Cự Long Thức Tỉnh

Chương 182: Ra khỏi đầm



Lúc này, ánh sáng trắng tinh của cỏ Ngộ Tâm chậm rãi bám vào người Lục Hi rồi biến mất.

...

Đến trưa ngày hôm sau, đám người Vương Trạch Nham vẫn nhìn chằm chằm mặt nước. Một lát sau thì Lưu Thiếu Khôn nói: "Mọi người nghĩ liệu vị đại sư này có chết đuối không nhỉ?"

Vương Trạch Nham cùng mọi người gật đầu nói: "Cũng có thể".

Rốt cuộc thì con người cũng không thể có khả năng sinh tồn trong nước lâu như vậy được. Theo tư duy của bọn họ thì suy đoán như vậy cũng hợp lý thôi.

Lúc này, Triệu Binh lại nói: "Tông sư ở trong nước chơi ba tháng cũng chả làm sao đâu. Với tu vi của đại sư thì nghỉ một năm cũng được ấy chứ. Mọi người đừng đoán mò".

"Vậy phải làm sao đây, đại sư mà ở trong đó một năm thì chúng ta liền phải chờ một năm ở đây à?", Vương Trạch Nham nhíu mày nói.

Triệu Binh thở dài: "Vậy cũng phải chịu chứ sao, ai bảo chúng ta đắc tội một tông sư chứ".

"Chờ thì chờ được, nhưng tôi đói bụng quá, làm sao giờ?", Vương Trạch Nham than thở.

Nếu đã không dám rời đi thì đám Vương Trạch Nham cũng đã hạ quyết tâm phải chờ Lục Hi ra rồi cầu xin anh tha thứ mới thôi.

Nếu không cứ sống mãi trong ám ảnh về một vị tông sư thì ăn cũng không vô mà ngủ cũng không ngon, có khi bản thân còn hóa điên ấy chứ.

Nhưng bọn họ đói, cần phải ăn, nếu không chưa chờ được đại sư ra thì họ đã đói chết rồi.

Triệu Binh nghe vậy liền nói: "Đơn giản, để tôi làm đồ ăn cho mọi người, yên tâm".

"Anh mau đi đi, tôi chết đói đến nơi rồi", Vương Trạch Nham xua tay.

Triệu Binh gật đầu, nhanh chóng chạy vào trong ngọn núi.

Không lâu sau, Triệu Binh đã vác hai con nai về.

Năng lực sinh tồn bên ngoài này là cơ bản, không làm khó được người lính đặc chủng kiêm võ giả nội gia như anh ta.

Thấy Triệu Binh đem nai về, đám Vương Trạch Nham vui mừng khôn xiết, lập tức ba chân bốn cẳng ra hỗ trợ nhặt củi nhóm lửa.

Một lúc sau, Triệu Binh đã làm thịt hai con nai sạch sẽ, cho lên nướng.

Sau đó, Triệu Binh lại đến nơi phế tích nhặt nhạnh gì đó. Chỉ chốc lát, anh ta đã quay về với nụ cười tươi, trong tay còn có túi muối.

Mọi người mừng rỡ, có muối cũng đã đủ để ngon hơn bất kỳ loại gia vị nào rồi.

Triệu Binh rắc muối lên thịt nai, chậm rãi quay nướng.

Chờ nửa tiếng, mùi thịt lan tỏa khắp nơi. Đám Vương Trạch Nham đã sớm không nhịn được, xé một miếng ăn nhồm nhoàm, mặc kệ phỏng tay.

Mà Triệu Binh lại đưa nhóm nam nữ kia lại đây, chia thịt cho họ ăn.

Mọi người đã nhịn đói từ lâu, ăn ngấu nghiến một trận cũng hết sạch hai con nai.

Sau khi no nê, Vương Trạch Nham nằm thẳng cẳng dưới đất, lẩm bẩm: "Đại sư, anh mau xuất hiện chưa, sống hay chết anh phán quyết luôn cho chúng tôi với".

Cứ như vậy, thời gian dần qua đi, chớp mắt đã là một tháng.

Đám Vương Trạch Nham đều râu ria xồm xoàm cả, vẻ mặt tiều tụy, mà Lạc Lạc cùng Dao Dao cũng đầu tóc bẩn thỉu, không còn vẻ xinh đẹp như xưa.

Hôm đó, mọi người nhìn sang bờ đầm, chỉ thấy Vương Trạch Nham nói với hồ nước.

"Đại sư, chúng tôi sắp nghẻo rồi, anh lên đây đi, đầm nước này có gì hay ho cơ chứ".

Vương Trạch Nham nói xong thì lắc đầu, hắn ta đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi, lúc này hắn ta cũng chẳng ôm bao nhiêu hy vọng.

Nhưng ngay lúc này, mặt đầm bỗng nhiên dao động không ngừng.

Vương Trạch Nham cùng mọi người sửng sốt, sau đó lập tức quỳ xuống ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm mặt nước.

Bỗng nhiên có một bóng người phá nước mà ra, nhảy lên cao mấy chục trượng.

Chỉ thấy người này nhảy lên cao rồi dừng lại giữa không trung, trong tay ngưng tụ ra một thanh kiếm lửa chém về phía trước.

Một kiếm khí hình lửa phun trào mà ra, giống như một rạng màu nhảy múa, trong nháy mắt chém đứt một góc của đỉnh núi đối diện.

Đám Vương Trạch Nham kinh ngạc, thiếu chút nữa thì rớt tròng mắt. Bóng dáng này đương nhiên là Lục Hi, chẳng qua là những gì anh triển khai ra còn thần kỳ uy mãnh hơn cả lần trước, quả thực là đáng kinh ngạc.

Mà lúc này, Lục Hi mới chậm rãi bay xuống. Anh của lúc này có thêm chút khí tức thong dong, vân đạm phong khinh, thay đổi hoàn toàn.

Suốt một tháng ở dưới đáy đầm, được cỏ Ngộ Tâm hun đúc, thông minh sáng láng, khiến cho anh lại có thêm nhận thức mới về những kiến thức của mình.

Lúc này anh mới biết được lực tinh thần của mình hóa ra chính là thần thức như của tu chân giới. Hơn nữa, lực tinh thần là căn cơ của hết thảy loại sức lực, mọi loại sức lực đều cần đến lực tinh thần, cũng chính là thần thức thúc giục.

Lực Cự Long trong cơ thể anh cùng pháp lực được cỏ Ngộ Tâm hun đúc, khiến anh hiểu ra bản chất của sức lực là gì, mà bản chất của mọi loại sức mạnh đều như nhau cả.

Một kiếm vừa rồi chính là một chiêu pháp mà anh sáng tạo ra sau khi kết hợp Rồng Lửa với pháp lực. Lục Hi đặt tên là "Viêm Long trảm".

Ngoài ra, anh còn có một nhận thức hoàn toàn mới về sức mạnh trong cơ thể mình. Nếu như có thể kết hợp toàn bộ để sử dụng thì còn có thể phát huy ra uy lực lớn hơn nữa.

Chỉ là vẫn phải chờ bản thân anh tiến thêm một bước nghiền ngẫm và thực nghiệm, không phải một sớm một chiều là xong được.

Đặc biệt, anh cũng phát hiện ra một chuyện quan trọng, anh vốn đang tu luyện Long Đằng Quyết, pháp lực sinh ra chỉ có thể sử dụng cho pháp thuật Long Ngữ.

Pháp thuật Long Ngữ có uy lực mạnh mẽ, thần kỳ khó lường, đúng là một thủ đoạn mạnh mẽ.