Công Tử Ta Ăn Chay

Chương 5



Sau khi trở về phòng ngủ, Thủy Dao có chút thất thần.

Sự ỷ lại của nàng đối với Tô Văn Ngạn chính là bắt nguồn từ những yêu thương và chiều chuộng của hắn dành cho nàng lúc còn là con nhím. Nhưng hôm nay khi biết rõ chân tướng thì nàng lại không ngăn được nước mắt rơi xuống.

Trong mắt hắn, nàng chỉ là một trong những con nhím mà hắn nuôi. Cho dù có hóa thành hình người thì sao chứ, cho dù không có Phi Dương thì sao chứ? Hắn cũng sẽ không thể yêu một con nhím tinh như nàng.

Thủy Dao ánh mắt u ám, cảm thấy trong bụng có một đống nước đắng sắp sửa trào ra, nhưng mà ở nhân gian này nàng ngay cả một người bằng hữu cũng không có, ngẩng đầu nhìn căn phòng bài trí quen thuộc, nàng dứt khoát kiên quyết đứng dậy, lại một lần nữa rời khỏi Tô phủ.

Nàng một đường đi bộ từ thành Nam đến thành Bắc, rồi lại xiêu vẹo đến thành Đông. Khi bóng đêm bao phủ, lại bất tri bất giác về đến tửu quán lần trước, ngẫm nghĩ một hồi lại ngồi xuống gọi những món ăn như cũ.

Lần này, nàng đã ăn được ba chén mì mà cũng không hề thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện ở chỗ rẽ bên kia, trong lòng đột nhiên có cảm giác vô cùng trống trải. Vì thế nên lại gọi một vò rượu, xiêu xiêu vẹo ghé vào trên bàn mà uống, cho đến khi cạn sạch, thì mới thu hồi ánh mắt, đứng dậy bỏ đi.

Cuối cùng hắn cũng không đến tìm nàng.

Cũng là hợp tình hợp lý, trong dự kiến.

Đêm đã khuya, người đi trên đường càng lúc càng vơi dần, xuyên qua mấy con ngõ nhỏ, thì chỉ còn lại có một mình nàng vất vưởng trên phố.

Đêm khuya vốn dĩ sẽ càng gợi lên những cảm giác cô độc từ sâu trong nội tâm, rồi lại phóng đại nó lên một cách vô tận, Thủy Dao là yêu tinh, tự xưng luôn lấy độc lai độc vãng làm kiêu ngạo, nhưng từ khi vào sống trong Tô phủ, nàng đã quen với việc có người ở bên cạnh, có nhà để trở về.

Nhớ đến Tô Văn Ngạn, nàng lại nhịn không được cúi đầu thở dài. Ánh mắt đột nhiên lại thấy có mấy đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn, nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy mấy tên tráng hán vây quanh nàng, ánh mắt hung tàn: “Ngươi có phải tên là Thủy Dao không?”

Nàng không rõ nguyên do liền gật đầu, lập tức bị bọn họ xách lên: “Có người ra tiền mua mạng của ngươi, đừng trách lão tử!”

Nàng có hơi khiếp sợ, khi thanh đao nhỏ đâm tới, nàng đã giãy giụa thoát khỏi sự khống chế: “Nữ tử này cũng rất đanh đá!” Một tráng hán mắng lên, rồi đồng loạt xông tới.

Có lẽ là bị rượu làm cho đầu óc có chút mơ hồ, Thủy Dao mặt mũi nóng rực, lực lượng màu lam trong tay phát sáng phóng ra, lập tức đánh bay đám người kia ra ngoài.

Tô Văn Ngạn dù sao đi nữa cũng đã nuôi nàng thật tốt, nguyên khí cũng khôi phục cực nhanh.

Lại nghĩ tới gương mặt tuấn tú kia, động tác trên tay nàng hơi khựng lại một chút, mấy hán tử trên mặt đất vội vàng bò dậy chạy trốn, trong miệng không ngừng hét lên “Yêu quái”.

Nàng rũ tay xuống, ánh mắt buông lỏng, chợt thấy một làn gió mát phất qua mặt, chân mày nhíu lại, nhìn lên mái một căn nhà gần đó, thì thấy một nam tử áo đen phi thân xuống, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ đào.

Người này… Chính là đại hiệp bắt yêu trong truyền thuyết sao? Thủy Dao tỉnh rượu.

Hiển nhiên, nam tử cũng có chút kích động, nhìn nàng bằng ánh mắt lập lòe nói: “Không ngờ Tất Đông ta vừa xuất sư đã gặp được yêu quái, đúng là duyên phận!”

Thủy Dao nghe được tên hắn, hiển nhiên có chút kinh ngạc, nàng có biết một chút về sư phụ hắn Tường Đông, những nữ yêu muốn quyến rũ Đường Tăng, gặp phải ông ta thì phần lớn là không có kết cục tốt.

Tất Đông dùng kiếm chỉ vào nàng, nhướng mày nói: “Xuất chiêu đi.”

“Đêm đã về khuya, đại hiệp vẫn là nên về nghỉ ngơi sớm một chút, có duyên gặp lại.” Nàng chắp tay, cười híp mắt, lui về phía sau.

“A, tiểu yêu tinh, muốn trốn đi đâu!” Tất Đông trộm lấy câu thoại của Tôn Ngộ Không, rồi lập tức đánh về phía nàng.

Cuối cùng hai người lưỡng bại câu thương, đều cùng che lại vết thương trên ngực, rồi mạnh ai nấy bỏ trốn.

Thủy Dao không ngờ mình lại gặp được một tên đại hiệp bắt yêu ở nhân giới. Lại càng không ngờ, đối phương không hề lợi hại như sư phụ của hắn ở Yêu giới chút nào, vừa ra tay đã khiến người ta hồn phi phách tán. Nhưng cho dù là vậy thì nàng cũng không tốt đẹp được bao nhiêu, bước chân cảm thấy hết sức nhẹ bỗng, lồng ngực đau đớn, lại ngất đi lần nữa.

Lần này hôn mê, nàng chìm vào một giấc mộng. Trong mộng, nàng là một con nhím tinh thích ăn thịt, lại xui xẻo gặp được một đại hiệp bắt yêu. Đạo hạnh của hắn thấp kém, không nhìn ra được nàng có phải là yêu hay không, chỉ nhận định rằng nàng thích ăn thịt như vậy, khẳng định là rất thích sát sinh, từ xưa đến nay vẫn thế. Cho nên vì che giấu tai mắt của người khác, mà nàng đã ăn chay suốt bảy ngày, cuối cùng thể lực không chống đỡ nổi nữa cứ thế mà ngất đi.

Thủy Dao giãy giụa tỉnh lại, mồ hôi lạnh thấm ra. Lại nghĩ tới giấc mơ của mình không khỏi đầu óc hỗn loạn.

Đột nhiên có người đi vào bên cạnh nàng, nói: “Nếu lần sau lại chạy đi linh tinh thì ta nhất định sẽ nhốt nàng lại.”

Thủy Dao giật mình, đôi mắt trừng thật lớn, lại một lần nữa nhìn ra sự thật rằng nàng đã bị Tô Văn Ngạn nhặt về, vội vã muốn đứng dậy, nhưng bởi vì thân mình quá nhỏ mà lăn xuống giường.

Tô Văn Ngạn cúi người bắt lấy chân nàng, xách nàng chổng ngược lên, đôi mắt hơi hơi nheo lại: “Còn muốn chạy sao?”

Đảo mắt một vòng mới phát hiện bản thân mình đã biến trở về thành hình dạng con nhím, xem ra tối hôm qua thật sự đã bị thương không nhẹ.

Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hắn tuy buông chân nàng ra, nhưng lại ôm nàng vào trong lòng, thấy nàng co rúm lại chỗ bụng, hắn kề mặt sát vào, chân mày hơi chau: “Làm sao vậy?”

“Xịt” một tiếng, nàng thoải mái, mặt hắn lại tối đen.

“Thịt Thịt…” Hắn nghiêm khắc gọi tên nàng, nàng liền biết mình gặp rắc rối.

Chỉ là cũng không thể trách Thủy Dao, nàng cũng rất muốn nói cho hắn, nhưng mà ngôn ngữ bất đồng, hắn lại kề mặt tới, nàng lại thật sự không thể nhịn được.

Trên đầu vọng tới một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy được, nàng ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể thấy được hàm dưới của hắn. Hắn động tác nhẹ nhàng thả nàng lại trên giường, chỉnh lại góc chăn, một đôi mắt thâm thúy nhìn nàng: “Phải biết nghe lời, nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu còn chạy trốn nữa, thì ta sẽ lấy lồng nhốt ngươi lại đấy.”

Thủy Dao rất muốn tỏ lòng trung thành, nàng không muốn nằm lồng sắt chút nào, nhưng mà không có sức lực gì, chỉ phải nằm bệt ra hình chữ đại.

Có lẽ là hiếm khi thấy nàng có tư thế ngủ như vậy, Tô Văn Ngạn nhẹ nhàng nhíu lông mày lại: “Tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thủy Dao cũng rất lấy làm lạ, theo lý thuyết, Tô Văn Ngạn hẳn là nên hỏi nàng “Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì”, chứ không phải chỉ nghi hoặc “Tối hôm qua”.

Nhưng đối diện với ý nghĩ kỳ dị này của hắn, nàng lại giả vờ ngủ.

Đầu giường an tĩnh trở lại, một lát sau có tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, Thủy Dao lúc này mới mở bừng mắt, tim đập liên hồi. Nàng cảm thấy mình đã che dấu rất khá, không có lý nào bị hắn phát hiện. Nhưng hắn là người thông minh, cho nên sẽ không để tâm ngớ ngẩn đối với một con nhím.

Nếu lúc này có người đột nhiên đi vào, thì sẽ nhìn thấy trên giường có một con nhím có lúc thì gật đầu, có lúc thì lắc đầu, cuối cùng dùng hai chi trước đè bộ ngực bé xíu lại, vỗ vỗ nhẹ nhàng.