Cự Long Thức Tỉnh

Chương 297: Lấy thân báo đáp



Vết thương trên người cô ta chỉ vừa mới khỏi lại, làn da trắng như tuyết này làm bản thân cô ta vô cùng nâng niu, chẳng lẽ chưa gì mà bản thân đã phải tiếp tục chịu ngược đãi của hắn ta ư?

Nhưng Edmond đã quỳ xuống “rầm” một cái, nói với Jennifer: “Jennifer, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên đối xử với em như vậy. Chúng ta ly hôn nhé, em có thể lấy đi toàn bộ tài sản của anh. Anh biết em rất muốn ly hôn với anh, cầu xin em tha cho anh được không?”

Nghe Edmond nói vậy, Jennifer không dám tin vào tai mình, ngơ ngác nhìn hắn ta.

Thấy Jennifer im lặng, Edmond bò về phía trước hai bước, làm Jennifer sợ hãi lui lại, dán cả lưng vào vách tường trên quầy bar.

“Jennifer, anh nói thật đấy, anh đã viết xong những giấy tờ liên quan và ký tên rồi, nhà, xe, tiền tiết kiệm của anh, em có thể lấy hết. Em chỉ cần ký tên thôi, tất cả sẽ đều là của em. Anh và em cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa, sau này em muốn làm gì cũng được, cầu xin em đồng ý với anh đi”.

Nhìn Edmond khóc lóc nói một tràng, Jennifer sững sờ không thôi. Một lúc lâu sau, cô ta mới kinh hãi nói: “Anh nói thật sao?”

“100% là thật, Jennifer, anh thề với trời, em đồng ý với anh đi”.

Edmond đưa tài liệu cho Jennifer từ xa.

Jennifer cảnh giác đi lên hai bước, lấy tài liệu trong tay Edmond rồi quay lại quầy bar, mở ra xem.

Mãi lúc sau Jennifer mới dám tin rằng Edmond nói thật, không phải là giả.

Bởi vì trên tài liệu đã viết rất rõ ràng rằng, hai người tự nguyện ly hôn, tài sản trên danh nghĩa của cả hai bên đều thuộc quyền sở hữu của Jennifer.

Jennifer cầm tài liệu rồi nhìn Edmond như một kẻ ngu, lập tức lấy bút từ quầy bar ra để ký tên mình vào, sau đó chưa cho Edmond một phần, bản thân giữ một phần.

Chỉ thấy Edmond cầm lấy tài liệu như cầm vào chí bảo, hắn ta hôn tài liệu một cái rồi nói với Jennifer: “Chân thành cảm ơn em đã tha thứ cho anh, Jennifer, chúc em hạnh phúc mãi mãi về sau”.

Edmond nói xong thì cầm tài liệu chạy vội.

Đến giờ này, Jennifer vẫn không dám tin, chỉ nhìn đi nhìn lại tài liệu trong tay.

Mãi sau đó cô ta mới nhớ đến vị khách thần bí ở trên tầng kia.

“Chắc chắn là anh ấy, ngoài anh ấy ra không ai biết được chuyện này hết. Anh ấy chắc chắn là thiên thần được trời cao phái xuống để cứu mình chăng? Mình nên báo đáp anh ấy thế nào đây?”, Jennifer suy nghĩ xuất thần.

Sau đó, cô ta cắn răng, quay về phòng mình.

Rồi Jennifer thấp thỏm đi lên tầng hai, gõ cửa phòng Lục Hi.

Cô ta chẳng có gì để báo đáp vị thiên thần này, đành dùng thân thể của mình vậy.

Cho dù anh ấy chỉ cảm thấy vui sướng một chút xíu thì mình cũng thỏa mãn rồi.

Jennifer nghĩ vậy.

Jennifer thẹn thùng nhìn Lục Hi, khẽ cắn môi rồi nói: “Anh Lục, tôi có thể đi vào không?”

“Đương nhiên rồi”, Lục Hi mời Jennifer đi vào.

Jennifer ngồi xuống sô pha, Lục Hi rót cho cô ta một cốc nước, đặt trước mặt cô ta.

“Chồng tôi vừa mới tới đây”, Jennifer nhìn Lục Hi.

Lục Hi cười đáp: “Vậy à”.

“Chúng tôi vừa ly hôn xong”, Jennifer nhìn vào mắt Lục Hi.

Lục Hi lại cười: “Đây chẳng phải là chuyện cô luôn mong muốn hay sao?”

Jennifer cầm ly nước uống một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, nhưng tôi muốn biết vì sao hắn ta lại đồng ý ly hôn với tôi và để lại mọi tài sản cho tôi?”

Lục Hi im lặng một lúc rồi mới nói: “Ở đây tôi có một người bạn khá có quyền thế, tôi nói với người đó mấy câu, chắc là người đó làm”.

Nghe vậy, Jennifer mới xác định được chuyện này là do Lục Hi ra tay. Cô ta đứng dậy, ôm chầm lấy Lục Hi, ghé đầu vào vai anh, nức nở: “Em biết ngay anh chính là thiên thần được ông trời phái xuống để cứu rỗi em mà”.

Mà Lục Hi thấy Jennifer đột ngột như vậy thì cảm thấy hơi lúng túng.

“Jennifer à, cô có thể bỏ tay ra không?”, Lục Hi nói.

“Không đâu, thiên sứ của em”, Jennifer nỉ non.

Chỉ thấy Jennifer dần dần cởi bỏ quần áo của Lục Hi.

Lục Hi nhắm mắt lại.

Một đêm nồng nhiệt qua đi, đến sáng sớm hôm sau, Lục Hi mở mắt.

Lục Hi hít một hơi, nói: “Jennifer, tuy rằng tôi rất muốn nằm mãi thế này với em, nhưng tôi vẫn còn việc cần làm. Tôi phải dậy thôi”.

Jennifer nghe vậy thì cực kỳ không tình nguyện nói: “Anh muốn đi đâu?”

“Tôi cần ra biển một chuyến”, Lục Hi nói.

Lúc này, Jennifer mới bịn rịn rời khỏi lồng ngực của Lục Hi, bắt đầu mặc quần áo.

Sau đó, cô ta nói với Lục Hi: “Chồng trước của em để lại cho em một cái du thuyền, anh có thể lái nó ra biển”.

Lục Hi nhướng mày cười: “Vậy thì tốt quá”.

“Để em chuẩn bị đồ ăn sáng”, Jennifer mỉm cười đi ra khỏi phòng.

Lục Hi hút xong một điếu thuốc thì thở dài: “Làm việc thôi”.

Sau đó, anh dậy đi vệ sinh cá nhân.

Khi Lục Hi đã xong xuôi và xem TV một lúc thì Jennifer đem lên một bàn đồ ăn phong phú..

Lục Hi ăn một loáng là hết, chờ Jennifer thu dọn xong thì hai người đi ra khỏi nhà.

Vừa mới đi ra thì Lục Hi đã thấy Leyman, Alfonso và cao bồi Drizzt đang cung kính chờ ở ngoài.

Ba người tỏa ra một sự đáng sợ khiến Jennifer vừa nhìn đã hoảng, vội vã ôm chặt lấy cánh tay của Lục Hi.

Lục Hi nhìn ba người và nói: “Sao mọi người lại đến đây?”

Leyman lập tức trả lời: “Tối hôm qua xong việc cho anh thì tôi lập tức tới đây, để không làm anh phải chờ đợi mỗi khi cần yêu cầu chuyện gì nữa”.

Lục Hi suy tư: “Cũng được, tôi không quen nơi này lắm, vậy thì đi cùng nhau đi”.

Thấy Lục Hi cho phép bọn họ đi cùng, cả ba người tỏ vẻ vui mừng. Có thể phục vụ Lục Hi chính là niềm vinh dự của họ.

Mà Jennifer sau khi biết đây là bạn của Lục Hi thì cũng không lo sợ nữa. Cô ta cứ tưởng là Edmond cho người đến báo thù mình chứ.

Lúc này, Jennifer đưa Lục Hi cùng mấy người Leyman đi ra bờ biển.