Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Quyển 3 - Chương 23: Hòn Đảo Phía Tây (Thế giới thực)



Lên máy bay mà lòng cậu rộn ràng, lóng ngóng nhìn xung quanh. Cậu đã đặt một vé hạng VIP nên khoang rất ít người, cậu cũng thoải mái hơn, nhìn bầu trời dưới tầng mây xanh thẳm lòng cũng bớt đi lo lắng.

Từ thành phố W đến nước F là 7 tiếng, ngắm đã mắt rồi cậu lăn ra ngủ. Mãi đến khi loa thông báo của máy bay mới khiến cậu tỉnh lại, mơ lơ lấy hành lý rồi ra ngoài.

Từ trước đã soạn lịch trình, cũng đã đặt khách sạn trước. Nhìn vào địa điểm khách sạn, cậu nhanh chân đi đến, rồi rành thời gian cho việc tìm Hòn Đông kia.

Nước F là một phồn hoa, có 2 thành phố lớn rất dễ nhận biết vị trí của Hòn Đông. Lang thang trên tuyến đường bộ, vừa dành thời gian cho việc tìm kiếm  đường vào Hòn Đông vừa có thể ngắm nhìn quang cảnh của một thành phố xa lạ. Xem như đó cũng là một chuyến du lịch dài hạn, bắc ngang qua hai thành phố là một cây cầu lớn. Kiến trúc cổ xưa, hai bên cầu là một lối đường dành cho khách nước ngoài tham quan.

Đứng trên lề cầu, nhìn phía xa xăm là một Hòn núi, đinh ninh chắc rằng đấy là Hòn Đông Asten. Bao trọn là một mặt nước mênh mông, không có lối đi vào Ngọn núi ấy, cậu có chút buồn rầu.

Nhưng điều đó chẳng làm cậu giảm đi chấp niệm trong lòng, cậu cũng là người có tiền cơ mà, thuê một chiếc trực thăng đến đó cũng chỉ là một cái búng tay. Nghĩ rồi, cậu bắt đầu tìm nơi thuê trực thăng, nơi này cậu cũng không thông thạo đường đi. Nhìn thấy một cụ lão ven đường đang bán hàng lưu niệm, liều một phen, cậu đi vô hỏi bà cụ.

" Chào bà, có thể cho con hỏi ở nơi này có chỗ nào thuê trực không. "

Ngồi xổm trước mặt bà cụ, cậu nở nụ cười tươi rói lấy lòng.

Bà cụ nhìn thiếu niên trước mặt, mặt có vẻ không thân thiện lắm, nhăn mày trợn mắt lên mắng.

" Cút, Cút Đi. Nơi đó không phải nơi tùy tiện ở mày đi vào, số kiếp mày đã hết, đừng nghĩ có thể trở lại nơi đấy. "

Bà cụ vừa nói vừa lấy đồ trong quầy hàng ném vào cậu, trước sức ép từ bà cụ, cậu phải nhanh chóng rời đi trong sự tiếc nuối. Vẫn để trong lòng một dấu hỏi lớn, tại sao lại phản ứng gay gắt khi cậu hỏi như vậy.

Vẫn không tài nào hiểu nổi, đã đi một quãng đường xa khỏi bà cụ. Ánh mắt bà cụ vẫn đang nhìn chằm chằm như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu, rùng mình lạnh sóng lưng. Cậu bỏ chạy khỏi nơi đó, tránh đi ánh mắt quỷ dị.

Bà ta hẳn là đã biết cậu muốn gì, cậu càng tin rằng nơi Hòn Đông ấy ắt chính là nơi ở của bộ lạc đã từ truyền miệng.

" Thiếu niên, cậu đang muốn vào Hòn Đông kia đúng không!?."

Âm thanh của một ông lão đã gần đất xa trời, quần áo thì lem luống, tóc tai rũ rượi đúng như một kẻ vô gia cư không có chốn cư định. Đang ngồi ở góc khuất trong hẻm tối, ngẩn đầu lên nhìn cậu, ánh mắt sắc sảo nhìn thấu tâm can.

Có chút bất ngờ, đăm đăm nhìn ông lão. Cũng có chút đề phòng, dò hỏi.

" Ông lão, ông biết nơi đó sao!?."

" Hahaha, cậu nhóc, nếu ta nói ta đến từ nơi đó thì sao!?"

Ông lão cười khuẩy, nhìn cậu hỏi ngược lại.

Như thấy được ánh sáng, cậu liền chạy đến chỗ ông lão. Như nắm phải vàng mà mừng rỡ bắt lấy tay, niềm nở tiếp đón.

" Ông lão, ông đến từ đó thật sao. Vui quá rồi, tôi đang rất cần đến nơi, ông biết làm sao để vào được nơi đó hay không, nếu được.  Tôi sẽ làm theo những gì ông muốn, kể cả tiền tài, danh vọng tôi đều có thể cho ông. "

Ông lão như không để tâm đến điều đó, đứng dậy kéo cậu đi vào trong hẻm tối. Rõ ràng như đang rất vội vã, cậu vì quá bất ngờ cũng không kịp phản kháng, đến khi thích ứng lại đã đến đường cụt.

Nhìn ông lão đầy khó hiểu, lên tiếng bắt chuyện.

" Này, ông lão. Tại sao lại kéo tôi đến đây, đây là hẻm cụt mà..Aaaa. "

Nhìn ngó xung quanh, bốn bể đều là vách tường cao vút, ông lão như không để tâm đến lời cậu trực tiếp đâm thẳng tường. Điều kì diệu chính là cậu bị ông lão kéo xuyên tường, bức tường làm từ gạch đá thế mà ông lão kéo cậu thản nhiên như bước vào hư không.

Trên đường lộ, con hẻm tối đấy như một quỷ  dị mà biến đi mất tiêu. Giờ chỉ là nhà sát vách nhà, hệt như chẳng có một con hẻm từng tồn tại.

" Thiếu niên, chỗ cậu tìm đã đến rồi. Tôi đã đợi cậu rất lâu đấy, thật khiên tôi già nua mà. "

Ông lão bỏ tay cậu ra, gởi bỏ lớp áo choàng ra. Xoa xoa nhúm râu trên cằm phàn nàn. Rồi đi về phía trước

Câu nói của lão khiến cậu ngỡ ngàng, mở mắt nhìn xung quanh, nơi đây thật lạ lẫm. Xung quanh đều là những bức tường làm bằng đất, hai bên tả hữu đều là những người dân đang buôn bán tất cả đều mặc một áo choàng đen kín mít.

Giống như cậu đang ở bên dưới lòng đất vậy, vội vã đi theo sau ông lão đề phòng nhìn xung quanh. Tất cả những người ở đâu đều hướng nhìn về cậu, những ánh mắt dòm ngó làm cậu sợ hãi.

" Mọi người, đừng nhìn nữa. Làm việc của mình đi, thiếu niên kia, cậu cũng nhanh chân lên coi. Mề lề chết tôi đấy. "

Ông lão như hiểu tiếng lòng của cậu, lên tiếng giải vây. Cậu ậm ừ, chân bước nhanh hơn. Theo chân ông lão, len lói qua từng ngõ ngách sau cùng đi lên một cầu thang, cậu giờ đang đứng trong một Hòn Đông Asten, xung quanh tràn ngập cây cối và nhà cửa. Khá với những gì cậu tưởng tượng nơi này rất rộng lớn.

Càng giống như đang ở trong một thành phố bao quanh là cây rừng, càng cảm thấy vi diệu.

" Ông lão, ông dẫn tôi đến đâu vậy. "

" Dẫn đến trưởng làng, cũng là người đang tìm cậu, vì cậu cũng đã biết quá nhiều. Cần Phải Trừ Khử. "

Ông lão quay lại, ánh mắt đầy khiêm nghị. Tay làm hành động cứa cổ, làm cậu sợ chết khiếp trực tiếp ngất tại chỗ.