Cua Con Trai Chủ Trọ

Chương 7



31.

Lúc đi từ toilet ra, qua hàng ghế dài, một người đàn ông đã uống say mèm đụng phải tôi.

Tôi không để ý lắm, thấy đối phương không sao, vừa định quay đi đã bị anh ta tóm lấy cổ tay.

“Người đẹp, uống một chén với anh nào.”

Tôi hơi cau mày, khách sáo trả lời.

“Tiếc quá, trong giờ làm việc chúng tôi không được uống rượu.”

Con ma men kia cười với tôi:

“Không sao, tôi thân với quản lý của các em lắm, sẽ không trừ lương của em đâu.”

Còn chưa dứt lời, đối phương đã kéo tôi ngồi xuống.

Người này uống quá nhiều rồi.

Tôi nén lại tâm trạng không vui, định len lén rút cổ tay ra, nhưng chưa chi đã bị đối phương nắm lại.

“Người đẹp, em…”

Chưa nói xong câu, anh ta đã ợ một cái thật to.

Mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt tôi, thiếu chút nữa tôi đã nôn ra ngay lập tức.

“Anh này, phiền anh buông tay ra.”

“Không phải ngại đâu, tôi đây có tiền, tối nay em theo tôi, tôi sẽ cho em toàn bộ tiền trên người tôi.”

Tôi mất sạch kiên nhẫn.

“Anh không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

“Báo cái gì mà báo, cô doạ tôi đấy à? Cho cô uống rượu với tôi là phúc của cô đấy, đừng có không biết đúng sai.”

Đối phương nói xong còn thuận thế ôm lấy eo tôi, hai tay có xu hướng mò mẫm lên trên.

Không thể nhịn nổi, cũng không muốn nhịn nữa.

Tôi không thèm nghĩ ngợi gì đã vung tay lên.

“Bốp” một tiếng.

Con ma men kia hoảng hốt che mặt.

Nửa ngày sau mới phản ứng kịp, thẹn quá hoá giận gào lên.

“Con đĩ này, mày dám đánh ông!”

Tôi mặc kệ anh ta, quay người muốn đi.

“Đánh người xong rồi muốn chạy, hôm nay ông không để mày yên đâu!”

Anh ta tóm chặt tay tôi, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, không ngừng mắng mỏ.

Dù tôi rất muốn tránh ra nhưng lực tay của đối phương quá lớn, lại còn uống rượu, mãi cũng không hất tay anh ta ra được.

Ma men kia hùng hùng hổ hổ, đột nhiên chụp tay lên ngực tôi.

Tôi giận phát điên, cúi xuống cắn mạnh lên tay anh ta.

“Áaa!”

Người nọ kêu gào thảm thiết, cũng vung tay lên.

“Con đĩ này, hôm nay ông không đánh mày không được!”

Bàn tay kia sắp rơi xuống, cổ tay anh ta bất chợt bị nắm chặt.

Tôi quay đầu lại.

Kỷ Lăng Hi trầm mặt, ánh mắt nhìn ma men kia lạnh như kết băng.

“Mày là đứa nào?” Ma men rống lên.

Anh không trả lời.

“Làm sao, hay mày là trai bao của nó?”

Kỷ Lăng Hi cong môi, đáy mắt như thẫm hẳn xuống.

“Anh đoán đúng rồi đấy, tôi là trai bao của riêng chị ấy.”



Ma men kia bị túm đau, giãy giụa muốn hất ra, nhưng dù có vung tay thế nào cũng không giãy nổi.

“Thằng điên này, mày biết tao là ai không? Tốt nhất là buông ra nhanh lên, nếu không mày không chịu nổi đâu!”

Vừa dứt lời, anh ta đã đau đến nhăn mặt, mồm miệng không ngừng kêu la.

“Buông ra nhanh lên, híttt… Đau đau đau!”

“Xin lỗi.”

Kỷ Lăng Hi lạnh nhạt nói ra hai chữ.

“Cái gì?”

Đối phương cố ý giả vờ không hiểu.

Giây tiếp theo, anh ta đã đau đến kêu to.

“Tôi bảo anh xin lỗi, hiểu chưa?”

Ma men đã đau đến mặt mày dữ tợn, vẫn lì lợm không chịu mở miệng.

Kỷ Lăng Hi dứt khoát bẻ ngoặt tay anh ta xuống, độ cong nhìn vô cùng đáng sợ.

Tôi nhìn còn thấy đau dùm.

Đừng nói là gãy rồi nhé…

Ma men kia cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hét toáng lên.

“Hiểu hiểu.. tôi hiểu rồi… Xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

Kỷ Lăng Hi buông tay anh ta ra.

Ma men kia vẫn còn sợ sệt nhìn anh.

“Lê Trinh, chuyện gì thế này?”

Tiểu Thu và hai nữ đồng nghiệp nữa vội vàng chạy tới bên tôi.

Tôi lắc đầu.

“Không sao.”

“Quản lý của các chị đâu?” Kỷ Lăng Hi hỏi bọn họ.

Tiểu Thu ngẩn người, trả lời theo phản xạ:

“Hôm nay quản lý có việc, không đi làm.”

Mặt mũi Kỷ Lăng Hi trầm xuống, giọng điệu cũng không tốt lắm:

“Không đi làm? Vậy đành báo cảnh sát thôi.”

Nói xong, anh rút điện thoại ra, bắt đầu quay số.

Tiểu Thu và hai đồng nghiệp kia ngẩn người.

Tuy tôi cũng vô cùng tức giận, còn không thoải mái chút nào.

Nhưng lại nghĩ, mình vừa cắn người ta một cái, còn tát anh ta, Kỷ Lăng Hi cũng bẻ gãy tay anh ta, nếu tới đồn cảnh sát thật, hẳn còn phải lấy lời khai gì đó nữa.

Sau khi dàn xếp ổn thoả, tôi khuyên Kỷ Lăng Hi.

“Thôi.”

Anh không hiểu nhìn lại tôi.

“Sao lại được rồi?”

“Cũng muộn quá rồi, đi đồn cảnh sát sẽ phiền lắm. Lại nói dù có xử lý thế nào, chị cũng không chịu thiệt hại nhiều, trên người còn không có vết thương, nhiều nhất cũng chỉ tạm giam một ngày thôi.”

Kỷ Lăng Hi cau mày, cực kỳ không vui nhưng vẫn không nói gì.

32.

Sau khi thay quần áo, tôi đi từ trong quán bar ra.

Kỷ Lăng Hi ngồi trong xe đợi tôi.

“Vẫn còn không vui?”

Sau khi ngồi lên ghế phụ, tôi chủ động hỏi.

“Không phải.” Anh lắc đầu, lại nghĩ ngợi rồi chân thành nói: “Sau ngày ngày nào tôi cũng tới đón chị.”

Một câu rất bình thường, lại khiến tôi cảm động ngay lập tức.

Quả nhiên, cún con thơm mùi sữa vẫn là tri kỷ nhất.

Tôi duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa tóc anh.

“Không cần phải vậy… Chị sẽ tự bảo vệ mình mà. Chuyện hôm nay chỉ là trường hợp cực kỳ cá biệt thôi, cũng là lần đầu tiên chị gặp phải chuyện này.”

“Tôi quyết định rồi.”

Giọng điệu của Kỷ Lăng Hi cực kỳ dứt khoát.



Cậu quyết định xong rồi, còn hỏi ý chị làm cái gì?

Thôi, dù sao cũng không quản nổi đại thiếu gia.

“Vậy thì được.”

“Chị muốn tôi đăng ký lớp Teawondo cho chị không?”

Một lát sau, Kỷ Lăng Hi lại hỏi.

Tôi:?

“Hay lát nữa tôi dạy chị vài chiêu phòng thân?”

Một lần nữa, tôi:?

“Cậu nghiêm túc đấy à?”

“Tất nhiên.” Anh gật đầu.

“Phiền cậu đến thế, thà chị đổi việc còn hơn.”

“Vậy cũng tốt, chị đổi việc đi.”

Anh nghiêm túc gật đầu.

Đến bây giờ tôi mới phản ứng lại được.

Đừng nói nãy giờ anh chỉ đợi một câu này của tôi nhé?

Cún con thơm mùi sữa tâm cơ quá đi mất.

Nhưng thật ra tôi cũng hiểu được, tôi không hợp với việc làm phục vụ tại quán bar. Làm việc ở đây không chỉ tan ca quá muộn, môi trường làm việc cũng không an toàn mấy, tình huống hôm nay có một chắc chắn sẽ có hai.

Vì vậy, tôi cười với anh:

“Được, chị sẽ xem xét lại.”

Xe chạy qua chợ đêm, nhìn từng hàng quà vặt sặc sỡ muôn màu, hứng thú của tôi đột nhiên dâng trào.

“Kỷ Lăng Hi, hay là mua một ít tôm hùm đi?”

Anh lập tức tìm chỗ đỗ xe, sau đó hỏi tôi:

“Đóng gói mang về hay là ăn ở đây?”

“Mang về đi, chị đi mua, để cảm ơn cậu hôm nay làm anh hùng cứu mỹ nhân.”



33.

Tôi mua tôm hùm đất và mấy lon bia, định ăn khuya với Kỷ Lăng Hi.

Hai chúng tôi vừa bước vào cửa, còn chưa kịp mở hộp ra, một cô gái cao gầy mặc áo ngủ tơ lụa đã tới gõ cửa phòng.

Cô nàng nhìn Kỷ Lăng Hi, mặt mày vừa xinh xắn vừa đáng thương.

“Anh trai nhỏ, ban nãy em đi lấy hàng, không cẩn thận sập cửa mất rồi. Anh xuống mở cửa giúp em có được không?”

Trông cảnh trước mắt hơi quen quen thì phải.

Hoá ra cô nàng này cũng hệt như tôi, bất cẩn vụng về thật đấy.

Kỷ Lăng Hi nghe xong liền quay đầu nói với tôi: “Chị ăn trước đi, tôi sẽ lên ngay.”

“Không sao, chị đợi cậu.”

Nhưng đợi tới 20 phút, mãi vẫn không thấy ai đi lên.

Mở một cái cửa thôi cũng lâu đến thế à?

Cô nàng kia nói ở phòng 906 thì phải.

Tôi quyết định đi xuống xem sao.

Thang máy dừng ở tầng 9.

Cửa phòng 906 mở toang.

Tôi vừa đi tới cửa, đã thấy cô gái kia đang đứng trước cửa phòng tắm, toàn thân ướt sũng.

Tóc cô nàng ẩm ướt dán sát lên hai má, áo ngủ tơ tằm thì khỏi phải nói, mỏng manh dán chặt vào thân thể, tư thái uyển chuyển cũng lộ ra sạch bách.

Thậm chí, tôi còn óc thể trông thấy hai điểm thấp thoáng nhô lên trên ngực cô ta.

Khá thật, thích ướt thân quyến rũ người khác à?

“Vẫn chưa được sao? Làm sao đây, em còn chưa tắm đâu.”

Cô nàng kia nũng nịu nói với người trong phòng tắm.

Tôi không nhịn được cau mày.

Mặc thành thế này rồi, vẫn còn bảo chưa tắm?

Kỷ Lăng Hi đi từ trong phòng tắm ra, quần áo trên người cũng gần như sắp ướt sạch.

“Mai tôi sẽ gọi thợ tới sửa cho cô.”

“Vậy tối nay…”

Vẻ mặt cô nàng cực kỳ khó xử.

“Đêm nay cô tắm nước lạnh đi, dù sao cũng là tháng sáu, cũng không quá lạnh.”

Kỷ Lăng Hi nói.

Khuôn mặt còn đang thẹn thùng khó xử của cô gái kia trắng bệch, ánh mắt đong đầy cả thất vọng.

“Nhưng mà… em sợ cảm lạnh lắm.”

Tôi ho nhẹ một tiếng, cắt ngang cuộc đối thoại của họ.

“Vậy đêm nay cô tắm ở chỗ tôi đi. Máy nước nóng nhà tôi sửa xong rồi.”

Cô nàng kia quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi, hoàn toàn tắt lời.



33.

Tôi đưa cô nàng về nhà, còn nở một nụ cười thật tươi.

“Phòng tắm ở hướng kia, xin cứ tự nhiên.”

Cô nàng xụ mặt, cực kỳ không vui vẻ.

Vừa vào năm phút đồng hồ đã thấy đi ra ngoài, quần áo mang theo cũng đã giặt sạch.

Lúc quay ra còn đổi thành áo phông và quần dài.

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười tươi kia.

“Đi thong thả nhé.”

Cô ta đi tới cửa, hình như nghĩ gì đó, cuối cùng lại quay đầu lại, treo vẻ đáng thương lên mặt.

“Chị ơi, hai người vừa ăn khuya đúng không? Em đói lắm, có thể tham gia cùng hai người không ạ?”

Tôi cũng bày ra vẻ mặt khó xử.

“Không tiện lắm đâu, cô đói thì gọi ship đi, mãi hai người chúng tôi mới có thời gian riêng để hưởng thụ thế giới hai người, tôi với bạn trai đều không muốn có người ngoài quấy rầy đâu.”

Cô ta nghe xong liền ngẩn ra, giọng điệu vô cùng kinh ngạc.

“Kỷ Lăng Hi thành bạn trai chị từ lúc nào vậy?”

Ha, toàn là hồ ly tinh ngàn năm.

Tôi nở nụ cười tươi rói.

“Hôm nay.”

34.

Khi tôi quay lại tầng 14, Kỷ Lăng Hi đã tắm xong rồi.

Anh mặc áo phông trắng đơn giản, quần dài màu xám, tóc vẫn còn vương hơi ẩm.

Gương mặt vừa tươi đẹp vừa trong sáng, đẹp đến nao lòng.

Trách không được nhiều người ngấp nghé.

Có điều, vừa nghĩ trới chuyện vừa rồi, đáy lòng tôi lại cực kỳ vui vẻ.

Đồ nướng cũng nguội cả rồi.

Hai chúng tôi đứng cạnh tủ bát, đợi lò vi sóng hâm lại mớ đồ ăn.

“Cô gái ban nãy chuyển vào từ lúc nào thế?” Tôi hỏi Kỷ Lăng Hi.

“Tôi không biết. Sao thế?”

“Không sao hết.” Tôi lắc đầu.

Một lát sau.

“Cậu cũng không phải thợ sửa điện, sao vừa rồi không gọi thẳng thợ tới sửa cho nhanh?”

“Tôi gọi rồi, nhưng người ta không làm việc nữa.”

Hoá ra là thế.

“Nếu sau này còn có chuyện như thế nữa, cậu cứ kêu mấy người đó tới nhà chị mà tắm.”

Kỷ Lăng Hi hơi cong môi.

“Chị ghen à?”

Tôi cực kỳ bình tĩnh.

“Không có, chị đang lo mấy cô bé đó có ý đồ bất chính với cậu, sợ cậu bị lừa thôi.”

“Đó là đang ghen còn gì.”

“Ghen là quyền lợi của người yêu, chị cũng có phải người yêu cậu đâu.”

Kỷ Lăng Hi không nói gì.

Anh bước về phía trước tôi, hai tay chống lên tủ bát, vây tôi vào giữa.

Đôi con ngươi đen thẫm kia như lấp lánh như sao sáng giữa đêm đen.

Vừa sâu sắc, vừa miên man.

“Chị bé, chị thật sự không hiểu lòng tôi sao?’

Đáy lòng tôi không thể không rung động.

Tôi ngơ ngác nhìn anh chàng trước mặt mình, đến thở cũng không dám thở quá mạnh.

“Còn nữa, bao giờ chị mới thực hiện kế hoạch đây? Hoa đã nở cả rồi, tôi vẫn chưa đợi được chị đâu.”

Kỷ Lăng Hi hơi tủi thân, còn phiền muộn thở dài.

Đột nhiên tôi có hơi buồn cười.

“Cậu vừa hỏi chị vấn đề này sáng nay thôi mà?”

Người trước mặt im lặng nhìn tôi.

Sau nửa ngày.

“Chị bé chậm quá, để tôi đi.”

Tôi nghe còn chưa hiểu.

“Để cậu làm gì?”

Kỷ Lăng Hi nhẹ nhàng cúi xuống, hơi thở ấm áp phả lên vành tai tôi, đôi môi cũng vô tình chạm nhẹ lên cần cổ.

Hệt như bị điện giật, khiến tôi không thể không co rúm người lại một chút.

“Để tôi quyến rũ chị.”

Tôi ngẩn người.

Đầu ngón thon dài mang hơi lạnh nhẹ nhàng chạm lên mặt tôi.

Đôi môi của Kỷ Lăng Hi đã sát ngay trước mắt.

Ngay khi suy nghĩ của tôi còn đang bề bộn hỗn loạn, đôi môi ấy đã áp lên môi tôi.

Mơn trớn,

Tựa như ảo mộng.

Không biết đã qua bao lâu, khi Kỷ Lăng Hi buông ra, tôi đã chóng mặt tới đứng cũng không vững.

Tiếng cười khẽ như trêu chọc vang lên bên tai.

“Biết vậy, tôi đã làm thế này từ lâu rồi.”

Cuối cùng ý thức bỏ nhà ra đi của tôi cũng quay về.

Tôi sờ lên gương mặt nóng bừng của mình.

Trong phút chốc không biết nên phản ứng như thế nào.

Kỷ Lăng Hi cụp mắt nhìn tôi, đôi mắt ấy chứa đầy những vì sao sáng, vui vẻ hỏi.

“Chị đang nghĩ gì?”

Tôi có hơi xấu hổ, mặt mũi cũng đỏ bừng, nói một câu không đầu không đuôi.

“Xem đồ ăn đã nóng chưa?”

35.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy.

Đầu tôi vô thức nhớ lại mọi chuyện tối qua, cuối cùng đỏ bừng cả mặt, vội vàng kéo chăn lên che.

Tôi và Kỷ Lăng Hi hôn nhau rồi.

Má ơi, môi anh quá mềm, người anh cũng thơm quá.

Hôm nay chắc chắn phải hỏi anh dùng sữa tắm loại nào thôi.

Hơn nữa, hình như tối hôm qua tôi còn sờ được cả cơ bụng của anh.

Oaaaa.

Cảm giác kia cực kỳ…

Tôi ôm mặt.

Lần sau hôn môi sẽ là lúc nào nhỉ?

Tôi phát hiện ra chiều cao của mình và Kỷ Lăng Hi còn cực kỳ hợp nhau.

Lúc hôn môi, tôi hơi ngẩng lên, Kỷ Lăng Hi khẽ cúi đầu.

Không quá cao, cũng không quá thấp, xứng đôi vừa lứa.

Có điều câu “đồ ăn nóng chưa” cuối cùng của tôi sát phong cảnh quá.

Hình như trông tôi còn hơi ngốc.

Khó khăn lắm mới hôn được người mình thèm muốn đã lâu, cuối cùng sau khi hôn xong, mở miệng nói câu đầu tiên lại nhắc về đồ ăn.

Hơn nữa, đây còn là nụ hôn đầu của tôi.

Chẳng lẽ kiếp trước tôi chếc đói hay sao?

Haiz, nếu như không có chuyện nhỏ này xen giữa thì đúng là tốt quá.

*

Dương Y gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi cùng đi ăn.

Sau khi đến nhà hàng, tôi mới phát hiện ra, hoá ra cô nàng không đi một mình.

Nhìn Dương Y tay trong tay với anh trai đeo kính hôm qua đi tới, tôi cảm thấy có hơi không thể tin nổi.

Hai người bọn họ… vừa mới quen hôm qua mà?

“Lê Trinh, giới thiệu với cưng, đây là người yêu chị, Trần Dục.”

Dương Y vui vẻ ngồi xuống.

Trần Dục cũng cười, gật đầu với tôi.

“Gặp lại rồi, cô Lê Trinh.”

Trí thông minh của tôi còn chưa tải nổi, nhưng vẫn lịch sự đáp lại bằng một nụ cười.

“Xin chào.”

Lúc người nọ đi gọi món, tôi đã bình tĩnh lại rất nhiều.

“Hai người đang quen nhau?”

“Ừm ừm.”

Dương Y cong môi, vui vẻ trả lời.

“Từ khi nào?”

“Đêm qua đó.”

Thật sự quá nhanh, có ngồi tên lửa cũng không nhanh bằng hai người đâu.

“Tôi hỏi chút được không, anh ta cưa đổ bà thế nào vậy?”

Dương Y nghĩ nghĩ, đếm từng đầu ngón tay cho tôi xem:

“Ảnh đẹp trai, điều kiện gia đình tốt, nghề nghiệp ổn định, lại còn có chung sở thích với tôi. Anh ấy thích bộ anime “Đại tiểu thư Huy Dạ muốn tỏ tình với tôi” nhất, tôi cũng y hệt như thế. Đây chính là duyên trời định đó!”

Tôi không tài nào phản bác lại nổi.

Không chừng đây đúng là nhân duyên trời định thật.

“Phải rồi, bà với con trai chủ thuê tiến triển tới đâu rồi?”

Dương Y tò mò hỏi tôi.

Vừa nhắc đến Kỷ Lăng Hi, đáy lòng tôi đã ngọt như bôi mật.

“Rất ổn.”

Dương Y nhìn tôi chăm chút, nhất thời trừng mắt.

“Không thể nào, nhanh vậy mà hai người đã có gian tình rồi?”

Tôi: …

“Nên bà quyến rũ con trai chủ trọ thành công thật rồi, về sau không cần nộp tiền thuê nhà nữa hả?”

Một lần nữa, tôi: …

May mà lúc này Trần Dục gọi món xong cũng quay lại chỗ ngồi.

Đồng chí Dương Y khôi phục vẻ thục nữ ngay lập tức.

“Cảm ơn anh yêu.”

Tay tôi nổi da gà ngay tức khắc.

Trong bữa ăn, hai người trước mặt tôi ngọt đến sâu cả răng.

Thừa lúc Trần Dục vào toilet, Dương Y lại lo lắng hỏi tôi.

“Lê Trinh, nói chị nghe nhanh lên, tóm lại đêm qua hai người làm gì?”

Xem ra không nói thật, cô nàng sẽ không chịu buông tha cho tôi.

Tôi cười cười bảo:

“Cũng đâu có gì, tôi trở thành người yêu Kỷ Lăng Hi thôi mà.”

“Ý bà là, người ta tỏ tình với bà?”

“Ừm.”

“Uây, thích quá đi mất. Đúng là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.” Dương Y chậc chậc cảm thán: “Một lời thành sấm, lúc trước chỉ đùa vui một câu, ai biết sẽ trở thành sự thật chứ.”

Quả thật, nhân sinh vô vàn những câu chuyện kỳ diệu, nhân duyên như mây bay, không ai tính trước được.

(còn tiếp)