Cự Long Thức Tỉnh

Chương 150: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã



Lục Hi rung đùi, trong tay cầm cái hộp đen, vênh mặt đắc ý vô cùng.

Đôi mắt của Tần Lam sáng lên khi nghe thấy điều đó, nhưng ngay lập tức liền ảm đạm trở lại.

Những gì Lục Hi nói quá thần kỳ, Tần Lam không thể tin được.

Chị có nét mặt của Vân Khả Thiên tràn đầy vui mừng.

Anh ta biết rõ ràng rằng với năng lực của anh Lục thì không có gì đáng ngạc nhiên khi anh lấy ra được một thứ thần kỳ như vậy, sự phục hồi của Tần Lam đã được đảm bảo.

Chị có Vương Đức Thu tức giận quay sang nói với Lục Hi.

"Vết thương của bệnh nhân rất nghiêm trọng, không phải chuyện đùa đâu. Đội ngũ chuyên gia của chúng tôi đã phải làm việc rất vất vả mới có thể ổn định được tình trạng của cô ấy. Lời của mấy thầy lang giang hồ mà anh cũng tin, thật quá sức bậy bạ".

Lục Hi chỉ nhìn lướt qua, không phản bác cũng không trách cứ Vương Đức Thu.

Loại chuyện này người thường không thể hiểu được, cũng không thể trách Vương Đức Thu.

Lục Hi đưa cái hộp cho Vân Khả Thiên, vỗ vai anh ta rồi cười quái dị nói: "Tùy cậu đó, buổi chiều tôi sẽ đến đón cô ấy".

Nói xong Lục Hi xoay người rời đi.

Vương Đức Thu nghiêm túc nhìn Vân Khả Thiên nói.

"Cậu Vân, chuyện này không đùa được đâu".

Vân Khả Thiên cười nói: "Tôi biết, viện trưởng đừng lo lắng, tôi sẽ không làm bậy đâu".

Nói xong, Vân Khả Thiên ném chiếc hộp sang một bên.

Vương Đức Thu lúc này mới yên tâm, nói thêm với Vân Khả Thiên vài câu rồi mới rời khỏi phòng.

Thấy Lục Hi và Vương Đức Thu lần lượt rời đi, Vân Khả Thiên xoay người khóa cửa lại, sau đó đến bên cạnh Tần Lam.

Tần Lam không thể hiện gì trên nét mặt, chỉ nhìn lên trần nhà nói.

"Nếu cậu dám bôi thứ đó lên người tôi thì tôi nhất định sẽ đánh gãy chân cậu!"

Vân Khả Thiên đặt tay lên hộp đen một hồi, sau đó nghiêm mặt nói: "Chị Tần, chị phải tin tưởng anh Lục, anh ấy sẽ không nói dối chúng ta".

"Anh ta có nói dối hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu như cậu dám làm như vậy thì cậu nhất định phải chết", Tần Lam nghiêm mặt nói.

Cho dù thứ đó có phải là thật hay không thì cô ta cũng sẽ không cho phép Vân Khả Thiên chạm vào mình.

Mấy ngày nay để Vân Khả Thiên giúp cho mình đi đại tiểu tiện là cô ta đã muốn sụp đổ rồi, khi nghĩ tới việc Vân Khả Thiên sẽ lại bôi thứ đó lên khắp người mình thì cô ta lại càng cảm thấy không thể chấp nhận được.

Vân Khả Thiên buồn bã nói.

"Chị Tần, chị cứ thử một lần đi. Anh Lục sẽ không bao giờ nói sai đâu. Căn bệnh ung thư của bố tôi đã được anh ấy chữa khỏi đó".

Vân Khả Thiên lại thuyết phục Tần Lam, cố gắng để cô ta chấp nhận chuyện này.

“Tôi đang nói, nếu như cậu dám bôi thứ đó lên người tôi thì tôi sẽ giết cậu”, Tần Lam vẫn nói một câu.

Vân Khả Thiên thấy Tần Lam càng lúc càng uy hiếp mình dữ dằn hơn thì trên mặt liền lộ ra vẻ sầu khổ, anh ta liên tục đi đi lại lại trong phòng bệnh.

Một lúc lâu sau, Vân Khả Thiên dường như đã hạ quyết tâm, anh ta nghiến răng nghiến lợi đi đến cên giường bệnh của Tần Lam rồi xốc chăn bông của cô ta lên.

Tần Lam giật mình, lập tức kêu to: "Anh muốn làm gì?"

Không nói lời nào, Vân Khả Thiên cởi bỏ thanh nẹp trên người Tần Lam rồi bắt đầu cởi quần áo của cô ta.

Tần Lam nóng nảy kêu lên: "Vân Khả Thiên, cậu chết chắc rồi, không ai có thể bảo vệ được cậu đâu!"

Vân Khả Thiên không quan tâm, tiếp tục cởi quần áo của cô ta, chỉ trong chốc lát thì thân hình đầy đặn của Tần Lam đã hiện ra trước mặt Vân Khả Thiên.

Tần Lam đỏ bừng mặt, cắn chặt môi, trong lòng đã nguyền rủa Lục Hi và Vân Khả Thiên không biết bao nhiêu lần.

Nhưng xương sườn của cô ta vẫn chưa lành, chỉ một cử động nhỏ nhất cũng đủ khiến cho cô ta đau đớn dữ dội, vì vậy cô ta hoàn toàn không đủ sức để ngăn Vân Khả Thiên lại.

Sau khi cởi quần áo của Tần Lam, Vân Khả Thiên mở cái hộp đen ra, lấy một ít chất lỏng màu trắng sữa bên trong rồi bôi lên lồng ngực Tần Lam.

“Quân khốn kiếp”, Tần Lam tức giận mắng chửi một tiếng.

...

Lục Hi trở lại cửa hàng tạp hóa, ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều mới thức dậy.

Đứng lên nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến lúc rồi nên anh liền chạy xe đến bệnh viện nhân dân, anh vẫn rất tin tưởng vào thần dược của mình.

Khi đến phòng bệnh lầu năm, Lục Hi mở cửa bước vào.

Lọt vào trong tầm mắt của anh lúc này là Tần Lam đang đứng trước cửa sổ với vẻ mặt u ám, còn Vân Khả Thiên thì đang ngồi dưới chân giường ôm mặt mày thâm tím, vẻ mặt ai oán.

Lục Hi cười nói: "Thế nào, đồ của tôi lúc nào cũng rất thần kỳ đúng không?"

Nói xong Lục Hi quay sang nhìn Tần Lam từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn nói tiếp.

"Đồ của ông đây đúng là quá tốt. Cô nhìn xem, bây giờ cô không chỉ khôi phục như trước mà thể chất cũng tiến bộ rất nhiều, rất có hi vọng thăng lên võ giả tiên thiên đó".

Khuôn mặt Tần Lam đen lại, không để ý đến anh.

Cô ta cũng bị sốc bởi sự thần kỳ của thứ thuốc Lục Hi mang tới, nó chính xác như những gì anh đã nói.

Sau khi bôi lên khắp cơ thể, trong vòng nửa giờ cô ta đã có thể di chuyển trên mặt đất, sau vài giờ thì cô ta đã hoàn toàn trở lại bình thường, khí huyết toàn thân đều mạnh hơn so với thời kỳ đỉnh cao, chuyện này khiến cho cô ta không thể không bội phục.

Nhưng việc bị Vân Khả Thiên sờ soạng khắp người khiến cho cô ta hết sức xấu hổ, Tần Lam chưa bao giờ phải trải qua chuyện xấu hổ như vậy.

Ngay khi hồi phục, việc đầu tiên cô ta làm chính là đánh Vân Khả Thiên một cách thô bạo để che giấu sự xấu hổ của mình.

Vân Khả Thiên tay trói gà không chặt, tội nghiệp cho anh ta, khi lọt vào trong tay nữ khủng long bạo chúa này thì anh ta chỉ có thể bị chà đạp mà thôi.

"Đi mau, bà nằm ở đây đủ lâu rồi!"

Tần Lam không muốn nói nhảm với Lục Hi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, thoát khỏi tầm mắt của Vân Khả Thiên.

"Được rồi, đi thôi".

Lục Hi cười rồi liền xoay người bước ra ngoài.

Tần Lam cũng Vân Khả Thiên rời đi thì đồ bên trong tất nhiên sẽ có người khác thu dọn sạch sẽ, không cần bọn họ phải bận tâm.

Đúng lúc này, Vương Đức Thu cùng hai y tá bước vào.

Vừa nhìn thấy Tần Lam đứng trên mặt đất thì ông ta đã vội vàng nói: "Sao cô lại xuống giường?"

Tần Lam cười gượng nói: "Tôi đã bình phục, chuẩn bị xuất viện".

"Cô nói bậy cái gì vậy? Cô còn lâu mới bình phục, nếu như để bị gãy xương một lần nữa thì rất khó xử lý đó!", Vương Đức Thu vội vàng kêu hai y tá đỡ Tần Lam lên giường.