Cự Long Thức Tỉnh

Chương 293: Jennifer



Sau khi xuống máy bay, lập tức Lục Hi truy tìm dấu vết của quỷ máu, nhưng không thu hoạch được gì.

Lục Hi cau mày, một lúc sau anh nói với Alfonso: “Mấy người về trước đi, có thể tôi phải ở đây mấy hôm nữa”.

Alfonso nghe vậy liền nói: “Anh không cần tôi giúp sao? Ở đây tôi vẫn có thể làm chút gì đó cho anh Lục”.

“Không cần, các anh về trước đi, chuyện này các anh không giúp được đâu”, Lục Hi trầm giọng nói.

Thế lực của Alfonso không nhỏ, nhưng chuyện này không phải người bình thường có thể tham gia vào. Bây giờ Lục Hi đã chắc chắn quỷ máu đang ở gần đây, tạm thời cũng không cần Alfonso bọn họ.

Alfonso nghe xong lại nói: “Ông Leyman thì làm thế nào đây? Ông ta đang trên đường tới Milan”.

“Các anh chờ tôi ở Milan là được, cần gì tôi sẽ thông báo với các anh”.

Thấy Lục Hi đã quyết định như vậy, Alfonso cũng không dám dài dòng, anh ta nói: “Được thưa anh Lục, anh cần gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào”.

Lục Hi gật đầu.

Alfonso khom người chào Lục Hi, sau đó anh ta lên máy bay trực thăng rời đi.

Sau khi Alfonso rời đi, Lục Hi bắt đầu đi loanh quanh thị trấn nhỏ này.

Mặc dù đã không còn tung tích của quỷ máu, nhưng Lục Hi kết luận nó nhất định đang ẩn náu ở gần đây, hơn nữa người phụ nữ có cơ thể cực âm kia chắc chắn cũng ở không xa nơi này. Nếu không thì quỷ máu sẽ không đặc biệt chạy tới đây.

Chỉ cần nó ở đây, sớm muộn cũng sẽ lộ tung tích, Lục Hi dự định ở đây trường kỳ kháng chiến với con quỷ máu này.

Thị trấn nhỏ Positano nằm dọc theo bờ biển Amalfi, là một thị trấn cổ tích tọa lạc trên mỏm núi đá, phần chính của thị trấn dựa lưng vào núi và quay mặt ra biển, nằm rải rác trên vùng đất bằng phẳng giữa núi và biển.

Nó cũng là thị trấn nhỏ đẹp nhất bờ biển Amalfi, nhà trong trấn nhỏ đều được xây trên vách đá, xinh xắn lại tinh xảo. Hơn nữa nhà nào cũng đủ mọi màu sắc, tươi đẹp chói mắt, cùng in dấu với nước biển xanh thẳm, bầu trời xanh biếc và mây trắng trải dài. Hoa tươi điểm xuyết cả trấn nhỏ, khiến nó càng trở nên huyền bí và xinh đẹp.

Đi dạo một vòng, Lục Hi tiện thủ tìm một tìm quán trọ nhỏ để ở.

Quán trọ không lớn, nhưng lại có đặc sắc địa phương rất mãnh liệt. Trong quán chỉ có một mình bà chủ đang làm việc.

Bà chủ nhìn chưa đến ba mươi, có khuôn mặt phương tây xinh đẹp và thân hình bốc lửa.

Điều kỳ quái chính là mặc dù Hoa Hạ đã bước vào mùa thu, nhưng ở đây vẫn là mùa hè nóng bức, bà chủ lại mặc toàn quần áo dài, điều này không hề hài hòa với những du khách mặc bikini trên phố.

“Có thể giúp tôi thuê một căn phòng không?”, Lục Hi đi tới quầy bar, anh tỏ ra thân thiện nói.

Bà chủ liếc nhìn rồi lộ ra nụ cười, cô ta nói: “Đương nhiên có thể”.

Lục Hi đặt một trăm euro lên bàn.

Bà chủ lấy ra một chùm chìa khóa từ trên vách tường quầy bar, cất tờ euro vào túi áo, cô ta cười nói: “Anh có thể gọi tôi là Jennifer, mời đi theo tôi, vị khách phương đông”.

Ngay sau đó, Lục Hi và Jennifer lên tầng hai. Lúc này, Lục Hi phát hiện dáng đi của Jennifer có chút không đúng, giống như bị thương.

Lòng hiếu kỳ thúc giục, Lục Hi mở mắt xuyên thấu quan sát Jennifer.

Lập tức Lục Hi kinh ngạc.

Vóc dáng của Jennifer có đặc điểm của người phương tây, thân hình cao lớn, ba vòng đáng kinh ngạc, thân hình chữ S bốc lửa.

Nhưng toàn thân trên dưới của cô ta khắp nơi đều có máu ứ đọng, giống như bị ngược đãi vậy, cả người đều là vết thương.

Lục Hi cau mày, anh cùng Jennifer đi đến tầng hai, sau khi Jennifer mở cửa phòng nhìn vào, cô ta đưa chìa khóa cho Lục Hi rồi nói: “Hy vọng anh ở đây vui vẻ”.

Lục Hi gật đầu cười nhận lấy chìa khóa, ngay sau đó anh chìa tay, trong tay xuất hiện một đóa hoa màu đỏ tươi.

“Cô Jennifer xinh đẹp, lát nữa dùng đóa hoa này ngâm trong nước tắm, nó có thể loại bỏ tất cả vết thương trên người cô”, Lục Hi cười nói.

Nhìn Lục Hi biến hóa phép thần kỳ như ma thuật, lại còn nói ra bí mật riêng tư mình đang cố gắng che giấu, Jennifer liền ngây ra.

Một lúc sau, Jennifer mới nhận lấy hoa tươi, lộ ra nụ cười lúng túng: “Cảm ơn anh”.

Lục Hi cười một tiếng, anh không nói gì nữa, Jennifer chậm rãi rời đi.

Còn Lục Hi đánh giá một chút căn phòng này, căn phòng không lớn, nhưng bố trí vô cùng ấm áp, rất có cảm giác giống như ở nhà. Lục Hi ngã xuống giường, cứ như vậy thiếp đi.

Đã xác định được điểm dừng chân của quỷ máu, cũng không gấp, chờ nghỉ ngơi xong đi tìm nó cũng không muộn.

Lúc này, Jennifer xuống quầy dưới lầu, nhìn thấy hoa tươi trong tay, trong mắt không kiềm được rơi xuống hai hàng nước mắt.

Cô ta đang có một gia đình theo như người ngoài nhìn thấy thì vô cùng mỹ mãn.

Ông chồng Edmond mới hơn ba mươi tuổi đã là nghị viên thành phố Salerno, vô cùng nở mày nở mặt. Còn cô ta thân là phu nhân nghị viên thì càng được người ta tôn kính.

Nhưng ai biết được gã đàn ông khốn khiếp kia của cô ta ở trước mặt người khác ra vẻ đạo mạo và là người khiêm tốn, nhưng sau lưng lại là kẻ lạm dụng thuốc phiện, không chuyện ác nào không làm.

Hơn nữa sau khi thường xuyên hút ma túy hoặc say rượu, hắn ta chỉ thích đánh đập ngược đãi cô ta, những năm gần đây cô ta đã chịu đủ rồi.

Nhưng Edmond đã từng nói, nếu như cô ta dám nhắc đến hai từ chữ ly hôn, hắn ta sẽ khiến cho cả nhà cô ta chết ngoài đường. Cô ta biết chồng có lai lịch trong tổ chức áo đen, hơn nữa với tính cách của hắn ta thì hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này. Cô ta vì người nhà, chỉ đành âm thầm chịu đừng, rời khỏi thành phố Salerno đi đến thị trấn nhỏ này mở một quán trọ.

Nhưng nơi này cách thành phố Salerno chỉ có hơn một trăm dặm, Edmond vẫn cách hai ba hôm tới ngược đãi cô ta. Vết thương trên người cô ta chính là vào hai ngày trước bị Edmond ngược đãi gây ra.

Jennifer lặng lẽ lau nước mắt, cô ta quay về phòng của mình mở nước tắm.

Thời tiết ở đây nóng bức, vì giấu diếm vết thương, từ đầu đến cuối cô ta đều mặc quần áo dài, một ngày phải tắm mấy lần mới có thể khiến cô ta không bị cảm nắng.