nhiều, đây không phải là một trăm khối hai trăm khối nha, mà là một hai trăm vạn đó, cô vì cái gì, vì cái gì có thể... Tùy tiện như vậy...

"200 vạn còn chưa đủ à?"

Đường Ninh có chút buồn bực nói như vậy, sau đó trong ánh mắt chờ mong của đám người Sâm ca, dưới âm thầm nôn nóng của Tô Mặc, thở dài, "Vậy quên đi, nếu Sâm ca không nguyện ý tiếp nhận đề nghị của tôi, không bằng Sâm ca tự anh nói một chút muốn cái gì đi, dù sao trừ tiền, tôi cũng không nghĩ ra thuyết pháp khác."

Thấy Đường Ninh không tăng giá, trong mắt đám người Sâm ca thực sự khó nén thất vọng, sau đó Sâm ca trong sự chú ý của đám tiểu đệ, tiến lên một bước, ho nhẹ hai tiếng, "Vậy... cô thêm chút đi."

"Đường Ninh!"

Tô Mặc vừa định mở miệng, Đường Ninh liền đã đè xuống tay của hắn, "Có thể, vậy liền lại thêm năm mươi vạn, tổng cộng 250 vạn bồi thường, không biết Sâm ca hài lòng hay không?"

"A đúng rồi."

Nói Đường Ninh giống như là đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, tiếp tục nói, "Tô Mặc thiếu các người bao nhiêu tiền, tôi cũng thay cậu ấy trả cả vốn lẫn lãi, trả xong tôi cũng chỉ có một yêu cầu, tôi hi vọng các người về sau đều không cần lại đến quấy rầy hai anh em bọn họ, có thể chứ?"

Nữ nhân này trả hết tiền bồi thường thêm vào tiền nợ của Tô Mặc, ở trong lòng tính toán một chút, hô hấp đám người Sâm ca lập tức liền dồn dập, đây chính là một số tiền lớn đó!

Lúc này, Sâm ca chỗ nào còn nhớ rõ thù vừa nãy bị Đường Ninh đánh, trực tiếp cười ha ha lên, "Thống khoái, Đường tiểu thư phải không? Thực sự thống khoái! Ha ha ha, người bạn này Chu Sâm tôi giao định!"

Hắn cười đến mặc dù thống khoái nhưng vết thương trên mặt tổn lại càng nổi bật, có vẻ đặc biệt buồn cười.

Mà một đầu, Tô Mặc còn có chút chưa tỉnh hồn lại, hắn thực sự không thể tin được, đại sơn trĩu nặng đã từng đặt ở trong lòng hắn gần mười năm cứ như vậy được Đường Ninh nhẹ nhàng dời đi.

Thậm chí chờ đám người Sâm ca lấy tiền, lái xe máy rời đi, hắn vẫn còn có chút chưa tỉnh hồn lại.

Có thể nói, trong lòng Tô Mặc suy nghĩ cái gì đều hoàn toàn thể hiện bằng độ hảo cảm của hắn.

[Độ hảo cảm Tô Mặc: 80.]

Thật không hổ là nam nhân có thể dùng tiền mua được độ hảo cảm!

Lúc trước biết rõ tâm tư của mình đối với cô, hắn đã tăng 2, 3 điểm, Đường Ninh tiêu tiền, liền một hơi tăng 10 điểm cho cô.

Tuyệt.

Sau đó Tô Mặc liền ngây ngốc nhìn Đường Ninh gọi điện thoại báo cảnh sát khi Sâm ca vừa đi.

Sao lúc đầu không làm vậy đi!

Hiện tại cường độ quốc gia quét tội phạm trừ ác lớn như thế, bọn Sâm ca này còn lại cho vay nặng lãi, lại uy hiếp an toàn thân thể người khác, điển hình cho thế lực tội phạm, không quét hắn thì quét ai!

Tiền của cô dễ cầm như vậy sao?

Bởi vì đến Văn Sơn đầu tư nên cô vẫn còn có chút nhân mạch, cô nhất định phải nhìn tận mắt đám người Sâm ca ngồi tù mới được.

Bên kia cầm tiền liền biến sắc, muốn vụng trộm động thủ với Đường Ninh, Tô Mặc, đám người Sâm ca còn chưa kịp động liền bị bắt, kế tiếp mấy năm, thậm chí là vài chục năm hẳn là đều nhảy nhót không nổi.

Sau khi Tô Mặc biết được những chuyện này cũng sợ ngây người.

Đương nhiên đây đều là nói sau.

Hiện tại hắn nghe xong Đường Ninh nói, hơi có chút kinh ngạc chỉ chỉ mũi của mình, "Tôi đã từng đã cứu chị?"

"Cậu không nhớ sao?" Đường Ninh tranh thủ thời gian giúp hắn nhớ lại, "Bảy năm trước, bên ngoài Văn Sơn, mười hai giờ đêm, cậu dọa đi một tài xế xe đen, lúc ấy nếu không có cậu, chỉ sợ tôi cũng không có tôi hiện tại! Cho nên, cậu không cần phải gấp gáp đem tiền trả lại cho tôi, đây đều là cậu nên được, ngược lại là tôi cần cảm ơn ân cứu mạng năm đó của cậu, thật cảm ơn cậu, Tô Mặc!"

Đường Ninh nghiêm túc hướng hắn cúi mình.

Thấy thế, Tô Mặc nâng cô lên.

Cũng là lúc này, trong đầu của hắn hình như có ấn tượng với chuyện này.

Bạn hỏi hắn vì cái gì chuyện bảy năm trước còn nhớ rõ rõ ràng như vậy, thực sự là cả đời này của hắn lừa gạt không ít người, cứu người chỉ có một lần kia, nhưng ai có thể nghĩ đến, người hắn ngoài ý muốn cứu lại chính là Đường Ninh bảy năm trước đâu!

Duyên phận thế này, duyên phận thế này...

Tim Tô Mặc bịch bịch nhảy lên trong lồng ngực.

[Độ hảo cảm Tô Mặc: 83.]

Tác giả có lời muốn nói: chỉ là giải thích, không nên cảm thấy là tẩy trắng nha, nên ngược thì ngược, đều phải ngược, theo lệ cũ ~~~

Chương sau Bùi A Liên liền đến a, đừng có gấp, dù sao trước khi hắn tới cần phải thu độ hảo cảm của Tô Mặc, miễn cho Bùi Uyên quấy rối.

18h01-20h51 3/12/2022

Gần 4200 chữ

Tuần sau ktra nhiều tới muốn bảo lưu kết quả=))))) nên chắc cuối tuần mới edit đc😭😭