Cộng Sinh

Chương 11-1: Nhiều năm như vậy (Thượng)



Dịch: Tồ Đảm Đang

Mẹ Sài Đông Đông sức cùng lực kiệt hạ giọng xuống dưới ánh nắng chói chang, dì ấy như người mẹ suy sụp khi đi khắp nơi mà không tìm được phương thuốc nào tốt, dùng dao sắc chỉ vào con trai mình nhất định bắt cậu phải đưa ra sự lựa chọn – nếu không đi cùng mình thì cắt đứt quan hệ mẹ con, sau này Sài Đông Đông và gia đình không còn quan hệ gì nữa.

Vận mệnh cho bạn một câu hỏi chọn lựa.

Trái phải đều đang lôi kéo bạn như muốn xé rách bạn ra, Sài Đông Đông như đi tới đường cùng, trước sau gì cũng đều không có lối thoát.

Sài Đông Đông giữ im lặng, cậu không đưa ra bất cứ sự chọn lựa nào, chi bằng nói rằng cậu kiên trì với quyết định của mình đi.

Sự phẫn nộ của một người mẹ bị vứt bỏ đạt tới đỉnh điểm, dì ấy chẳng nhìn Sài Đông Đông thêm cái nào nữa, quay người bỏ đi.

Cuối cùng Sài Đông Đông và Lục Cửu lặng lẽ không nói gì bước vào trong nhà, Sài Đông Đông vừa vào nhà là bắt đầu dọn dẹp thức ăn bày trên bàn ăn, Lục Cửu ngồi trên sofa, mỗi khi Sài Đông Đông đi ngang qua cậu đều muốn thử nói chuyện, rồi lại im miệng mỗi khi tiếng bước chân của Sài Đông đã rời đi.

Nửa tiếng sau phòng khách không còn động tĩnh gì nữa, Lục Cửu ngồi trên sofa đợi một lúc, sau đó cậu đứng dậy bước đi về phía phòng ngủ. Cậu đẩy cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ ra, vẫn chưa tiến vào đã nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của Sài Đông Đông.

Lục Cửu men theo hướng đó bước qua, bàn tay cậu sờ về phía trước, không chạm được thứ gì nhưng chân đã đá trúng vào Sài Đông Đông, cậu do dự đưa tay sờ xuống phía dưới: "Sài Đông Đông?"

Trong giọng nói của Sài Đông Đông xen lẫn một chút tiếng khóc khe khẽ: "Ừm."

Lục Cửu ngồi xổm theo âm thanh ấy, cậu men theo đầu của Sài Đông Đông sờ xuống phía dưới, sờ lên gương mặt của Sài Đông Đông, trên má là một lớp nước đọng lại, tay Lục Cửu nhẹ nhàng lau đi: "Cậu ngồi ở đây làm gì?"

Lục Cửu nghe thấy tiếng Sài Đông Đông chạm vào túi nilon, một lúc sau, người đang ngồi xổm khóc ở đây đứng dậy, khàn giọng nói: "Tôi đi vứt rác."

Lục Cửu vẫn ngồi ở đó.

Sài Đông Đông cầm bao rác chuẩn bị ra ngoài, Lục Cửu liền đưa tay chụp lấy cánh tay cậu lại, cậu ấy lôi kéo Sài Đông Đông, cuối cùng đem Sài Đông Đông đè lên giường.

Túi rác trong tay của Sài Đông Đông rơi lên đất, Lục Cửu phủ lên người cậu, đưa tay lên sờ mặt cậu, sau đó cúi đầu xuống hôn sạch đi những giọt nước mắt trên mặt Sài Đông Đông.

Cậu mềm giọng nói: "Đừng khóc, Sài Đông Đông."

Sài Đông Đông lại như bị giọng nói này mở ra công tắc, cậu khóc nức nở, tủi thân như một đứa bé, cậu nói đứt quãng trong những nụ hôn của Lục Cửu: "Trong thùng rác có...bao cao su." Cậu nghẹn ngào nói. "Đã dùng qua."

Lục Cửu nắm lấy vạt áo T-shirt của cậu, cậu ấy nhấc tay kéo áo lên trên, trực tiếp phủ lên mặt Sài Đông Đông, sau đó cậu cúi đầu xuống, để lại từng chuỗi từng loạt dấu hôn ướt át trên cơ thể Sài Đông Đông.

Cách một lớp vải quần thể thao, cậu cắn nhẹ lên nơi đó của Sài Đông Đông một cái. Cậu đưa tay kéo quần thể thao của Sài Đông Đông xuống, kéo quần lót của Sài Đông Đông xuống.

Nơi đó của Sài Đông Đông đang run rẩy trong không khí, còn chủ nhân của nó vẫn đang nức nở.

Đến năm hai mươi tuổi, khốn cảnh lớn nhất cuộc đời mà cậu phải gặp có lẽ là khi mẹ cậu đứng nơi đó nghiêm nghị nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cậu.

Lục Cửu cởi chiếc áo T-shirt đang đắp lên mặt của Sài Đông Đông, cậu nhấc hai chân của Sài Đông Đông lên, tiến vào trong, kiên định, không hề để lại cho người khác chút đường lui.

Tiếng khóc của Sài Đông Đông biến điệu theo động tác của cậu.

Sài Đông Đông không còn bất cứ suy nghĩ nào trong những động tác của cậu ấy.

Buổi tối ba của Sài Đông Đông gọi điện thoại đến cho cậu, giọng ba cậu mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy, chú bên đó nói: "Đông Đông, ngày mai con về đây xin lỗi mẹ con đi."

Lúc đó Lục Cửu đang nằm sấp trên lưng cậu, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa bên hông cậu.

Lục Cửu không nói chuyện, thậm chí chẳng có động tác dư thừa nào khác.

Ba cậu đang nói bên đó: "Con không phải con nít nữa, biết phân cái nào nặng cái nào nhẹ đúng không?"

Sài Đông Đông cầm lấy điện thoại không trả lời, một lúc lâu sau, Lục Cửu đang nằm trên lưng Sài Đông Đông chậm rãi trở mình ngồi dậy, hình như cậu ấy đang muốn xuống giường, không biết có phải do đứng chưa vững hay không, vừa chạm đất là chao đảo ngã xuống.

Sài Đông Đông chống nửa người dậy nhìn xuống, nhìn thấy cậu ấy như có thể cảm nhận được mà đưa một cánh tay biểu thị không sao về phía cậu, Sài Đông Đông hít hít mũi, nói vào trong điện thoại: "Không ạ."

Giọng điệu cậu uất ức như một đứa trẻ không được ăn kẹo, còn chưa đợi được phản ứng bên kia cậu đã trực tiếp ngắt điện thoại.

Cậu đặt điện thoại lên đầu giường, mấu phút sau không có cuộc gọi tới nào.

Lục Cửu từ phòng tắm bước tới giường, cậu đã mặc quần xong, sờ sờ mó mó ngồi lại bên giường, bàn tay cậu vuốt ve sống lưng Sài Đông Đông, giọng nói chậm rãi phát ra, như mang theo cả hơi nước vẫn chưa tan từ trong phòng tắm, cậu dịu dàng hỏi: "Sài Đông Đông, cậu chẳng còn gì nữa rồi đúng không?"

Sài Đông Đông vùi đầu vào trong gối, chiếc điện thoại vẫn im lìm bên cạnh, cậu không nói gì cả.