Cự Long Thức Tỉnh

Chương 128: Suy đoán



Tần Lam kể lại cho Lục Hi nghe chuyện đã xảy ra.

Lục Hi nghe xong, cảm giác cũng không khác mấy với những gì Vân Khả Thiên nói.

Mới đêm qua, họ bị một cao thủ tấn công mà không báo trước, đối phương không để lại lời nói hay dấu vết gì, anh ta cũng không biết tại sao, cũng không biết kẻ đánh lén mình là ai.

Lục Hi nhíu mày im lặng một lúc lâu mới nói: “Có khi nào cô mượn nợ ở Ma Cao bị người ta tìm đến tận cửa?”

Tần Lam suy nghĩ một chốc rồi lắc đầu nói: “Không thể nào, tên cho vay nặng lãi đó chỉ là một kẻ bình thường, không thể nào mời nổi cao thủ như thế”.

Lục Hi gật đầu.

Người có thể đánh Tần Lam bị thương ít nhất cũng là cao thủ cảnh giới tiên thiên, nếu không có thù lao khoảng mười triệu thì không thể mời được cao thủ như thế.

Tần Lam thiếu nợ người ta tổng cộng hơn mấy triệu, hắn cũng không đến nỗi phải làm như thế.

Nếu đã không phải là người Ma Cao thì là ai chứ?

Lục Hi liên kết lại những việc gần đây của anh.

Từ sau khi Hoàng Chân chết, nhà họ Hoàng đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, còn ba gia tộc hàng đầu đã bị lục Hi dọa sợ chết khiếp.

Còn Phù Đồ ở bên cạnh nhìn chòng chọc như hổ đói, chuẩn bị trả thù cho Hoàng Sào bất cứ lúc nào, không có thời gian chăm sóc bản thân chứ đừng nói còn tâm tư và can đảm đến khiêu khích anh.

Nếu đã không phải nhà họ Hoàng thì người có thù oán với anh cũng chỉ còn nhà họ Phùng.

Mình ép Phùng Tích Phạm nhảy xuống biển, không biết hắn ta còn sống hay đã chết, nhưng dù sống hay chết thì Phùng Anh Tài hẳn là đã biết chuyện này.

Với tiềm lực tài chính của ông ta, tra ra được mình đang ở đây cũng rất bình thường, có thể Tần Lam đã phải gánh nợ thay mình.

Nghĩ đến đây Lục Hi nói: “Có lẽ tôi đã biết là ai rồi, cô yên tâm dưỡng bệnh, tôi ra ngoài giải quyết chút việc”.

Tần Lam gật đầu nói: “Tôi muốn tự tay giết cái tên chó đó”.

“Cô yên tâm, tôi sẽ dẫn người đánh cô bị thương đến trước mặt cô, cô tùy ý xử lý”, Lục Hi cười nói.

Tần Lam khẽ cười, như động phải vết thương mà mặt nhăn lại vì đau.

Vân Khả Thiên thấy thế lại bắt đầu lo lắng.

Lúc này Lục Hi lại nói: “Tôi sẽ giúp cơ thể cô hồi phục như ban đầu nên đừng tạo áp lực gì”.

“Tôi tin tưởng lão đại”, Tần Lam nói.

Lục Hi gật đầu rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Vân Khả Thiên cũng đi theo, tiễn Lục Hi đến trước cổng bệnh viện.

Lục Hi vỗ vai Vân Khả Thiên nói: “Cậu làm rất tốt, chuyện này khiến cậu chịu thiệt thòi rồi”.

“Anh Lục, chúng ta mà phải khách sáo thế sao, đây là điều nên làm!”, Vân Khả Thiên cáu kỉnh nói.

Lục Hi thấy sắc mặt Vân Khả Thiên hơi kỳ lạ thì hỏi: “Tôi thấy tên nhóc cậu dạo gần đây hơi không giống bình thường lắm đấy?”

Vân Khả Thiên nghe thế vội vàng nói: “Không có”.

Lục Hi nghĩ ngợi một chốc lắc đầu nói: “Thôi vậy, tôi còn việc không nói với cậu nữa, bảo vệ cho Tần Lam thật tốt”.

“Ừm, anh Lục yên tâm!”, Vân Khả Thiên gật đầu.

Sau đó Lục Hi bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến sân bay.

Sau khi lên xe anh đặt một vé máy bay chuyến sớm nhất đến thủ đô.

Bây giờ an toàn của Tần Lam không còn vấn đề gì nữa, bệnh viện là nơi công cộng, khắp nơi đều có camera theo dõi, còn có Vân Khả Thiên và một cả tốp binh lính bảo vệ.

Trong lúc này mà có ý muốn chết thì mới dám ra tay với Tần Lam thôi.

Lính đặc chủng là lực lượng của đất nước, nếu dám ra tay với họ thì có nghĩa là đã phạm tội, chống đối với nhà nước, tông sư cũng không dám làm thế chứ đừng nói là một cao thủ tiên thiên, có cho mười lá gan chắc đối phương cũng không dám.



Hơn mười một giờ đêm, Lục Hi bước ra từ sân bay thủ đô, bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến núi Tử Vân của thủ đô.

Thượng Kinh là thủ đô của đất nước, có thể nói là một thành phố lớn nhất, phồn thịnh nhất Hoa Hạ.

Núi Tử Vân vốn dĩ nằm ở ngoại ô thành phố Thượng Kinh.

Nhưng Thượng Kinh không ngừng phát triển, núi Tử Vân đã hoàn toàn nằm trong phạm vi nội thành.

Hơn nữa, vì trong thành phố nhộn nhịp hiếm có một nơi yên tĩnh nên nơi này trở thành lựa chọn hàng đầu cho việc sinh sống của những người giàu có.

Biệt thự ở đây đều tính bằng con số cực lớn, bắt đầu từ chân núi giá của mỗi căn biệt thự đều khởi điểm từ mấy trăm triệu.

Càng lên cao thì giá cả càng đắt.

Nghe nói căn biệt thự ở nơi cao nhất đỉnh núi có giá mấy tỷ, có thể gọi là nhà giàu thực sự.

Căn biệt thự số một trên đỉnh núi đó chính là nhà giàu nhất Hoa Hạ, nhà của Phùng Anh Tài.

Xe taxi chở Lục Hi đến dưới chân núi, tài xế nói với Lục Hi: “Thật xin lỗi cậu, chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi”.

Lục Hi gật đầu rồi trả tiền, xuống xe.

Nơi này là nơi tập trung người giàu có nên bảo vệ tương đối nghiêm ngặt.

Cách khu biệt thự những ba cây số là đã có một nhóm bảo vệ kiểm tra xe qua lại nơi đây.

Hễ biển số xe không phải là biển số xe được đăng ký bên trong thì đều bị chặn lại.

Xe taxi quay đầu chạy đi, Lục Hi nhìn chòi bảo vệ ở phía trước cách đó không xa, bóng dáng anh biến mất vào rừng cây bên cạnh.

Mười mấy phút sau, Lục Hi lộn người đáp xuống trên một vách núi đi đến trước cánh cửa căn biệt thự số một.

Chỉ thấy cánh cửa đóng kín, tối đen như mực.

Lục Hi nghĩ ngợi một chốc rồi tiến đến trước ấn chuông cửa bên cạnh.

Anh vẫn chưa chắc chắn chuyện này là do Phùng Anh Tài làm nên muốn hỏi cho rõ ràng.

Oan có đầu nợ có chủ, lúc đầu Phùng Tích Phạm muốn giết mình, bảo hắn ta nhảy xuống biển cũng là do hắn ta cũng chuốc lấy.

Nếu Phùng Anh Tài muốn trả thù mình vì chuyện này thật thì anh không có gì để nói, chỉ dựa vào năng lực của mình là được.

Nhưng ngộ nhỡ không phải ông ta mà mình chạy đến tận cửa thế này cũng không ổn.

Lục Hi nhấn chuông cửa, chỉ vài giây sau cả biệt thự đã sáng choang, mười mấy ngọn đèn càng khiến xung quanh căn biệt thự sáng rực.

Lục Hi cứ thế bị đèn đuốc chiếu rọi, không một nơi nào còn tối tăm.

Lúc này trong sân của căn biệt thự vang lên từng tiếng bước chân dày đặc và tiếng nạp đạn.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, chỉ thấy ba mười nhân viên bảo vệ mang theo đạn thật súng thật, giơ đủ loại súng ống nhắm vào Lục Hi.

Lục Hi lại cười nhạo khi nhìn trận thế này.

Xem ra tám đến chín mươi phần trăm chuyện này là do Phùng Anh Tài làm, đã chuẩn bị đầy đủ như thế chứng tỏ có vấn đề.

Mấy bảo vệ này đã không còn là bảo vệ bình thường nữa.

Trong tay họ ngoài súng thông thường ra còn có cả vũ khí đặc chế của quân đội, đây đã thuộc về hỏa lực hạng nặng, hơn nữa anh có thể cảm nhận được trong tối còn có hai tay bắn tỉa đã nhắm về phía mình.

Nếu không có gì thì dù Phùng Anh Tài là nhà giàu nhất Hoa Hạ, ông ta cũng không thể tổ chức lực lượng bảo vệ lớn thế này.

Lúc này chỉ thấy đội trưởng dẫn đầu giờ một khẩu súng “Desert Eagle” lên nói với Lục Hi.

“Giơ hai tay lên để kiểm tra!”