Cự Long Thức Tỉnh

Chương 140: Con mãng xà khổng lồ



“Anh Vương, thật ngại quá, vừa rồi thời gian ngắn, quả thực phản ứng không kịp, xin đừng trách móc”, Lâm Tiêu chắp tay nói.

Vương Thế Tân buồn rầu cười một tiếng, thời gian quá ngắn?

Là một tông sư, mặc dù chỉ có thời gian mấy phút ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để ông ta đi vào trong hang động mấy chuyến, lời này quá giả dối rồi, rõ ràng là Lâm Tiêu không muốn giúp đỡ thôi.

“Nếu đã như vậy thì cũng không trách tông sư Lâm”, Vương Thế Tân nhịn trong lòng nói một hơi.

Ở trước mặt tông sư, mặc dù ông ta có rất nhiều bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Lâm Tiêu thở dài, sau đó hỏi: “Anh Vương đánh nhau với thú dữ có biết nó là loài động vật nào, có thủ đoạn gì không?”

Vương Thế Tân nghe xong, cười thảm nói: “Bận bảo vệ mạng sống nên không rảnh quan tâm đến, xin lỗi tông sư Lâm, tôi phải đi chữa trị vết thương cho các con cháu đây”.

Nói xong, Vương Thế Tân cầm ra ít thuốc trị thương từ bên trong vali, đi đến trước mặt con cháu gia tộc.

Lâm Tiêu thấy chết mà không cứu, không cứu viện thì cũng thôi đi, lại còn có mặt mũi hỏi thăm tin tức của thú dữ, Vương Thế Tân nào có thể nói cho ông ta biết.

Lạc Chiến vừa nghe xong liền hừ lạnh nói: “Anh Vương không chịu nói cũng được thôi, nếu mấy người đã thất bại rồi, vậy thì đến lượt nhà họ Lâm”.

“Xin cứ tự nhiên”, Vương Thế Tân nhàn nhạt nói một câu.

Lâm Tiêu khẽ hừ một tiếng, đi tới trước mặt con cháu nhà họ Lâm: “Mấy cậu chờ ở bên ngoài đi, tôi đi gặp con thú dữ kia một lúc”.

Đám người nhà họ Lâm gật đầu, bọn họ không có chút nghi ngờ nào về thực lực của gia chủ, mà còn tràn đầy tự tin.

Mà nhìn thấy nhà họ Vương thương vong một mảng, trong mắt bọn họ đều là cười nhạt. Không biết tự lượng sức mình, ở trước mặt tông sư cũng dám huênh hoang, lần này tự chuốc lấy đau khổ đi.

Lúc này, Lâm Tiêu liếc nhìn Lục Hi quát to một tiếng, lập tức trong tay ngưng kết ra một cây giáo dài tám trượng.

Trên giáo dài có sấm sét bao quanh, vang dội tiếng tí tách, uy thế kinh người.

Chỉ thấy Lâm Tiêu xách cây giáo điện sải bước đi về phía hang động, mặt đầy tự tin.

Người nhà họ Lâm nhìn thấy uy thế của gia chủ nhà mình, lại nhìn nhóm người Lục Hi và nhà họ Vương, trên mặt toàn là cười nhạo.

Còn Lục Hi nhìn bọn họ trong lòng cũng đầy khinh bỉ.

Lâm Tiêu này nói một đằng làm một nẻo, đã đồng ý cứu viện nhà họ Vương rồi, nhưng vào thời khắc quan trọng lại án binh bất động, hơn nữa sau chuyện này còn đi hỏi thăm Vương Thế Tân về thực lực của thú dữ, đúng là một tên vô cùng tiểu nhân.

Nhìn Lâm Tiêu tay cầm giáo điện, đi vào hang động vô cùng oai phong, Lục Hi mặt cười nhạt.

Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy con thú dữ này, nhưng Lục Hi đoán một tông sư e rằng cũng không đối phó được nó.

Không bao lâu bên trong hang động truyền ra tiếng gào thét của hung thú và tiếng sấm rung trời.

Rõ ràng Lâm Tiêu đã bắt đầu chạm trán và giao chiến với thú dữ.

Lúc này người nhà họ Lâm mặt đầy ung dung, không có chút lo lắng nào cho Lâm Tiêu.

Ở trong mắt bọn họ, gia chủ vẫn là tồn tại vô địch chưa từng có đối thủ, một con thú dữ tất nhiên khỏi phải nói rồi. Tông sư vô địch không phải là điều khoác lác.

Không bao lâu tiếng gào thét và tiếng sấm sét bên trong hang động càng ngày càng lớn, cùng với tiếng sấm, cửa hang thỉnh thoảng sáng lên ánh sáng yếu ớt.

Đó là vì Lâm Tiêu đã kích hoạt giáo điện, điện quang trên giáo điện vô cùng có uy lực ở đại chiến với thú dữ bên trong hang động.

Thời gian dần dần trôi qua, rơi vào khoảng chừng mười phút. Mười phút có thể nói là rất ngắn so với bình thường.

Nhưng đặt trong cuộc tỷ đấu của cao thủ, mười phút là quá dài.

Mà trong mười phút giao đấu với thú dữ, điều này nói rõ ra một vấn đề, thực lực của thú dữ không hề kém hơn so với Lâm Tiêu, ít nhất Lâm Tiêu cũng không thể một lần đánh chết thú dữ.

Mà sắc mặt người của nhà họ Lâm bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Trên mặt Lục Hi lại mang theo nụ cười.

Anh không hề có chút thiện cảm với Lâm Tiêu này, cho ông ta chịu khổ một chút cũng đáng đời.

Đúng lúc đó chợt nghe thấy một tiếng rống to của Lâm Tiêu, một tiếng sấm rền nổ vang trong hang động, lóe lên ánh sáng chói mắt, ngay sau đó chính là một tiếng gầm thét của thú dữ.

Đám người nhà họ Lâm vui mừng, cảm giác thấy hình như gia chủ đã đánh chết thú dữ.

Còn trên mặt Lục Hi lại cười nhạt.

Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng chạy băng băng gấp rút và âm thanh của một vật khổng lồ đụng vào tảng đá.

Đám người nhà họ Lâm ngây ra, họ đang nghĩ xem là tình huống gì thì nhìn thấy Lâm Tiêu đầu tóc bù xù chạy ra.

Ông ta vừa chạy ra liền la lớn: “Chạy mau”.

Đám người nhà họ Lâm còn chưa phản ứng kịp thì đột nhiên nhìn thấy một con thú dữ vô cùng dữ tợn, nó chui ra khỏi hang động đấu đá bừa bãi, giương miệng lớn cắn về phía Lâm Tiêu.

Đây là con thú dữ giống như mãng xà khổng lồ, đầu hình tam giác còn lớn hơn so với cối xay, trên đỉnh đầu có một cái sừng không ngừng tản ra sương mù màu xanh, vừa nhìn liền biết có độc.

Miệng nó há ra giống như động không đáy kèm theo máu tanh kinh người. Cơ thể dài khoảng mười mấy trượng, trên người bao phủ một tầng vảy màu đen vô cùng hung tợn.

Lúc này nhìn thấy con mãng xà khổng lồ bay nhào ra, đột nhiên nó cắn về phía Lâm Tiêu, mọi người đều sợ ngây người.

Một lát sau, đám người nhà họ Vương mới phản ứng lại, mặc dù người người mang vết thương, nhưng vẫn giãy giụa chạy ra xa.

Còn Lục Hi đứng tại chỗ, mặt không đổi sắc cũng không nhúc nhích.

Hai người Phù Đồ và Miwa Nozaki đứng sau lưng Lục Hi cũng không hề nhúc nhích chút nào.

Bọn họ gần như sùng bái đến mù quáng với Lục Hi, có anh ở đây, tất cả nguy hiểm với bọn họ cũng không tính là gì.

Lúc này, miệng lớn của con mãng xà khổng lồ giương lên đến đỉnh đầu của Lâm Tiêu, ông ta quát to một tiếng, tia chớp lóe lên trên giáo điện cùng với tiếng sấm chớp rền vang đâm vào trong miệng con mãng xà khổng lồ.

Con mãng xà uốn người tránh khỏi một giáo kia, dùng cái đuôi lớn quét tới.

Cái đuôi như đồng như sắt, chỗ nào nó quét qua núi đá đều bay hết, âm thanh đến kinh khiếp. Nếu quét trúng, sợ rằng lập tức sẽ bị đánh thành thịt nát.

Lâm Tiêu thấy vậy lại quát lớn một tiếng, trong ba trượng xung quanh, điện quang vờn trong giây lát, tiếng sấm không ngừng giống như Thiên Lôi giáng xuống, thanh thế có một không hai.

Đây là khu vực Lâm Tiêu mở ra, có vẻ như “Đạo” của ông ta đã nắm giữ thuộc tính sấm sét.

Lúc này, cái đuôi của mãng xà khổng lồ đã rút ra được, Lâm Tiêu rống lớn một tiếng, giáo điện trong khu vực sấm sét sáng lên hồ quang sáng chói, đánh về phía cái đuôi mãng xà.

“Ầm!”