Cự Long Thức Tỉnh

Chương 147: Tông sư đãi tiệc



Cô bé biết đôi giày này tận hơn năm ngàn, nhất thời sửng sốt.

Đôi giày này của Cảnh Lăng Tuyên là được Sử Kiếm Ba mua tặng từ trước, là của hãng Cosmo Lady bên Cảng Đài, đúng là hơn năm ngàn thật.

Cảnh Lăng Tuyên cực kỳ thích đôi giày này, thấy nó bị giẫm phải thì tức tối vô cùng.

Cô gái nhìn Cảnh Lăng Tuyên, vẻ mặt khó xử. Hơn năm ngàn không phải con số nhỏ đâu. Nhất thời, cô bé không biết phải làm sao.

Mà từ cách ăn mặc của cô bé thì không khó coi ra cô bé có gia cảnh bình thường, không phải người có tiền.

Lục Hi thật sự rất khó chịu, đang định lên tiếng thì nghe thấy Sử Kiếm Ba cất lời.

“Cô bé, đôi giày này là hàng hiệu, tuy bị giẫm lên có bẩn chút nhưng cũng đã bị trầy, không thể đeo được nữa, cô bé phải bồi thường cũng đúng thôi”.

Thấy đến cả Sử Kiếm Ba cũng nói như vậy thì Lục Hi thở dài.

Tốt xấu gì cũng là ông chủ công ty có giá trị vài trăm triệu, chỉ vì đôi giày mấy ngàn mà làm khó một cô bé. Đúng là uổng phí một cái đầu.

Có Sử Kiếm Ba bơm vào, Cảnh Lăng Tuyên càng không chịu buông tha, ồn ào đòi cô bé đền tiền. Cho dù Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên can nhưng cũng không thay đổi được gì.

Cô bé nhìn rất ngây thơ, bị Cảnh Lăng Tuyên ép đến mức sắp bật khóc.

Chính vào lúc này, một giọng nói khác truyền tới.

“Hiểu Hiểu, em sao thế?”

Một người đàn ông vạm vỡ đi đến bên cạnh cô bé, quan tâm hỏi.

Mà người đàn ông chính là người mới thắng trận trên đài luyện võ.

Cô gái tên Hiểu Hiểu nhìn thấy người này thì tủi thân nói.

“Ban nãy vì vỗ tay cổ vũ anh mà em vô tình giẫm lên giày người ta”.

Người đàn ông nói: “Đừng sợ, anh thấy rồi, để anh xử lý”.

Cô gái gật đầu.

Lúc này, người đàn ông nói với Cảnh Lăng Tuyên và Sử Kiếm Ba: “Tôi họ Lâm, tên Lâm Kính, Hiểu Hiểu là bạn gái tôi, có chuyện gì thì hai người cứ nói với tôi”.

Người này chính là con cháu trong gia tộc họ Lâm của tông sư Lâm Tiêu.

Mà anh ta và cô gái tên Lý Hiểu Hiểu này gặp nhau trong một lần biểu diễn tại sân vận động.

Lý Hiểu Hiểu xuất thân nhà nông, gia cảnh không tốt, lúc ấy vừa học vừa làm ở sân vận động, là một cô lao công nhỏ. Lâm Kính bị phẩm chất thuần phác khó gặp trong thành phố của cô bé làm cảm động, liền theo đuổi.

Sau hai năm xác định mối quan hệ, cũng đã đến lúc nói chuyện cưới hỏi.

Hôm nay Lâm Kính bảo cô bé bản thân sẽ tham gia tỉ thí ở Tùy Giang Hồ, Lý Hiểu Hiểu bèn xin nghỉ một hôm đến cổ vũ cho anh ta, không ngờ lại gây ra chuyện này.

Mà Sử Kiếm Ba cùng Cảnh Lăng Tuyên nghe được người này họ Lâm, lại còn vừa đi từ đài tập võ xuống thì biết đây là người của võ đạo Lâm gia, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi.

Cảnh Lăng Tuyên thì không hiểu lắm về độ ghê gớm của nhà họ Lâm, chỉ mới biết đây là gia tộc lớn có nhiều cao thủ đẳng cấp từ trong lời kể của Sử Kiếm Ba mà thôi.

Mà Sử Kiếm Ba là đàn ông, thích chuyện giang hồ, cho nên biết họ Lâm này có ý nghĩa gì.

Khả năng của nhà họ Lâm thực sự rất đáng sợ.

Bọn họ không chỉ đi đầu về võ đạo Tây Bắc, có thể nói là nhất hô bá ứng, hơn nữa gia tộc còn có mấy công ty lớn, tổng tài sản lên đến vài chục tỷ.

Gia thế của anh ta mà đặt cạnh công ty của nhà họ Lâm thì không khác nào bùn lầy với mây xanh, không cùng đẳng cấp.

Lâm Kính vừa mở miệng, Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên cũng không còn ra oai như ban nãy nữa.

Cảnh Lăng Tuyên cũng không nhắc đến chuyện đền tiền nữa mà nhìn sang Sử Kiếm Ba.

Sử Kiếm Ba thì lúng túng, không biết nên nói gì. Nhà họ Lâm là điều mà không ai dám chọc vào, chỉ một câu không tốt thôi, bản thân anh ta hôm nay cũng sẽ phải ngã ngựa.

Lúc này, Lục Hi ở bên cạnh thì lén cười.

Lý Hiểu Hiểu là một cô bé thật thà, dễ bắt nạt, nhưng người ta lại có bạn trai siêu đỉnh. Giờ thì thấy quê chưa.

Lục Hi chỉ đứng yên hóng chuyện, không tham gia câu nào.

Thấy hai người im lặng, Lâm Kính này bèn nói.

“Chuyện vừa rồi tôi cũng nhìn thấy. Bạn gái tôi giẫm lên giày của cô là do cô ấy sai, tôi thay cô ấy xin lỗi cô. Hết bao tiền tôi sẽ đền”.

Nghe vậy, Sử Kiếm Ba vội vàng nói: “Đùa ấy mà, đùa ấy mà, một đôi giày chứ có bao nhiêu đâu mà phải đền chứ. Chuyện nhỏ thôi, bỏ qua được”.

Nghe Sử Kiếm Ba nói vậy, mặc dù Cảnh Lăng Tuyên không vừa ý nhưng cô ta biết nhà họ Lâm khó chọc, nên cũng chẳng dám nói gì.

Nhưng Lâm Kính lại nói.

“Xin lỗi đền tiền là chuyện bình thường, nhưng việc này thì không bỏ qua được đâu. Ban nãy hai người vừa động thủ với bạn gái tôi, giờ tôi phải tính sổ vụ này”.

Trong lúc Lâm Kính đang nói chuyện, lại có mấy người to khỏe đến vây quanh nhóm Sử Kiếm Ba và Lục Hi, vẻ mặt bất thiện.

Mọi người thấy vậy thì biết đều là người nhà họ Lâm. Trừ Lục Hi ra, sắc mặt mấy người đều không tốt lắm.

Sử Kiếm Ba lúc này đã hơi hoảng loạn, mồm miệng lắp bắp, cũng không biết nên nói gì.

Mà Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ thì dựa vào nhau, sắc mặt tái xanh.

Mấy người này to cao đen hôi, vẻ mặt hung hãn, các cô gái chưa thấy tình cảnh này bao giờ cho nên đều sợ hãi vô cùng.

Thấy không ai nói chuyện, Lâm Kính nhìn Sử Kiếm Ba và Cảnh Lăng Tuyên, nói: “Anh ta là bạn trai cô à?”

Nếu là ngày xưa thì Cảnh Lăng Tuyên chắc chán sẽ làm bộ làm tịch, không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ đã khác, cô ta phải buộc chặt Sử Kiếm Ba lại.

Cảnh Lăng Tuyên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.

Thấy Cảnh Lăng Tuyên khẳng định, Lâm Kính mới nói với Sử Kiếm Ba.

“Nếu là thế thì tôi cũng không làm khó phụ nữ nữa. Giày của cô ta, tôi sẽ đền dù là bao nhiêu tiền đi nữa, nhưng hai người ban nãy dám ra tay với bạn gái tôi, chuyện này tôi không bỏ qua được. Hai chúng ta là đàn ông, đánh một trận coi như xong, tôi cũng biết đường mà nói chuyện với bạn gái, anh thấy sao?”