Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 156: Bạn Gái Cũ Đột Kích (21)



Editor:KL

Một đêm kia qua đi, Hàn Tuyển không còn xuất hiện trước mặt đám người Bùi Uyên, chuyển nhà cũng không qua một lần.

Thậm chí cho dù là gặp mặt Đường Ninh ở công ty cũng từ đầu đến cuối đều là bộ dáng lạnh lùng giải quyết việc chung, phảng phất như chuyện đêm đó cái gì cũng chưa từng xảy ra, hắn cùng Đường Ninh cũng không phát sinh cuộc cãi vã nào.

Nhưng có lẽ chính Đường Ninh cũng không biết, ở nơi cô không thấy được, mắt Hàn Tuyển căn bản không có rời khỏi cô nhưng từ đầu đến cuối đều không để cô phát hiện.

Cũng không biết là Hàn Tuyển cố ý hay là công việc công ty bận rộn thật, sau khi trở về từ Văn Sơn Đường Ninh bận hơn bao giờ hết.

Bởi vì cô không bên cạnh, Bùi Uyên cùng Tô Mặc cũng lại không đánh đến như hai con gà ô(*chỉ những người ghét nhau).

Vì gần đến cuối năm, Ninh Trăn cũng cử hành niên hội nội bộ, chỉ có thể nói tất cả mọi người quá nhiệt tình làm tối nay Đường Ninh uống đến say mèm mới bảo tài xế đưa cô trở về nhà.

Chín giờ rưỡi tối, nghe được tiếng chuông cửa truyền đến, bận rộn trong phòng bếp Tô Mặc vô thức liền nhíu nhíu mày, hoàn toàn nghĩ không ra muộn như vậy là ai ấn chuông cửa biệt thự, dù sao Tô Nhã đã lựa chọn trọ ở trường, trừ hai ngày nghỉ thì căn bản cũng không trở về, Đường Ninh vào cửa cơ bản đều sẽ dùng vân tay mở khoá.

Nghe thấy tiếng chuông cửa càng nhấn càng nhanh, Tô Mặc vội vàng để thứ trong tay xuống, bước nhanh tới cửa ra vào.

"Ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt..."

Thiếu niên còn chưa nói xong, vừa mở ra cửa lớn liền đối diện với gương mặt say đến đỏ hồng của tiểu khả ái Đường Ninh, cho hắn một cái ôm to lớn.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, mùi rượu, mùi nước hoa trên người Đường Ninh xen lẫn gió đêm đông lạnh thanh lãnh cùng nhau xông tới Tô Mặc.

"Sao cậu lâu như vậy? Tôi cũng chờ cậu thật lâu rồi..."

Hết lần này tới lần khác lúc này Đường Ninh mang theo tiếng phàn nàn làm nũng bên tai hắn.

Chưa hề cùng Đường Ninh thân mật qua như thế, Tô Mặc trọn tròn mắt, vô thức đưa tay ôm lấy Đường Ninh giống như căn bản không có xương trước mặt, nhịp tim trước đó còn tính là nhẹ nhàng trong nháy mắt bắt đầu đập lên cực nhanh, giống như nổi trống, bịch bịch, một tiếng lại một tiếng.

Đặc biệt là đối diện với đôi mắt mông lung mê ly cùng khóe miệng tươi cười ngọt như muốn làm hắn hoàn toàn chết đuối trong đó của Đường Ninh, lý trí tỉnh táo của Tô Mặc đều trong một cái chớp mắt cấp tốc tan rã.

Hắn tựa như bị trúng một loại cổ độc tên là Đường Ninh, hoàn toàn mất đi ý thức chính mình, chỉ có thể trong tiếng cười duyên của Đường Ninh, nghe chỉ huy của cô mà đóng cửa, dìu cô đến trên ghế salon, cho cô nước nóng.

Hành động như thể máy móc.

Chờ Tô Mặc phảng phất như lấy lại tinh thần, hắn phát hiện Đường Ninh đã uống xong nước nóng, cả người yên tĩnh nhắm hai mắt, nằm trên ghế sa lon nặng nề ngủ thiếp đi.

Không chớp mắt nhìn bộ dáng Đường Ninh trước mắt ngủ thiếp đi khác một trời một vực so với bình thường, gương mặt trắng nõn nà, bờ môi đỏ chói nhu thuận đến có chút quá phận, nửa quỳ ở trước mặt cô Tô Mặc chỉ cảm thấy cứ nhìn như vậy thôi mà lòng cũng giống như hóa thành một bãi xuân thủy, mềm, nhu, ấm đến không thể tưởng tượng nổi.

Phảng phất chỉ nhìn như vậy hắn đã có thể cảm giác được bong bóng hạnh phúc ở trong lòng không ngừng nổ tung, làm hắn thực sự không biết làm thế nào mới tốt.

Hắn không rõ, trên đời này làm sao lại có một người làm hắn chỉ là nhìn thấy đều sẽ cảm giác được vui vẻ đến không thể tưởng tượng nổi như vậy, phảng phất như cực khổ tra tấn gặp phải trước kia từ sau khi gặp được cô mà triệt để thoải mái lãng quên.

[Độ hảo cảm Tô Mặc: 90.]

Cũng không biết nhìn Đường Ninh ngủ thiếp đi như vậy bao lâu, Tô Mặc bỗng nhiên quỷ thần xui khiến nâng lên tay hơi có chút run rẩy của mình, nhẹ sờ về phía gương mặt của Đường Ninh.

Chỉ chạm đến một chút, nghe được tiếng bước chân trên bậc thang truyền đến, Tô Mặc liền lập tức giống như bị chạm điện, nhanh chóng thu hồi tay mình.

"Là Ninh Ninh trở về đúng không?"

Vịnh lan can cầu thang đi xuống Bùi Uyên vội vàng hỏi như vậy.

Nghe hắn nói, biết rõ mắt Bùi Uyên không nhìn thấy, trên mặt vẫn khó nén vẻ chột dạ, Tô Mặc lập tức liền đứng lên, trả lời "Ừ, bất quá chị Đường Ninh hình như uống say, bây giờ ngủ thiếp đi trên ghế salon..."

"Vậy sao?"

Đôi mày của Bùi Uyên nháy mắt liền nhíu lại.

Sau đó chỉ thấy hắn chậm rãi đi tới ghế sa lon, sờ một cái đến tay Đường Ninh liền lập tức khẽ đẩy cô, "Ninh Ninh, Ninh Ninh..."

Cũng mặc kệ hắn gọi thế nào Đường Ninh đều chỉ là kêu lên hai tiếng nhưng không có ý tỉnh lại.

Châ mày Bùi Uyên nhíu chặt hơn, sau đó quay đầu nhìn về phía trong hư không, "Tô Mặc, có thể làm phiền cậu đi tới phòng bếp nấu canh giải rượu không? Tôi một hồi sẽ cố gắng đánh thức Ninh Ninh, bởi vì tôi sợ em ấy cứ như vậy ngủ, buổi sáng ngày mai đầu sẽ vô cùng đau đớn, đến lúc đó người liền khó chịu..."

"Sao? Được, tôi lập tức liền đi."

Trên mặt còn đỏ Tô Mặc vừa nghe đến Bùi Uyên nói liền vội vàng đáp ứng, liếc nhìn Đường Ninh rồi không quay đầu hướng tới phòng bếp.

Lưu lại Bùi Uyên trên mặt duy trì biểu lộ lo lắng, đợi cả người hắn(TM) vừa biến mất trong phòng bếp, hai con ngươi liền lập tức lạnh xuống, cho dù quay đầu nhìn về phía Đường Ninh ngủ say trên ghế salon cũng không có chút nào chuyển biến tốt.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn lúc này mới chậm rãi từ túi quần móc ra một khăn tay thuần trắng, đưa tay liền hướng chỗ trên mặt Đường Ninh vừa mới bị Tô Mặc đụng vào lau đi.

Lau lau liền thoáng dùng chút khí lực, thẳng đến thấy được mày Đường Ninh nhẹ nhàng nhăn lại, hắn lúc này mới ngừng động tác lau, lệ khí chợt lóe qua trong mắt.

Hắn đã cũng không còn cách nào tha thứ Tô Mặc vắt ngang trước mặt hắn cùng Đường Ninh!

Đôi mắt Bùi Uyên trở nên u tối nghĩ như thế.

Chờ hai người cùng nhau sắp xếp cẩn thận Đường Ninh, cùng đối phương nói ngủ ngon, Bùi Uyên liền mò trở về phòng của mình, bởi vì đã tới gần mười hai giờ, căn phòng không có mở đèn đã sớm một mảnh đen kịt.

Nhưng vào hoàn cảnh như thế Bùi Uyên không chỉ có không có bất kỳ khó chịu gì, ngược lại còn đặc biệt quen thuộc.

Hắn thích bóng tối, càng thích loại bóng tối phảng phất như có thể đem cả người hắn đều giấu ở trong đó.

Mà đúng lúc này, điện thoại hắn cất trên tủ đầu giường bỗng nhiên đột ngột vang lên.

Chậm rãi đi tới, thấy được số trên màn hình, Bùi Uyên trực tiếp liền nhận nghe điện thoại.

"Tra được rồi sao, tốt, tôi đã biết..."

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Uyên trực tiếp liền ấn mở hộp thư mới của mình, nếu như Tô Mặc lúc này ở đây nếu không chỉ sợ liền chính hắn đều sẽ kinh ngạc, bởi vì tin tức hắn điều tra, thậm chí so với chính hắn còn hiểu thấu triệt hơn.

Mà lúc này, Bùi Uyên nhìn tin nhắn cuối cùng dừng lại ở hình một Tô Mặc kiệt ngạo hờ hững, khác biệt quá nhiều với Tô Mặc bây giờ trước mặt Đường Ninh, bật cười.

"Một tên lừa đảo? Ha ha..."

Bận rộn hơn nửa tháng, Đường Ninh rốt cục không bận rộn như trước, cũng là lúc này cô mới phát hiện mình xem nhẹ Bùi Uyên.

Dù sao bạn trai này của cô không giống những người khác, mắt của hắn không nhìn thấy, tiêu khiển mà rất nhiều người bình thường thích với hắn mà nói, căn bản trải nghiệm không ra bất luận thú vị gì.

Biệt thự lớn như vậy, hắn thậm chí chỉ có thể lặng yên ngồi ở một bên, thỉnh thoảng nghe thanh âm TV truyền đến, người trên TV cười không nhịn được, khóe miệng cũng vểnh lên.

Xuống lầu thấy được Bùi Uyên như thế, vẻ đau lòng bay lên trong mắt Đường Ninh.

Cô thực sự cũng không dám tưởng tượng trong nửa tháng cô bận rộn Bùi Uyên lại thành như vậy.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh vội vàng đi xuống lầu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Bùi Uyên, thuận tay ôm lấy cánh tay của hắn, đem đầu đặt ở trên vai của hắn, muộn thanh muộn khí nói, "Thật xin lỗi..."

Vừa nghe được Đường Ninh xin lỗi, tay Bùi Uyên đặt trên đầu gối trên khẽ nhúc nhích, sau đó mỉm cười xoay đầu lại, "Đang tốt sao lại đột nhiên xin lỗi anh?"

"Chính là... khoảng thời gian này em quá bận rộn, đều không thể bồi anh, là em không tốt..."

"Không có."

Bùi Uyên chậm rãi rút ra cánh tay mình, nhẹ nhàng khoát bả vai Đường Ninh, "Chuyện này có gì đâu, anh có thể hiểu, công việc em khá bề bộn, mỗi ngày đã rất mệt mỏi, không cần vì anh mà cảm thấy có lỗi."

Nghe hắn nói, Đường Ninh đưa tay liền ôm lấy eo Bùi Uyên, lẩm bẩm, ánh mắt lại liền bị quảng cáo trên TV hấp dẫn.

Cô cũng không biết Thanh thị lúc nào vậy mà lại mới mở một khu vui chơi, mặc dù vị trí tương đối hẻo lánh nhưng trông hẳn là chơi rất vui, hôm nay cô nghỉ ngơi, nếu không...

"Nếu không chúng ta hôm nay đi ra ngoài hẹn hò có được không? Chúng ta liền đi Thế Giới Giả Tưởng này có được hay không? Nghe nói là khu vui chơi mới mở đó, lần trước em đi khu vui chơi còn là lúc học đại học, đi cùng đám bạn cùng phòng..."

"Em không... đi cùng Hàn tổng sao?"

Ngay khi Đường Ninh nói đến lúc cao hứng, câu hỏi thận trọng củaBùi Uyên bỗng nhiên vang lên bên tai cô.

Nghe đến đó, Đường Ninh quay đầu thấy được đáy mắt nam nhân thăm dò thấp thỏm, suýt chút nhịn không được cười.

Cô đưa tay liền vuốt chóp mũi đối phương, "Anh nghĩ gì thế?Em cùng Hàn Tuyển...sau khi bên nhau rất nhanh liền bắt đầu lập nghiệp, hình như cũng không có hẹn hò qua, cho nên cùng anh là lần đầu tiên cùng bạn trai đi khu vui chơi, anh có vui không?"

Nghe cô nói, khóe miệng Bùi Uyên lập tức liền giương lên.

Vui, hắn rất vui...

Sở hữu ký ức độc nhất vô nhị cùng Đường Ninh, với hắn mà nói, cũng làm hắn vui vẻ giống như chỗ trống rỗng trong tim được lấp kín.

Ngay thời khắc dịu dàng thắm thiết thế này, dậy thật sớm, bận rộn trong phòng bếp, muốn chuẩn bị một bữa điểm tâm tỉ mỉ hoàn mỹ cho Đường Ninh, Tô Mặc nghe được thanh âm bên ngoài, mới từ trong phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy cằm chống trên bờ vai Bùi Uyên, bên mặt cười tươi như hoa của Đường Ninh.

Chua xót lướt qua trong lòng, hắn vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, cười hỏi, "Mọi người đang nói gì đấy? Tôi đã làm xong bữa sáng, hiện tại cũng đã mười giờ sáng nếu không ăn, chỉ sợ cơm trưa cũng không cần ăn!"

Nghe đến đó, Đường Ninh lập tức đưa tay nhìn một chút đồng hồ của mình, giật mình một cái, "Thật đó, đã mười giờ rồi, vậy chúng ta đi nơi đó còn có thể chơi gì chứ? Không được, Tô Mặc, bữa sáng chúng tôi sẽ không ăn, em hiện tại liền lên tầng thay quần áo, chúng ta tranh thủ thời gian xuất phát, chơi đến xế chiều năm giờ còn có thể chơi mấy trò, giữa trưa ăn trong nhà hàng đi..."

Mấy câu liền sắp xếp xong xuôi buổi chiều, Đường Ninh liền không chút do dự lên lầu thay quần áo.

Lưu lại Tô Mặc mộng nhìn thân ảnh Đường Ninh cấp tốc biến mất ở góc rẽ cầu thang, chờ nhìn thấy Đường Ninh đổi một thân áo khoác đen từ trên lầu đi xuống, hắn liền lập tức tiến lên đón.

"Chị Đường Ninh, chị cùng Thẩm Dần ca ca muốn đi đâu chơi sao? Tôi... Tôi có thể cùng đi không?"

Tô Mặc trông mong hỏi như vậy.

"Đương nhiên..."

Nghe được câu hỏi của hắn, Đường Ninh lập tức liền muốn đáp ứng nhưng khi nhìn thấy biểu lộ Bùi Uyên bỗng nhiên mất mát, thở mạnh liền đem lời đã đến bên miệng sửa lại, "Không thể. Cậu hảo hảo ở lại giữ nhà, tôi cùng Thẩm Dần ca ca của cậu là ra ngoài hẹn hò đó, mang theo một bóng đèn lớn như cậu làm gì? Cậu ngoan nha, ban đêm trở về tôi mang quà kỷ niệm ở khu vui chơi cho cậu!"

Đường Ninh cười tủm tỉm nói, dắt tay Bùi Uyên lần nữa vui vẻ, cũng không cho Tô Mặc cơ hội cầu khẩn liền đi tới gara xe.

Tô Mặc còn muốn đi theo, trùng hợp như vậy, lúc này điện thoại của hắn trong túi trực tiếp vang lên.

Một bên lo lắng nhìn Đường Ninh đã lái xe đi ra, một bên nhận nghe điện thoại, giọng nói Tô Mặc thực sự cũng không khá hơn chút nào.

"Ai? Nếu như không có chuyện gì, tôi liền cúp đây."

Tô Mặc vừa nói, không chút do dự liền muốn đè xuống nút đỏ kết thúc.

Chính là lúc này, một thanh âm cắn răng nghiến lợi liền vang lên bên tai Tô Mặc.

"Tô Mặc, có phải hay không tôi không tìm cậu, cậu sẽ coi như giao dịch của tôi và cậu toàn bộ không tồn tại đúng không? Tôi cho cậu nhiều tiền như vậy, thứ tôi muốn đâu, vì cái gì còn không đưa tôi?"

Là Hạ Ương.

Vừa nghe đến chỗ này, Tô Mặc đã dừng bước xuống bậc thang, hắn nhìn thấy Đường Ninh ngồi trong xe, sung sướng hướng hắn phất phất tay, một cỗ khiếp đảm tự nhiên sinh ra trong lòng.

"Tôi cho cậu biết, sự kiên nhẫn của tôi không có tốt như vậy, xế chiều hôm nay năm giờ, chỗ cũ, mặc kệ có thứ tôi muốn hay không tôi cũng phải nhìn thấy cậu, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"

Rống xong một đoạn như thế, Hạ Ương cấp tốc cúp điện thoại.

Lúc này, mặc dù xe Đường Ninh còn chưa lái ra khỏi sân nhưng Tô Mặc lại không có dũng khí tiếp tục đuổi theo.

Gần như đồng thời, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Bùi Uyên theo kính nhìn thấy Tô Mặc đứng trên bậc thang, nhíu mày suy tư, trong mắt một mảnh đông lạnh, khẽ nhếch môi.

Mà đến Thế Giới Giả Tưởng, bởi vì người xếp hàng thực sự là rất rất nhiều, chỉ chơi hai trò Đường Ninh liền chịu không được xếp hàng một tiếng, vui đùa trong khu vui chơi mười phút đồng hồ. Lúc này lôi kéo Bùi Uyên liền từ trong khu vui chơi ra ngoài.

Rõ ràng mười năm trước khu vui chơi căn bản không có nhiều người như vậy mà, hơn nữa hình ảnh trong TV..

Cái gì hình ảnh duy mỹ lãng mạn đều là gạt người, rõ ràng trong hiện thực liền vòng quay ngựa gỗ ngây thơ kia cũng phải xếp hàng dài như vậy.

Có lần này giáo huấn, Đường Ninh quyết định về sau không tiếp tục muốn tới hẹn hò ở khu vui chơi nữa, quá kinh khủng!

Nhưng bây giờ về nhà lại quá sớm, theo đề nghị của Bùi Uyên, bọn họ lựa chọn dạo chơi mua sắm trên phố thương mại.

Chưa từng nghĩ mới đi dạo không bao lâu sắc mặt Bùi Uyên liền trắng xuống, Đường Ninh hỏi thăm mới biết được hắn tuột huyết áp, cùng một chỗ lâu như vậy, bạn gái như cô lại không hợp tư cách, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng không biết.

Mà đúng lúc này, thấy được cách đó không xa có quán cà phê, Đường Ninh vội vàng đỡ Bùi Uyên liền đi qua, chỗ như quán cà phê còn có rất nhiều món điểm tâm ngọt, tuột huyết áp ăn nhiều một chút đồ ngọt hẳn là liền sẽ tốt, đúng không?

Đỡ Bùi Uyên ngồi xuống, ngồi đối diện hắn, trước tiên lột viên đường trên bàn nhét vào trong miệng nam nhân, Đường Ninh liền bắt đầu lật menu trong tay.

Nhìn thấy điểm tâm, bánh gatô, pasta, cơm chiên, trà sữa cà phê phía trên màu sắc rực rỡ, Đường Ninh vừa mới chuẩn bị mặc kệ trước tiên gọi một ít đồ ngọt.

Một giây sau một thanh âm quen thuộc liền vang lên sát vách bọn họ——

"Tô Mặc, tôi cho cậu biết, cậu cầm nhiều tiền của tôi như vậy, đừng nghĩ tùy tiện qua loa gạt tôi liền đi. Tôi muốn là hình giường chiếu của cậu cùng tiện nhân Đường Ninh kia, cậu ẩn núp bên cạnh cô ta lâu như vậy, lấy cậu công lực đừng nói với tôi, cậu đến bây giờ còn không thu hoạch được gì!"

Chỉ nghe được chỗ này, tay lật menu của Đường Ninh liền lập tức cứng đờ.

Mà ngồi ở đối diện cô, đang ăn đường, nhấp một hớp nước chanh, Bùi Uyên trong lòng nhướng mày.

Trùng hợp như vậy...

Trong kế hoạch nguyên bản của hắn, hắn chỉ muốn để Đường Ninh nhìn thấy Tô Mặc cùng Hạ Ương đi cùng một chỗ, lên lòng nghi ngờ, tốt nhất có thể chọc giận Hạ Ương, đem kế hoạch hai người vụng trộm ngoài ý muốn nói ra miệng, khiến cho Đường Ninh triệt để phiền chán Tô Mặc tâm tư không thuần, nhưng bây giờ...

Từ Tô Mặc tự mình nói ra miệng mới càng chân thực, cũng không cách nào giảo biện, không phải sao?

Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn nha!

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau ngược Tô trà xanh, nhưng cũng chỉ là khai vị a, đại ngược ở kết cục, các ngươi biết không, sắp tới kết cục rồi a ~~

Loại người này như Bùi Uyên ta cảm thấy trong lòng của hắn có khuyết điểm, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác an toàn nào, các ngươi tin hay không, nếu là Đường Ninh thật nguyện ý đi cùng với hắn, lấy tính cách của hắn, hắn thật có thể ở trước mặt cô ấy giả mù cả đời!

11/12/2022

3400 chữ