Cư Tâm Bất Tịnh

Chương 5



Sau khi châm xạ kích, cần một khoảng thời gian nhất định để lắp đạn và kích hoạt lại, để vận hành tốt súng lửa trên chiến trường, có rất nhiều trận pháp đã được thử nghiệm.

Khi chiến đấu một mình, súng lửa không thích hợp để dùng làm vũ khí.

Tuy nhiên, bị đao chém không nhất định sẽ chết, mà trúng phải súng lửa, nhất định sẽ chết rất khó coi.

Tiếng gió xé toạc không khí trong bóng tối, hai tay Yến Vân Hà lập tức nâng súng lửa, ngăn cản kim đao đang lao tới.

Không biết Ngu Khâm học được công pháp từ chỗ nào, thâm độc tàn nhẫn, từng chiêu từng thức đều cực kỳ xảo quyệt.

Yến Vân Hà kế thừa chính phái, nhưng y cũng học được cách phán đoán nguy cơ trên chiến trường. Ngay cả trong không gian tối đen, trực giác của y hoàn toàn nhạy bén để có thể ngăn cản vài đao trí mạng.

Hai người giao thủ chưa được mấy hiệp, dây đốt đã đến điểm cuối, Yến Vân Hà nghe rõ được tiếng Ngu Khâm thở hổn hển.

Khi đối mặt với cái chết, đến tột cùng Ngu Khâm đang suy nghĩ điều gì, Yến Vân Hà không biết.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua ở ngoài phòng vang lên, lão bộc Ngu gia nghe thấy tiếng động nên vội gọi thiếu gia.

Mọi thời khắc trên chiến trường đều liên quan đến sự sống chết, trực giác như dã thú của Yến Vân Hà giúp y nắm bắt được vô số khoảnh khắc kẻ thù do dự.

Chỉ trong cái chớp mắt ấy, sự sống và cái chết có thể được quyết định.

Ngay lúc y đã quen với bóng tối, miệng súng đồng cũng đang áp vào trán Ngu Khâm.

Ánh sáng nhàn nhạt từ đèn lồng trong tay lão bộc bên ngoài truyền vào, xuyên qua lớp giấy cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt Yến Vân Hà.

Con ngươi màu vang co lại vì kích động, hiện rõ trong đáy mắt Ngu Khâm.

Yến Vân Hà nhẹ nhàng làm khẩu hình: "Bằng!"

Xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng lão bộc gõ cửa.

Dây đốt đã tắt trong ống đồng, không có gì xảy ra, không có đạn dược nổ tung, cũng không có máu thịt be bét.

Trận giao chiến đêm nay, không có sống chết, chỉ có thắng thua.

Ngu Khâm trầm mặc nhìn chằm chằm Yến Vân Hà, chậm rãi nhếch môi.

Đôi mắt bạc tình ấy, lúc này đây như càng sống động, ẩn hiện tia lửa, đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, hắn thể hiện cảm xúc như vậy với Yến Vân Hà, mặc dù đó là tức giận.

"Đầu Chỉ huy sứ đại nhân xinh đẹp thế này, nếu bắn nát thì thật đáng tiếc." Yến Vân Hà cười nói.

Súng lửa từ từ trượt khỏi trán Ngu Khâm, thứ đồ sắt lạnh băng áp vào da thịt ấm áp, nhẹ nhàng cọ xát, đến cằm thì dừng lại.

Tựa như một màn công kích đầy khiêu khích, lại giống như cái vuốt ve mang ngụ ý của dục niệm.

Họng súng đồng dính đầy mùi thuốc nổ, là vũ khí Yến Vân Hà từ chiến trường mang về kinh thành, thứ vũ khí đã thật sự giết người.

Mặt trên có dính máu của y, tuy rằng đã lau chùi rất nhiều lần, nhưng máu vẫn in hằn thành những đường vân tối.

Ngu Khâm không để ý tới sát khí đang đặt trên mặt mình, thay vào đó hắn nói với lão bộc bên ngoài: "Ngô bá, ta không sao, chỉ là không cẩn thận làm tắt đèn, ngươi nghỉ ngơi đi."

Yến Vân Hà nhíu mày, bất mãn lấy súng lửa vỗ vỗ khuôn mặt Ngu Khâm. Mặc dù y không thật sự nạp đạn, song việc Ngu Khâm không nhìn y, đúng là làm người ta khó chịu mà.

Nháy mắt, Yến Vân Hà lui mạnh về sau, gần như lui lới xà nhà.

Một loạt ngân châm lạnh lẽo xuôi theo hướng y rút lui, cắm sâu xuống đất.

Đến tảng đá còn có thể bị phá vỡ, nếu đâm vào người, ắt hẳn sẽ không kịp cảm nhận được cảm giác đau tận xương tủy.

"Ngươi không quan tâm đến tình nghĩa giữa ta và ngươi chút nào sao, lòng dạ Ngu đại nhân thật là độc ác." Yến Vân Hà than thở, nhưng giọng điệu chẳng mấy thất vọng, trái lại còn tràn đầy hứng thú.

Yến Vân Hà vung tay lên, ngọn đèn trong phòng được châm lần nữa, dưới ánh nến chập chờn, đôi mắt mỹ nhân kia vẫn bạc tình như cũ.

Cũng có hữu tình, chẳng qua là đối với lão bộc trong phủ, đối với Thái hậu trong cung, đối với thuộc hạ theo mình, chỉ không đối với y mà thôi.

"Yến đại nhân nói đùa rồi." Quả nhiên, Ngu Khâm lập tức phản bác.

Vừa dứt câu, một chưởng đánh tới trước mặt Yến Vân Hà, ngay khi cản được, y cảm giác có luồng gió thổi qua dưới rốn mình ba phân, nếu không phải võ công của y cao cường, tại chỗ này ngày hôm nay nhất định không thể có nhân đạo.

"Ngu đại nhân, ngươi định cắt đứt huyết mạch Yến gia ta sao?" Yến Vân Hà rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ngăn cản kim đao bổ tới, còn thành thạo nói.

Ngu Khâm híp mắt lại, không nói nhảm nhiều như y.

Yến Vân Hà đêm hôm cả gan dám xông vào phủ đệ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, cho dù có giải quyết y ngay tại chỗ cũng chẳng có ai dám hé răng nửa lời.

"Nếu tương lai ta không thể tuân theo đạo làm người, không lấy được vợ, đại nhân có thể chịu trách nhiệm không?"

Tay Yến Vân Hà không ngừng hạ xuống, có thể ngăn thì ngăn, không ngăn được lập tức tránh, điều này thể hiện đầy đủ phong thái thường ngày của y, lưu manh vô lại.

Sau khi tiếp hơn mười chiêu, một căn phòng vốn đơn sơ, giờ đây bàn ghế đều bị phá hủy, bát đũa vỡ đầy đất.

"Ngu đại nhân có khuôn mặt đẹp như vậy, lấy về nhà không phải không được, có điều nương tử Yến gia ta không thể mạnh mẽ thế này." Yến Vân Hà chưởng vào vai trái Ngu Khâm, thù mới hận cũ xông lên đầu, bàn tay chất chứa rất nhiều nội lực, cho dù không giết được người thì cũng khiến cho người không mấy dễ chịu.

Lòng bàn tay hạ xuống bờ vai nhìn như gầy yếu, nhưng thật bất ngờ.

Nội lực như cá gặp biển, cứ thế bị hút vào, cắn trả lại bằng hàn ý lạnh lẽo.

Y lùi về sau mấy bước, sắc mặt trầm xuống, rút đi vẻ cà lơ phất phơ, nhìn thẳng Ngu Khâm: "Rốt cuộc là ngươi luyện công pháp tà môn gì?"

Mười năm trước, Ngu Khâm không giỏi võ, song hiện tại nội lực của hắn lại sâu đến mức khó lường.

Xét về võ thuật, Yến Vân Hà đã là một kỳ tài hiếm thấy, nếu Ngu Khâm không đi theo con đường bàng môn tà đạo, hắn nhất định không có khả năng giằng co với y đến tận bây giờ.

Mọi việc có được tất có mất, những công pháp tốc thành lưu truyền trong giang hồ bởi vì không cần nỗ lực nên đều phải trả giá bằng huyết lệ.

Có người tẩu hỏa nhập ma, có người kinh mạch đứt đoạn, cũng có người thiêu đốt mạng sống.

Ngu Khâm thu đao vào vỏ: "Liên quan gì đến ngươi?"

Yến Vân Hà siết chặt quai hàm, y quả thật không nên xen vào việc của người khác. Những kẻ không biết phân biệt, bạc tình bạc nghĩa, không có thịt thà cảm xúc, không đáng để y hao tốn bất kỳ tâm tư nào.

"Việc Ngự sử buộc tội ta là chuyện tốt do Ngu đại nhân làm nhỉ?" Yến Vân Hà vào thẳng vấn đề, chất vấn.

Dù rằng y biết, việc này chỉ có thể là Cẩm Y Vệ thần thông quảng đại, chỗ nào cũng nhúng tay vào mới có thể làm được, thì y cũng không nhịn được mà muốn hỏi một câu, giống như phải nghe chính miệng người này thừa nhận, y mới cam lòng hết hi vọng.

"Nếu trong giai đoạn chiến tranh mà đại nhân uống rượu, không tránh được việc xử lý theo quân pháp. Bệ hạ nhân từ, vẫn chưa trách phạt, đại nhân còn chưa hài lòng sao?" Ngu Khâm đáp lời.

Nghe có vẻ như đang tiếc khi Yến Vân Hà không phải chịu phạt.

Thật hiếm khi được nghe Ngu Khâm nói nhiều với Yến Vân Hà như vậy, mặc dù từng câu từng chữ đều không mấy lọt tai.

Yến Vân Hà đã sửa soạn một phen rồi mới đến ngồi xổm ở Ngu phủ.

Vết thương trên trán phải băng lại, thấy quá mất mặt, y liền lệnh cho đại phu trong phủ lấy vải đỏ thay cho băng vải che vết thương, thoạt nhìn qua còn tưởng là mạt ngạch trang trí.

Không chỉ vậy, Yến đại nhân mặc cẩm bào, thắt lưng đeo mỹ ngọc, ngay cả giày cũng dát vàng thêu bạc, toàn thân quý giá, không nhìn ra ban ngày ở trong cung y đã chật vật thế nào.

Ăn mặc như vậy, nếu không phải tay y cầm súng lửa, trông y sẽ giống hệt quý công tử đêm hôm đến nhà gặp gỡ tình nhân.

Trong khi Ngu Khâm quan sát Yến Vân Hà, Yến Vân Hà cũng đang vỗ nhẹ súng lửa vào lòng bàn tay, đánh giá ngược lại Ngu Khâm.

Lẽ ra Cẩm Y Vệ đã xong việc từ lâu, tại sao giờ này Ngu Khâm mới về nhà.

Đột nhiên, con ngươi của y co lại, vươn tay muốn túm lấy cổ áo đối phương, nhưng lại bị Chỉ huy sứ đại nhân vung một chưởng.

Trong lúc ra tay, quan bào đỏ trước mắt hơi nới lỏng một chút, trên lý y màu trắng hiện ra một dấu son đỏ cùng màu với quan bào.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!