Công Lược Nhầm Người, Tôi Đào Hôn!

Chương 2



04.

"Cố Uyên đúng là một tên biến thái!" Tôi nằm trên giường lớn của Cố Uyên, hai mắt vô thần nhìn trần nhà. Tên biến thái kia sau khi nhốt tôi vào biệt thự thì bỏ đi mất dạng.

Thay vào đó là trợ lý mang tới một đống đồ dùng hàng ngày. Từ váy ngủ bằng lụa tơ tắm, giày dép, túi xách hàng hiệu chất đầy phòng thay đồ.

Hệ thống thấy vậy cũng vui vẻ không coi là chuyện lớn gì: [Ký chủ, được người khác bao nuôi cũng thật thích mà!]

Nhưng tôi thiếu tiền sao? Tôi chỉ cần người thôi. Nhưng mà không hiểu Cố Uyên nghĩ gì như đang câu dẫn tôi để tôi nhìn thấy được nhưng không sờ được. Nhìn thấy thời gian sinh tồn sắp hết tôi vội như kiến bò trên chảo nóng.

[Ký chủ, không bằng nhảy cửa sổ tìm Cố Uyên đi. Anh ta đang tham dự một bữa tiệc cách đây không xa. Bây giờ qua vẫn kịp đó!]

Vì thế tôi thật sự đã chạy trốn khiến hệ thống an ninh trong biệt thự rú liên hồi.

Một giây sau, di động của tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Uyên. Sau đó, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh: "Cục cưng à, đấy chính là thành ý của em sao? Tốt nhất em hãy nên cầu nguyện đừng để tôi bắt được em đấy!"

Tôi phiền não cúp điện thoại. Nhìn chằm chằm đồng hồ đếm ngược trên đầu, bước chân cũng nhanh hơn.

Trong phòng tiệc có rất nhiều người ồn ào. Tôi đứng trong đám đông hết nhìn trái rồi nhìn phải. Vừa xoay người đã bị người khác túm tóc ép sát vào tường.

Đau đớn từ sau đầu truyền đến dưới xương cụt, đau đến mức khiến tôi phải nhe răng.

"Thiển Thiển, mấy ngày nay cô đi đâu?"

Không biết từ lúc nào Tống Hạc xuất hiện sau lưng tôi, sắc mặt âm trầm.

Tôi cảm thấy như ngừng thở, cả người căng thẳng. Lần trước anh ta và Cố Uyên đồng thời xuất hiện ở một địa điểm thiếu chút nữa đã hại chết tôi rồi.

Tôi nhỏ giọng nói: "Tống Hạc, anh buông tôi ra trước đã!"

"Buông sao? Rồi để cho cô đi tìm niềm vui với thằng gian phu kia hả?" Anh ta dùng sức mà túm tóc tôi: "Ngoan ngoãn nói cho tôi biết, thằng đàn ông kia là ai? Để tôi giáo dục cho thằng đó biết rằng không phải thứ rác rưởi gì cũng có thể nhặt!"

Tôi thiếu chút nữa là quên mất Tống Hạc là một tên điên khiến người khác chán ghét. Lúc Kiều Y Y không để ý đến anh ta, Tống Hạc coi tôi làm thế thân, ép buộc bắt tôi giảm cân liều mạng. Mặc kệ tôi cao bao nhiêu, đều phải giảm số cân tương đương với Kiều Y Y, mỏng manh, yếu đuối.

Kiều Y Y nói với anh ta vài ba câu, anh ta lại cảm thấy chướng mắt với người thế thân là tôi đây. Vì thế, anh ta lại bắt tôi liều mạng tăng cân, không thể mảnh mai giống như Kiều Y Y.

Sau khi tăng tăng giảm giảm giày vò suốt nửa năm, tôi bị bệnh dạ dày. Sức khỏe vẫn luôn không tốt.

[Hệ thống, tôi có thể chửi anh ta một trận không?]

Hệ thống tiếc nuối nói: [Cô được thiết lập là Trà Xanh Nhỏ, không thể Out Of Character (có những hành động không phù hợp với tính cách) được!]

Tôi bị kéo tóc đến mức không thở nổi thì Kiều Y Y không biết từ đâu xuất hiện. Cô ta kinh ngạc, che miệng, hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng: "Anh… Sao anh lại để bàn tay bẩn thỉu của chị ta chạm vào mình như thế chứ?"

Tống Hạc chợt quay đầu, thấy Kiều Y Y, trong mắt anh ta thoáng vẻ hoảng sợ: "Y Y, không phải như em nghĩ đâu —!"

"Anh là đồ lừa gạt!" Trong giọng nói của Kiều Y Y mang theo sự nức nở: "Đừng chạm vào em, anh bị chị ta chạm vào rồi, thật bẩn thỉu! Thật bẩn!"

Tôi nhân cơ hội này tránh thoát khỏi Tống Hạc, xoay người muốn chạy ra ngoài hành lang.

Kiều Y Y đột nhiên duỗi chân khiến tôi vấp ngã. Vì mất thăng bằng tôi hất đổ chai bia, nặng nề ngã xuống đất. Bàn tay bị mảnh vỡ đâm trúng. Kiều Y Y khóc không ngừng.

Tống Hạc ôm cô ta, đạp tôi một phát: "Này, chọc giận vợ tôi, mau nói xin lỗi với cô ấy đi!"

Tôi cắn răng, nhìn chằm chằm đồng hồ đếm ngược chỉ còn hiển thị mười phút, dục vọng cầu sinh khiến tôi liều mạng bò về phía trước.

Trong mắt Kiều Y Y thoáng qua vẻ ác độc, đôi giày gót nhọc định đạp về phía tôi.

Dưới tình huống nguy hiểm, tôi cầm một miếng thủy tinh vỡ, đâm mạnh vào cổ chân của cô ta. Tiếng thét chói tai vang khắp sảnh tiệc.

Đột nhiên trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở lạnh như băng: [Công kích, NPC, khấu trừ 5 phút thời gian sinh tồn!]

Đó là ‘Thẩm phán trưởng’ phụ trách tất cả các hệ thống và kết quả phán quyết của ông ta có thẩm quyền tuyệt đối. Đồng hồ đếm thời gian sinh tồn trên đầu bị giảm dần.

Hệ thống kêu lên: [Ký chủ, phải mau chóng tìm được Cố Uyên!]

Tôi cắn răng, bò dậy, đẩy cửa chạy ra ngoài. Vừa liếc mắt thấy Cố Uyên đang bị mọi người vây quanh, tôi chậm rãi chạy tới.

[Ký chủ, dẫn Cố Uyên tới chỗ nào mà Tống Hạc không thấy được mà đè anh ta!]

Tôi cũng có suy nghĩ như vậy. Chỉ thấy Cố Uyên nghiêng đầu đang nói chuyện với người khác rồi sau đó bước về phía tôi.

Sắc mặt tôi ảm đạm, tim đập rộn ràng, nhìn khắp hành lang để tìm địa điểm gây án phù hợp.

Giọng nói mệt mỏi của Cố Uyên vang lên từng sau lưng tôi: "Thiển Thiển, đừng nói với tôi rằng em trốn ra ngoài là để khiến mình thương tích khắp mình như thế này đấy nhé!"

Đôi chân anh dài nên chỉ mất vài bước đã đến gần tôi nên anh cũng thong thả đi đằng sau, giống như dã thú đang đùa giỡn con mồi vậy.

Tiếng đồng hồ đếm ngược văng vẳng bên tai khiến thần kinh của tôi càng yếu ớt.

Mắt thấy tôi chạy càng lúc càng nhanh, giọng nói của Cố Uyên cũng lạnh dần: "Có bản lĩnh thì chạy nhanh hơn chút đi. Nếu để tôi bắt được em thì em biết hậu quả rồi đấy!"

Cho đến khi rẽ vào một khúc quanh, tôi nhìn thấy một căn phòng rộng rãi, đồng hồ đếm ngược trên đầu cũng đã vào những phút cuối cùng.

Tôi chợt quay đầu, nhân lúc Cố Uyên còn chưa kịp phản ứng, kéo anh vào trong phòng, mãnh liệt ấn anh ngồi xuống ghế salon, điên cuồng hôn.

Đồng hồ đếm ngược sắp đếm về 0 cũng chậm rãi tăng lên.

Cả người Cố Uyên cũng cứng lại, sát khí dưới đáy mắt cũng dần biến thành nghi hoặc. Đôi môi anh bị tôi chiếm đoạt, nói không nên lời. Bàn tay anh lướt nhẹ sau lưng tôi, nắm lấy cổ áo, hơi nhấc lên để tôi cách xa anh một chút.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, âm trầm nói: "Vương Thiển Thiển, dừng một chút —!"

"Đừng nói chuyên, để em hôn anh đi!" Tôi giống như một con quỷ chết đói, lại vội vàng nhào tới không chút kiêng kị mà gặp cắn, giày xéo anh.

Hơi thở mát lạnh mang theo mùi rượu thơm phức khiến cho người ta chìm đắm trong đó không thể thoát ra được. Nhưng vẫn không đủ, vẫn chưa đủ thời gian để tồn tại.

Tôi thở hổn hển, đầu óc như lú lẫn, lôi kéo cà vạt của Cố Uyên: "Anh, chúng ta làm đi! Ngay bây giờ!"

Sự thật chứng mình, khi đối diện với cái chết, con người sẽ hoàn toàn mất lý trí. Ngay cả bản thân tôi cũng không phát hiện, nơi này thật ra còn có người khác. Hơn nữa còn không ít người.

"Cô, cô thả chủ tịch của chúng tôi ra!" Sau lưng vang lên một giọng nói run rẩy.

Tôi vừa quay đầu, mười mấy đôi mắt nhìn bàn tay đang tháo thắt lưng của Cố Uyên.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh. Ai có thể nói cho tôi biết mấy lão già này từ đâu ra được không?

Cố Uyên đột nhiên không phúc hậu mà cười lên: "Chúc mừng em ở trước mặt hội đồng quản trị của tôi mà nói muốn làm tôi!"