Công Lược Tính Phúc

Chương 110: TG7 công lược vương gia hoa tâm 9



Thái Hậu lại là muội muội của Lý Thừa tướng và cũng là mẫu hậu ruột của đương kim Hoàng thượng, cho nên Hiên Viên Cảnh Hoằng đương nhiên sẽ chán ghét người Lý gia.

Hoàng đế sở dĩ muốn biểu muội của hắn gả cho Hiên Viên Cảnh Hoằng cũng chỉ vì muốn biểu muội của hắn sẽ thay thế hắn giám thị Hiên Viên Cảnh Hoằng, mà sau khi tứ hôn xong, sẽ không có ai hoài nghi dụng tâm của hắn, mà chỉ có thể nói rằng đương kim Thánh thượng là người khoan dung độ lượng.

Hiên Viên Cảnh Hoằng nhìn chằm chằm vào Lan Cơ đang nằm trong lòng hắn mà kiều suyễn, lại nghe thấy lời nói của nàng, nội tâm tràn ngập lửa giận thực mau biến thành dục hỏa.

Ngón tay ở bên trong hoa huy*t nhanh chóng thọc vào rút ra, nam căn ở dưới thân ngẩng cao đầu chọc vào mông của nàng, côn th*t nóng hừng hực nhanh chóng làm cho nàng cả người mềm nhũn tựa như một bãi xuân thủy.

Lan Cơ thực mau bị ngón tay của Hiên Viên Cảnh Hoằng làm cho cao trào, nàng cả người xơ lụi ghé vào ngực của hắn, dưới thân hoa huy*t phun ra một cỗ đại mật dịch trong suốt tưới ướt đẫm mảnh váy ở  dưới thân cùng y phục của Hiên Viên Cảnh Hoằng.

Hiên Viên Cảnh Hoằng đang định cởi bỏ vướng bận trên người, hảo hảo thao lộng Lan Cơ một phen thì cửa bỗng nhiên bị người gõ “Cốc cốc”.

Lan Cơ hoảng sợ, vội vàng đem mặt chôn vào trong ngực của Hiên Viên Cảnh Hoằng, cũng may phía trên còn hảo hảo, tuy rằng phía dưới thập phần dâm mĩ.

Cửa bị gõ không đến vài cái, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, Lan Cơ kinh hoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam nhân đang xông vào thế nhưng lại là Lý Tử Văn, cả người hắn không ngừng nghiêng ngả, bước chân lảo đảo, ánh mắt mê mang, khuôn mặt ửng hồng, hiển nhiên là say rượu, trong miệng lại không ngừng lặp đi lặp lại một tiếng “Lan Cơ”, nếu là ngày thường, hắn sẽ không dám tự tiện xông vào khuê phòng của nàng.

Nàng liếc mắt nhìn sắc mặt đã trầm lặng như mặt hồ của Hiên Viên Cảnh Hoằng, trong lòng liền kêu lên một tiếng không ổn, Lý Tử Văn này chỉ sợ hôm nay sẽ gặp vận đen, đang thời điểm hảo hảo làm cho người ta cao hứng lại bị người khác đánh gãy.

Hạ nhân đứng ở ngoài cửa liền vội vàng xông vào lôi Lý Tử Văn ra nhưng lại bị sắc mặt đen thui cùng một tiếng hô “Cút” của Hiên Viên Cảnh Hoằng dọa sợ, lập tức cúi đầu xuống nhìn đất, không dám lộn xộn.

“Cút ra ngoài, đóng cửa lại, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào” Hiên Viên Cảnh Hoằng lạnh lùng ra lệnh.

Lan Cơ khó hiểu nhìn hắn, không biết Hiên Viên Cảnh Hoằng định đánh cái chủ ý gì?

Hai tên hạ nhân lập tức nghe lời, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, sau đó đóng chặt cửa lại.

Hiên Viên Cảnh Hoằng đem Lan Cơ đặt lên giường, đứng dậy đi về phía Lý Tử Văn đang nằm sõng soài trên mặt đất giống như một bãi bùn nhão.

Trong lòng Lan Cơ cảm thấy có chút bất an khi nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của Hiên Viên Cảnh Hoằng, không biết từ nơi nào, Hiên Viên Cảnh Hoằng lấy ra một đoạn dây thường, động tác thô bạo đem Lý Tử Văn cột chặt vào ghế.

Ngay tại thời điểm Lan Cơ cho rằng Hiên Viên Cảnh Hoằng sẽ ngược đãi Lý Tử Văn thì hắn bỗng nhiên đem chén trà trên mặt bàn hắt vào khuôn mặt ửng đỏ của Lý Tử Văn.

Bị một chén nước lạnh tạt thẳng vào mặt, Lý Tử Văn liền rùng mình một cái, đầu tựa hồ như đã thanh tỉnh một chút, hắn mới phát hiện ra mình đang bị trói ở trên ghế, ánh mắt thập phần phẫn nộ nhìn vào kẻ đầu sỏ gây ra tội này, chỉ mà ánh mắt vừa ngước lên liền nhìn thấy Lan Cơ ngồi ở trên giường cách chỗ hắn không xa, hắn lại trở nên mê luyến, ánh mắt si mê.

“Lan Cơ cô nương…..” Lý Tử Văn vẻ mặt si mê, cũng không chú ý tới ánh mắt dần lạnh thấu xương của Hiên Viên Cảnh Hoằng.

“Lý công tử lúc này vẫn nên ngậm miệng, kẻo không đến lúc nữa hô to lại mang người khác kéo tới đây?” Hiên Viên Cảnh Hoằng lời nói đầy ý vị thâm trường, hắn không do dự liền lấy một chiếc khăn tay nhét vào miệng của Lý Tử Văn, hắn nhìn ánh mắt phẫn nộ, ghen ghét của Lý Tử Văn mà thập phần hả dạ.

Nhìn thấy cả người Lý Tử Văn đầy chật vật, Lan Cơ chần chờ mở miệng khuyên nhủ: “Vương gia……Đối đãi như vậy với Lý công tử……Chỉ sợ……”

Chưa để nàng nói hết, Hiên Viên Cảnh Hoằng lập tức xoay người cảnh cáo nàng, ánh mắt tràn ngập tia nguy hiểm làm cho nàng lập tức im miệng.

Hiên Viên Cảnh Hoằng bước lại gần Lan Cơ, sau đó ôm nàng lên, đem nàng đặt lên trên chiếc bàn trống không.

Nàng có một cỗ dự cảm xấu, vì thế liền giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, nàng thực sự không có hứng thú trình diễn xuân cung đồ trước mặt người khác.

Lan Cơ càng giãy giụa càng thêm kích thích thú tính của Hiên Viên Cảnh Hoằng, bàn tay hắn giơ lên, chỉ nghe thấy “Roạt” một tiếng, toàn bộ y phục trên người nàng thực mau biến thành từng mảnh nhỏ rơi đầy trên mặt đất, da thịt trắng nõn lập tức bị bại lộ trước mắt hai nam nhân.

“Vương gia…..Không cần……” Nghĩ đến trong phòng còn có người khác, ánh mắt nóng rực lại còn dừng trên da thịt lõa lồ của nàng, hơn nữa ánh mắt đó hoàn toàn là dục vọng thèm khát, Lan Cơ chỉ cảm thấy xấu hổ muốn khóc thét.

Bàn tay to của Hiên Viên Cảnh Hoằng mạnh mẽ tách hai chân trắng nõn thon dài đang gắt gao kẹp chặt ra, nơi riêng tư cấm địa lập tức bị bại lộ ra ngoài không khí, hơn thế nữa, hắn còn ác ý, đem nơi cấm địa hướng về phía tầm mắt của Lý Tử Văn.

Trong phòng ánh nến sáng rực, Lý Tử Văn có thể nhìn thấy rõ ràng nơi cấm địa của Lan Cơ, khu rừng xanh đen lấp lánh ánh nước, hoa hạch huyết sung sưng to nở rộ, hoa môi phấn nộn lầy lội, cửa huyệt không ngừng co rút phun ra từng cỗ mật dịch trong suốt.

Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ đó, hô hấp thô nặng, nơi nào đó ở giữa hai chân cố gắng gắng gượng, hắn hận không thể lập tức xông tới, đem côn th*t cắm vào thiên đường mà hắn luôn mơ ước, thế nhưng hiện tại hắn lại đang bị trói, miệng thì bị bưng kín, trừ bỏ dùng ánh mắt để coi gian thì hắn không thể làm gì khác.

Lan Cơ chỉ cảm thấy nơi riêng tư của mình bị ánh mắt của nam nhân xa lạ gian dâm (hiếp dâm bằng ánh mắt a), nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, thế nhưng phía dưới lại không nghe lời, mật dịch trong suốt lại không ngừng chảy ra, nàng bất lực khóc thút thít cầu xin, vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi sự khống chế của Hiên Viên Cảnh Hoằng.

“Vương gia…..Không cần…..Không cần như vậy…..” Nhưng nàng là một nữ tử nhu nhược, làm sao có thể thoát khỏi sự không chế của Hiên Viên Cảnh Hoằng.

“Không cần? Không cần mà tiểu huyệt lại chảy ra nhiều d*m thủy như vậy? Bị nam nhân khác nhìn thấy Bổn vương cắm vào tiểu huyệt của nàng có phải thực sướng không?” Hắn vươn ngón tay ra, tà ác cắm vào bên trong hoa huy*t, tùy ý khuấy loạn, làm cho trong phòng tràn ngập tiếng nước nhóp nhép. Lan Cơ cảm thấy xấu hổ, hận không thể có một cái hố cho nàng chui xuống, nơi riêng tư của nàng hoàn toàn bị bại lộ ra trước mắt của nam nhân xa lạ khác, nàng thực hoảng sợ, bất lực khóc thút thít, đè nén tiếng rên rỉ trong miệng.

Hiên Viên Cảnh Hoằng lại không có một tia dao động, ngón tay vẫn thong thả càn quấy bên trong hoa huy*t, ánh mắt nguy hiểm hơi nheo nheo lại: “Chỉ sợ, Lý công tử không biết, liền ở trước mặt ngươi, Lan Cơ bị mở rộng hai chân, tiểu huyệt bị ngón tay của Bổn vương làm cho cao trào”.

Nói xong, ngón tay khác của hắn đột nhiên ấn vào hoa hạch huyết sung đỏ bừng, làm cho Lan Cơ nhịn không được, “A” lên một tiếng, cả người lập tức run rẩy đạt tới cao trào.

“Ở trước mặt người khác mà nàng cũng có thể cao trào?” Hiên Viên Cảnh Hoằng không vui nheo mắt lại.

“Ô ô….Không phải…..Vương gia…..Cầu ngài…..Đừng như vậy….” Hai chân của nàng đều bị Hiên Viên Cảnh Hoằng giam cầm, nàng căn bản không có cách nào để khép chặt hai chân lại, nàng lại nhìn về phía Lý Tử Văn, ánh mắt của đối phương đỏ ngầu nhìn vào nơi riêng tư của nàng, giống như dã thú động dục, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, chỉ là hắn đang bị trói chặt, toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có trước ngực không ngừng phập phồng, liên tục thở hổn hển.