Cộng Sinh

Chương 10-2: Cậu sẽ rời đi sao? (Trung)



Dịch: Tồ Đảm Đang

Sáng chín giờ ngày hôm sau Sài Đông Đông chuẩn bị đi đón mẹ cậu về nhà, trước khi cậu đi Lục Cửu vẫn đang nằm trên giường ngủ, cậu nghĩ khi đón mẹ về tới thì Lục Cửu có lẽ cũng đã thức rồi, cậu cũng có thể đưa Lục Cửu đi làm.

Cậu đón mẹ mình trước cổng trường, mẹ cậu nhíu mắt nhìn cậu dưới ánh nắng trực tiếp nói gầy rồi gầy rồi, lại hỏi thêm chợ rau hay siêu thị gần đây ở đâu, dì ấy muốn bồi bổ cho Sài Đông Đông thật tốt.

Sài Đông Đông dẫn theo mẹ cậu đi dạo siêu thị một vòng, mua rất nhiều đồ lỉnh kỉnh về, lúc đang lựa đồ ăn vặt mẹ cậu liếc mắt hỏi cậu: "Tiểu Cửu thích ăn cái gì, có cần mang gì đó về cho nó không?"

Sài Đông Đông bỏ gói đồ ăn vặt vào trong xe đẩy, nhìn mẹ cậu, đắc ý muốn dựng cả đuôi lên: "Lúc đầu chẳng phải ngài không muốn để con ở cùng với cậu ấy sao, sao bây giờ lại hỏi người ta muốn ăn gì rồi?"

Cậu giống như con thú nhỏ đang vẫy đuôi làm nũng trước mặt mẹ mình, mẹ cậu nghe thấy vậy đưa tay gõ lên đầu cậu một cái, vừa đi về phía quầy thu ngân vừa than vãn: "Ai bảo tôi sinh ra một đứa con trai lương thiện như thế này, tôi còn cách nào khác nữa đâu?"

Họ tính tiền xong bước ra khỏi siêu thị, bên ngoài ánh nắng chói mắt, khí nóng từng lớp bao phủ lên thân thể.

Có một số việc vẫn chưa bị phát hiện, thì luôn sẽ có người có lý do để cho rằng cả đời này nó cũng sẽ không bị phát hiện.

Lúc Sài Đông Đông dẫn mẹ mình về tới nhà thuê, cậu lau mồ hôi trên trán nghĩ chắc Lục Cửu không còn đang nằm trên giường ngủ đâu chứ, mẹ cậu đứng nhìn phòng khách, hỏi cậu: "Tiểu Cửu chắc là đi làm rồi nhỉ?"

Dì ấy nói với Sài Đông Đông: "Con hỏi nó trưa có về ăn cơm không xem sao?"

Sài Đông Đông đẩy cánh cửa phòng khép hờ ra, chiếc chăn hơi đã được xếp lại để ngay ngắn trên giường, Lục Cửu đúng là đã thức dậy đồng thời cũng đã đi làm rồi.

Sài Đông Đông đứng trước cửa phòng im lặng một lúc, mẹ cậu đã vào bếp làm việc rồi, bên miệng vẫn đang hô lên: "Đông Đông, qua đây giúp mẹ rửa rau." Gọi xong lại hỏi tiếp "Con gọi hỏi Tiểu Cửu xem có về ăn cơm không đi."

Sài Đông Đông đáp lại một tiếng, cậu quay người đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Bên đó bao cơm trưa, thường sẽ không về đâu."

Cậu lấy rau từ trong đống đồ ăn mua về từ trong siêu thị, bỏ vào trong bồn rửa rửa rau, nước chảy xuống, mang đến cho cậu sự mát mẻ ít ỏi trong thời tiết như thế này.

Mẹ cậu trong lúc cắt rau rảnh rỗi hỏi han con trai mình, hỏi cậu học hành thế nào rồi, hỏi cậu con gái đi làm cùng thế nào.

Trong âm thanh của lúc mở bếp ga, làm nóng, bỏ dầu vào rồi đổ rau vào chảo dầu, mẹ cậu hỏi: "Đông Đông, có cực quá không con?"

Sài Đông Đông ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ nhặt rau, nhất thời không phản ứng được mẹ cậu đang hỏi cái gì: "Sao ạ?"

Mẹ đưa lưng về phía cậu nói: "Con ở chung với Tiểu Cửu đó." Mẹ cậu nói. "Cần phải chăm sóc nó nhiều lắm đúng không?" Mẹ cậu càng nói càng bắt đầu đau lòng. "Con trai ngoan của mẹ đã biết rửa rau cho mẹ rồi, còn biết nấu cơm nữa."

Sài Đông Đông khịt mũi, cuối cùng vẫn là mỉm cười lên: "Có đâu mẹ, khoa trương quá đi mẹ ơi." Nói xong thì thấy đúng là hơi buồn cười thật. "Thì trải nghiệm trước khả năng thiên bẩm chút thôi mà."

Cậu nói: "Dù sao thì sau này con cũng phải làm mấy chuyện này thôi."

Cậu ngâm hai bàn tay của mình vào trong nước, dỗ mẹ mình: "Con hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ mẹ không vui sao?"

Mẹ cậu phụt cười lên, miệng thì mắng: "Thật là không biết xấu hổ." Mắng xong lại lầm bầm nói tiếp "Giống y chang thằng cha nó."

Mẹ cậu cầm nắp nồi đậy lên nồi thức ăn đang nấu, lúc quay lại nhìn con trai mình, nhất thời cảm thán: "Đông Đông nhà chúng ta thật là quá lương thiện." Mẹ cậu đang nói thì hứ một tiếng. "Điểm này thì giống mẹ."

Sài Đông Đông cười ha ha: "Đúng vậy, con đẹp cũng là giống mẹ." Cậu cười "Nhiều người thích lắm đấy."

Mẹ cậu hăng hái ngay lập tức: "Vậy cũng không có bạn gái?"

Sài Đông Đông híp mắt cười: "Thì chẳng phải nên chọn kỹ một chút sao."

Đợi mẹ cậu bày thức ăn trên bàn xong, bắt cậu gọi cho Lục Cửu một lần nữa để hỏi, còn nói người ta có về hay không là chuyện của người ta, nhưng mình phải lịch sự hỏi một tiếng, đúng không?

Sài Đông Đông bèn gọi cho Lục Cửu một cuộc, âm thanh bên đó hơi tạp nham, một lúc sau Lục Cửu mới trả lời: "Chắc tôi không đi đâu, giúp tôi cảm ơn dì một tiếng."

Sài Đông Đông ừm một tiếng, mắt cậu liếc sang mẹ mình một cái, nhìn thấy mẹ đã bận xong việc trong nhà bếp, bắt đầu rảnh rỗi tham quan căn phòng.

Sài Đông Đông cầm điện thoại nhỏ giọng hỏi: "Sao sáng nay cậu lại tự đi rồi?"

Lục Cửu bên đó mỉm cười: "Oh, thì học sinh làm part-time bên chỗ chúng tôi đó, đúng lúc tiện đường nên tôi nhờ cậu ấy đến giúp tôi chút."

Lúc Sài Đông Đông ngắt điện thoại đúng lúc nhìn thấy mẹ cậu bước ra từ phòng ngủ, cậu tiện miệng nói một câu: "Đã nói rồi cậu ấy không về đâu, cậu ta không có lộc ăn, mình ăn thôi."

Nói xong cậu quay người vào bếp lấy chén đũa, nhìn thấy sắc mặt của mẹ thay đổi hơi kỳ quái.

Hai mẹ con ngồi trước bàn ăn, Sài Đông Đông cầm đũa khua môi múa mép trò chuyện với mẹ mình về những chuyện thú vị trong trường học, còn làm nũng hỏi mẹ khi nào về.

Mẹ cậu gắp hai ba đũa đồ ăn, nhìn cậu một cái: "Sao nào, muốn mẹ ở lại làm bảo mẫu cho à." Dì ấy hơi ngừng lại một lúc, nói tiếp "Hay là con có bạn nữ hợp cạ nào muốn giới thiệu cho mẹ làm quen?"

Sài Đông Đông lắc đầu: "Làm gì có bạn nữ nào."

Mẹ nhìn cậu: "Sài Đông Đông, tụi con ở đây con có hay dẫn bạn về chơi không?"

Sài Đông Đông lại lắc đầu: "Ít dẫn bạn về lắm, sao vậy ạ?"

Mẹ cậu im lặng một lúc, động tác gắp đồ ăn chậm lại, nói chuyện với con trai mình như tâm sự: "Bây giờ con lớn rồi có bạn gái cũng đâu phải chuyện gì xấu, có thì cứ nói thẳng với mẹ."

Sài Đông Đông thấy kỳ quái: "Thật sự là không có mà mẹ, có thì con chắc chắn nói với mẹ rồi."

Mẹ cậu nhìn cậu: "Có phải vì ở cùng với Tiểu Cửu nên thấy không tiện không?" Giọng nói dì ấy chậm lại.

"Nếu như thấy ngại thì con có thể nói với mẹ của Lục Cửu mà."

Sài Đông Đông từ từ im lặng dưới những lời truy hỏi của mẹ cậu, qua một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi gác đũa xuống: "Thật sự không có mà." Cậu ngẩng mắt lên nhìn mẹ mình "Sao vậy mẹ?"

Mẹ cậu hỏi: "Phòng ngủ của tụi con cũng chưa bao giờ có nữ giới bước vào đúng không?"

Sài Đông Đông nói: "Phòng ngủ tụi con trước giờ chưa để ai vào cả."

Câu này không biết đã chọt trúng vào chỗ nào của mẹ cậu, mẹ cậu mạnh mẽ quăng đũa lên bàn, đôi đũa dính nước canh ấy văng lên mặt Sài Đông Đông.

Trong sâu thẳm Sài Đông Đông hình như biết được đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng cậu cật lực phủ nhận đáp án như vậy.