Cự Long Thức Tỉnh

Chương 288: Gạ gẫm công khai



“Đây là lời thật lòng của tôi mà. Không biết cô Miêu có thể cho tôi cơ hội cùng hưởng thụ một đêm tuyệt diệu với cô được không? Tôi sẽ chuẩn bị thật đầy đủ để bàn chuyện hợp tác với cô”.

Ông già mê mẩn nhìn chằm chằm Miêu Tình, nhẹ nhàng xoay chuyển ly rượu vang trong tay.

Miêu Tình đã bị lão già này làm cho ghê tởm đến cùng cực, cô ấy chau mày, ánh mắt lộ ra vẻ tởm lợm.

Nhưng vì tồn tại trong giới này nên Miêu Tình cũng đã gặp không ít chuyện như thế. Cô ấy nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, ưu nhã nhấp một ngụm rượu, sau đó cố tình tỏ vẻ hồ đồ mà nói.

“Ông Ramos thích nói đùa thật đấy, nhưng phụ nữ Hoa Hạ chúng tôi lại vô cùng truyền thống, không quen với kiểu nói đùa này”.

“Không, tôi không nói đùa, nếu cô Miêu đồng ý lời mời này của tôi thì tôi nghĩ hợp tác không phải là vấn đề. Tôi thậm chí còn có thể giới thiệu cô cho đạo diễn nổi tiếng của Hollywood nữa cơ. Cô hãy tin tôi, danh tiếng của tôi tại Hollywood cũng lớn y hệt tại Ý. Các đạo diễn như Steven, Coppola hay Lucas đều là bạn tốt của tôi. Tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ vui lòng đưa một người phụ nữ phương Đông xinh đẹp như cô vào phim của bọn họ thôi”.

Ramos nói xong thì bắt chéo chân, đôi mắt tà dâm "đường hoàng" đánh giá Miêu Tình, bộ dạng như muốn ăn thịt cô ấy.

Thực ra thì Ramos cũng chắc chắn bản thân có thể chén được Miêu Tình. Miêu Tình không phải là người đẹp đầu tiên tới Ý để tìm sự nổi tiếng.

Trước đó Ramos cũng tiếp xúc với rất nhiều người. Những người đẹp này đều ôm giấc mộng trở thành nữ minh tinh.

Bọn họ đều muốn được nổi tiếng tại nơi mà thời trang và hàng xa xỉ chiếm một vị trí rất quan trọng trên thế giới như Ý, tất nhiên, bọn họ càng muốn trở thành ngôi sao Hollywood nổi tiếng khắp thế giới.

Cho nên mỗi khi Ramos lôi ra lời mật ngọt này thì không một ai thoát được. Những người đẹp đến từ mọi quốc gia trên thế giới ôm mộng phát tài đều chui vào lòng ông ta.

Ramos tin rằng Miêu Tình cũng sẽ không thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn này! . Truyện Đông Phương

Với lời dụ dỗ của Ramos, Miêu Tình đương nhiên là động lòng. Làm diễn viên ai mà chẳng muốn có một ngày được như vậy? Chẳng qua điều kiện của Ramos đã dập tan toàn bộ sự động lòng của cô ấy. Miêu Tình không đáp lời Ramos mà nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, sắc mặt hơi khó coi.

“Chị Vương, tôi không thể nào tiếp tục nói chuyện với Ramos được nữa đâu…”

Lúc này, người phụ nữ được gọi là chị Vương này lập tức nói.

“Miêu Tình, cô đâu phải là mới ra mắt ngày đầu. Yêu cầu của ông Ramos là quá bình thường, chỉ là một đêm thôi mà? Nhắm mắt là xong rồi, còn cô sẽ nhận được những gì? Cô sẽ trở thành người đại diện cho những thương hiệu xa xỉ quốc tế như O’neill và nhận vô số quảng cáo. Đây không chỉ có ý nghĩa là thu nhập cô sẽ tăng cao, mà vị trí cùng hình tượng của cô trong giới cũng như trong lòng người hâm mộ cũng sẽ cao hơn nhiều”.

“Huống hồ Ramos lại là người quen biết rộng, mấy đạo diễn nổi trong Hollywood đều là bạn của ông ta. Ông ta mà giới thiệu cô cho những vị đạo diễn đó, ý nghĩa thế nào chắc không cần tôi nói nhiều đúng không. Nói đơn giản thì đây là cơ hội mà vô số người mơ còn không được đấy.

Chị Vương này không chỉ không bảo vệ Miêu Tình mà còn khuyên cô ấy nên đồng ý với điều kiện của Ramos.

O’neill mà chị Vương nhắc đến chính là một trong những nhãn hiệu xa xỉ cực kỳ nổi tiếng tại Ý. Nền kinh tế của Hoa Hạ ngày càng phát triển nhanh chóng thì nước này cũng trở thành một đất nước tiêu thụ khá nhiều vật phẩm giá trị cao.

Cho nên O’neill rất để ý tới việc đẩy mạnh tuyên truyền tại Hoa Hạ, Ramos tuy là một lão háo sắc, nhưng cũng là giám đốc thiết kế của công ty O’neill, ông ta đang tìm kiếm một người phụ nữ Hoa Hạ để làm người đại diện quảng cáo cho O’neill tại chi nhánh Hoa Hạ.

Trong một lần tình cờ nhìn thấy quảng cáo của Miêu Tình, Ramos đã ưng ý Miêu Tình ngay. Miêu Tình xuất thân là người mẫu, dáng cao mà thân hình cũng mềm mại, khí chất lại ưu nhã, chính là người mà ông ta cần tìm. Bởi vậy mà mới có buổi tối ngày hôm nay.

“Chị Vương, tôi biết những chuyện này, nhưng tôi không thể đồng ý điều kiện đó được”, Miêu Tình đáp.

“Đừng có quên món nợ của bố cô, cũng đừng quên hợp đồng mà cô đã ký với công ty. Nếu chỉ vì cô không phối hợp mà làm hỏng lần hợp tác này thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm đấy”, chị Vương thấy Miêu Tình không nghe thì sầm mặt nói.

“Nhưng ngủ cùng ông ta đã vượt quá yêu cầu trong hợp đồng tôi ký kết với công ty rồi!”

Miêu Tình thấy chị Vương nhắc đến món nợ của bố mình và hợp đồng thì gương mặt yêu kiều hơi run rẩy một chút. Tuy sắc mặt là bình tĩnh nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn lộ ra vẻ bất lực thảm thương.

“Miêu Tình, đừng có tỏ vẻ ngây thơ nữa! Nghe lời chị đi, gương mặt và thân hình này của cô là một nguồn tài nguyên tốt đấy, lãng phí nó thì khác nào phụ lòng ông trời. Ông Ramos này tuy có hơi già, nhưng cũng đâu phải là lấy ông ta đâu mà sợ, việc gì phải lo lắng việc ông ta già hay trẻ? Hơn nữa cô không muốn trả xong nợ sớm cho bố mình à?”

Chị Vương thấy giọng nói của Miêu Tình yếu ớt hơn một chút, bắt đầu có dáng vẻ chấp nhận số phận thì lập tức rèn sắt khi còn nóng.

“Chị Vương, tôi…”, Miêu Tình thấy chị Vương lại nhắc đến món nợ của bố mình, sắc mặt lại càng tái thêm.

Mặc dù Ramos không hiểu Miêu Tình và chị Vương nói gì, nhưng ông ta đại khái đoán được là chị Vương đang nói đỡ cho ông ta. Thấy sắc mặt Miêu Tình không còn chút huyết sắc nào thì ông ta càng cảm nhận được vẻ đẹp động lòng người của phụ nữ phương Đông. Ramos cảm thấy cả người mình đang nóng hừng hực, đồng thời cũng càng thêm quyết tân, ông ta tin rằng không một ai có thể từ chối nổi sự mê hoặc này.

Ông ta thấy phụ nữ đều là loại ham hư vinh, thích vinh hoa phú quý.