Cự Long Thức Tỉnh

Chương 258: Dương Hải Phong thật là phô trương



Còn Hoắc Tư Duệ nhất định sẽ nhìn mình với con mắt khác. Đồng thời, cái tên bám váy Lục Hi kia cũng sẽ hoàn toàn bị mất mặt, để chủ tịch nhìn thấy rõ anh chỉ là cái tên bất tài vô dụng mà thôi, không thể so sánh với Khang Hiểu Vũ được.

Đến lúc đó, nói không chừng mình sẽ một tay ôm mỹ nhân về, từ đó bước lên đỉnh cao đời người.

Khang Hiểu Vũ trong lòng vui vẻ đi phía sau, mọi người đều nói nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại, bây giờ những lời này xem ra quả thật rất có đạo lý.

Lúc này, mọi người đã tới cửa đại sảnh biệt thự, chỉ thấy sáu người mặc áo đen đeo kính râm đứng ở cửa, dáng vẻ lạnh băng, nhìn vô cùng có sát khí.

Lục Hi nhìn mà thầm lắc đầu, Dương Hải Phong thật là phô trương. Nhưng cái này chẳng có ích gì với hắn ta đâu, cũng không phải chỉ là chuyện chỉ cần phất tay một cái sao.

Còn khóe miệng Hoắc Hướng Anh nhếch lên cười lạnh, nếu nói đến phô trương, năm đó mình trong giới giang hồ đi đến đâu cũng được tung hô rầm rộ, mỗi lần đi ra ngoài số lượng tùy tùng lên đến hàng trăm, đi đến đâu, lão đại trên các địa bàn đều ra cửa nghênh đón từ xa, cảnh sát nhìn thấy cũng không tránh kịp. Nói đến phô trương, ông ta năm đó gấp mười lần hắn ta, bây giờ hắn ta quả thật quá nhỏ bé.

Mọi người vượt qua sáu người áo đen, đi đến phòng khách biệt thự.

Một người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, chiếc mũi chim ưng dài và đôi mắt như chim ưng, cho người ta ấn tượng đầu tiên hết sức dữ tợn.

Còn người bên cạnh hắn ta có hai người đẹp ăn mặc hở hang ngồi một trái một phải, miệng hắn ta hút xì gà, trái ôm phải ấp, sau lưng còn có mười mấy người mặc đồ đen thân hình cao lớn xếp thành một hàng, nhìn trông vô cùng phô trương.

Người này chính là Dương Hải Phong.

Nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ đi vào, Dương Hải Phong cười to một trận rồi nói: “Giám đốc Hoắc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.

Dương Hải Phong nhìn đám người Hoắc Tư Duệ, trong miệng vừa nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng không có ý đứng dậy đón khách, cũng không nói mời ngồi.

Sắc mặt Hoắc Tư Duệ bình tĩnh, cô ngồi xuống ghế sofa phía đối diện. Lục Hi và Hoắc Hướng Anh đương nhiên là không một chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tư Duệ.

Phùng Nham vốn dĩ muốn đi lên trước đáp lời Dương Hải Phong, nhưng bị Khang Hiểu Vũ kéo vạt áo thì không nói nữa, hai người ngồi xuống bên cạnh.

Lúc này, Hoắc Tư Duệ nhìn vẻ mặt phách lối của Dương Hải Phong, cô nói: “Giám đốc Dương, lần này tôi tới là muốn nói chuyện bình tĩnh hòa nhã với ông, hòa khí sinh tài lộc, nhưng ông lại bày ra vẻ phô trương như vậy, tiểu nữ có chút sợ hãi”.

Những lời này của Hoắc Tư Duệ nhìn giống như nhượng bộ, nhưng trong bên có cứng rắn, rất đúng mực.

Dương Hải Phong nghe xong, hắn ta lấy điếu xì gà ở trong miệng ra, dùng hết sức ấn nó trên bàn, cười lạnh nói.

“Có thể giám đốc Hoắc vẫn chưa hiểu biết tình hình rồi. Bang hội bên này của chúng tôi bất kể có chuyện gì đều rất có quyền phát biểu. Chuyện này căn bản đã định như vậy, hoặc nhượng bảy mươi phần trăm cổ phần trên danh nghĩa, hoặc rời khỏi thị trường Cảng Đài, các người không còn lựa chọn nào khác”.

Lời của Dương Hải Phong cương quyết khác thường, Hoắc Tư Duệ nghe vậy liền cau mày.

Một lát sau, Hoắc Tư Duệ nói.

“Giám đốc Dương, điều kiện như vậy chúng tôi không thể nào chấp nhận được. Bây giờ không phải như ngày trước, giờ là xã hội pháp trị, bang hội dù lợi hại, nhưng không phải tổ chức hợp pháp, hy vọng ông có thể hiểu. Nhưng vì sự phát triển hòa bình của Giai Mĩ, tôi có thể đồng ý nhượng năm phần trăm cổ phần làm cổ phần trên danh nghĩa cho ông, nhưng ông phải đảm bảo Giai Mĩ ở Cảng Đài từ này về sau sẽ không chịu bất kỳ quấy rầy, cùng nhau giúp đỡ phát triển”.

Điều kiện của Hoắc Tư Duệ cũng xem như đúng trọng tâm, để hắn ta chiếm cổ phần trên danh nghĩa, cung cấp dịch vụ cho Giai Mĩ. Điều kiện này đối với Giai Mĩ mà nói cũng không xem như thua thiệt, chí ít thuận lợi rất nhiều, tiết kiệm được nhiều chuyện phiền toái.

Trong lòng Lục Hi cũng khá đồng ý với điều kiện này, nếu Dương Hải Phong thức thời, anh cũng không lên tiếng. Nếu hắn ta không thức thời, vậy thì không làm nữa, hắn ta tự tìm cái chết, không trách được người khác.

Bảy mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa khác nào coi Giai Mĩ thành cái máy ATM, thật buồn cười.

Còn Dương Hải Phong nghe xong, mặt liền biến sắc, hắn ta nói.

“Giám đốc Hoắc, cô coi tôi thành ăn mày rồi, tập đoàn của tôi chính là lấy nghề bán lẻ làm chính, cô đến địa bàn của tôi cướp miếng ăn, tôi đây đã cho cô một miếng rồi. Vậy mà cô lại nói năm phần trăm, cô coi Dương Hải Phong tôi là ai? Tôi thấy Giai Mĩ của mấy người cũng không cần thiết ở lại Cảng Đài nữa đâu”.

Nói xong, Dương Hải Phong lại dựa vào sofa, một trong hai mỹ nữ lấy ra một điếu xì gà Cuba từ trong hộp xì gà, cắt bỏ đuôi, người còn lại dùng một bật lửa chuyên dụng đốt cho hắn ta.

Dương Hải Phong thích ý hút.

Lúc này, đàm phán bỗng chốc lâm vào bế tắc, yêu cầu của hai người quả thật kém xa.

Trên mặt Lục Hi đã có một tia không bình tĩnh nổi, cái này có khác gì Dương Hải Phong đi ăn cướp một cách quang minh chính đại đâu. Lục Hi cảm thấy không cần phải nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, Khang Hiểu Vũ ở bên cạnh nhìn thấy đàm phán rơi vào bế tắc, hắn ta nháy mắt với Phùng Nham bên cạnh.

Phùng Nham hiểu ý, anh ta đứng dậy đi về phía Dương Hải Phong, chìa tay cười nói: “Chú Dương, đã lâu không gặp”.

Dương Hải Phong liếc nhìn anh ta.

Thật ra thì Dương Hải Phong đã nhìn thấy anh ta đến, nhưng Phùng Nham ở trước mặt hắn ta chỉ là một hậu bối, đương nhiên hắn ta không thể tìm đến chào hỏi anh ta trước.

Lúc này nhìn thấy Phùng Nham nói chuyện, Dương Hải Phong ừ một tiếng, cũng không có đứng dậy, hắn ta đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy Phùng Nham rồi nói: “Bố cháu gần đây có khỏe không?”

“Nhờ phúc của chú, ông già nhà cháu vẫn ổn”, Phùng Nham nói.

Dương Hải Phong gật đầu.

Bố Phùng Nham tên Phùng Tĩnh Viễn là lão đại cầm đầu bang Tam Liên, bang hội này không lớn, nơi bang hội này thành lập chỉ có thể là bang hội hạng ba.

Nhưng đều là người trong giang hồ, mặt mũi cũng phải để lại một chút, cho nên Dương Hải Phong cũng khá lịch sự với Phùng Nham.