Cự Long Thức Tỉnh

Chương 279: Mọi chuyện qua đi



Trong chốc lát, ba người đi vào văn phòng của Từ Xuyên và ngồi trong đó.

Thư ký Trương Khải và mấy người bảo vệ đứng ngoài cửa canh gác.

Lúc này, Vân Thắng Quốc tìm được ly dùng một lần, rót nước cho Ngư Bạch, đưa cho cô ta và nói: "Là bí thư tôi quản lý không chu toàn, làm cô phải gánh oan, xin lỗi cô".

Ngư Bạch nghe vậy chỉ cảm thấy được sủng mà sợ.

Một ông lớn trong tỉnh lại nói với cô ta bằng giọng điệu khách sáo như vậy, cô ta thật sự không dám tin.

"Bí, bí thư Vân, tôi xin cảm ơn ông, nếu ông không tới kịp thì không biết đám người kia sẽ làm gì tôi nữa", Ngư Bạch cảm kích nói.

Vân Thắng Quốc cười nói: “Cô nên cảm ơn cậu Lục đi, là cậu Lục báo cho tôi nên tôi mới biết được mà đến đây, không thì tôi cũng chẳng hay biết gì về sự bại hoại của đám nhân viên kia".

Tuy rằng Ngư Bạch biết Vân Thắng Quốc đến đây chắc chắn là có liên quan đến Lục Hi, nhưng cô ta thật không ngờ Lục Hi có năng lực đến mức liên lạc thẳng cho Vân Thắng Quốc rồi để ông ta đích thân xuất hiện.

Cô ta cũng biết chuyện này đối với cô ta thì lớn nhưng với Vân Thắng Quốc thì không là gì cả. Nếu ngày nào ông ta cũng chạy đi chạy lại vì mấy việc này thì thời gian đâu mà làm chuyện khác.

Vậy có thể thấy sức mạnh của Lục Hi to lớn cỡ nào.

"Cảm ơn anh, Lục Hi", Ngư Bạch cầm ly nước, chân thành cảm ơn Lục Hi.

Lục Hi cười: "Không cần khách sáo, bí thư Vân là thủ trưởng của Tây Bắc, nhân viên xảy ra vấn đề là việc nằm trong bổn phận của ông ta, chúng ta không cần phải ngại".

Vân Thắng Quốc ở bên cạnh cũng nói: "Cậu Lục nói phải, chuyện này cũng thuộc chức trách của tôi, là chuyện tôi nên làm, không cần ngại".

Thấy Lục Hi nói chuyện với Vân Thắng Quốc kiểu đó, Vân Thắng Quốc còn đáp lại với vẻ đương nhiên, Ngư Bạch càng thêm không hiểu Lục Hi.

Trong xã hội, anh có danh vọng cực cao, trong quan trường, người như bí thư Vân cũng tôn kính anh như thế. Rốt cuộc anh là ai?

Ngư Bạch cảm thấy mình không thể hiểu nổi Lục Hi.

Mà lúc này, Vân Thắng Quốc bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Lục Hi.

Ngư Bạch yên lặng ngồi một góc nghe.

Lời nói của Vân Thắng Quốc đều quay xung quanh tương lai của Vân Khả Thiên.

Lục Hi vừa nghe đã hiểu ý của Vân Thắng Quốc.

Ý của Vân Thắng Quốc chính là muốn cho Vân Khả Thiên đi theo Lục Hi học một ít bản lĩnh của anh, nhưng ông ta ngại nói thẳng nên mới phải vòng vòng vèo vèo.

Thật ra Lục Hi cũng từng cân nhắc đến vấn đề này. Vân Khả Thiên còn trẻ, tuy đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất nhưng bắt đầu tu luyện từ bây giờ cũng không phải là không có khả năng. Có tế đàn của Long Thần ở đây thì Lục Hi vẫn có niềm tin giúp Vân Khả Thiên đạt được thành tựu.

Nhưng Lục Hi vẫn luôn phân vân, vì con đường sau này Vân Khả Thiên sẽ đi là làm quan quyền cao chức trọng, rốt cuộc trước mặt anh ta là những điều kiện lý tưởng, là những chuyện thuận lý thành chương.

Hiện tại nghe ý của Vân Thắng Quốc là muốn cho Vân Khả Thiên đi theo anh học hỏi, vậy cũng không phải là không thể, dù sao anh cũng có ấn tượng tốt về Vân Khả Thiên.

Chỉ thấy anh nghe một lúc rồi nói: "Bí thư Vân, kiếm ngọc của nhà ông cũng không phải vật phàm, ông có biết lai lịch của nó là gì không?"

Vân Thắng Quốc nghe vậy thì thở dài nói: "Thứ này do ông anh trai tôi bảo quản, là đồ vật truyền đời thế hệ, chỉ có anh trai tôi là biết rõ. Tôi chỉ biết kiếm ngọc này là vật tổ truyền, còn lại thì không rõ lắm".

Lục Hi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Từ kiếm ngọc này anh có thể đoán được Vân gia trước kia cũng có người tu hành, còn truyền đời xuống thì đều chỉ truyền cho gia chủ, những người khác không biết nội tình cũng là chuyện bình thường. Xem ra lúc nào có thời gian cần đi gặp anh trai của Vân Thắng Quốc một lần mới được.

Còn Vân Khả Thiên, anh có thể sắp xếp một chút. Chuyện này không khó với anh.

Lúc này, chỉ thấy một ông già khoảng 60 tuổi, hơi lùn, mặc đồ kiểm sát dẫn một nhóm người vội tới.

"Bí thư Vân, tôi đến rồi".

Vân Thắng Quốc gật đầu nói: "Trong hàng ngũ nhân viên chúng ta có mấy người tư chất bại hoại, ông tranh thủ phá án tại chỗ, thư ký của tôi sẽ trợ giúp ông, tôi ở đây chờ tin tức".

Thư ký Trương nghe vậy thì lập tức đồng ý, cùng một đám cấp dưới đi vào trong dưới sự chỉ dẫn của Trương Khải.

Mà Vân Thắng Quốc lại nói chuyện phiếm với Lục Hi tiếp.

Ngư Bạch ở bên cạnh chỉ cảm khái không thôi. Bảo sao mà ai cũng thích làm quan, cảm giác khác biệt thật.

Những chuyện khó khăn trong mắt cô ta, người khác chỉ cần một câu là giải quyết được, quả thực là sảng khoái.

Vân Thắng Quốc và Lục Hi nói chuyện câu được câu chăng, đề tài vẫn quay xung quanh Vân Khả Thiên. Cuối cùng Lục Hi xác nhận có thể dạy dỗ Vân Khả Thiên một chút, Vân Thắng Quốc nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn Lục Hi.

Thủ đoạn của Lục Hi vô cùng kinh người, nếu Khả Thiên có thể học được chút ít thôi cũng đủ để hưởng thụ cả đời, tương lai chắc chắn sẽ làm nên thành tựu lớn, có khi còn vượt qua ông ta.

Ngư Bạch nhìn đến nghẹn họng, bí thư Vân lại phải đi nhờ Lục Hi giúp đỡ, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Thời gian dần qua đi, khoảng hơn một tiếng sau, thư ký Trương cùng cấp dưới dẫn theo đám người Trâu Lệ Hồng, Đỗ Phái Nhiên, Hằng Bằng Trình, Cao Kiến Dân và Từ Xuyên đứng bên ngoài.

Đám người Trâu Lệ Hồng mặt xám như tro tàn.

Trương Hoằng Dương cầm một tệp văn bản, đi đến trước mặt Vân Thắng Quốc, thấp giọng nói: “Bí thư Vân, chúng tôi đã điều tra sơ bộ và đưa ra được ý kiến xử lý bước đầu”.

Vân Thắng Quốc gật đầu nói: “Thử nói nghe xem nào”.

“Ba người Từ Xuyên, Cao Kiến Dân, Hằng Bằng Trình bị nghi ngờ có liên quan đến việc lạm dụng chức quyền, quyết định tạm thôi việc và tiến hành điều tra sâu hơn. Đỗ Phái Nhiên và Trâu Lệ Hồng được ông chủ tư nhân hối lộ, lấy danh nghĩa khảo sát để ra nước ngoài du lịch, mua sắm hàng xa xỉ số lượng lớn, bị nghi ngờ có liên quan đến tội nhận hối lộ, sỉ nhục người khác, dính líu đến tội phỉ báng, tạm thời tước quyền đảng viên và chức vụ hiện tại, ông thấy vậy có được không ạ?”, Trương Hoằng Dương nói.