Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Quyển 2 - Chương 49



Để lại hắn ở đó thẫn thờ, tình yêu sao!?.

Đối với hắn những từ ấy là sự hoa mĩ, xa xỉ đã chìm sâu vào quên lãng. Trái tim đã lâu ngày khép kín cũng chỉ vì một cuộc tình không phai, vừa mất đi một mối tình. Hắn liền nhận lại được là hung tin từ ba mẹ đã mất, sự tuyệt vọng ấy đã tạo nên một con người như hắn.

Từ khi 18, hắn đã vào quân ngũ lao đầu luyện tập để quên đi mất sự đau khổ trong lòng, khi ấy, hắn đã thề rằng bản thân sẽ không bao giờ đụng vô nữ sắc.

Thề rằng, bản thân sẽ không được rung động thêm lần nào khác.

Sẽ nuôi lấy đứa con mà ba mẹ đem về, xem đó chính là người nối dõi tiếp theo sau hắn. Cũng đâu biết được, đứa con mình chăm bẵm lại có thể có đoạn tình duyên với mình như vậy.

Trước lời tỏ tình của cậu như vậy khiến hắn bối rối, không thể chấp nhận được sự thật. Có lẽ ẩn sâu trong trái tim mà hắn không biết, cũng đã chất chứa đứa con nhỏ của mình.

Hắn vừa bàng hoàng vừa vui mừng, sự vui mừng ấy hắn cũng không thể nào biết được. Nhưng hắn chỉ biết rằng, trong tâm của cậu có hắn như thế thôi.

Trong suốt mấy ngày đây trong tâm trí của hắn, chỉ có cậu, những hình ảnh của cậu luôn luôn xuất hiện trong tâm trí hắn. Hắn cũng nhận ra rằng, chính bản thân mình cũng đã lỡ thích cậu mất rồi.

Ánh mắt kiên định, hắn bây giờ đã khai sáng được tâm hồn, biết rằng bản thân yêu cậu như nào. Hắn quyết định sẽ thổ lộ với cậu, nhưng trước hết phải diệt sạch bọn giặc đang làm loạn trên đất.

Quay lưng đi xuống khỏi bờ thành, đi đến chỗ cuộc họp, tập trung các sĩ quan. Làm một cuộc tổng tiến công vào khu căn cứ địch, đánh luôn vào thành trì của loài người,dẹp sạch quân đội vào người. Thâu túm cả loài người.

" Đại Tướng, như vậy có được không ạ. "

Hắn nâng mắt nhìn vào một ông lão ngồi trầm ngâm nhìn vào dữ liệu mà hắn thuyết trình, gương mặt vì tuổi già mà nhăn nheo nhưng vẫn không thể che được ánh mắt sắc sảo.

" Một cuộc tấn công diện rộng!?. "

Ông hỏi.

" Đúng vậy thưa ngài!, chúng ta phải diệt tận gốc, nếu không bọn chúng lại có thể đánh lại chúng ta. "

Hắn nhanh chóng trả lời.

" Phần trăm thắng là bao nhiêu!?."

" Là 80 %, vì con chủ chốt của bọn chúng đã bị tôi tóm gọn lại. Đồng thời, gã ta cũng muốn trả thù cho bọn họ, Đại Tướng cuộc chiến lần này, hãy để loài thú chúng ta được một lần thống trị bọn người đó."

Hắn ra sức thuyết phục Đại Tướng, nhưng có vẻ Đại Tướng này không hứng thú với việc thống trị nhân loại này.

" Không, thống trị bọn chúng cũng chỉ làm cho người dân đau khổ. "

Ông từ chối, ông cũng đã ngoài 80. Biết và cảm nhận được nỗi khổ của mọi người dân mỗi khi chiến tranh, dù là bên thắng hay thua đều để lại tổn thất không nhỏ ở nơi hậu phương.

" Đại Tướng!!, ngài xem bọn chúng tàn phá thành phố ta thế nào mà thể diệt sạch bọn họ. "

Lưu Túc từ đâu đã không ưu gì bọn con người, không vừa ý câu nói của cấp trên lập tức phản kháng lại.

" Lưu Đại tá, cậu bình tĩnh đi. Còn nữa, Lê Trung Tướng đâu rồi, sao từ khi cuộc chiến mở ra tôi không thấy anh ta. "

Ông lão răn đe, lướt qua một lần phòng họp. Thấy một ghế trống liền hỏi.

" Chính ông ta đã Đâm Sau Lưng, thông đồng với Lữ Nam để đánh bại chúng ta!!."

Nói đến đây, hắn ghiến răng ghiến lợi nói đến tên một kẻ mà hắn căm hận nhất. Lữ Nam!!, kẻ đã phá tan hạnh phúc của hắn.

" Aiz, đúng là chẳng tin ai được. Lữ Nam sao, ông ta vẫn còn sống!!, đúng là không hay rồi. Ngô Thiếu Tướng, cậu biết chuyện này ngay từ đầu!??, tại sao không nói.?."

Ông lão nhếch mày, để lộ ánh mắt sâu hút thấu hiểu chuyện đời. Nhìn hắn bằng ánh mắt thâu sâu, cứ như nghi hắn là kẻ được gắn vô.

" Đại Tướng, làm sao tôi có thể là gián diệp được, huống hồ Lữ Nam là kẻ đã giết ba mẹ tôi, kẻ mà tôi căm hận nhất. Chỉ là tôi vẫn còn hoài nghi, không biết suy luận của mình đúng không, nên không dám nói. "

Ánh mắt kiên định nhìn ông, hắn cảm thấy bản thân thật yếu đuối, không làm được việc bị người ta nghi ngờ. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

" Đúng vậy, Đại Tướng. Làm sao Thiếu Tướng lại đâm sau lưng ta, nếu không có ngài ấy, có lẽ chúng ta đã thua thảnh hại rồi. "

Gia Tụy lên tiếng nói giúp cho hắn, đồng loại mọi người trong phòng họp đều lên nói giúp cho hắn.

" Đại Tướng, ngài không biết Thiếu Tướng cống hiến cho chúng ta thế nào sao. Sao ngài có thể nghi ngờ cậu ấy. "

" Ngài ấy thậm chí đã gạt bỏ việc cá nhân, cống hiên gần cả 20 năm vào đất nước ta. "

Trước sức ép của những người trong phòng họp, ông lên tiếng ngăn cản lại.

" Được rồi, ta biết cậu ấy cống hiến như nào, không cần phải tâng bốc vậy đâu. Cuộc chiến lần này, ta sẽ giao phó cho Ngô Thiếu Tướng, mọi việc sẽ do cậu quyết định đi. Ta cũng già cả rồi, tinh thần không được minh mẫn như cậu. "

Ông vừa nói vừa đứng dậy, tiến tới hắn vô vai. Rồi lại đi ra ngoài, người trong phòng liền đứng dậy dơ tay chào tạm biệt Đại Tướng. Hắn âm thầm cảm ơn ông, rồi bày ra các mưu kế cho những người bên trong.

Một cuộc tấn công, một lần và mãi mãi.