Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia

Chương 37



Louis nói thả tù binh ra, Bùi Y nghe lời, ném toàn bộ đám ác ma bình thường ra ngoài dưới sự trợ giúp của quản gia tộc trong suốt.

“Tiếp đó chúng ta làm cái gì nữa?” Bùi Y dò hỏi.

Louis cười thần bí: “Chờ.”

Chờ?

Bùi Y không quá hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng y tin tưởng Louis các hạ, cho nên y chỉ lặng lẽ chú ý mấy tên ác ma bình thường này hai ngày. Chờ đến khi gia cụ mà y mua sắm ở thành phố ngầm AB cùng với đội thi công đến, Bùi Y liền hoàn toàn đầu nhập vào công cuộc trang hoàng thành phố ngầm của mình.

Sau khi Louis đính thêm dấu chấm than màu vàng kim to đùng trên đầu mấy con ác ma bình thường mà chỉ người chơi mới có thể thấy được liền bắt đầu phủi tay làm ông chủ, mở ra hệ thống theo dõi, hai ngày ba lần chạy về phía thành phố ngầm của mị ma.

Mấy ngày nay Bùi Y đều bận rộn chỉ huy đội lắp đặt bố trí các đồ trang trí đại sảnh thành chủ.

Là phong cách của mị ma, đủ hoa lệ, xa hoa, tình thú.

Chỗ nào cũng có thể dễ dàng thấy được tầng tầng lớp lớp màn cùng rèm châu thủy tinh, bảo tọa thành chủ cao vút, lại bởi vì được đặt thêm gối ôm tròn trịa cùng da lông hoa lệ mà trở nên có vẻ lười biếng hơn.

Lúc này mị ma đang dựa lưng vào bảo tọa, hai chân thon dài một cái gác lên tay vịn của ghế, một cái gấp lại. Y đang xem bản vẽ, ông chủ Lục Lục La vừa đưa bản vẽ thi công cho y. Mị ma vừa xem vừa nhếch lên cái chân gác lên ghế kia đong đưa theo quy luật.

“Ừm, cái khu thương nghiệp này có phải hơi nhỏ hay không?” Bùi Y đưa ra ý kiến.

Lục Lục La nói: “Bùi Y tiên sinh, xin cho tôi nói thẳng, thành phố ngầm của ngài hiện tại chỉ có một tầng, vô cùng thích hợp với khu thương nghiệp quy mô này. Hơn nữa chúng tôi đều sử dụng tài liệu hoàn mỹ, vô cùng phù hợp với mức giá này.”

Bùi Y nhìn bản vẽ rối rắm một chốc: “Được rồi, thế nhưng trước đó đã nói là giá cả này bao gồm hai tòa suối phun. Ta muốn xem bản vẽ suối phun một chút.”

Lục Lục La đã sớm có chuẩn bị, lấy ra một cái bản vẽ khác đưa cho Bùi Y.

Bùi Y nhận bản vẽ nhìn lướt qua, lập tức đứng bật dậy: “Đây là suối phun?”

Lục Lục La nói: “Đương nhiên, đây là mẫu hot nhất năm nay.”

Mẫu hot nhất? Bùi Y cẩn thận nghiên cứu tạo hình trên bản vẽ một chút. Tạo hình của suối phun chính là Medusa đang quỳ xuống, tóc được làm thành những con rắn, chín đầu rắn chính là đầu để phun nước ra.

Nhìn từ chính diện thì đây sẽ là một pho tượng Medusa, mà nhìn từ bên trái thì nó sẽ biến thành suối phun rắn chín đầu.

Lục Lục La lải nhải lẩm bẩm nói tạo hình này được ưa thích cỡ nào, nhưng Bùi Y không nghe lọt tai nổi.

Trước tiên không nói đến chuyện cái suối phun này chỉ cao bằng một con địa tinh, chỉ riêng sinh vật Medusa này đã xung đột nghiệp vụ với mị ma bọn họ rồi, Bùi Y làm sao có thể cho phép pho tượng của kẻ địch đặt ở thành phố ngầm của mình?

Y nhìn về phía địa tinh, đây là mẫu lưu hành nhất giới địa tinh của bọn mi năm nay chứ không phải là toàn bộ dưới lòng đất đúng không?

Bùi Y vô cùng không hài lòng với tạo hình của cái suối phun này, y trả lại bản vẽ cho Lục Lục La: “Xin hãy đổi nó đi!”

Lục Lục La cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng mọi chuyện đều do chủ thuê quyết định, nhìn cái đại sảnh thành chủ như một cây nấm này đi, có lẽ chủ thuê có sở thích đặc biệt thì sao?

Khi Louis tiến vào cũng nhìn thấy Lục Lục La.

Hắn phát hiện tâm tình của mị ma không tốt lắm, vì thế mở miệng hỏi: “Là khi thi công gặp phải chuyện gì không thoải mái sao?”

Bùi Y thấy Louis, bĩu môi, ủy khuất nói: “Bọn họ thế mà muốn đặt pho tượng của Medusa ở thành phố ngầm của em! Me, du, sa! Cái loại sinh vật xấu muốn chết, trên người còn mang mùi tanh của biển, nói chuyện cứ mang âm “xi xi” khó nghe đó!”

Louis nghe xong liền không nhịn nổi bật cười.

Hắn đi đến trước bảo tọa thành chủ, duỗi tay ôm mị ma lên.

“Được rồi, đừng nóng giận. Nơi này của ta có mô hình suối phun mẫu mới nhất của dưới lòng đất, để quản gia đưa một bản cho địa tinh nhé.” Louis vừa nói vừa mang mị ma ra bên ngoài.

Ở chung một thời gian, Bùi Y tựa hồ đã quen với việc ác ma đỉnh cấp tới gần. Cái đuôi của y tự nhiên mà quấn lên cổ tay của Louis, hai ác ma sóng vai đi ra bên ngoài.

Bùi Y ra khỏi đại sảnh thành chủ, nhìn thấy vị trí chuẩn bị xây dựng suối phun, “hừ” một tiếng quay đầu, thật là làm ma tức giận.

Louis giơ tay sờ sờ đầu y.

Bùi Y dùng đỉnh đầu cọ cọ lòng bàn tay của ác ma đỉnh cấp: “Hôm nay ngài mang em ra là có chuyện gì sao?”

Louis: “Mang em đi xem một trò hay.”

————–

Từ khi NPC mang theo dấu chấm than nhiệm vụ siêu lớn xuất hiện ở gần thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, các người chơi liền nhiệt tình theo đuổi bọn chúng, không phải, là truy hỏi.

“Chào bạn, bạn có nhiệm vụ hay không?”

“Anh em, trông ông thật thảm a? Muốn giúp đỡ sao?”

“Mau giao nhiệm vụ của mi ra đây.”

Những câu đó đều là những cách hỏi tương đối bình thường.

Còn một số tên diễn tinh não bổ thì hỏi như thế này.

“Mi là ai, mi muốn làm gì với thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm của bọn ta?”

“Trời ạ, ác ma đáng thương, cậu cần Goblin thân thiện tốt bụng giúp gì không?”

“Ác ma, có phải cậu gặp phải hãm hại không? Không sao cả, chúng tôi…chúng tôi….thành phố ngầm của chúng ta gọi là gì ấy nhỉ?”

“Ám Dạ Chi Tâm.”

“A A, thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm của chúng tôi bảo hộ tất cả những người gia nhập nó!”

“Ha ha ha, ông mở tiệm cơm hòa bình sao?”

Mấy con ác ma kéo thân hình đầy vết thương ngã trên mặt đất, bọn họ ngửa đầu nhìn đám sinh vật dưới lòng đất kỳ quái này.

Chủng loại của bọn chúng rất nhiều, nhưng làm ác ma kỳ quái chính là bọn chúng thế mà không đánh nhau. Ác ma da xanh thề, gã còn nhìn thấy một con bán thú nhân ở bên một con Slime! Đây là tổ hợp kỳ quái gì vậy?

Lời bọn chúng nói cũng làm ma khá là khó hiểu. Ác ma bị thương lai lịch không rõ như bọn họ thường xuyên sẽ bị các sinh vật dưới lòng đất khác đi ngang qua giết chết, giúp đỡ là cái gì? Ý là muốn giúp giải thoát nhanh chóng sao?

Bọn chúng đúng là ra vẻ đạo mạo, trước khi giết ma còn dùng cái từ giúp đỡ hoang đường này để nâng lên giá trị của mình. Ác ma da xanh tỏ vẻ, gã là ma đầu tiên khinh thường bọn chúng!

Ba ngày sau khi bắt đầu nhiệm vụ toàn dân, bình nguyên Tro Tàn chào đón một trận mưa.

Có hai tên ác ma không thở nổi nữa, byebye. Ác ma da xanh cắn nuốt thi thể hai đồng bạn của mình, cảm nhận ma lực trở về trong làn mưa xối xả.

A, đây là cảm giác lực lượng.

Cái mụn trên đỉnh đầu của gã dài ra, biến thành hình dáng như nhánh cây. Gã mở mắt ra, phẫn nộ nhìn chằm chằm các người chơi đứng xa xa.

Sinh vật cấp thấp đáng chết, gã muốn làm bọn chúng trả giá thật đắt!

Những người chơi chia lượt canh giữ NPC phát hiện dấu chấm than trên đầu hai NPC biến thành màu xám, thi thể cũng biến thành da bọc xương, giống như bị phơi trước gió vậy….

“Chuyện gì vậy chứ? Chẳng lẽ nhiệm vụ này còn giới hạn thời gian?”

“Cậu phân tích quá đúng. Có lẽ đây là một nhiệm vụ giới hạn. Cậu xem mấy tên NPC này bị ném ở đây trong trạng thái trọng thương, hiện tại hai trong số họ đã bị chết, cho nên dấu chấm than mới biến xám. Điều này chứng minh thời gian còn lại của nhiệm vụ cũng không nhiều lắm, nếu chúng ta không thể nhận được nhiệm vụ từ chỗ NPC thi bọn họ sẽ lần lượt chết đi. Khi NPC chết hết thì nhiệm vụ này cũng không còn.”

“…… Anh em, cái này hình như đều là ông phân tích đấy chứ?”

“Đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là chúng ta phải nghĩ cách nhận nhiệm vụ như thế nào a!”

“Để tôi thử xem.” Một người chơi người sói đẩy đám người ra tiến lên phía trước.

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng ác ma da xanh: “Mi có thể giữ im lặng nhưng ta sẽ hỏi mi có muốn nói chuyện hay không.” Vừa nói vị người chơi người sói này vừa chỉ cây kiếm nhỏ tinh khiết vào đùi ác ma: “Mi muốn nói chuyện không?”

“Trời má, Tiểu Phong thật đáng sợ.”

“666, từ nay về sau ông chính là Phong Vương trong lòng tôi.”

“Đệt, trò chơi này còn có thể chơi như vậy?”

Tiểu Phong nghĩ như thế này: Đầu tiên, mấy NPC này ngã bên ngoài lâu như vậy cũng không thấy NPC trong chủ thành có phản ứng gì, như vậy chứng minh bọn chúng là NPC hoang dã. Sau đó, hắn đi tìm hiểu đoạn trailer tuyên truyền của phiên bản 2. Bối cảnh của trò chơi nhắc tới ác ma sừng trâu đang ấp ủ một âm mưu.

NPC ác ma trọng thương, âm mưu, không phải người một nhà.

Đặt mấy từ ngữ mấu chốt này cạnh nhau, Tiểu Phong cho rằng những NPC này chắc chắn là kẻ địch.

Đối xử với kẻ địch, không cần dùng ngữ khí ôn nhu hỏi bọn chúng có cần giúp đỡ hay không, mà hẳn là bức cung!

Tiểu Phong mím miệng, cắm một đao lên đùi ác ma da xanh, răng nanh người sói nhô ra, lộ ra một biểu tình hung ác: “Mi có muốn nói điều gì hay không?”

“Chậc, quá thành phố ngầm rồi. Tôi muốn quay lại đăng lên Tieba.”

“Này này anh em, đừng quay nữa, mau quay ngược hình ảnh lại, dẫn ra nội dung câu chuyện rồi.”

Ác ma da xanh nổi giận gầm lên một tiếng, đứng lên. Một tay gã bắt lấy cổ người sói, một tay rút ra kiếm tinh khiết cắm trên đùi mình, máu phun ra bắn đầy mặt người chơi bên cạnh.

Tên người chơi Goblin kia ngây ngốc xoa mặt một cái, giây tiếp theo đã bị thân hình người sói đâm bay ra ngoài.

Hai người chơi lập tức quay về điểm sống lại.

Những người chơi còn lại sửng sốt một chút, sau đó có người hô lớn: “Mở Boss rồi, T đâu? T lên a, giữ chặt hắn!”

【 đinh —— Kích hoạt ác ma phát cuồng. Các con dân của thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, một con ác ma da xanh phát cuồng đang tàn sát đồng bào của các bạn, trên người nó cất giấu một bí mật rất lớn, xin hãy đánh bại ác ma, điều tra ra bí mật. Khen thưởng nhiệm vụ: Kích hoạt hoàn toàn hệ thống trang bị. 】

“Ta thấy cái gì? Hệ thống trang bị sắp kích hoạt rồi!? Ông đây rốt cuộc có thể không cần phải dùng kiếm cho tân thủ nữa?”

“A a a, khảm bảo thạch, tinh luyện ta tới đây! Để các người nhìn xem một thân cơ bắp này không phải để nhìn!”

“Đệt, vì trang bị, các anh em lên đi, làm chết tên ác ma da xanh kia.”

“Từ từ, từ từ, bắt sống, bắt sống. Tìm hiểu bí mật a! Các ông xem hết nhiệm vụ đi.”

Nhiệt tình của các người chơi tăng cao chưa từng có.

Trong mười phút ngắn ngủi, trên diễn đàn đã đăng đầy đề tài liên quan đến Boss thế giới, người chơi online càng ngày càng tăng.

Louis mang Bùi Y tới xem chính là một cuộc vui như vậy.

Là thời điểm triển lãm thực lực của các con dân thành phố ngầm của hắn cho mị ma một chút.

Bùi Y đi theo Louis đến thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, trên đường đều là dấu vết đánh nhau, thoạt nhìn tình huống vô cùng nghiêm trọng.

Y có chút lo lắng hỏi: “Các hạ, dấu vết này hình như lan đến thành phố ngầm của ngài.”

Louis hơi gật đầu: “Có lẽ là các con dân của ta đang tổ chức thi thố một chút.” Trên mặt hắn duy trì biểu tình bình tĩnh, vừa đi vừa phía trước vừa mở bảng theo dõi.

Hửm? Sao lại thế này? Nhiều người chơi như vậy mà không ấn được một con ác ma trọng thương sao?

Louis đọc qua số liệu hệ thống nhanh như gió, biểu tình cơ bản không duy trì nổi.

Những người chơi này quá kém, sao lại chết thảm như vậy, không được, phải thêm chỉ số cho bọn họ, bằng không để mị ma xem bọn họ đi đưa đồ ăn cho ác ma da xanh như thế nào sao?

Hết chương 37