Công Ngọc

Chương 105: Đúng Bệnh



"Nhìn Lâm Kinh Phác bây giờ đi, phải hiểu được kết cục khi thông đồng với địch!"

...

Đảo mắt đã là lập thu.

Đến ngày mùng bảy tháng một âm lịch, dịch bệnh trong thành Nghiệp Kinh đã được khống chế hoàn toàn, gần đây ngụy Dịch lại có dự định mở ra thi Đình. Trái lại, lòng người Tam Quận bàng hoàng, lời đồn tứ tán, nội cung và trong quân mỗi ngày đều có người mới phát bệnh, mà Lâm Củng cũng đã bị bệnh nửa tháng nay vẫn chẳng cảm thấy tốt hơn, cũng không thấy bệnh tình càng ngày càng nặng, chỉ là ngày càng kéo dài mà thôi.

Mỗi ngày sau khi hội chẩn xong, ngự y chắc chắn sẽ đi tới điện nhỏ của thái hậu bẩm báo.

Khương Hi ngồi trên ghế tài trong mành cẩm châu bạch ngọc, Ngô Phinh Đình đến đây thỉnh an cũng ngồi bên trong. Nhóm cung nhân đều che mành sa dày nặng, rũ mắt nín hơi.

Các ngự y dính bệnh khí, không được đi vào điện, phải quỳ ở bên ngoài điện trả lời.

"Hồi bẩm thái hậu, hôm nay triệu chứng tụ khí trong phổi Hoàng Thượng đã giảm bớt, có điều đêm đến lại bắt đầu sốt cao, hạ hai lần thuốc cũng không biến mất. Chúng thần vô năng, hiện nay Hoàng Thượng không thể uống thuốc, lại khó mà ăn uống được, nếu kéo dài thêm mấy ngày nữa, e là nhóm chúng thần có bốc thuốc đúng bệnh, thân thể Hoàng Thượng cũng sẽ hư không, không chịu đựng được."

Người đang nói là Lương Phục An, đã gần đến tuổi thất tuần, là nguyên lão ngự y của Đại Ân, đức cao vọng trọng. Tám năm trước khi thành Nghiệp Kinh bị công phá, ông và Ngũ Tu Hiền cùng nhau đi từ Nghiệp Kinh tới Tam Quận, nhiều năm qua đều quản lý thân thể cho Lâm Kinh Phác, bây giờ sau khi tân Đế đăng cơ, ông liền phụ trách kê thuốc cho Lâm Củng.

Khương Hi chẳng chút hoang mang, ngước mắt nói: "Nếu Lương ngự y có chủ ý, cứ nói đừng ngại."

Thần sắc nghiêm nghị của Lương Phục An thoáng tái nhợt, hơi suy nghĩ thêm, cuối cùng vẫn trầm vai nói: "Thái hậu, dịch bệnh lần này thịnh hành ở Nghiệp Kinh trước, Nghiệp Kinh có những hơn ngàn người bệnh, vậy mà cũng có thể chữa trị, hẳn là họ đã có cách tốt. Một đời này thần vô danh tầm thường, hoàn toàn là mượn tuổi tác dài đằng đẵng mới được Hoàng Thường và thái hậu tín nhiệm, cho dù ứng chức ngự y trưởng cũng hiểu rằng sở học suốt đời của bản thân chẳng sánh được với lương y Nghiệp Kinh, thực sự hổ thẹn. Vì vậy thần cả gan, muốn mời Thái hậu viết thư tới Khải triều..."

Khương Hi nghe nói, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh băng, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Đại sự triều đình, há có thể coi là trò đùa! Hoàng Thượng vẫn còn nằm trên giường bệnh, ai gia chư trị tội ngươi, sao lại có thể có lá gan rối loạn triều cương, dùng hai từ dịch bệnh hoang đường này?!"

Thanh âm của nàng bằng phẳng, có điều cung điện này lấy địa vị cao làm nền, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta không rét mà run. Hai hàng cung nhân bên cạnh lần lượt quỳ xuống, thỉnh cầu nàng bớt giận.

Vậy mà chỉ có Lương Phục An càng thêm không sợ, dập đầu la hét: "Thần y thuật không tinh, chết chưa hết tội! Có điều giang sơn xã tắc cũng nên lấy long thể Hoàng Thượng làm trọng! Bây giờ hoàng tự Đại Ân héo tàn, mong thái hậu cân nhắc!"

Mười mấy ngự y phía sau ông ta cũng quỳ ép sát mặt đất, cùng kêu la ầm ĩ: "Thái hậu cân nhắc...!"

Lương Phục An y thuật thường thường, dưới sự điều trị của ông ta, thân thể Lâm Kinh Phác cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, nhưng từ trước đến giờ, ông ta phục chúng bằng đức hạnh và nhân phẩm, tọa trấn hết thảy ngự y từ trên xuống dưới, tất nhiên là đã bện thành một sợi dây thừng.

"Thái hậu cân nhắc!"

"Thái hậu cân nhắc!"

Không bao lâu sau, trán Lương Phục An đã sứt mẻ ra máu tươi.

Không Hi không cho người đi dìu ông ta, lạnh lùng nhìn một chốc.

Mãi cho tới khi Lương Phục An mơ màng bất động, chống đầu xuống đất tựa như muốn ngất đi, Khương Hi mới thở dài nói: "Lương ngự y tội gì phải bức ai gia? Khanh có điều chẳng biết, năm trước Củng sinh cơn bệnh nặng, khi ấy ai gia đưa hắn lưu vong khắp nơi, không được trị bệnh đúng lúc, không ngờ từ lần ấy đã lưu lại mầm bệnh, mỗi lần bị bệnh cũng chẳng khá hơn được. Lần này bệnh nặng, thực ra cũng chưa chắc toàn bộ là do lỗi của các ngươi, ai gia cũng chưa từng trách cứ ngự y. Nếu Củng có thể khá lên thật, đừng nói là viết thư, ai gia có bôn ba ngàn dặm, tự mình quỳ cầu xin trước mặt Khải Đế kia cũng đâu có là gì? Chỉ sợ Hoàng Đế Khải triều vốn chẳng có lòng hảo tâm gì, có cầu được phương thuốc, thân thể Củng cũng chưa chắc đã có thể chuyển biến tốt được."

"Dịch bệnh Tam Quận không chế trụ được nữa, sớm muộn cũng sẽ gây nguy hiểm cho bách tính Lâm Châu và Duẫn Châu... Khải triều chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến, nếu như, nếu như lúc này chúng ta chịu giao hảo với bọn họ trước, nói không chừng còn có thể đi trước một bước, kiểm soát tình thế! Bây giờ Hoàng Thượng đã là ngàn cân treo sợi tóc, thái hậu, chúng ta nhất định phải nhẫn nhịn trước!"

Khương Hi vẫn nhíu mày không kiên nhẫn.

Ngô Phinh Đình thấy thế bèn nắm chặt khăn, phụ họa đôi câu: "Mẫu hậu, những lời Lương ngự y nói cũng không phải không có lý, mặt mũi có nặng cũng không quan trọng bằng tính mạng Hoàng Thượng mà!"

Khương Hi liếc mắt nhìn nàng một cái: "Hoàng Thượng bệnh nặng, ai gia chưởng quản ngọc tỷ truyền quốc, bận bịu công việc tiền triều, không rảnh tự mình chăm nom bên giường bệnh. Nếu đáy lòng Hoàng hậu lo lắng cho an nguy của Hoàng Thượng, niệm tình phu thê, vậy thì nên thay ai gia đến vấn an Hoàng Thượng nhiều một chút, sao ngươi còn không chịu khó bằng Liễu thái phó?"

Ngô Phinh Đình nhất thời đỏ mặt tới mang tai, nhỏ giọng thì thầm: "Bệnh này của Hoàng Thượng vốn không nên gần người, nô tỳ mới..."

Khương Hi dạy bảo Ngô Phinh Đình xong, đáy lòng lại buồn bực nổi giận, xua tay nói: "Ai gia biết rõ thân thể Củng, việc này còn cần bàn lại kỹ càng. Chư vị ái khanh cực khổ cả ngày rồi, đừng quỳ nữa, lui xuống trước đi."

"Thái hậu!" Lồng ngực Lương Phục An kiên cường chống đỡ một hơi, quỳ tiến lên hai bước, cao giọng khuyên can: "Bệnh tình Hoàng Thượng không thể xem nhẹ! Lại nói, Hoàng Thượng là cốt nhục rơi từ trong bụng trong thân thái hậu xuống, Đại Ân vong mà không tuyệt, còn có thể kéo dài hơi tàn đến tận ngày nay, chính là vì dựa vào hoàng tự!"

"Sau lưng hoàng tự đều là mạng người!" Khương Hi lớn tiếng rống lên, mỹ mạo trên mặt trở nên vô cùng cay nghiệt: "Cũng chẳng phải ai gia không muốn cứu Hoàng Thượng, ai gia là người mong mỏi Hoàng Thượng bình an vô sự hơn bất cứ ai, nhưng nếu biện pháp duy nhất là cúi đầu với Khải triều, làm nhục đại nghiệp phục quốc, như vậy mệnh hoàng tự cũng chỉ là mệnh tiện không đáng giá một đồng!"

Ai cũng không ngờ Lương Phục An lại không nuốt trôi cơn giận này được, lửa giận bùng lên khiến ông ta đứng lên thẳng tắp, lảo đảo đi mấy bước về phía Khương Hi, vung tay cố sức chửi: "Phục quốc phục quốc, sát hại hoàng thúc, vây giết trung thần, bây giờ còn trơ mắt nhìn Đế mệnh, ngươi phục được quốc gia nào?!"

"Làm càn!"

Sấm sét nổ vang, mưa như trút nước cũng chẳng cọ rửa nổi màn đêm đen đặc ấy.

Ngô Phinh Đình nhát gian, tự dưng bị khí thế trước mắt dọa cho một trận, hoảng loạn đứng lên, nhìn kim châu lay động đến mức ác liệt trên đầu Khương Hi liền vội vàng quỳ xuống: "Mẫu hậu, mẫu hậu bớt giận..."

Tiếng mưa rơi đột nhiên lớn hơn. Cùng lúc ấy, Lâm Củng trên giường bệnh cho hai cung nhân lui xuống, đơn độc triệu kiến Liễu Hữu.

Liễu Hữu cởi áo khoác ra, trông thấy thần sắc bệnh tật của Lâm Củng còn quên cả hành lễ, mi tâm nhíu chặt lại trước: "Vì sao Hoàng Thượng không ăn thuốc thần đưa?"

Lâm Củng mất công tốn sức chớp mắt, dùng thanh âm mềm nhũn ngoan ngoãn che giấu bệnh khí: "Có ăn."

Liễu Hữu biết hắn đang nói láo, nhìn chằm chằm đôi con ngươi vẫn còn hiện phần non nớt kia, cười hỏi: "Thần đưa thuốc đúng bệnh, nếu đã ăn, sao còn có thể nằm liệt giường không dậy nổi?"

Lâm Củng không đáp lời y, hỏi ngược lại: "Các ngự y cũng không có biện pháp trị bệnh này, còn muốn cầu mẫu hậu viết thư cho Khải triều đòi phương thuốc, sao Liễu thái phó lại có thuốc đúng bệnh?"

Liễu Hữu hơi kinh ngạc, nhất thời hiểu được điều gì, gần như là bảy phần dỗ, ba phần dọa: "Dịch bệnh Nghiệp Kinh vốn là một bút của thần, nhưng đáng tiếc thất bại, vốn dĩ không hề có dịch bệnh gì, chỉ là độc dược bị đánh tráo mà thôi. Cho nên, độc này là do Hoàng Thượng tự mình ăn vào, đúng hay không?"

Lâm Củng thẹn thùng mím môi, giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn đệm.

Liễu Hữu kéo tay áo, còn nói: "Khí hậu Tam Quận ướt át, từ xưa đều gieo lúa theo mùa. Trước đây mấy hôm, thần còn đang sầu vì nước lũ đã ngập hỏng lúa tồn trong kho năm ngoái, nhóm nông hộ không có lương thực cùng loại, không ngờ hôm qua có người báo tin Trừ Châu bán tháo những hai mươi xe, còn nói là phú thương mấy nhà cùng thu mua với giá rẻ. Có điều phú thương Trừ Châu từ đâu mà tới, ai dám lớn mật đến như vậy?"

"Còn có, mấy ngày trước thần cũng không nghĩ thông, ai có thể lừa dối truyền được bệnh khí cho Hoàng Thượng. Thần đã lén lút điều tra tất cả những người khả nghi trong nội cung một lần, lại chẳng bắt được dù chỉ là nửa khuôn mặt, cũng từng vô ý nghĩ rằng Hoàng Thượng nhiễm bệnh, người có lợi nhất chính là Ngụy Dịch, kết quả quay đầu lại thấy hai mươi xe hạt giống được vận chuyển tới, quá đúng dịp."

Vừa nói, y vừa chầm chậm kéo chăn của Lâm Củng xuống, cau mày dịu dàng dò hỏi: "Hoàng Thượng có thể nói cho thần không, là ai dạy người làm như vậy?"

Lâm Củng nhìn y, không che đậy nữa, nói quanh co: "Chủ ý là của Ngụy Dịch, người ra quyết định là chính trẫm..."

"Cũng may đây là chủ ý của Ngụy Dịch, nếu là Lâm Kinh Phác, y cũng sẽ không ra chiêu nham hiểm đến thế."

Đáy lòng Liễu Hữu dâng lên một luồng khí: "Ngụy Dịch lòng dạ ác độc, ra tay cay nghiệt, Hoàng Thượng chẳng sợ hắn sẽ tráo đổi thuốc trong bao sao? Lại nói những hạt giống kia có thể giải quyết việc gấp lửa xém lông mày, nhưng so với nguy cơ của Tam Quận, dĩ nhiên là cái được không đủ bù đắp cái mất. Lần sau phàm là có chuyện như vậy, Hoàng Thượng cũng nên thương nghị cùng thần trước mới phải, sao có thể dễ dàng tin tưởng kẻ địch?!"

Ngày thường Lâm Củng chẳng chịu được nửa câu trách cứ của Liễu Hữu, nhất định phải làm bài tập đến độ tốt nhất, lúc này viền mắt đã đỏ bừng lên, nước mắt không ngừng đảo quanh: "Trẫm sợ nói cho Liễu thái phó, ngươi sẽ không đáp ứng..."

"Tất nhiên là không thể đáp ứng! Hoàng Thượng nhìn Lâm Kinh Phác bây giờ đi, phải hiểu được kết cục khi thông đồng với địch!" Thanh âm trách cứ của Liễu Hữu không kìm được mà lớn lên.

Cuối cùng Lâm Củng vẫn không nhịn được, chỉ trong phút chốc, nước mắt đã lăn xuống đầy mặt.

Liễu Hữu thấy thế ngẩn ra, hối hận vì nhất thời quên mất tôn ti đúng mực giữa quân thần, lại quát Hoàng Đế đến khóc. Thường ngày bên ngoài y đã quen với lươn lẹo luồn cúi, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thế mà bây giờ lại không biết phải làm sao mới an ủi được Lâm Củng, dỗ dành một hài tử.

Lâm Củng oan ức khó nhịn, lại nhân cơ hội này mà nhào vào trong ngực Liễu Hữu, khóc òa lên: "Trẫm làm sai, trẫm sai rồi, thái phó chớ có nổi giận... Khi đó trẫm đáp ứng Ngụy Dịch, là bởi vì, bởi vì hắn còn thay ta ra chủ ý khác..."

Thân thể Liễu Hữu cứng đờ, nửa ngày sau mới hỏi: "Ngụy Dịch còn nói gì với Hoàng Thượng?"

Mưa to đột nhiên dừng lại, lúc này ngoài điện truyền tới tiếng hô hoán thất thanh vô cùng hoảng sợ của cung nữ và thái giám.

Liễu Hữu nghe tiếng động lạ, theo bản năng bảo vệ thân thể Lâm Củng trong lòng, động viên hắn hai câu trước rồi mới bước nhanh ra ngoài: "Có chuyện gì rồi, sao dám quấy nhiễu Hoàng Thượng nghỉ ngơi?"

Trong màn đêm, nhóm cung nhân đã loạn tung lên.

Một tên thị vệ đi ngang qua vội vàng cúi đầu: "Hồi bẩm Liễu đại nhân, là Lương ngự y, ông ta đã đâm đầu vào con nước bên cạnh cung thái hậu tự sát rồi!"