Công Tố Viên Của Tôi

Chương 69



Cuộc điện thoại rất dài, Sơ Nhất ngáp ngắn ngáp dài trên giường, ánh mắt mơ màng, lúc đầu óc không còn giữ được tỉnh táo nữa, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô mở một mắt nhìn Kiều An Sâm, lơ đễnh hỏi.

"Ai vậy anh?"

"Một người quen." Anh thản nhiên đáp, vén chăn lên giường, Sơ Nhất gật đầu, điều chỉnh tư thế thoải mái ngủ thiếp đi.

Cô không để tâm đến cuộc điện thoại này, nhưng kể từ ngày hôm đó, trước khi đi ngủ, Kiều An Sâm thường nhận được tin nhắn mới, anh sẽ gác lại mọi công việc, nghiêm túc trả lời tin nhắn.

Sơ Nhất chưa bao giờ thấy Kiều An Sâm nhắn tin với người khác vào thời gian nghỉ ngơi.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô không nhịn được hỏi, Kiều An Sâm tắt máy, lắc đầu.

"Không có gì."

"Anh nhắn tin với ai vậy?" Sơ Nhất nheo mắt dò hỏi, Kiều An Sơ nhìn cô, chậm rãi trả lời, câu trả lời vẫn qua loa lấy lệ như thế.

"Một người bạn."

"Nam hay nữ?" Sơ Nhất không chịu bỏ qua mà truy hỏi đến cùng.

Kiều An Sâm im lặng, dường như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Sơ Nhất nhìn anh không nhúc nhích, trong lòng có chút bất an.

Không phải cô không tin anh hay gì cả, giới hạn đạo đức của Kiều An Sâm cao hơn người thường, Sơ Nhất không hề lo lắng anh làm ra việc gì đó có lỗi với cô.

Cô chỉ cảm thấy anh có điều gì đó muốn giấu cô, sống với nhau lâu như vậy, họ đã là những người thân thiết nhất của nhau, Kiều An Sâm chưa bao giờ đề phòng trước mặt cô, đột nhiên có điều gì đó không thể chia sẻ chắn giữa hai người, Sơ Nhất hơi không thoải mái.

Nhất là, giọng nói trong điện thoại lại là nữ.

Mặc dù IQ Kiều An Sâm cao chót vót, nhưng về mặt tình cảm lại quá mức qua loa, thậm chí còn cần cô dạy từng chút một.

Ngộ nhỡ gặp phải hồ ly tinh thủ đoạn cao siêu, Sơ Nhất sợ anh sẽ bị lừa gạt.

Cô không thể nào yên tâm cho được!

Trên mạng có vô số bài đăng về ngoại tình, càng tỏ ra là người bạn trai săn sóc, người chồng ngoan hiền lại càng là nhóm nguy cơ cao, chỉ có không nghĩ tới, chứ không có không làm được.

Không phải Sơ Nhất không biết Kiều An Sâm có bao nhiêu cô để mặt tới, lúc hai người ra ngoài ăn, khi cô đi vệ sinh đều có người đến gần làm quen với anh, đương nhiên cô cũng không để tâm đến những thứ này, nhưng chỉ sợ trong công việc không thể tránh tiếp xúc với nhau, lâu ngày sinh tình, nếu đối phương dùng một chút thủ đoạn thì ...

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Sơ Nhất đã thấy ngộp thở rồi.

Trong khoảng thời gian này, hai người ở bên nhau không nhiều lắm, tối nào anh cũng đi làm về muộn, ngay cả nói chuyện cũng không muốn chứ đừng nói đến sinh hoạt thân mật giữa vợ chồng.

Tất cả những điều này hoàn toàn phù hợp với dấu hiệu ngoại tình.

Sơ Nhất giật mình, tỉnh tại giữa dòng phán đoán, cùng lúc đó, Kiều An Sâm mấp môi, chậm chạp liếc cô một cái rồi trả lời.

"Nữ."

? !

Lượng thông tin trong hai từ này quá nhiều, cộng thêm việc Sơ Nhất vừa dựng nên một vở kịch lớn, trong chốc lát, trong đầu Sơ Nhất nảy ra vô số câu hỏi, nhưng không biết nên hỏi bao nhiêu câu.

Cô mở to mắt, sững sờ nhìn Kiều An Sâm, không khí yên lặng, mãi không thấy cô nói gì, Kiều An Sâm đắp chăn, chuẩn bị đi ngủ.

"Đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi, người ta tìm anh làm gì." Sơ Nhất cũng không biết tại sao mình lại thiếu tự tin như vậy, rõ ràng cô mới là người đúng cơ mà.

Cô khẽ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại, giống như đang tủi thân làm nũng, Kiều An Sâm tắt đèn, nghe cô hỏi, anh thản nhiên nói.

"Có chút chuyện liên quan đến công việc thôi."

Anh nằm xuống, đưa tay ra xoa đầu Sơ Nhất, giọng nói dịu dàng, qua loa dỗ dành cô.

"Được rồi mà, ngủ đi."

Đầu óc Sơ Nhất rối loạn thành một đống bột nhão.

Công việc, phụ nữ, hai từ này xâu chuỗi lại với nhau quả đúng như cô tưởng tượng.

Ngay cả cái xoa đầu khiến cô động lòng trong quá khứ nay cũng hết sức qua loa.

Đúng là biểu hiện của trai đểu!

Vì muốn chặn miệng cô nên khiến cô im lặng, giọng điệu dịu dàng hơn ngày trước nhằm đánh lừa những cô gái ngốc nghếch đang rơi vào tình yêu.

Sơ Nhất chôn trong ngực Kiều An Sâm, cắn chặt môi, trong lòng như có hàng trăm con kiến đang bò loạn, hận không thể ngồi dậy lay anh tỉnh để anh nói rõ ràng đâu đuôi chuyện này.

Không, cô không thể vô cớ gây sự được.

Sơ Nhất kìm lòng lại, tự mắng mình suy nghĩ nhiều.

Là một tác giả truyện tranh, ưu điểm của Sơ Nhất là trí tưởng tượng phong phú, nhưng là một người vợ, nhược điểm của Sơ Nhất lại là trí tưởng tượng quá phong phú.

Những ngày gió êm sóng lặng sau đó, đầu óc cô đã minh mẫn hơn, không hiểu sao đêm đó cô lại rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ vì một cuộc điện thoại và một vài tin nhắn vớ vẩn đó.

Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, chỉ có Kiều An Sâm vẫn bận rộn, tối đến, thấy đồng hồ đã chỉ mười giờ, cô bắt đầu mất tập trung, lo lắng bất an lại quấy phá, Sơ Nhất cắn cắn ngón tay, không nhịn được gọi cho Kiều An Sâm.

Trước đây cô sẽ nhắn tin hỏi thăm anh để tránh làm phiền anh, nhưng không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, cô muốn nghe giọng anh.

Tiếng tút tút vang lên hồi lâu nhưng không có người trả lời, Sơ Nhất càng lúc càng sợ hãi, trong đầu lại suy nghĩ linh tinh, cô cúp máy, vỗ vào trán một cái.

Được rồi, tìm Tiểu Cao nói chuyện vậy.

Rất lâu rất lâu sau đó, phảng nhất như là một thế kỷ, Kiều An Sâm mới gọi lại, Sơ Nhất luống cuống tay chân nghe máy, giọng nói vững vàng ở đầu bên kia truyền đến.

"Sơ Nhất? Vừa nãy anh bận không nghe thấy em gọi."

"À, em chỉ muốn hỏi là bao giờ anh về thôi." Sơ Nhất lí nhí hỏi, Kiều An Sâm đáp.

"Bây giờ anh đang lái xe, nửa tiếng nữa mới về đến nhà, em buồn ngủ thì ngủ trước đi."

"Dạ, anh lái xe cẩn thận, em chờ anh về."

Kết thúc cuộc gọi, Sơ Nhất liếc nhìn thời gian, đã hơn nửa tiếng trôi qua, cô mím môi, mặt mày ủ rũ.

Điện thoại rung lên, tin tức mới liên tiếp nhảy lên, Sơ Nhất ấn mở, tiếng gào thét của Tiểu Cao đầy trong khung đối thoại.

"Tiểu Sơ!!! Cậu chạy đi đâu vậy! Sao đột nhiên không trả lời mình!"

"Có phải cậu bị yêu quái bắt không !!!"

"Có phải là con quái vật to lớn Kiều An Sâm đã cướp đi Tiểu Sơ Nhất của mình không hu hu hu..."

Cô phì cười.

Thời gian trò chuyện với Tiểu Cao trôi qua thật nhanh, tâm trạng của cô đã trở lại bình thường, cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Sơ Nhất vứt luôn điện thoại, xuống giường, đeo dép chạy ra.

"Anh về rồi!" Cô mừng rỡ nhìn Kiều An Sâm, chạy bịch bịch đến nhào vào lòng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Kiều An Sâm đang đứng ở huyền quan, bị cô va phải thì lùi về sau một bước, lòng bàn tay đỡ sau đầu cô, mệt mỏi trong người hóa thành mềm mại.

"Sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?"

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, khóe miệng Sơ Nhất cong lên, đang định ngẩng mặt lên trả lời, chóp mũi ngửi được một mùi hương lạ, giống như hoa hồng chớm nở, thơm ngào ngạt, khiến người ta cảm thấy chán ghét, vô cùng xa lạ.

Cô sững sờ, ngẩng đầu không tin, lập tức nhón chân lên ngửi cổ áo và bả vai Kiều An Sâm.

"Sao vậy?" Kiều An Sâm bị phản ứng của cô hù dọa, anh cúi đầu nhìn cô, trong lòng bất an, Sơ Nhất dừng lại, lạnh lùng quan sát anh.

"Sao trên người anh lại có mùi nước hoa?"

"Có sao?" Kiều An Sâm đưa tay lên ngửi, sau đó nhíu mày, thản nhiên đáp: "Có lẽ vô tình bị dính vào."

"Anh đi đâu mà vô tình bị dính vào?" Sơ Nhất không hề bị lay động, lạnh nhạt hỏi, nếp nhăn giữa hai bên lông mày của Kiều An Sâm càng thêm sâu.

"Anh vừa đến cục cảnh sát một chuyến, bên đó vừa bắt được một gây rối trong một quán bar, ở đó có rất nhiều phụ nữ, có thể bị dính vào ở đó."

Nghe được câu trả lời của anh, sắc mặt Sơ Nhất hơi giãn ra, Kiều An Sâm không biết nói dối, cô biết rõ.

Lỗ chân lông trên người thu lại, cơ thể như vừa trải qua một trận tai nạn lớn, Sơ Nhất bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Ra là vậy."

"Sơ Nhất ..." Kiều An Sâm nhìn cô, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Sơ Nhất bèn ngắt lời anh.

"Anh đi tắm đi, em cũng buồn ngủ rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Cô nói xong thì xoay người bước về phòng, một lúc sau, phía sau có tiếng bước chân chậm rãi.

Tắt đèn trước khi đi ngủ, Kiều An Sâm ôm cô như mọi ngày, trên người là mùi sữa tắm Sơ Nhất quen thuộc, cô hơi xoay người lại, nghiêng đầu hôn anh trong bóng tối.

Kiều An Sâm ngây người, nhưng vẫn rất hợp tác, môi lưỡi quấn lấy hơi thở nóng ẩm, hôn không bao lâu, hai người tách ra.

"Ngủ đi." Anh hôn nhẹ lên trán cô, nếu là trước đây, Sơ Nhất sẽ ngoan ngoãn nghe theo, nhưng hôm nay không biết sợi gân nào bị lệch, cô rất vội vã, muốn làm gì đó để xoa dịu nỗi lo sợ bất an trong lòng.

Cô không dừng lại mà vùi vào cần cổ Kiều An Sâm, liếm láp làn da ấm áp của anh, sau đó hé môi ra, lấy hàm răng khẽ cọ xát.

Bên tai có tiếng hút khí, Kiều An Sâm nắm chặt tay cô, Sơ Nhất hơi ngẩng đầu lên, ngậm lấy yết hầu đang chuyển động của anh, không nặng không nhẹ cắn một cái.

Chắc sẽ lưu lại dấu răng, cô nghĩ lung tung trong đầu thì bị Kiều An Sâm đè xuống dưới thân, anh nhéo cằm cô, bờ môi Sơ Nhất bị ép tách ra.

"Còn học cắn người?"

Sơ Nhất trừng mắt nhìn anh không trả lời, đôi mắt rất sáng, cho dù không bật đèn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt, Kiều An Sơ bĩnh tĩnh nhìn cô, sau đó cúi người chặn môi cô.

Cằm Sơ Nhất bị anh nắm lấy, môi không khép lại được, chất lỏng không kịp nuốt thuận theo khóa môi chảy xuống, cuối cùng, Kiều An Sâm cũng buông cô ra, lấy ngón tay cái lau sạch sẽ cho cô.

Hơi thở của Sơ Nhất ổn định trở lại, vừa định mắng ai đó, Kiều An Sâm lại hôn xuống, không còn là nụ hôn đơn thuần không dục vọng như vừa rồi nữa, lần này dồn dập và mãnh liệt hơn.

Đầu óc Sơ Nhất choáng váng, hơi ân ẩn đau, cô không nhịn được thì thào: "Đau quá..."

Kiều An Sâm dừng lại một lát, sau đó dịu dàng hơn rất nhiều, không biết đã qua bao lâu, Sơ Nhất bị thay đổi tư thể nằm, mặt vùi vào gối, hô hấp có chút khó khăn, đầu óc trống rỗng như thiếu dưỡng khí, nhưng trước mắt lại hiện lên ánh lửa.

Nước mắt cô trào ra khỏi khóe mắt.

Kiều An Sâm đi làm thì nhận được rất nhiều ánh mắt soi mói.

Anh kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc, đúng lúc cấp trên đến đưa tài liệu vụ án đến cho anh, ánh mắt đối phương vừa chạm phải anh thì lập tức dừng lại, gương mặt gần bốn mươi tuổi nhìn anh đầy ẩn ý.

"Tiểu Kiều à, xem ra trận chiến đêm qua rất ác liệt."

Kiều An Sâm cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng, gương mặt tỏ ra tự nhiên nhất có thể, bình tĩnh hỏi, "Kiểm sát Trương, có chuyện gì sao?"

"À, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

...

Hai người nghiêm túc nói chuyện với nhau, đối phương vừa rời đi, Kiều An Sâm thở phào nhẹ nhõm, lúc chuẩn bị mở máy tính bắt đầu làm việc, một nữ đồng nghiệp cách đó không xa đi tới, thần bí nói thầm.

"Kiểm sát Kiều, anh có cần mượn kem che khuyết điểm của tôi dùng không?"

"..." Kiều An Sâm nhất thời không trả lời được, đối phương tưởng anh ngầm thừa nhận, bèn trở lại vị trí của mình, mở ngăn kéo, đưa cho anh một cái hộp nhỏ.

"Cái này thoa lên là được, một lớp không che được thì thoa vài lớp, kiểu gì cũng che được." Nữ đồng nghiệp chỉ vào cổ anh, cố nén cười, đồng tình vỗ vai anh một cái rồi rời đi.

Kiều An Sâm nhìn chiếc hộp trước mặt, im lặng ra mở, bên trong là vài ô hình vuông với nhiều tông màu khác nhau, nắp hộp là một chiếc gương nhỏ, vừa vặn chiếu ra bộ dạng của anh lúc này.

Khuôn mặt quen thuộc, không biểu cảm. Xuống chút nữa, là một chiếc cổ thon dài trắng trẻo, trên yết hầu hơi nhô lên có một dấu răng nhàn nhạt.

Rất nhỏ cũng rất nhạt, không quá rõ, nhưng không thể ngó lơ, nơi có nó lại càng khiến người ta nghĩ nhiều, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đã chuyện gì đã xảy ra.

Kiều An Sâm khựng lại, đẩy ghế ra đứng dậy, siết chặt chiếc hộp nhỏ trên bàn, bước vội vào nhà vệ sinh.