Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 5



Edit: R.S

Beta: Bom

"Khụ, khụ —— "

ĐM! Đây là mẹ kế của Kinh Hoắc Hiên! Anh ấy với Kinh Hồng Phỉ không chung mẹ! Cũng không cùng bố luôn!

Này nhé.... Đừng bảo là Kinh Hồng Phỉ thích Kinh Hoắc Hiên đấy nhá??? Vì thế nên mới ghét nguyên chủ như vậy à???

Mễ Mị che miệng lại ngăn tiếng ho khan do bị sặc nước miếng. Đây là cái chiều hướng thần tiên gì vậy? Chẳng lẽ sau khi hạ gục cô thì Nghê Nhất Lâm với Kinh Hồng Phỉ còn muốn chiến nhau thêm trận nữa?

"Xin gửi quý khách cốc nước ạ.''

Nhân viên để nhẹ cốc nước trước mặt Mễ Mị, Mễ Mị ngẩng đầu nhìn ánh mắt chị em thân thiết kia bỗng nhiên lại đỏ mặt. Cả quán đang yên tĩnh tự nhiên mình bị sặc đến nỗi ho khan, ngay cả nhân viên cũng nghe thấy, thật sự rất chi là xấu hổ.

"Cảm ơn, khụ khụ."

Mễ Mị biết ơn cảm ơn nhân viên, cầm cốc nước cô ấy đưa.

Nhân viên bỗng nở một nụ cười si mê với Mễ Mị, rồi dọn cốc khác trên bàn đi mất.

Aish! Nữ thần vừa rồi vừa ngại ngùng lại còn đỏ mặt, ánh mắt thì lóng lánh nước. Đáng yêu chết mất!

...

Mễ Mị uống chút nước, cuối cùng cũng không ho nữa. Cái tiểu thuyết này còn cẩu huyết hơn so với tưởng tượng của cô, vấn đề ngày càng phức tạp, thế nhưng cô vẫn chưa hiểu lắm.

Vì sao cô lại không biết trước kịch bản!

Kịch bản! Đúng nhể, sao thiếu chút nữa mình lại quên cái này chứ, trong đầu cô có một bản hoàn chỉnh của quyển tiểu thuyết này cơ mà!

Mễ Mị nhắm mắt, dùng lực chú ý tập trung trong não, trang sách ngày hôm qua một lần nữa lại xuất hiện, dừng hình ở tờ cuối cùng, chữ "To be continued..." đã biến mất.

Mễ Mị thử lật sang bên, lần này có thể chuyển trang rồi!

"Ánh đèn mờ ảo của quán bar chiếu trên người Nghê Nhất Lâm, càng làm lộ ra thân hình đầy đặn của cô, Nghê Nhất Lâm say rượu gục trên mặt bàn, mặt như trái đào, mái tóc dài như thác nước chảy dài xuống... Trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, Kinh Hoắc Hiên bế Nghê Nhất Lâm đi khỏi... Hai người ở bờ sông lộng gió... làm chuyện thú vị... Vẫy tay chào tạm biệt... (To be continued)"

Rất nhanh ba trang đã hết, mấy trang phía sau mở mãi không được. Mễ Mị mở to mắt, tức đến mức hận không thể lật bàn phát tiết!

Tổng cộng có ba trang kịch bản. TOÀN! BỘ! Đều miêu tả sự ái muội giữa nam nữ chính, để làm gì hả!!??? Xin hỏi hệ thống, có người nào xuyên không xui xẻo hơn cô không QAQ?

Hệ thống vẫn như cũ đang giả chết...

Điện thoại lại vang lên, trên màn hình hiển thị chữ "Anh Hai."

Mễ Mị bình tĩnh lại. Nếu cuộc sống này lừa gạt bạn, đừng buồn, đừng nóng vội, gặp chuyện không hay trong cuộc sống cần phải bình tĩnh.

Bình tĩnh.

"Dạ, anh..."

"Về nước rồi à? Buổi tối có về nhà không?"

"Dạ có."

"Đang ở đâu? Anh đi đón."

Mễ Mị đọc địa chỉ quán cà phê cho anh, cúp máy xong, cô nhìn ra dòng người ngày càng tấp nập bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hơi khẩn trương.

Chuẩn bị phải gặp mặt người nhà nguyên chủ rồi.

Người đàn ông trước mắt mặc đồ thường ngày, mặt có vài phần giống với Mễ Mị, mặt baby, mi dày, mũi cao thẳng, mắt hạnh nhân. Trông rất trẻ, dù nhìn thế nào cũng không giống người già hơn Mễ Mị năm tuổi.

Đây là anh thứ hai của nguyên chủ, bạn học của Kinh Hoắc Hiên, Mễ Quan.

Mễ Quan nhìn thấy cô, trước hết là liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lần, sau đó không nói hai lời đã xách vali bên cạnh cô lên xe, rồi mở cửa xe cho cô. Trong lúc đó không hề nói một câu nào. Mễ Mị thấy anh không nói chuyện nên bản thân cũng không dám tùy tiện mở mồm.

Hai người cứ im lặng như vậy, cho đến cái đèn đỏ thứ ba, Mễ Quan bỗng nhiên lên tiếng.

"Lớn quá rồi nhỉ, anh biết tin em về nước cũng phải qua mồm Kinh Hoắc Hiên ha."

Mễ Mị cả kinh, quay đầu nhìn Mễ Quan. Cái lời nói kiểu chất vấn, hay coi như là tủi thân đi, cô phải trả lời như nào mới được đây?

Mễ Quan cũng quay sang nhìn em gái của mình, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đang không biết làm sao, mặt hơi thả lỏng, thả nhẹ hơi thở, không nói cũng tự hiểu: "Hừ, ngày mai anh giúp em dạy dỗ Hoắc Hiên."

Hóa ra là nghĩ cô đang giận lây hả... Cái năng lực suy diễn này có thể chấm 10/10 được rồi.

Mễ Mị nghĩ nghĩ, hơi cười cười với Mễ Quan. Dáng vẻ lạnh lùng của Mễ Quan ngay lập tức biến mất, biến thành bong bóng của sự hạnh phúc.

Mễ Quan nghĩ chút rồi nói: "Anh với Hoắc Hiên biết nhau nhiều năm như thế, cậu ta không phải kiểu người đứng núi này trông núi nọ. Chuyện xấu lần này, cậu ta với Ôn Nhiễm cùng nhau lên đầu đề, hotsearch cả ngày vẫn chưa xuống, sợ là do có người cố tình làm vậy."

Mễ Mị nghe xong thì hơi giật mình, ý là có người cố ý nhằm vào hả? Scandal của Kinh Hoắc Hiên với Ôn Nhiễm đều do có người cố ý, vậy mục đích là nhằm vào Kinh gia, hay là nhằm vào tập đoàn Túng Thế sau lưng anh?

Chỉ cần nghĩ đến sợi dây lợi ích lằng nhằng phức tạp của tập đoàn, Mễ Mị cảm giác trong tim mình có một bóng ma. Đây không phải là ngọt văn ngốc nghếch à? Sao cái hướng đi nó cứ sai sai vậy? Huống hồ scandal của Kinh Hoắc Hiên là thật mà! Bọn họ là nhân vật chính...

Mễ Quan nghiêng đầu sang nhìn bộ dạng kinh ngạc của em gái, nghĩ đến cô ngây thơ như này, chắc chắn không thể tưởng tượng nổi sợi dây móc nối phức tạp sau màn sương mù này. Nhất thời mềm lòng.

"Em yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh trai. Không ai có thể khiến em phải tủi thân. Ngược lại anh muốn nhìn xem là ai muốn làm chuyện quỷ quái sau lưng chúng ta."

——

Tập đoàn Túng Thế được xây theo hình dạng cánh buồm. Trên mặt tiền có 39 tầng, phía dưới mặt đất còn có thêm ba tầng nữa. Từ tầng ba mươi trở lên chính là tầng của cán bộ cấp cao, nhân viên bình thường không được đi lên.

Nghê Nhất Lâm là thực tập sinh của Lưu thư ký trên tổng bộ. Phụ trách một ít chuyện đơn giản, mà nói thẳng ra là chân sai vặt.

Nghê Nhất Lâm đang chờ tài liệu trước máy in. Cô nhìn thoáng qua thấy một nữ đồng nghiệp chưa từng nói chuyện cùng đang trộm nhìn cô.

Đây không phải là người đầu tiên, cô tự nhiên cảm thấy mọi người hôm nay hơi khác lạ, luôn có người thỉnh thoảng lại ngó sang đánh giá cô, miệng muốn nói lại thôi.

Buổi trưa, Nghê Nhất Lâm với ba nhân viên phòng quản lý ăn cơm với nhau. Một người không nhịn được hỏi:

"Nhất Lâm, cái người trong báo nhắc đến là cậu à?

"Hả? Báo gì cơ?" Nghê Nhất Lâm ngây người, cô ta thật sự không biết.

"Cậu vẫn chưa biết à? Chính là scandal của Kinh tổng bọn mình đấy! Bây giờ mọi người biết cả rồi." Cô nhân viên thấy Nghê Nhất Lâm vẫn chưa hiểu, lấy điện thoại ra cho cô đọc.

Nghê Nhất Lâm đọc xong, mở to mắt nhìn, nghẹn họng. Mấy người cùng ăn cơm với cô luôn chú ý đến biến hóa biểu cảm của cô. Nhìn cô vậy, trong lòng ai cũng muốn hóng hớt.

"Cái này... Là cậu thật à?" Cô ấy nói nhỏ, giọng không kiềm được mà hơi hưng phấn đến run run. Hai người kia cũng nhìn chằm chằm, như muốn thấy một bông hoa mọc ra trên người cô.

Nghê Nhất Lâm nhìn sang cô gái đối diện, bỗng lắc đầu cười vui vẻ: "Sao có thể là tớ được cơ chứ, hôm qua tớ đi chơi với bạn rồi."

Nói xong cô lấy điện thoại ra mở thư viện, cho xem ảnh chụp chung với Kinh Hồng Phỉ. Hôm qua cô tan làm xong đi ăn cơm với Kinh Hồng Phỉ rồi mới đến quán bar.

"Tớ cơm nước xong đi dạo TTTM, sau đó về trường luôn."

Cô ấy hôm qua quả thật ăn xong đi dạo TTTM, nhưng mua xong một bộ quần áo, chính là bộ trong ảnh chụp...

Biểu cảm thản nhiên của Nghê Nhất Lâm khiến mấy cô nhân viên tự nhiên hơi thất vọng, mà cũng là điều đương nhiên.

"Ôi trời, chỉ là bọn tớ thấy hơi giống cậu thôi, đừng có hiểu nhầm nha." Cô nhân viên vừa hỏi mở miệng trước, sau đó cùng hai người kia trêu đùa nói: "Cậu xem, Nhất Lâm bảo là không phải cậu ấy rồi. Aish, kia là Kinh tổng của chúng ta, thái tử gia của tập đoàn, làm sao qua lại với bọn mình được."

"Chuẩn chuẩn, mọi người đều đang đoán xem cô gái bí ẩn này là ai, mấy cậu nói xem có phải người trong công ty bọn mình không?"

"Không nhất định, bộ phận hành chính bọn mình nhận tin nhanh nhất mà, bình thường có thấy Kinh tổng thân thiết với ai đâu..."

Nghê Nhất Lâm im lặng nghe hết, mỉm cười.

...

"Cốc cốc cốc."

"Mời vào."

Kinh Hoắc Hiên ngẩng đầu, thấy Nghê Nhất Lâm đứng trước mặt.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Nghê Nhất Lâm một bộ muốn nói rồi lại thôi, ngón tay hơi chạm chạm vào nhau, vài giây sau cúi đầu xuống, cố lấy dũng khí nói: "Có lỗi với Kinh tổng! Tôi, tôi nhìn thấy mấy bài báo kia rồi. Đều do tôi mang lại phiền toái cho anh. Mong anh tha thứ!"

Kinh Hoắc Hiên nghe vậy ngẩng đầu, nhìn người trước mặt bỗng nhiên cúi đầu lớn tiếng xin lỗi, hơi cười nói: "Hóa ra là chuyện này, tôi không trách cô, đứng lên đi."

Nghê Nhất Lâm lắc đầu: "Thật sự tôi rất áy náy! Anh, anh muốn yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ cố hết sức đền bù tổn thất cho anh."

Kinh Hoắc Hiên có hứng thú hỏi: "Vậy hả? Vậy cô định bồi thường tôi thế nào?"

Một câu nói khiến Nghê Nhất Lâm sững sờ, lúc này mới nhận ra mình quá ngu. Đúng thế, anh là thái tử Túng Thế, giám đốc tập đoàn, tương lai là chủ tịch, cần gì chút bồi thường của cô.

Nghê Nhất Lâm đỏ mặt nửa ngày không nói nên lời. Bỗng nhiên thấy tiếng cười khẽ, ngẩng đầu thấy Kinh Hoằng Hiên tươi cười mới bừng tỉnh.

"Cô không cần quá để ý mấy chuyện này. Mấy thứ này mặc kệ chút giảm độ hot là được rồi." Kinh Hoắc Hiên dịu dàng nói, tạm dừng chút lại tiếp tục: "Với lại, tôi với cô là bạn bè mà, không sao cả."

Bạn, bạn bè...

Nghê Nhất Lâm ngẩng đầu, ngại ngùng nhìn Kinh Hoắc Hiên, ánh mắt linh động.

Hai người đối diện giây lát, Kinh Hoắc Hiên lại nói: "Yên tâm rồi chứ? Cơ hội thực tập ở đây không dễ, trở về làm việc thôi."

"Dạ! Kinh tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc! Không phụ sự kỳ vọng của anh!" Nghê Nhất Lâm gật đầu thật mạnh, nháy mắt lấy lại ý chí chiến đấu, nở nụ cười rạng rỡ với người ngồi sau bàn làm việc.

Kinh Hoắc Hiên nhìn Nghê Nhất Lâm rời khỏi, ở cửa cô còn dùng tay thể hiện ý chí cố lên với anh, Kinh Hoắc Hiên bật cười gật đầu.

"Cạch."

Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt tươi cười của Kinh Hoắc Hiên biến mất không dấu vết.

Anh mở máy tính ra trang web, rõ ràng là biểu đồ thể hiện dữ liệu thời gian thực của tin đồn ngày hôm nay.

Hai bài báo vẫn rất hot, không có dấu hiệu giảm nhiệt.

Thủy quân phía sau cũng mạnh phết.

Ánh mắt Kinh Hoắc Hiên như nhìn xuyên qua màn hình máy tính, nhìn thấy xúc tua sau đó. Anh lộ ra một nụ cười của thợ săn khát máu.

"Thư ký Lưu, chuyển công tác Nghê Nhất Lâm đến tầng 36."

Mục đích của anh là gì?