Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 57: Nữ Sinh Trường Nam Sinh (9)



Editor:KL

Ngay khi Đường Ninh hết sức chuyên chú xoát độ hảo cảm của Từ Tinh Bách, bên kia, trên mặt Diệp Cận Ngôn hoàn toàn lạnh lẽo tới căn tin bọn họ trước đó rất thường đi, Giang Diệu cùng Doãn Vũ Tình vừa ăn vừa cười nói.

Bởi vì chỗ ngồi, Doãn Vũ Tình ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Cận Ngôn vừa mới đi vào cửa, sau đó liền lập tức hưng phấn hướng hắn vẫy vẫy tay, "Cận Ngôn ca, chúng em ở đây!"

Nghe cô kêu đến Diệp Cận Ngôn,khóe miệng cười của Giang Diệu liền lập tức thu liễm,thịt cá nhai trong miệng hơi có chút không còn tư vị .

Rất nhanh, Diệp Cận Ngôn liền đi tới bên cạnh hai người.

Ngồi xuống, nhìn thấy Diệp Cận Ngôn một mặt băng lãnh, Doãn Vũ Tình vô thức liền cắn cắn môi, phải biết từ khi cô đi tới cao trung Kim Thắng, trong trường học người đầu tiên lộ ra nụ cười thiện ý ôn hòa với cô chính là Cận Ngôn ca, đặc biệt là hắn ban đầu thật ra là người lạnh lùng, lại cứ lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy với cô.

Không thể không thừa nhận, Diệp Cận Ngôn đối với cô mà nói, ý nghĩa cùng những người khác là không giống nhau, thậm chí cô dám khẳng định nếu như không có A Diệu,cô nhất định sẽ thích Cận Ngôn ca.

(*😃😃)

Cho nên cô cũng không muốn hắn lộ ra biểu lộ lạnh như băng không cao hứng.

Nghĩ nghĩ, Doãn Vũ Tình liền lập tức gắp thịt vịt cho hắn, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Cận Ngôn ca, em gái Đường Ninh của anh hẳn là không chuyện gì chứ? Kỳ thật A Diệu cậu ấy không phải cố ý, đều tại em, đều là lỗi của em, là em lòng dạ hẹp hòi, bởi vì mâu thuẫn nhỏ liền không nói chuyện với A Diệu, sau đó trêu đến cậu ấy không vui, lúc này mới... Cận Ngôn ca, anh muốn mắng liền mắng em đi, đều là vấn đề của em..."

Doãn Vũ Tình càng nói càng khó chịu, rất nhanh, hốc mắt liền đỏ lên một mảnh.

Thấy được cô đỏ mắt, Diệp Cận Ngôn còn không có phản ứng gì, Giang Diệu liền lập tức mở miệng nói, "Chuyện này cùng cậu có quan hệ gì? Hỏa là tôi phát, người cũng là tôi đẩy, cần cậu giúp tôi gánh chịu trách nhiệm gì sao? Được rồi, đừng khóc, tôi phát hiện cậu thật đúng là thích khóc, vừa có chút chuyện gì đó, nước mắt nói rơi liền rơi, tuyệt không đáng tiền!"

Vừa nói chuyện Giang Diệu bên cạnh rút ra một tờ giấy ăn, một tay nâng lên cằm Doãn Vũ Tình, liền êm ái lau nước mắt cho cô.

Động tác như vậy làm gương mặt Doãn Vũ Tình khống chế không nổi đỏ hồng.

Ở một bên nhìn xem hai người chung đụng như thế, Diệp Cận Ngôn là thật có chút không rõ, lúc trước hắn đến cùng vì sao lại cảm thấy không hề có một chút vấn đề. Rõ ràng Giang Diệu đã có vị hôn thê không phải sao? Đường Ninh còn thích hắn như vậy, hai người này còn như vậy?

Hắn không tin Giang Diệu tuyệt không biết thân phận nữ hài tử của Doãn Vũ Phong..

Nhưng hắn vì cái gì...

Nhìn như vậy, trong đầu Diệp Cận Ngôn không tự giác liền lóe lên bộ dáng Đường Ninh trong phòng bếp nghiêm túc nấu cơm, bộ dáng kiên định nói thích Giang Diệu, còn có bộ dáng sắc mặt tái nhợt vừa nãy trong phòng học.

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy một màn trước mắt này cực kỳ chướng mắt.

Lúc này, Diệp Cận Ngôn liền lập tức đứng dậy, cái ghế trên mặt đất kéo dài đi ra tạp âm chói tai nháy mắt hai người đang ở trong bầu không khí mập mờ bừng tỉnh.

Doãn Vũ Tình lập tức liền đỏ bừng mặt né tránh tay Giang Diệu, sau đó lên tiếng khụ khụ nhỏ giọng hỏi thăm Diệp Cận Ngôn một câu, "Cận Ngôn ca, anh... Anh không ăn sao?"

"Không thấy ngon miệng, ăn không vô, các cậu chậm rãi dùng."

Nói xong, Diệp Cận Ngôn mặt lạnh nhấc chân liền muốn đi ra ngoài.

Mà nghe được câu nói này, mặt Doãn Vũ Tình nháy mắt từ đỏ bừng chuyển thành hơi hơi trắng, vừa nhìn thấy biểu lộ của cô, Giang Diệu phiền muộn nhắm lại mắt, sau đó trực tiếp đem đũa trong tay quăng ra lên bàn.

Bộp một tiếng giòn vang, thanh âm Giang Diệu đồng thời vang lên, "Cần phải vậy hay không? Cận Ngôn. Tôi nhớ rõ ràng,lúc trước là cậu chê tôi cùng Đường Ninh lui tới, thế nào hiện tại còn vì em ấy, vung lên sắc mặt như vậy cho tôi. Cậu thay đổi cũng quá nhanh, vì em ấy, cơm cũng không cùng chúng tôi ăn sao?"

Vừa nghe đến lời nói Giang Diệu,bước chân Diệp Cận Ngôn chậm rãi ngừng lại, "Đến cùng là tôi thay đổi quá nhanh, hay là cậu thay đổi quá nhanh? Là ai lúc trước luôn luôn đem Đường Ninh đặt trong mắt, hiện tại..."

"Hiện tại thế nào? Tôi rõ ràng đã nói với em ấy rõ ràng, tôi vẫn luôn chiếu cố em ấy như em gái của tôi, tôi..."

"Em ấy nghe nói cậu trong trường học ăn không tốt, vì giúp cậu mà chuẩn bị cơm hộp, tối hôm qua vẫn bận đến khuya. Lại sợ cậu ăn không được tươi mới, cho nên cố ý buổi sáng 4:30 làm phần mới cho cậu, trước trước sau sau liền bốn giờ không ngủ thẳng giấc..."

Nhịn hồi lâu, Diệp Cận Ngôn đem chuyện như vậy nói ra miệng, nói xong nhấc chân liền đi về phía trước.

Lưu lại Giang Diệu như cũ ngồi tại chỗ,cả người đều giật mình ngay tại chỗ, mắt không chớp nhìn canh cá trích trên bàn,một giọt nước mắt của Đường Ninh lần nữa trong đầu của hắn chợt lóe lên.

"A Diệu..."

Doãn Vũ Tình đưa tay kéo ống tay áo của hắn một cái.

Ai có thể nghĩ, đúng lúc này, Giang Diệu bỗng nhiên đứng dậy, lập tức không hề nghĩ ngợi nâng lên chân liền chạy ra ngoài.

"A Diệu!"

Doãn Vũ Tình cũng liền vội vàng đi theo đứng lên, sau đó dùng sức cắn cắn môi, liền đuổi theo.

Bởi vì hai người cơm cũng chưa ăn xong, cho nên đợi đến thời điểm bọn họ chạy về đến phòng học, trong phòng học trống rỗng, không có một ai.

Giang Diệu vô thức đi tới chỗ lúc nãy Đường Ninh đứng, trong mắt chợt lóe lên áy náy.

Mà bên này Doãn Vũ Tình khó khăn thở hồng hộc đuổi theo, nhìn thấy chính là vẻ mặt Giang Diệu như thế.

Lúc này, trong lòng của cô liền tuôn ra một trận lại một trận khủng hoảng, xảy ra bất ngờ, không cách nào khống chế.

Chính là loại khủng hoảng này khiến cho cô lập tức liền mở miệng gọi Giang Diệu mấy tiếng, đối phương lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, xoay đầu lại nhìn cô.

Thấy thế, Doãn Vũ Tình hướng hắn ra sức chen ra nụ cười, giận trách, "Nói mời tôi ăn tiệc thế nào bỗng nhiên không một tiếng vang liền chạy? Đồ ăn cũng còn không ăn mấy..."

Nghe cô nói như vậy, kịp phản ứng Giang Diệu lúc này mới lộ ra lời xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, Vũ Phong, lần sau tôi lại bù cho cậu"

"Nhớ kỹ nói lời giữ lời nha!"

Doãn Vũ Tình cười nói như vậy.

Về sau hai người cứ như vậy trong phòng học bảy xả chém gió, Doãn Vũ Tình không muốn đi hỏi sự tình hắn cùng Đường Ninh, cũng không dám hỏi, sợ sơ ý một chút liền khơi gợi lên hồi ức của Giang Diệu.

Hai người cũng không biết hàn huyên bao lâu, không sai biệt lắm khoảng một giờ, bạn cùng lớp dần dần nhiều hơn.

Giang Diệu đối với ánh mắt của người khác không để ý, nhưng Doãn Vũ Tình thì khác, cơ hồ là nháy mắt, cô liền đã phát hiện những bạn học khác trong lớp học đối cô cùng Giang Diệu dò xét cùng ghét bỏ như có như không.

Chẳng lẽ là bọn họ đi rồi, Đường Ninh còn nói với bọn họ cái gì sao?

Doãn Vũ Tình khống chế không nổi nghĩ như vậy.

Rất nhanh, bạn cùng lớp vào gần hết rồi, hết lần này tới lần khác Đường Ninh từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện, mà ánh mắt Giang Diệu cũng chưa từng rời đi phương hướng cửa.

Ước chừng khoảng một giờ rưỡi, Đường Ninh cuối cùng từ cửa sau phòng học tiến vào.

Chỉ bất quá lại không phải một mình vào đây, nam nhân bên cạnh đi theo cô bởi vì cô nói cái gì, mà cong lên khóe miệng, không phải Từ Tinh Bách còn có thể là ai.

Trong tay đối phương thậm chí còn giúp Đường Ninh cầm hộp cơm mà cô làm, nhìn hắn cầm như thế, liền biết, bên trong đồ ăn khẳng định là đã sớm bị người ăn được không còn chút nào.

Bên này Giang Diệu nhìn thấy Đường Ninh cười không hề mù mịt, lập tức liền mím môi.

Hai người bọn họ...

Hết lần này tới lần khác đúng lúc này,thanh âm Doãn Vũ Tình đúng lúc đó vang lên.

"A, đồng học Đường Ninh cười đến vui vẻ như vậy, khẳng định không có tức giận, thật sự là quá tốt rồi! Chỉ là không nghĩ tới đồng học Đường Ninh cùng đồng học Từ Tinh Bách quan hệ tốt như vậy? Tôi giống như chưa từng nhìn thấy qua cậu ấy cùng bạn học khác thân cận như vậy. Bất quá cũng bình thường, nghe nói bọn họ lúc trước có quen biết, đúng rồi, A Diệu,cậu cùng đồng học Đường Ninh quen như vậy, cậu biết bọn họ là thế nào quen biết không? A Diệu, A Diệu..."

Doãn Vũ Tình nói còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Giang Diệu trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, trước khi ra cửa thuận tay phịch một tiếng đóng lại cửa sau phòng học làm tất cả mọi người giật nảy mình.

[Độ hảo cảm Giang Diệu: 45.]

A? Lại tăng 3.

Chuyện gì xảy ra?

Ngay khi Đường Ninh tận tâm tận lực cùng tiểu ca ca Từ Tinh Bách nghe được hệ thống nhắc nhở, có chút kinh ngạc nhíu mày.

Mà Giang Diệu đi lần này liền đi ròng rã hai tiết, thẳng đến tiết thứ ba thể dục, mọi người mới rốt cục lại thấy được hắn.

Bởi vì hiện tại là đầu mùa xuân, thời tiết vẫn rất lạnh, mặc kệ vận động gì, mặc áo khoác áo lông vào kiểu gì cũng sẽ thập phần vướng víu.

Kim Thắng dù sao cũng là cao trung quý tộc nam sinh, tiết thể dục vào mùa này cơ bản đều là ở trong phòng.

Vừa nghe nói Đường Ninh lớp 10-7 muốn học tiết thể dục, cơ hồ nam sinh toàn trường đều oanh động, tiết thể dục,trong phòng thể dục,giáo hoa của bọn họ khẳng định sẽ thay sức bộ đồ vận động tràn đầy sức sống, cô bình thường mặc đồng phục liền đã đủ giết người rồi, đổi lại nguyên bộ quần áo thể thao màu trắng giống bọn hắn, chỉ cần suy nghĩ một chút...

Thế là, cứ như vậy một truyền hai, hai truyền bốn, truyền truyền, buổi chiều tiết thứ hai cùng tiết thứ ba,thời gian nghỉ giữa tiết, nhìn trên đài trong phòng vận động cơ hồ ngồi đầy nam hài tử lòng tràn đầy mong đợi.

Mà Đường Ninh chính là trung tâm của vạn chúng——

Giày thể thao trắng xen kẽ, vớ dài màu trắng vừa tới dưới gối, hai chân thẳng tắp mà thon dài, lại trắng vừa mịn,váy thể thao ngắn màu trắng, áo cộc tay màu trắng,tóc dài trước kia luôn luôn xõa, giờ được cô chải thành bím tóc đuôi ngựa đi trên đường vung qua vung lại,tay cầm lên bộ vợt tennis.

"Đường Ninh!"

Cô vừa mới đi ra, một trận đinh tai nhức óc tiếng kêu liền từ phía sau của cô vang lên.

Đường Ninh kinh ngạc quay đầu, các nam sinh trên đài sau lưng thấy đôi mắt đen,môi hồng của cô có mấy nam sinh càng là khống chế không nổi nắm lấy người của mình liền ngã xuống dưới.

Thấy Đường Ninh kinh ngạc mỉm cười, cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều che ngực, liên tục rả rích ngã xuống, đồng thời cố ý phát ra thanh âm cảm thán.

"A!"

Lúc này liền làm Đường Ninh chọc cho cười đến lợi hại hơn.

Cuối cùng vẫn là bởi vì chuông vào học tới kịp thời, nếu không ngay cả cô cũng không biết đám dở hơi bọn họ còn muốn đùa cô thế nào.

Đồng thời những hình thể thao của Đường Ninh một lần nữa xoát màn hình toàn bộ diễn đàn trong trường.

Cùng lúc đó, nhìn Đường Ninh thanh xuân hoạt bát, Doãn Vũ Tình cúi đầu lại nhìn một chút áo cộc tay quần đùi trắng mình mặc, cùng trên đầu tóc ngắn ngủn.

Trong lòng lại một lần nữa đầy tràn chua xót cùng mất mát.

Rõ ràng lúc trước cô cũng không cảm thấy chính mình thế này có chỗ nào không tốt, thậm chí... Thậm chí bởi vì sợ bị vạch trần, cố gắng làm cho chính mình tận lực giống nam hài tử, nhưng bây giờ...

Nhìn Đường Ninh,cô thật ghen tị, cô cũng là nữ sinh mà,cô muốn cũng giống như cô ta giữ tóc dài, mặc váy.

Mắt Doãn Vũ Tình từ đầu đến cuối đều không hề rời đi khuôn mặt nhỏ trắng hồng của Đường Ninh.

Bởi vì quá nhiều người nhìn cô cho nên căn bản là không có chú ý tới ánh mắt Doãn Vũ Tình, Đường Ninh vừa nhìn thấy một người phía trước đứng liền lập tức cao hứng bừng bừng hướng đối phương vọt tới.

"Ca ca!"

Cô hưng phấn chụp bả vai của đối phương, không đợi hắn quay đầu liền đã lốp ba lốp bốp nói, "Thật thật là đúng dịp nha, không nghĩ tới chúng ta vậy mà cùng tiết thể dục!"

Nghe được thanh âm của cô Diệp Cận Ngôn bỗng nhiên quay đầu, xem xét trang phục của Đường Ninh, con ngươi hơi chấn động một chút, trái tim liền không nhận hắn khống chế bịch, bịch, bịch nhảy dựng lên.

Càng nhảy càng nhanh, càng nhảy càng dồn dập.

Chính là lúc này, Đường Ninh nhón chân lên đến, vươn tay lên trán Diệp Cận Ngôn thử một chút.

"Có phải sân vận động bên trong hơi nóng hay không, ca, mặt của anh thật là đỏ nha, không phải bệnh chứ?"

Vừa cảm thụ đến mu bàn tay mềm mại cùng nhiệt độ của Đường Ninh, Diệp Cận Ngôn liền lập tức che giấu ho nhẹ một tiếng, sau đó khi giáo viên thể dục mở miệng hỏi ai đi phòng vật dụng thể dục lấy bóng rổ, bóng đá, cầu lông hay không, hắn liền không chút do dự đưa tay.

Hắn nguyện ý đi lấy.

"Em..."

Một bên Doãn Vũ Tình thấy thế vội vàng muốn hỗ trợ, bên này Đường Ninh liền không chút nào cho cô có cơ hội, kéo lại góc áo Diệp Cận Ngôn, "Ca, em cùng đi với anh đi, nơi này nhiều người như vậy, dựa vào một mình anh khẳng định cầm không hết, có được hay không?"

Đường Ninh đã mở miệng, Diệp Cận Ngôn khó mà cự tuyệt.

Thấy hắn gật đầu đáp ứng,ánh mắt Đường Ninh liền lập tức không để lại dấu vết lướt xuống mặt Doãn Vũ Tình lộ vẻ uể oải, cong lên khóe miệng liền cùng Diệp Cận Ngôn đi về phía trước.

Bạn hỏi cô vì cái gì cố ý nhìn Doãn Vũ Tình một chút, còn không phải bởi vì trong cốt truyện, Diệp Cận Ngôn làm si tâm lốp xe dự phòng, cùng Doãn Vũ Tình cũng không ít, lần này ở phòng vật dụng thể dục chính là một đoạn trong đó.

Cho Doãn Vũ Tình dù sao cũng là lãng phí,người ta chỉ thích Giang Diệu cặn bã mà thôi!

Vậy để lợi dụng cô một chút!

Dù sao hiện tại Diệp Cận Ngôn đối với cô thực sự là tràn đầy tâm động cùng thương tiếc, cô chỉ cần nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, độ hảo cảm còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Thế là lấy xong bóng rổ, bóng bàn cùng cầu lông, Đường Ninh cười quay đầu vừa định nói với Diệp Cận Ngôn chút gì, một giây sau cô thuận tiện nhìn thấy giá đỡ trên đỉnh đầu nam sinh, một cái rương lung lay sắp đổ, trùng hợp như vậy, Diệp Cận Ngôn mới vừa đi tới phía dưới, nó liền lập tức rớt xuống.

"Ca ca cẩn thận!"

Ngay lập tức, Đường Ninh lập tức đem Diệp Cận Ngôn té nhào vào trên mặt đất.

Rầm rầm —— cái rương rơi xuống.

"A!"

Cô khống chế không nổi ở bên tai của hắn phát ra kêu đau một tiếng.

"Đường... Ninh... Ninh Ninh! Ninh Ninh..."

Ngay lập tức, Diệp Cận Ngôn đẩy ra cái rương ép trên người Đường Ninh,liền thấy được bắp chân trắng nõn của cô chảy máu, hắn không chút do dự liền đem Đường Ninh ôm ngang lên, liền giống như điên hướng phía ngoài chạy đi.

Đường Ninh tay nhỏ từ đầu đến cuối nắm thật chặt vạt áo của hắn, cứ việc tựa ở trên bờ vai đối phương,khuôn mặt nhỏ trắng bệch một mảnh, nhưng vẫn là bên tai Diệp Cận Ngôn nhỏ giọng an ủi, "Không có chuyện gì, ca ca, anh đừng sợ, em kỳ thật... Kỳ thật tuyệt không đau..."

[Độ hảo cảm Diệp Cận Ngôn: 45.]

Oa!

Ca ca thật tuyệt, ca ca thật là đẹp trai, ca ca tốt nhất!

Đường Ninh ở trong lòng liều mạng tân bốc cho hắn lên chín tầng mây!

Tác giả có lời muốn nói: [ tiểu kịch trường ]

Diệp Cận Ngôn điên cuồng tăng độ hảo cảm, Đường Ninh tát hoa khiêu vũ: Ca ca thật tuyệt, ca ca thật là đẹp trai, ca ca tốt nhất!

Độ hảo cảm một trăm,Đường Ninh mặt không hề cảm xúc: Xin lỗi, anh là ai?

Ha ha ha ~~

Sau đó chính là Giang Diệu, ta cảm thấy độc giả cục cưng lấy không tệ, hắn tính là cặn bã gì, hắn chính là tra ha ha ha, về sau hắn có danh tự, liền tên là Giang tra.

11h21-12h52 27/8/2022

Gần 3300 chữ