Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 65: Nữ Sinh Trường Nam Sinh (17)



Editor:KL

Gương mặt trắng nõn lộ ra góc cạnh rõ ràng tuấn nhã, cặp mắt đào hoa đen nhánh thâm thúy hiện ra hào quang ôn nhu mê người, lông mày nồng đậm, mũi cao thẳng, môi mỏng, tất cả bộ phận trên mặt Mục Thịnh tạo nên tướng mạo hoàn mỹ của nam nhân.

Dưới ánh đèn lờ mờ mông lung, ngay cả Đường Ninh tưởng rằng chính mình sớm đã miễn dịch đối với sắc đẹp, hô hấp cũng có chút khống chế không nổi mà hơi hơi cứng lại, mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn một chút mùi thơm bạc hà trên thân nam nhân không ngừng hướng vào mũi của cô. Mà ánh mắt của hắn cũng thật ôn nhu như nước làm Đường Ninh nhìn trái nhìn phải đều phát hiện không ra một điểm sơ hở.

Nam nhân trước mặt này là cao thủ gạt người.

Cũng bình thường, dù sao nếu như không phải diễn viên đứng đầu, chỉ sợ cũng không có cách nào giả heo ăn thịt hổ đem kẻ thù của mình trong thời gian ba năm ngắn ngủi triệt để hốt gọn một mẻ, nghe nói hắn còn tự tay giết chết mấy hung thủ hại chết đại ca và cha của hắn, lúc ấy khóe miệng cũng cười thản nhiên thế này.

Lớp da hoàn mỹ ôn nhu tất cả đều là che dấu thực chất bên trong cao ngạo cùng ngoan lệ của nam nhân, đây là một đối thủ rất đáng sợ!

Bất quá, hắn nhìn qua càng hoàn mỹ vô khuyết thì cô càng thích khiến cho mọi người đều tin phục, không phải sao?

Hơn nữa cô từ đầu đến cuối muốn chính là hắn phải ngoan tuyệt! Chuyện này đối với triển khai kế hoạch về sau của cô cực kỳ trọng yếu!

Đường Ninh nhìn mắt hắn tràn ngập ý cười mềm mại, khóe miệng cũng đi theo hơi hơi giương lên, vô thức nghĩ như vậy.

Cũng không biết là buổi tối không khí quá tốt hay là vết thương ở chân của Đường Ninh dần dần khỏi hẳn, hôm nay vũ đạo bắt đầu đặc biệt thuận buồm xuôi gió, cuối cùng nếu không phải Diệp Cận Ngôn lo lắng lần nữa gọi điện thoại đến, chỉ sợ Đường Nin có chút quên thời gian.

Về sau mấy đêm đều là như thế, giữa hai người cũng rèn luyện được càng ngày càng tâm hữu linh tê(*=ăn ý), có thể là thiên phú, có khi thậm chí thường thường chỉ cần một ánh mắt, hắn là có thể nháy mắt rõ ràng Đường Ninh muốn biểu đạt ý tứ gì, khiến mắt Đường Ninh sáng bừng lên.

Mục Thịnh ôn hòa thế này tựa như là có ma lực, luôn có thể dễ như trở bàn tay chiếu cố cảm xúc cùng quẫn bách của bạn, để cả người bạn mọi thời khắc đều ở trạng thái yên tâm buông lỏng nhất. Cho dù là Đường Ninh được hệ thống giao nhiệm vụ có khi đều không khống chế trong lòng thậm chí nghĩ qua, nếu như không phải là vì công lược, cùng nam nhân như vậy nói chuyện yêu đương chắc hẳn cũng là thập phần thư thái cùng vui vẻ.

Bên này 54088 bắt giữ hoạt động tâm lý nguy hiểm của Đường Bảo nhà mình, lo cô cũng sẽ đi theo gót tám túc chủ trước kia của nó, vội vàng cẩn thận từng li từng tí kiểm tra cô.

[Độ hảo cảm Đường Ninh đối với đối tượng Mục Thịnh: 0.]

Lại nhìn Mục Thịnh ——

[Độ hảo cảm Mục Thịnh: 21.]

Còn tăng 3.

Được rồi, nó không nên có một tơ một hào lo lắng cho Đường Bảo!

Tiểu hệ thống ba kít một chút lần nữa cá ướp muối(=lười biếng) tê liệt ngã xuống bên người Đường Ninh, được rồi, nó chỉ cần khi Đường Bảo công lược hoàn thành làm cho cô linh vật rắc hoa hô 666 (*=ngầu, đỉnh)liền tốt.

——

Giáo y viện, ngồi trước bàn làm việc của mình, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ các học sinh nhảy tập thể dục theo đài, Mục Thịnh cơ hồ ngay trong đám nam sinh tìm được Đường Ninh dưới ánh mặt trời lóa mắt người, hắn nhìn động tác cô đâu ra đấy nghiêm túc tập thể dục theo đài, trong đầu không tự chủ được liền hồi tưởng lại ban đêm mấy ngày nay hai người ở chung hợp phách, đồng thời nếu như hắn không nhìn lầm, ở chung càng lâu, ánh mắt tiểu cô nương nhìn hắn giống như càng ngày càng sáng, cũng càng ngày càng nóng lên.

Rõ ràng mặc kệ là trước kia lúc đi học, về sau trở thành 5 Mục gia, ánh mắt như vậy bên cạnh hắn chưa từng đứt đoạn, có đến từ nữ nhân, cũng có đến từ nam nhân, có thể ánh mắt của những người kia lại sẽ chỉ làm hắn khắc chế không được ngực phun trào tràn đầy lệ khí, làm hắn luôn luôn lo lắng mình tùy thời nhịn không được liền sẽ đem tròng mắt những người kia móc ra.

Cũng không biết vì cái gì, ánh mắt của cô mặc dù cũng không thể dẫn tới cảm xúc hắn chập chờn bao lớn, nhưng cũng không có làm hắn bài xích chán ghét như dĩ vãng.

Thậm chí... Ẩn ẩn có chút hưởng thụ.

Nghĩ tới đây, nhìn phía xa Mục Thịnh hơi hơi cong cong khóe miệng.

"Bác sĩ Mục, nghĩ gì thế? Sáng sớm đã cười đến như vậy? Không phải đang suy nghĩ đến bạn gái chứ?"

Đúng lúc này, một thanh âm trêu chọc bỗng nhiên ngay phía trước hắn vang lên.

Nghe ông nói, ý cười khóe miệng Mục Thịnh hơi liễm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía một vị bác sĩ họ Trần ngồi đối diện hắn, lúc này mới lễ phép trả lời, "Không có, chỉ là tìm được một điểm nhỏ điều hoà trong sinh hoạt nhàm chán ở giáo y viện Kim Thắng mà thôi."

Nghe xong hắn nói như vậy, bác sĩ Trần cũng không hỏi hắn điều hoà gì, dù sao đây là cao trung nam sinh chỉ có một nữ sinh duy nhất được mọi người xem vào mắt thì còn có thể có điều hoà khác sao. Ông cười híp mắt truy hỏi nguyên nhân vì sao hắn lại tiến vào Kim Thắng, mặc dù giáo y viện Kim Thắng tiền lương cao, phúc lợi tốt, nhưng lấy trình độ bác sĩ Mục, bệnh viện lớn trong nước đều muốn đoạt lấy, thật sự là không nghĩ ra hắn sao lại tới một nơi muốn cơ hội không có cơ hội, muốn tiền đồ không có tiền đồ này!

Nghe ông nói, Mục Thịnh cười cười, cũng không đáp lời.

Hắn vì sao lại tới đây?

Mục Thịnh lần nữa nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa lúc liền thấy Doãn Vũ Tình tóc ngắn ngủn, dáng người nhỏ,bên người cô là tiêu tử họ Giang thường xuyên ở cùng một chỗ với cô, hai người vừa đi vừa cười nói gì đó.

Đây chính là nguyên nhân hắn đến nơi này.

Ca ca của người ta nói thế nào cũng là vì cứu thân nhân duy nhất của hắn mà ngoài ý muốn chết bởi tai nạn xe cộ, hắn chỉ còn một người thân, hắn đương nhiên phải che chở cô bé, hắn ở nước E đối đầu không ít, trận tai nạn xe cộ kia cũng là những đối thủ cũ bọn họ vì đả kích hắn, đặc biệt bày ra cho cháu gái nhỏ của hắn, chưa từng nghĩ ngược lại là Doãn Vũ Phong đánh bậy đánh bạ cứu được tiểu nha đầu kia, đây là hắn thiếu hắn(DVP).

Bất quá người đã chết rồi, hắn cũng chỉ có thể bù đắp lại cho em gái duy nhất của người ta.

Nghĩ như vậy Mục Thịnh bỗng nhiên liền thấy tập thể dục theo đài kết thúc, Đường Ninh muốn về lớp học nhưng lại cố ý tìm cớ đi ngang qua cửa ra vào giáo y viện, sau đó làm bộ lơ đãng lườm cửa sổ lầu hai một chút, lại liếc qua.

Thấy thế, Mục Thịnh có chút buồn cười giương lên môi, thời điểm nhìn thấy cô bạn nhỏ không nhìn thấy thứ cô muốn nhìn thấy, hơi có chút ủ rũ cúi đầu, quỷ thần xui khiến, hắn đưa tay liền kéo ra cửa sổ trước mặt.

Vừa nghe đến thanh âm cửa sổ mở ra, Đường Ninh trực tiếp liền xoay đầu lại, vừa vặn liền cùng Mục Thịnh đứng trước cửa sổ đối mặt đến cùng một chỗ.

Trong mắt của cô cấp tốc hiện lên một vệt kinh hỉ, trên mặt lộ ra biểu lộ muốn cười lại không dám cười.

Cô nhìn Mục Thịnh mỉm cười cùng với cô lên tiếng chào hỏi, vừa định cũng bắt chuyện với hắn, thanh âm Diệp Cận Ngôn bỗng nhiên ở sau lưng cô không xa vang lên.

"Ninh Ninh!"

Nghe được thanh âm này Đường Ninh bị dọa đến liền vội vàng xoay người hướng Diệp Cận Ngôn sau lưng.

"Em sao lại tới nơi này? Đang nhìn cái gì?"

Hắn có chút hiếu kỳ hỏi như vậy.

Nghe hắn nói, trong lòng vô thức lướt qua một vệt chột dạ, Đường Ninh đưa tay liền khoác lên cánh tay Diệp Cận Ngôn, "Ca, không có gì, không nhìn cái gì, em chính là... Chính là cảm thấy con đường này của giáo y viện yên tĩnh, đúng, chính là yên tĩnh, trở về đi, chúng ta bây giờ liền trở về đi, đi thôi!"

Cô lôi kéo cánh tay Diệp Cận Ngôn liền hướng phía trước kéo đi, đi ngang qua góc chuyển hướng, cô không tự chủ được lại lần nữa quay đầu nhìn một chút, vừa nhìn thấy Mục Thịnh vẫn đứng ở cửa sổ mỉm cười nhìn cô.

Khóe miệng của cô cũng bất giác giương lên.

[Độ hảo cảm Mục Thịnh: 22.]

——

Ban đêm, dưới sự chống đỡ của Mục Thịnh,Đường Ninh làm xong động tác ending, lúc này thật hưng phấn nhảy lên, thậm chí nhịn không được trực tiếp liền ôm lấy bả vai nam nhân trước mặt.

"A a a, giáo y tiên sinh, tôi tất cả đều học xong, tất cả đều học xong, tôi thật quá tuyệt! Cảm ơn anh, những ngày này rất cảm ơn anh, nếu không phải có anh, tôi chỉ sợ thật không học xong động tác nhanh như vậy, anh không biết áp lực của tôi bao lớn đâu, Doãn Vũ Phong lớp chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra mà luôn luôn lấy vết thương ở chân của tôi khiến cho tôi hiện tại mỗi ngày đều trong lòng run sợ, giờ tôi học xong, thật quá tốt rồi, hơn nữa chân giống như cũng không có đau như vậy, thật thật cảm ơn anh!"

Đường Ninh hưng phấn nói như vậy, cũng không để lại dấu vết bốc thuốc cho Doãn Vũ Tình.

Mà Mục Thịnh được cô ôm lấy thì từ đầu đến cuối đều cười đến ôn nhu nhìn cô.

Dưới ánh đèn vàng ấm, hưng phấn trên mặt Đường Ninh còn chưa hoàn toàn rút đi, liền đụng phải hai con ngươi thâm thúy như mực của nam nhân.

Cô trố mắt giật mình mà nhìn hai con ngươi tựa như căn bản nhìn không thấy đáy của hắn, cũng không biết nhìn bao lâu, mới đột nhiên phát hiện tư thế hai người không đúng lắm, cô còn giống như ôm hắn.

Thấy thế, Đường Ninh vội vàng mặt đỏ tới mang tai buông lỏng ra ôm ấp, liên tiếp lui mấy bước, "Tôi... Tôi không phải..."

Cô lo lắng vừa định muốn giải thích, ai có thể nghĩ một giọt mưa lớn chừng hạt đậu vậy mà trực tiếp liền nhỏ giọt vào đôi mi cong vút của cô.

Đường Ninh có chút mờ mịt ngẩng đầu, rất nhanh, sấm sét đi rồi giọt mưa liên tiếp không ngừng từ trên trời rơi xuống.

Trận mưa xuân này tới vừa nhanh vừa vội, rõ ràng dự báo thời tiết hôm nay nói hôm nay cũng không có mưa không phải sao?

Đường Ninh vừa định đưa tay ngăn trở đỉnh đầu của mình hướng phía ngoài chạy đi, ai ngờ đúng lúc này, một kiện áo dài màu trắng tản ra mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi thơm bạc hà liền che đậy đến trên đầu cô.

"Mưa lớn, bất quá tôi thấy rất có thể chỉ là một cơn mưa rào, qua một trận này liền tốt, lầu dạy học quá xa, trước tiên đi với tôi tới giáo y viện tránh một chút, chờ một lát mưa tạnh lại đi."

Vừa nói, Mục Thịnh bên cạnh nắm cả bả vai Đường Ninh đưa cô hướng giáo y viện mang đi.

Cũng là lúc này Đường Ninh mới phát hiện áo khoác trắng của Mục Thịnh tất cả đều dùng để che mưa cho một mình cô, vậy hắn...

Cô lo lắng muốn giãy dụa, chưa từng nghĩ căn bản là giãy dụa không ra kiềm chế của đối phương, cô gấp đến độ lập tức hô to, "Chúng ta che cùng nhau không được sao? Bây giờ thời tiết còn có chút lạnh, anh mắc mưa rồi bị cảm thì làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, y phục này quá mỏng, hai người không che được, đừng nói chuyện, nhanh đi!"

Nói, hắn lập tức bước nhanh hơn, chạy qua mấy thang lầu, hai người rốt cục đi tới dưới mái hiên giáo y viện.

Có thể chỉ riêng trốn ở chỗ này còn chưa đủ, mái hiên giáo y viện quá chật, bên ngoài bây giờ mưa to gió lớn, trên thân hai người lại dính ướt, gió thổi đến trên người thực sự là lạnh xuyên tim.

Thấy thế, Mục Thịnh liền lập tức nhắc tới đề nghị mang Đường Ninh đi đến chỗ hắn bình thường nghỉ ngơi để tránh một chút, uống chút nước nóng ủ ấm thân thể.

Nghe hắn nói, Đường Ninh vội vàng nhẹ gật đầu.

Hai người rất nhanh liền tiến vào chỗ nghỉ ngơi của Mục Thịnh ở giáo y viện.

Đứng ở cửa ra vào phòng nhỏ, Đường Ninh mới phát hiện nơi này mặc dù nhỏ nhưng trên cơ bản là cái gì đều chuẩn bị tốt, giường, bàn máy tính, phòng vệ sinh, ban công nhỏ, trông cũng không phải chỗ nghỉ ngơi mà càng giống chung cư nhỏ cho người độc thân.

Bên này trước bàn rót hai ly nước nóng Mục Thịnh không nghe thấy động tĩnh sau lưng, lập tức xoay người lại, thấy Đường Ninh vẫn đứng ở cửa ra vào không có nhúc nhích, lập tức liền có chút buồn cười thúc giục, "Vào đây đi, đứng ở cửa ra vào làm cái gì? Cửa ra vào gió lớn, không có ấm áp như trong phòng."

Nghe hắn nói như vậy,trên mặt Đường Ninh do dự một chút, lúc này mới chậm rãi đi đến.

Vừa tiến tới, trong tay liền được Mục Thịnh nhét vào nước nóng, ngay khi trong quá trình đưa nước nóng đầu ngón tay hơi lạnh của hai người nháy mắt vuốt ve xuống, bất quá chỉ là một chút, Đường Ninh giống như chạm qua điện,ngón tay bưng ly bỗng nhiên cuộn mình xuống, đầu cũng hơi hơi rủ xuống.

Trong phòng thật yên tĩnh, thật thật yên tĩnh, an tĩnh như vậy làm tim Đường Ninh liền căng thẳng, cô có chút không biết làm sao cúi đầu uống ly nước nóng, một giây sau, một mảnh mềm mại liền được Mục Thịnh trực tiếp che đến trên đầu cô.

"Nơi này tôi cũng không lưu lại bao nhiêu thứ, máy sấy đều không có, còn may có khăn lông khô, tranh thủ thời gian lau lau đi, miễn cho cảm lạnh."

Vừa nghe đến như vậy, Đường Ninh trực tiếp ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Mục Thịnh.

Lại phát hiện, nếu như nói phía trước ăn mặc chỉnh tề Mục Thịnh còn tính là có lớp da ôn nhu văn nhã che phủ chính mình, lúc này bỏ ra mắt kính, tóc hoàn toàn buông xuống Mục Thịnh, cả người một chút liền biến thành rất có tính công kích, toàn thân trên dưới đều tràn ngập một cỗ mùi vị tà tứ nghiêm nghị, cũng là lúc này, Đường Ninh mới phát hiện khóe mắt đối phương vậy mà là có một nốt ruồi lệ chí, ngay tại tới gần đuôi mắt làm cả người hắn tăng thêm một điểm cho vẻ đẹp của hắn.

Bởi vì lúc trước áo khoác đều dùng để cho Đường Ninh che mưa, lúc này áo sơ mi trắng của Mục Thịnh bởi vì nước mưa mà lúc này đang gắt gao dán trên lưng gầy gò của hắn,Đường Ninh liền kinh ngạc nhìn thấy hình dáng cơ bụng của hắn.

Thấy thế, cô đỏ mặt vội vàng cúi đầu xuống.

Mặc dù chỉ nhìn một chút, cô cũng đại khái có thể đoán ra nam nhân có chừng tám múi cơ bụng, tám múi nha, khó trách cùng cô luyện múa đến bây giờ cũng không nghe hắn than qua một lần, tố chất thân thể thật tốt nha.

Chắc hẳn trên một ít sự tình, cũng sẽ tốt như vậy đi! Chậc chậc.

Bên này Mục Thịnh thấy Đường Ninh luôn luôn chỉ là cúi đầu, cũng không có lau tóc, lúc này liền đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, đưa tay liền bắt đầu lau tóc cho cô,cô liền ngẩng đầu lên.

"Không... Không cần... Tôi... Tôi... Để tôi tự làm..."

Vừa cảm thụ đến động tác vuốt nhẹ trên đầu, Đường Ninh liên tục không ngừng đem ly pha lê để ở một bên trên mặt bàn, sau đó đưa tay liền hướng trên đầu sờ tới, ai ngờ một chút liền mò tới hai tay nam nhân đã khôi phục nhiệt độ.

Cả người cô nhất thời cứng lại, trên mặt tựa như là phát nhiệt càng lúc càng đỏ, đỏ đến càng lúc càng dễ thấy.

"Được, tự em lau đi."

Mục Thịnh giống như là hoàn toàn không có phát giác được cô có một tơ một hào không thích hợp, chậm rãi đem tay rút ra, lui về sau.

"Để ý tôi hiện tại đi phòng vệ sinh đổi bộ y phục không? Trên người áo sơmi đều ướt đẫm, đính vào trên người rất khó chịu..."

Nam nhân vừa nói chuyện,thấy Đường Ninh cúi đầu liền vừa đưa tay liền muốn tháo ra nút áo.

Từ khi mò tới tay Mục Thịnh trong đầu Đường Ninh vẫn oong oong, chỉ biết là Mục Thịnh giống như đang nói chuyện, nhưng lại tuyệt không biết hắn đang nói cái gì, đỏ mặt đần độn liền ngẩng đầu lên, bỗng nhiên, lại trực tiếp thấy được Mục Thịnh ở trước mặt cô tháo ra hai nút áo sơmi của hắn.

Trong lúc nhất thời,cô thậm chí cũng không biết ánh mắt của mình nên đi chỗ nào mới tốt nữa, tâm hoảng ý loạn,cô đưa tay liền trực tiếp lột xuống khăn lông khô che ở trên đầu cô, vội vàng đứng dậy, nói năng lộn xộn, "Tôi... Tôi... Giáo y tiên sinh... Thời điểm không còn sớm, tôi phải đi, nếu không quay lại... Ca ca sẽ lo lắng..."

Cô đem khăn trong tay trực tiếp liền nhét vào trong ngực Mục Thịnh trước mặt, vừa định quay người, ba ——

Đèn điện trước kia vẫn sáng bỗng nhiên liền tắt.

"A!"

"Ầm!"

Bóng tối đột kích, Đường Ninh một chút liền luống cuống, dưới sự hoảng hốt chạy bừa liền làm đổ ly nước nóng lúc nãy cô đặt trên bàn.

"Đồng học Đường Ninh, em sao rồi?"

Mục Thịnh đưa tay ngay lập tức liền bắt đến cổ tay cô, sau đó liền tranh thủ kéo vào ngực mình.

"Thế nào? Có phải ly pha lê rớt bể hay không? Đừng nhúc nhích, nếu không sẽ dẫm lên, mấy ngày nay giáo y viện đang tiến hành sửa chữa điện lực cho nên ba ngày sẽ cúp điện, đừng lo lắng, một hồi liền sẽ tốt, trên mặt đất có miểng thủy tinh, em trước tiên đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, biết không? Vừa nãy có bị phỏng hay không?"

Nam nhân vừa nói chuyện, lồng ngực cũng đi theo càng không ngừng chấn động.

Mà gương mặt dán lồng ngực hắn, Đường Ninh cách một tầng vải vóc ẩm ướt thậm chí có thể nghe được một chút tiếng tim đập của hắn.

Y phục của hai người sau khi đi qua một cơn mưa to ngoài ý muốn đã không còn thô, dán gần như vậy, thậm chí... Thậm chí giống như cũng có thể cảm giác được da thịt ấm áp của đối phương.

Nghe được Mục Thịnh hỏi thăm, rõ ràng bắp chân có tung tóe đến một chút nước nóng, nhưng Đường Ninh vẫn là vô thức lắc đầu, "Không... Không có..."

Cô lắp bắp trả lời như vậy.

Trong gian phòng tĩnh mịch mà đen nhánh nháy mắt giống như liền chỉ còn lại tiếng tim đập quá kịch liệt của Đường Ninh.

Cô cũng là sau khi tiến vào cỗ thân thể này mới phát hiện, có thể là khi còn bé làm qua giải phẫu tim, thân thể nguyên chủ Đường Ninh chỉ cần hơi nghẹn một chút khí nhịp tim liền sẽ lập tức bịch bịch nhảy loạn lên.

Cứ như vậy, 54088 giúp cô giảm bớt một chút.

Dù sao tự nhiên mới là tốt nhất.

Núp ở trong ngực Mục Thịnh, Đường Ninh cười híp mắt nghĩ như vậy.

Cùng lúc đó, nghe được tiếng tim đập kịch liệt của tiểu cô nương trong ngực, Mục Thịnh cũng đi theo nhướng mày.

"Em..."

Hai người cùng nhau mở miệng, còn chưa kịp khiêm nhượng lẫn nhau, ba ——

Đèn lúc nãy còn tắt bỗng nhiên liền phát sáng lên, từ bóng tối đến sáng ngời,mắt hai người thích ứng xong, mắt vừa khôi phục, liền cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, bởi vì nhịp tim quá kịch liệt, Đường Ninh đỏ mặt đến thậm chí liền đuôi mắt đều hiện ra nhàn nhạt hồng, cả người thật giống như một quả táo chín, há to miệng, muốn nói chuyện, nhưng lại không biết mở miệng nói cái gì.

"Đông đông đông!"

Đột nhiên,cửa phòng Mục Thịnh bị người bên ngoài gõ.

Mắt Đường Ninh trợn tròn, trên mặt nháy mắt liền đựng đầy khẩn trương.

Thấy thế, Mục Thịnh trực tiếp cúi đầu tiến tới bên tai của cô nhỏ giọng "Xuỵt" một tiếng.

Nhiệt khí lưu phun đến vành tai của cô làm Đường Ninh toàn bộ khống chế không nổi khẽ run lên, nhưng cô nhưng vẫn là ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại.

"Bác sĩ Mục, bác sĩ Mục cậu ở trong phòng sao?"

Một đạo thanh âm của nam nhân rất nhanh liền ở ngoài cửa vang lên.

Sau đó người này lại gõ gõ cửa, Mục Thịnh từ đầu đến cuối đều không có trả lời.

"Ai nha,cậu gõ lâu như vậy cửa, bác sĩ Mục đều không trả lời cậu, cậu ấy khẳng định là không ở phòng rồi...!" Một đạo khác thanh âm bất đắc dĩ nói như vậy.

"Có thể cậu ấy trong phòng đèn sáng mà..."

Vừa nghe đến như vậy, Đường Ninh dọa đến liền siết chặt góc áo Mục Thịnh.

"Đồng sự hơn nửa năm, cậu còn không biết bác sĩ Mục sao?Cậu ấy đi ngủ đều mở đèn, trong phòng đèn liền không có tắt, được rồi được rồi, nếu cậu ấy không ở đây, chúng ta đi tìm người khác là được rồi, đi thôi."

Người này khuyên nhủ.

Một người khác thấp giọng lầu bầu vài câu.

Rất nhanh, tiếng bước chân của hai người liền dần dần đi xa.

Tai nghe bên ngoài không có âm thanh, Đường Ninh liền lập tức từ trong ngực Mục Thịnh nhảy ra ngoài, "A..."

Ai có thể nghĩ vừa mới nhảy ra, Đường Ninh liền khống chế không nổi hít vào ngụm khí lạnh, chỗ nước nóng lúc nãy văng trúng lập tức liền phát đau.

Thân thể của cô lung lay.

Thấy thế, Mục Thịnh vội vàng liền đem cô đỡ đến bên giường của nó ngồi xuống, "Thế nào? Là mảnh kiếng bể làm bị thương hay là nước nóng văng đến?"

Nói hắn liền muốn cúi đầu nhìn trên bàn chân cô, hơi ấm của ngón tay vừa mới chạm tới chỗ bị phỏng đỏ của Đường Ninh, xúc cảm giống như dòng điện khiến cho Đường Ninh lập tức đứng thẳng người, "Tôi... Tôi thật cần phải đi... Ca ca tôi sắp gọi điện cho tôi rồi... Nếu không hắn sẽ lo lắng!"

Nói, nữ sinh quay người liền muốn đi về phía cửa.

"Tôi đưa em đi."

Mục Thịnh cũng đứng dậy nói như vậy.

Đường Ninh cũng không chút nào do dự lập tức cự tuyệt nói, "Không cần!"

Có thể là cảm thấy mình cự tuyệt quá nhanh, có chút bất cận nhân tình,cô vội vàng nói, "Không phải... Tôi nói là,đường cũng gần, căn bản không cần anh cố ý đưa một chuyến, tôi... Anh nơi này có ô, anh cho tôi mượn ô là được rồi, đúng, có ô là được!"

Cô tiến lên hai bước, liền tóm lấy ô dài trong suốt, cũng không quay đầu lại liền cầm chốt cửa cửa phòng.

"Vậy em trên đường cẩn thận!"

"Ừm... Ừm!"

Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu, trên tay vừa định ra sức, dường như nghĩ tới điều gì, liền lại lần nữa mở miệng.

"Nếu... Tôi đã đều học xong, ngày mai tôi... Tôi khả năng không tới, còn có hai ngày nữa sẽ kỷ niệm ngày thành lập trường, hai ngày sau tôi khả năng đều muốn diễn tập, cho nên..."

"Được."

Đường Ninh lời còn chưa nói hết, Mục Thịnh liền đã khéo hiểu lòng người trước cô một bước nói.

Nghe đến đó, Đường Ninh mặt mày mềm nhu, thấp giọng nói, "Cảm ơn giáo y tiên sinh hỗ trợ hai ngày này."

"Không cần khách khí, về sau còn có sự tình cần hỗ trợ,em vẫn như cũ có thể tới tìm tôi, tôi tùy thời đều ở đây."

Nghe hắn nói, ánh mắt Đường Ninh phức tạp quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó khóe miệng liền cong cong, dùng sức nhẹ gật đầu, "Ừm! Tôi đi đây..."

"Được."

Dưới ánh đèn màu trắng, Mục Thịnh mỉm cười trả lời.

Đường Ninh mấp máy môi, quay người, rất nhanh liền chạy xa.

Biểu lộ trên mặt cũng rất nhanh từ ngượng ngùng xoắn xuýt chuyển biến làm nhàn nhạt trêu tức cùng trào phúng.

Cùng lúc đó, bị cô bỏ lại trong gian phòng,Mục Thịnh nắn vuốt ngón tay của mình, chỉ cảm thấy còn giống như có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của cô gái, hắn rủ mắt xuống lập tức bật cười khẽ, biểu lộ đâu còn có một chút ôn nhu mềm mại lúc trước,vẻ mặt trong lúc này chỉ còn lại nồng đậm hứng thú cùng nghi ngờ.

Đường Ninh sao?

[Độ hảo cảm Mục Thịnh: 30.]

Một phần ba nha, thật sự là không dễ dàng!

Che dù đi trong mưa, Đường Ninh,

quay đầu liếc nhìn ánh đèn sáng ngời giáo y viện, nhướng mày nghĩ như vậy.

21h44-00h10 30/8/2022

Hơn 4700 chữ