Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 61: Nữ Sinh Trường Nam Sinh (13)



Editor:KL

Sáng sớm, rõ ràng đã đến thời gian cố định thường ngày Diệp Cận Ngôn chạy bộ sáng sớm, mấy người mẹ Vương cũng sớm đã chuẩn bị xong nước ấm,nhưng hết lần này tới lần khác, mặc kệ các bà chờ thế nào đều không đợi được Diệp Cận Ngôn mặc quần áo thể thao từ trên lầu đi xuống.

Mà lúc này, Diệp Cận Ngôn trong phòng rõ ràng đã tỉnh lại, lại cảm giác mí mắt của mình giống như có nhựa cao su, bất luận hắn cố gắng thế nào đều từ đầu đến cuối không mở ra được hai mắt.

Khó khăn giãy dụa mở mắt ra, Diệp Cận Ngôn chậm rãi vén chăn lên, đưa tay vỗ nhẹ đầu ngủ có chút mơ mơ hồ hồ, cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường xem xét, lúc này mới phát hiện chính mình ngủ muộn,chạy bộ sáng sớm hôm nay xem như triệt để "ngâm nước nóng".

Hắn mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.

Đầu thiếu niên cũng không thanh tỉnh đi đến phòng vệ sinh, tay vừa mới đụng phải nước lạnh buốt, cả người liền lập tức run lập cập, bất quá cuối cùng cũng triệt để tỉnh táo lại.

Xem ra đêm qua làm đến quá muộn, mới...

Nghĩ đến tối hôm qua, còn có giấc mộng kia, Diệp Cận Ngôn liền lập tức hướng trên mặt của mình giội lên nước lạnh, không thể lại nghĩ!

Hắn bằng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong,thay đồ, lúc này mới ra phòng, đi xuống lầu.

Cũng là lúc này, hắn mới phát hiện Đường Ninh vậy mà đã ngồi vào bàn ăn sáng.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Đường Ninh, Diệp Cận Ngôn liền lập tức khống chế không nổi chính mình hồi tưởng gương mặt Đường Ninh ửng hồng nỉ non trong giấc mơ hôm qua, cơ hồ là nháy mắt, mặt Diệp Cận Ngôn liền đỏ lên một mảng lớn.

"Ca ca, buổi sáng tốt lành."

Qua một buổi tối, vết thương ở chân cuối cùng không có đau như vậy, Đường Ninh đặc biệt nguyên khí tràn đầy.

"Ừm.. Buổi sáng tốt lành." Diệp Cận Ngôn mơ hồ không rõ lên tiếng.

"Ca ca hôm nay sao không ra ngoài chạy bộ sáng sớm vậy? Có phải đêm qua mơ quá đẹp, trong lúc nhất thời không nỡ tỉnh lại, liền quên hay không..."

"Không có! Đừng có nói nhảm!"

Đường Ninh cười trêu chọc nói, chỉ là lời còn chưa nói hết, liền thấy cả người Diệp Cận Ngôn đều giống như con mèo bị giẫm trúng cái đuôi, đồng thời sắc mặt càng thêm đỏ lên.

Chuyện này...

Được rồi, cô biết, bé con không thuần khiết này không đánh đã khai, hắn tối hôm qua chính là nằm mơ, lại liên tưởng đến cô buổi sáng tiếp thu được tin tức liên quan tới độ hảo cảm của Diệp Cận Ngôn tăng trưởng đến 59, không khó đoán,giấc mơ của đối phương nhất định là có liên quan tới cô, mặt của hắn còn đỏ như thế...

Ừmmmm...

Xem ra còn mộng xuân nha!

Đường Ninh ngay lập tức liền phân tích ra Diệp Cận Ngôn cực lực muốn giấu diếm bí mật lớn nhất với cô.

Lúc này, Đường Ninh ở trong lòng cười càng vui vẻ hơn, hết lần này tới lần khác trên mặt lại chỉ là không phục lẩm bẩm hai tiếng, "Không có thì không có thôi, cần gì lớn tiếng như vậy?"

Nghe được Đường Ninh nói như vậy, Diệp Cận Ngôn lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô một chút, sau đó rất nhanh liền nói câu xin lỗi.

"Thật xin lỗi, anh không phải..."

"Tại sao phải nói xin lỗi,em lại không có tức giận,em dù thế nào cũng sẽ không tức giận với ca ca, mau ăn bữa sáng đi, thời gian không còn sớm, ăn xong chúng ta còn đi học đó."

Đường Ninh cười híp mắt nói như vậy.

Diệp Cận Ngôn gật gật đầu, nhưng chờ hắn đem trứng ốp la nhét vào trong miệng, lông mày nháy mắt liền khẽ nhíu xuống.

Một điểm mùi vị đều không có, chẳng lẽ là mẹ Vương thất thủ, cũng không có một hồi hắn liền phát hiện không chỉ có là trứng ốp la không có mùi vị, thịt muối, bánh mì, sữa bò, thậm chí là bánh bao hấp Đường Ninh thích ăn, sủi cảo rán, với hắn mà nói cũng không có mùi vị gì.

(*covid 19=)?)

Chẳng lẽ hắn...

Ăn xong bữa sáng, hắn liền đi đến bên người Đường Ninh, muốn cõng cô đi ra xe bên ngoài.Ai biết vừa mới ngồi xuống, Diệp Cận Ngôn liền cảm giác được trước mắt từng đợt biến thành màu đen, đầu váng mắt hoa, hắn vô thức hướng phía trước lảo đảo, không chống đỡ được cả người liền lập tức té ngã trên đất.

"Ca!"

Tiếng kêu của Đường Ninh lập tức ở bên tai của hắn vang lên, nhưng bởi vì chân tổn thương chưa lành, người lại quá gấp, vậy mà cũng đi theo ngã tới bên người hắn.

"A..."

Cô kêu rên một tiếng liền lập tức dời đến bên người Diệp Cận Ngôn, cầm tay hắn, hốc mắt nói đỏ liền đỏ lên, "Ca, anh sao rồi? Mẹ Vương,chú Lý,mọi người mau tới đây, nhanh một chút..."

Trong mơ mơ màng màng, Diệp Cận Ngôn nhìn vẻ mặt Đường Ninh tràn đầy nôn nóng cùng hoảng hốt, rõ ràng muốn an ủi cô một chút, hết lần này tới lần khác tay tựa như là có ngàn cân nặng thế nào cũng nâng không nổi.

Hắn biết mình rất có thể là phát sốt, dù sao tối hôm qua hắn vì để cho chính mình chẳng phải suy nghĩ lung tung, ngâm nước lạnh thời gian rất lâu phát sốt cũng là bình thường. Lúc trước hắn không phải là chưa có cảm mạo nóng sốt qua, nhưng bởi vì thân thể tố chất của hắn luôn luôn không tệ, cho nên cũng không có để ý nhiều, thật không nghĩ đến lần này vậy mà nặng như vậy.

"Ninh..."

Diệp Cận Ngôn khàn giọng giật giật bờ môi.

Ninh Ninh không vội,anh không có việc gì, không nên gấp gáp.

Rõ ràng hắn là muốn an ủi cô như thế

Chỉ tiếc trong miệng chỉ phát ra một từ ngắn như vậy, Diệp Cận Ngôn liền lập tức sa vào trong hôn mê.

Trước khi hôn mê hình ảnh cuối cùng nhìn thấy chính là khuôn mặt nhỏ bối rối sợ hãi của Đường Ninh.

Có thể là bởi vì tâm lý luôn luôn ghi nhớ lấy Đường Ninh sẽ lo lắng cho hắn, cho dù mơ mơ màng màng,trong miệng Diệp Cận Ngôn cũng một mực tại tái diễn gọi tên Đường Ninh.

Mà bên này Đường Ninh nghe thanh âm Diệp Cận Ngôn, trên mặt lo lắng nhìn bác sĩ gia đình tốc độ bằng nhanh nhất chạy tới Diệp gia,kiểm tra xong cho Diệp Cận Ngôn, cũng đã bắt đầu truyền nước cho hắn, lúc này mới lên tiếng vội vàng hỏi, "Bác sĩ Ôn, ca ca con hẳn là không chuyện gì chứ? Anh ấy thế này cần phải đi bệnh viện không? Thế nào đang êm đẹp lại ngất đi chứ?Truyền xong là có thể hạ sốt hay không?"

Nghe được Đường Ninh hỏi,bác sĩ Ôn lúc này liền có chút kinh ngạc nhìn Đường Ninh một chút.

Dù sao ông cũng coi là làm bác sĩ gia đình gần hai mươi năm ở Diệp gia trong ấn tượng của ông quan hệ hai anh em khác cha khác mẹ này luôn luôn chẳng thế nào cả, thậm chí có thể tính là hai người xa lạ cùng ở chung một mái nhà,thế nào một đoạn thời gian không đến quan hệ của hai người bỗng nhiên đột nhiên tăng mạnh.

Diệp Cận Ngôn sau khi hôn mê luôn luôn gọi tên Đường Ninh tiểu thư không nói, Đường Ninh tiểu thư vậy mà cũng quan tâm ca ca của cô như vậy?

Thực sự là làm cho người ta rất khó hiểu.

Tâm tư ở trong lòng nhanh chóng lướt qua về sau, trên mặt bác sĩ Ôn lại vẫn là không có chút rung động nào trả lời, "Không có việc lớn gì, chỉ là phát sốt, không cần đi bệnh viện. Cận Ngôn thiếu gia tố chất thân thể luôn luôn rất tốt, trước đó không lâu tôi còn mới kiểm tra thân thể cho cậu ấy, không có bất cứ vấn đề gì. Hôn mê hẳn là chỉ là ảnh hưởng của phát sốt, tôi hiện tại cho cậu ấy truyền nước một chút,để cậu ấy hạ sốt rồi lấy thể chất của cậu ấy sẽ không có chuyện gì lớn."

Nghe xong lời nói bác sĩ, Đường Ninh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Mắt thấy mẹ Vương đã bưng tới nước ấm, Đường Ninh lập tức đưa tay nhận lấy.

"Để con,mẹ Vương"

"Thế nhưng..."

"Ca ca phát sốt rất có thể là hôm qua vì đưa con bị thương đi giáo y viện mà quên mặc thêm áo khoác, con có trách nhiệm rất lớn, mẹ Vương đưa cho con, như thế trong lòng con mới có thể dễ chịu một ít."

Đường Ninh có chút chật vật nói như vậy.

"Cái này... Được rồi, tiểu thư cô cẩn thận chút, vết thương ở chân của cô còn chưa tốt."

"Dạ, cảm ơn mẹ Vương"

Cảm ơn xong, Đường Ninh liền lập tức bắt đầu khăn mặt ngâm nước ấm bắt đầu lau trán, cổ, cánh tay cho Diệp Cận Ngôn.

Một đầu, bác sĩ Ôn cũng đã đem kim tiêm truyền dịch cắm vào tĩnh mạch trên mu bàn tay Diệp Cận Ngôn.

Thấy thế, trong tay còn cầm khăn lông,Đường Ninh liền lập tức không chút do dự cùng mấy người canh giữ ở bên giường, nói, "Mọi người đều đi xuống trước đi, cũng mang bác sĩ Ôn xuống dưới nghỉ ngơi thật tốt, lưu nhiều người như vậy ở đây cũng không có tác dụng gì, có vấn đề gì, con sẽ lập tức gọi điện thoại gọi người đi lên."

"Tiểu thư có thể một mình chứ?"

Mẹ Vương có chút bận tâm hỏi như vậy nói.

"Có thể, vết thương ở chân của con vốn là không có nhiều nghiêm trọng, hiện tại đã có thể đi một chút,mẹ Vương mẹ yên tâm đi."

Đường Ninh lời thề son sắt mà bảo chứng nói.

"Vậy... Tiểu thư chúng tôi xuống lầu trước, cô có chuyện gì nhớ kỹ gọi mẹ Vương biết không?"

"Vâng!"

Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu.

Rất nhanh, người chen lấn một gian phòng một người hai người tất cả đều đi ra ngoài, lưu lại Đường Ninh một thân một mình canh giữ ở trước giường Diệp Cận Ngôn.

Nhìn xem gương mặt hoàn mỹ tinh xảo của thiếu niên, chỉ cảm thấy Diệp Cận Ngôn ngủ thiếp đi so với hắn khi tỉnh thực sự là vô hại nhiều hơn!

Đưa tay trên sóng mũi cao của hắn vuốt một cái,khóe miệng Đường Ninh hơi hơi giơ lên, một cái thẻ bug tốt bao nhiêu thuận tiện bán thảm xoát hảo cảm nha thế nên cô đương nhiên phải một mình canh chừng.

Cũng không biết qua bao lâu, có thể là truyền dịch tác dụng, ý thức Diệp Cận Ngôn mới rốt cục mơ mơ màng màng tỉnh lại trong chốc lát.

Chỉ là người tỉnh,mắt lại là thế nào đều không mở ra được, thân thể cũng hoàn toàn không thể động đậy, ngay khi Diệp Cận Ngôn trong lòng âm thầm lo lắng, hắn cảm giác được tay mình được hai cái tay nhỏ mềm mại nắm thật chặt.

"... Ca, anh nhanh tỉnh lại có được hay không? Em... Đều tại em không tốt, nếu không phải là bởi vì em hôm qua bị thương chân, anh vội vã đưa em đi giáo y viện, cũng sẽ không cảm lạnh..."

Không phải... Cùng em không có liên quan...

Diệp Cận Ngôn ở trong lòng vô thức phản bác.

Một giây sau, hắn liền cảm giác trên mu bàn tay của mình chợt như bị phỏng, một giọt nước liền lập tức từ cánh tay của hắn lăn xuống, vừa cảm thụ đến xúc cảm này, lòng Diệp Cận Ngôn quýnh lên, liền càng muốn cố gắng mở mắt ra, nhưng hết lần này tới lần khác hắn càng cố gắng thì mắt càng khó mở ra.

Chính là lúc này, Đường Ninh hít mũi, thanh âm mang theo ý cười lại lần nữa vang lên, "Nhưng vì cái gì... Em lại cao hứng như vậy chứ?Em thật rất vui vẻ, anh bây giờ quan tâm em như thế! Giống như... Thật giống như em là em gái của anh..."

"Anh đều không biết, năm đó em lần đầu gặp anh thì em đã rất thích anh, đến bây giờ em cũng còn nhớ kỹ em lần đầu cùng mẹ tới Diệp gia,anh mặc một áo len màu trắng, ngồi trước dương cầm ở phòng khách, thật giống như tiểu vương tử em thấy trong truyện cổ tích. Em lần đầu tiên nhìn thấy anh liền thích anh,trước kia nếu như nói đến Diệp gia, em còn có chút sợ hãi nhưng nhìn thấy anh rồi em liền cái gì cũng không sợ, bởi vì em nhận định anh nhất định sẽ là một ca ca rất tốt rất tốt..."

"Anh khả năng căn bản không rõ ràng trước kia cuộc sống của em đến cùng là dạng gì? Mẹ mỗi ngày đều rất bận, cũng quá mệt mỏi, mệt đến sau khi về nhà thậm chí cả ngón tay đều không muốn nhúc nhích, em làm sao có thể lại đem chuyện bị những đứa trẻ khác khi dễ nói cho bà biết,khi bọn họ đem đầu của em dúi vào trong nước bẩn căn bản không thể hô hấp, cười em mắng em, sợ đến toàn thân phát run, em luôn nghĩ trước mặt của em có người ca ca có thể che chở em, cho nên em mới có thể khống chế không nổi một lần lại một lần lấy lòng anh... Hi vọng anh tốt với em một chút, cho dù tốt một chút liền tốt... Giống như như thế là có thể quên hồi ức khi còn bé chật vật không vui..."

"Nhưng hết lần này tới lần khác... Anh tại sao phải là như thế chứ?Em cảm thấy em đã thật cố gắng. Cố gắng đi theo bước tiến của anh, em muốn để anh thấy em, nhìn thấy em căn bản cũng không phải như trong miệng anh nói, em thật ưu tú, đủ ưu tú để trở thành em gái của anh, thậm chí... Thậm chí em hi vọng anh có thể vì em mà tự hào..."

"Thế nhưng là không có... Một ngày cũng không có... Kỳ thật em sau đó còn ngây thơ oán anh, nghị anh không để ý tới em, em cũng không cần để ý đến anh, anh mặt lạnh, mặt của em so với anh còn lạnh hơn.Nhưng chỉ có em biết, em kỳ thật vẫn một mực chờ mong, chờ mong anh có có một ngày có thể nhìn thấy cô em gái này. Cho nên anh đều không biết, anh như bây giờ làm em mừng rỡ nhiều thế nào... Thỏa mãn, vui vẻ giống như có hoa nở trong nội tâm vậy..."

Nói như vậy xong, Đường Ninh trực tiếp đem bàn tay Diệp Cận Ngôn vẫn còn ấm áp dán vào trên gương mặt của cô, nhẹ cọ xát.

"Những lời này, em thật đã nhẫn nhịn rất lâu trong lòng, cũng chỉ có khi anh ngủ rồi mới dám nói, nói ra thì lòng thoải mái hơn..."

"Ca ca, phải khỏe nhanh lên một chút..."

Đường Ninh lẩm bẩm.

Nghe được Đường Ninh nói như vậy,tâm Diệp Cận Ngôn tựa như là bị người chậm rãi, chậm rãi níu chặt, áy náy, khó xử, hối hận, chua xót các loại cảm xúc trong ngực của hắn càng không ngừng lên men.

Thật xin lỗi...

Xin lỗi em vì anh đã từng không lựa lời.

Xin lỗi em vì anh vô năng lại đối với em giận chó đánh mèo.

Xin lỗi em vì những hành động tồi tệ trước kia với em.

Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi...

Ninh Ninh, thật thật xin lỗi.

Là anh sai rồi...

Có thể là bởi vì xúc động quá kịch liệt, rất nhanh, tinh thần quá độ mỏi mệt, Diệp Cận Ngôn lại lâm vào mê man.

Mê man không biết bao lâu, Diệp Cận Ngôn lông mi nhẹ run rẩy, rốt cục mở ra hai mắt dính chát chát.

Mà mở mắt trong nháy mắt, nhìn thấy chính là Đường Ninh dựa vào đầu giường của hắn mà ngủ, liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này không sai biệt lắm đã sắp tới hoàng hôn, ánh hoàng hôn buông xuống rơi ở trên mặt Đường Ninh, giống như cho cô một tầng ánh sáng thật mỏng,làm cả người cô nhìn qua an tĩnh nhu thuận, tựa như là búp bê lúc nhỏ cô yêu thích hay ôm trong ngực.

Thấy được cô, cùng những lời Đường Ninh ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói qua, liền một câu một câu bên tai hắn vang lên.

Cô lại đã làm sai điều gì sao? Rõ ràng cái gì cũng không làm không sai không phải sao? Hắn đến cùng dựa vào cái gì đem thống khổ mẹ rời đi tất cả đều phát tiết đến trên người cô, lại dựa vào cái gì nói với cô những lời độc ác kia? Sau đó trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt cô dần dần dập tắt, cho đến hoàn toàn u ám...

Ninh Ninh...

Có thể là sinh bệnh, người cũng tương đối hư nhược,hốc mắt Diệp Cận Ngôn hơi có chút phiếm hồng, hắn cứ như vậy yên lặng nhìn Đường Ninh ngủ, nhìn một chút, bỗng nhiên đưa tay hướng trên gương mặt cô chạm tới.

Đầu ngón tay ấm áp vừa mới chạm đến gương mặt trắng nõn của cô,mày Đường Ninh rất nhanh khẽ nhíu xuống, sau đó mắt cũng còn chưa mở ra, ngón tay liền phản xạ có điều kiện hướng trên trán Diệp Cận Ngôn sờ tới, sờ thấy khăn mặt phía trên đã đã nguội, liền lập tức quay người lấy khăn lần nữa ngâm vào chậu nước bên cạnh, vặn được một nửa quay người.

Vừa nhìn thấy mở hai mắt Diệp Cận Ngôn nhìn cô, mắt liền nháy mắt trợn tròn, sau đó trực tiếp lộ ra biểu lộ vui mừng không thôi, "Ca, anh đã tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Trên người có đau hay không? Một ngày không có ăn cái gì, anh có đói bụng không? Em... Đúng rồi,bác sĩ Ôn nói với em, khi em nhìn thấy anh vừa tỉnh liền lập tức gọi ông ấy đến!"

"Bác sĩ Ôn..."

Nói đến đây,Đường Ninh không hề nghĩ ngợi đứng dậy liền muốn hướng phía ngoài chạy đi, lại hoàn toàn quên đi thương thế trên đùi của mình còn chưa tốt, vừa đứng dậy đi chưa được hai bước, cả người liền trực tiếp hướng trên mặt đất nhào tới.

"Cẩn thận!"

Rầm rầm --

Thấy được cô ngã sấp xuống, Diệp Cận Ngôn không hề nghĩ ngợi liền muốn đưa tay đi đỡ cô.

Nhưng không nghĩ hắn hiện tại vừa mới hạ sốt nên suy nhược, không chỉ có không có mò được Đường Ninh, ngay cả mình cũng mắc vào.

Hai người cùng nhau ngã rầm trên mặt đất, Diệp Cận Ngôn càng là toàn bộ đặt ở trên thân Đường Ninh, kịp phản ứng về sau, ánh mắt hai người nháy mắt liền đối mặt đến cùng một chỗ.

Đường Ninh đôi mắt ẩm ướt mà óng ánh, dường như giọt sương sớm đầu tiên trên đóa hoa xinh đẹp nhất trong hoa viên. Thân thể mềm mại mà mảnh mai, giống như xúc cảm hắn trong lúc ngủ mơ cảm thụ đến....

Diệp Cận Ngôn không chớp mắt nhìn mắt của cô, trong miệng hơi hơi phát khô, rõ ràng đã ngay lập tức liền đã nín thở, thế nhưng --

Bịch, bịch, bịch...

Nhịp tim kịch liệt, tựa như là muốn từ trong lồng ngực của hắn trực tiếp nhảy ra, không khống chế được, áp chế không nổi.

Mhịp tim dị thường mà kịch liệt, làm Diệp Cận Ngôn trong nháy mắt suy nghĩ minh bạch quá nhiều chuyện.

Hắn đối với cô cho tới bây giờ đều không phải áy náy chuyện còn nhỏ gì đó, cũng không phải tuổi dậy thì hormone xao động, chẳng phải là cái gì.

Qua nhiều năm như vậy, đối với hết thảy biến hóa bên ngoài, thậm chí là cha Diệp Chấn, hắn đều có thể không có chút rung động nào, vì cái gì duy chỉ có tại đối mặt với Đường Ninh, căn bản khống chế không nổi tính tình táo bạo của mình.

Đó là bởi vì, cho tới bây giờ, hắn đều là ngấp nghé cô.

Không ai có thể giống hắn trực quan mà nhìn cô từng chút từng chút trở nên ưu tú thế nào, hắn chưa từng có đình chỉ qua một ngày chú ý cô, chú ý lâu, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết cảm tình hắn đới với cô đến cùng là thế nào.

Hắn nói với mình,đó là chán ghét, là phiền phức.

Nhưng trên thực tế, học bù mấy ngày nay, cô đối với hắn chỉ cần có một chút thân cận, đều có thể lập tức dẫn tới hắn tâm vượn ý ngựa. Hắn nhìn xem cô đối với A Diệu ân cần, sẽ mất mát sẽ bực bội khó chịu. Thấy cô bị thương sẽ hoảng loạn sẽ chân tay luống cuống.

(*tâm vượn ý ngựa(心猿意馬)Tâm bay nhảy vô định như khỉ, ngựa nhanh chạy lung tung khó điều khiển. Một phép ẩn dụ cho việc không tập trung vào tâm trí.)

Hết thảy đã rõ ràng như vậy, hắn lại vẫn cố thủ không thích cùng chán ghét, tận lực đối với cô làm như không thấy, tận lực đối với cô băng lãnh hờ hững, kì thực căn bản chính là che giấu ti tiện trong xương mình mà thôi.

Hắn, Diệp Cận Ngôn, cũng sớm đã đối với em gái khác cha khác mẹ của mình sinh lòng hảo cảm.

[Độ hảo cảm Diệp Cận Ngôn: 80.]

11h48-13h56 28/8/2022

3900 chữ