Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 86: Tôi làm chủ nhiệm lớp tự nhiên



Một tuần trước Quốc khánh, Ngô Nguyên nhận được một cuộc điện thoại, là của Vương Thúy Tú.

“Tiểu Nguyên à, đã ăn cơm trưa chưa con?”

“Vừa tan học ạ.”

“Vậy sao.” Vương Thúy Tú hỏi, “Gần đây con học thế nào rồi? Có khỏe không?”

Ngô Nguyên nhíu mày, “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì?”

“Tiểu Nguyên, con xem có thể…” Vương Thúy Tú nói ấp a ấp úng, “Có thể hỏi mượn ít tiền của bạn học được không?”

Ngô Nguyên mới từ phòng phẫu thuật bước ra, di động cậu kẹp ở giữa tai và bả vai, lúc nghe được lời ấy thì sững lại một chốc, hỏi thẳng: “Bao nhiêu ạ?”

“5000.” Vương Thúy Tú lập tức lại nói: “Không, không nhiều đến thế, một… Một hai ngàn cũng được.”

Tay Vương Thúy Tú nắm ống điện thoại ở đầu kia có chút run rẩy, sau khi con trai vào đại học không tiêu của nhà một đồng nào, tiền sinh hoạt và học phí mấy năm qua cũng do tự mình làm công kiếm được.

Từ trước đến nay bọn họ chưa từng hỏi đến, cũng không biết có vất vả không, có khó không.

Hiện tại con trai vẫn còn đọc sách, nhưng nếu không quá sức mình, không đến bước cùng đường thế này, bà cũng sẽ không mở miệng.

“Tiền con có thể nghĩ cách.” Ngô Nguyên tránh bạn cùng lớp, đi đến một góc, “Mẹ nói cho con biết đi, đến tột cùng trong nhà đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Vương Thúy Tú nhẹ giọng nói: “Ba con ổng nằm viện.”

Ngô Nguyên mím môi, “Sao lại thế?”

Vương Thúy Tú né tránh, “Thì...thì là bị bệnh.”

Cúp điện thoại, Ngô Nguyên đứng ở bên cạnh bồn rửa tay. Cậu xoa xà phòng qua lại rửa sạch mấy lần, trưa hôm đó liền tìm cố vấn xin nghỉ, mua vé xe trở về.

Lúc trên xe Ngô Nguyên trước sau rất bình tĩnh, cậu không ngờ được đến khi về nhà, nghe được chân tướng sự việc lại phải chửi ầm lên.

Thì ra là Ngô Đông Cường thường xuyên đến một tiệm cắt tóc trên trấn, ăn nằm với người đàn bà cắt tóc ở đó. Hôm trước ông chồng làm công ở nơi khác của người đan bà kia đột nhiên trở về, bắt gian ngay trên giường, dưới cơn giận dữ đánh Ngô Đông Cường gần chết mới thôi. Nếu không phải hàng xóm láng giềng ngăn lại thì đã sớm đánh chết rồi.

“Mẹ bán cửa hàng, còn thiếu 5000 nữa." Vương Thúy Tú nhìn con trai của mình, khuôn mặt tiều tụy bất kham, “Tiểu Nguyên, ba con còn đang nằm viện, bác sĩ nói đủ tiền mới có thể làm phẫu thuật, con xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Thân thích đóng cửa không gặp, người trong thôn vừa nghe bà nói đến tiền nong cũng tìm cách cự tuyệt, bà chỉ còn có thể trông chờ đứa con trai duy nhất của mình.

Ngô Nguyên hít vào một hơi, “Mẹ, mẹ điên rồi có phải không? Ông ta làm loạn với đàn bà khác, mẹ còn quan tâm ổng làm gì?”

Vương Thúy Tú nắm chặt hai tay, trong mắt có tia máu, “Mẹ mặc kệ ông ấy, thì cũng sẽ không có ai quan tâm ổng.”

Cảm giác vô lực đột nhiên sinh ra, Ngô Nguyên nói trào phúng: “Mẹ nhìn xem mấy năm nay ông ta làm cái trò gì? Có khác gì phế vật hay không?"

“Ai cũng có thể nói ông ấy, nhưng con thì không thể.” Cả người Vương Thúy Tú run lên, “Ông ấy là ba con!"

Một tiếng rầm vang lên, Ngô Nguyên đóng sầm cửa ra ngoài.

Cậu vừa đi vừa lau mắt. Nhiều năm như vậy, người đàn ông kia tính tình ác liệt, thích rượu chè cờ bạc, kết thân với một đám hồ bằng cẩu hữu, chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì.

Trừ việc cho một con t*ng trùng ra thì không còn một công dụng nào khác.

Cả nhà bị kéo suy sụp theo, cậu vĩnh viễn không hiểu, mẹ của mình ưu tú như thế, vì sao vẫn muốn thỏa hiệp, chịu đựng thêm một lần nữa.

Ngô Nguyên vô thức đi đến trường học cũ, cậu ngồi trên thềm đá ngoài phòng học, rũ đầu ngẩn người.

Hơn nửa giờ sau, Lục Thận Hành cầm sách giáo khoa đi ra, lúc đi ngang chen chân vào đá đá, Ngô Nguyên đứng lên, nhắm mắt đi theo hắn.

“Trường em cho nghỉ sớm ngày 11 à?”

“Không có.”

Lục Thận Hành nghiêng đầu, “Vậy bộ dạng uể oải này của em là sao đây?”

“Chuyện của ba em.” Ngô Nguyên kể hết sự tình.

Bước chân Lục Thận Hành khựng lại. Trong nguyên tác cũng không viết kỹ càng tỉ mỉ về cha mẹ Ngô Nguyên, chỉ cho biết gia cảnh Ngô Nguyên nghèo khổ, cuối cùng lúc Ngô Nguyên ở bệnh viện tâm thần chỉ viết qua một đoạn, có một người phụ nữ già tới thăm cậu.

“Tiền phẫu thuật còn thiếu bao nhiêu??”

“Tiền em có.”

Mũi chân Ngô Nguyên cọ lên mặt đất, giọng nghẹn ngào, “Em muốn thầy ở cạnh em.”

Gọi điện cho Vương Thúy Tú xong, Lục Thận Hành quay về ký túc xá lấy túi xách, đi cùng Ngô Nguyên đến bệnh viện.

Phía sau xe ba bánh, tay Lục Thận Hành bị Ngô Nguyên nắm lấy, trong mũi bay đầy bụi bặm.

“Em phải có chuẩn bị trong lòng trước đi.”

Lục Thận Hành nhớ tới lần thăm hỏi trước đó, quan hệ của Ngô Nguyên và Ngô Đông Cường cũng không hòa ái. Nhưng đối với mỗi đứa trẻ mà nói, hình tượng của người cha đều cao lớn, kính yêu.

Chẳng qua phần kính yêu kia theo thời gian trôi qua, bọn họ trưởng thành, từng chút một mà thay đổi. Có thể càng ngày càng trở nên sâu nặng, cũng có thể sẽ dần dần bị mài mòn mất.

Nhưng cho dù có thất vọng bao nhiêu lần đi chăng nữa, người cha vẫn là một phần không thể thay thế trong cuộc đời mỗi người.

Mí mắt Ngô Nguyên khép nửa, “Thầy ơi, cả đời này thầy có thể chỉ cần em thôi không?” Thứ cậu không thể chịu nổi nhất chính là phản bội, cho nên cậu không thể hiểu nổi người mẹ ruột của mình.

“Ừm.” Lục Thận Hành nói: “Chỉ cần em.”

Lời hứa của hắn chảy vào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng Ngô Nguyên, hơn nữa còn vững vàng chắc chắn nằm ở đấy, đâm chồi bén rễ.

Trước cửa bệnh viện, Vương Thúy Tú nhìn trái nhìn phải, bà thấy Lục Thận Hành và Ngô Nguyên bước xuống từ trên xe ba bánh, lập tức chạy tới, ngại ngùng nói với Lục Thận Hành, “Làm phiền thầy Trương rồi."

“Không sao.” Lục Thận Hành vừa đi vừa nói chuyện, “Trước tiên phải làm phẫu thuật đã.”

Tay Vương Thúy Tú xoa xoa quần, tầm mắt mơ hồ, “Ôi!”

Lúc Ngô Nguyên đóng tiền, Vương Thúy Tú không ngừng gạt lệ. Lục Thận Hành lắc đầu thở dài, có người sống làm đủ chuyện xấu, ông trời vẫn đối với họ tốt như cũ, tỷ như Ngô Đông Cường.

Vợ hiền cần mẫn, con trai kiên cường độc lập.

Phẫu thuật rất thành công, bác sĩ nói trong vòng 48 giờ sẽ tỉnh lại, nhưng thần kinh cột sống bị hao tổn nghiêm trọng, nửa người dưới không thể sinh hoạt bình thường được nữa.

Nghe thấy kết quả này, hầu kết Lục Thận Hành khẽ cục cựa.

Vương Thúy Tú bình tĩnh, giọng nói hơi run, bà lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khi khóc. “Như vậy cũng tốt, đỡ cho tỉnh dậy ổng lại chạy ra bên ngoài.”

Ngô Nguyên đột nhiên giương mắt, sau đó quay đi, rốt cuộc vẫn oán hận.

“Thầy Trương, cảm ơn thầy đã đến một chuyến.” Vương Thúy Tú nói: “Tiểu Nguyên, con đi tiễn thầy Trương đi.”

Ngô Nguyên đặt quả quýt lên bàn, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Vương Thúy Tú nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ. Bà nhìn thật lâu, trong mắt trào ra nét gì đó, lại chậm rãi lắng xuống, cứ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Đi khỏi bệnh viện, Lục Thận Hành đột nhiên nói: “Mẹ em hẳn là đã biết chuyện của chúng ta rồi.”

Ngô Nguyên cũng không có chút hoảng loạn nào, cậu sớm đã không phải thiếu niên bồng bột từ lâu rồi, trầm ngâm nói: “Em sẽ xử lý.”

“Bà không chất vấn trực tiếp, đã nói lên là có suy tính riêng rồi." Lục Thận Hành nhíu mày, phía bên Trương Đại Phúc cũng phải nói cho rõ ràng.

Ngô Nguyên nói: “Vậy em sẽ chờ mẹ hỏi tới.”

Cậu đột ngột hỏi: “Thầy, thầy bao nhiêu tuổi rồi?”

Huyệt thái dương Lục Thận Hành tê rần, “Hỏi cái này làm gì?”

Ngô Nguyên xem nhẹ nghi vấn của hắn, “Ba mươi mấy đi?”

Vẻ mặt Lục Thận Hành bình tĩnh: “Tôi mười tám.”

Ngô Nguyên: “…Đừng đùa nữa.”

Trở lại ký túc xá, Lục Thận Hành đưa chứng minh thư cho cậu, “Tự xem đi, có muốn tôi đưa máy tính cho em để em tính khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta luôn không?”

Ngô Nguyên cầm chứng minh thư đặt vào trong ngăn kéo, “Thầy ơi, em chỉ lo cho sức khỏe của thầy thôi.”

“Ngô Nguyên, em học y, hẳn là hiểu rõ hơn một chút so với người bình thường. Sống chết vô thường, là ai cũng không thể biết trước được, càng không thể ngăn cản được.” Mỗi chữ Lục Thận Hành nói đều như một cây châm đâm vào trong lòng Ngô Nguyên.

Một hồi lâu, Ngô Nguyên chôn mặt bên cổ Lục Thận Hành, khẽ than: “Thầy ơi…Thầy muốn làm em khổ sở…”

Lục Thận Hành bị cái kiểu thương cảm không thể đối phó này làm cho khó chịu mình mẩy. Hắn vỗ vỗ lưng Ngô Nguyên, xoa xoa lên xuống, “Ngoan nào, đi rửa mặt đi.”

“Tình trạng của ba em có lẽ không tệ đến thế đâu.”

Ngô Nguyên không hé răng. Tuy rằng cậu chưa từng phụ trách qua một ca phẫu thuật nào, nhưng cậu nằm lòng rất nhiều lý luận tri thức, hơn nữa còn nhiều lần vào phòng phẫu thuật cùng viện trưởng, toàn bộ quá trình đều tham dự.

Bệnh tình của ba cậu không có chuyển biến tốt, chỉ biết càng không ổn, tiền thuốc men còn có thể cáng đáng, nhưng mất đi năng lực hành động lại là suy sụp quá lớn.

Sau khi Ngô Đông Cường tỉnh lại cảm xúc cực kỳ bất ổn, gã như là bị động kinh, vớ được cái gì đập phá cái đó, rửa mặt bằng nước mắt nước mũi.

“Cút! Chúng mày cút hết cho ông!”

Mấy y tá ngăn gã lại, cho một liều an thần mạnh.

Ngô Nguyên đứng một bên, giờ khắc này cậu mới thật sự ý thức được, người ba này của mình lộn nửa đời người, đã già rồi.

Vương Thúy Tú nói: “Con về trông nhà trước đi, một mình mẹ là được rồi.”

Ngô Nguyên quay lưng đi, “Buổi tối con sẽ đến xem.”

Vương Thúy Tú nói cách nào cũng không lay chuyển được, "Nhớ mang cái chăn đến, ban đêm lạnh đấy.”

Ngô Nguyên gọi điện thoại cho trường học giải trình tình cảnh trong nhà, trường học phê duyệt yêu cầu của cậu. Cậu ở cùng Vương Thúy Tú chăm lo Ngô Đông Cường, trông chừng căn nhà đã lung lay.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm. Người trong thôn biết chuyện kia của Ngô Đông Cường, bò lên giường vợ người ta, khi bọn họ đi qua cửa nhà Ngô Nguyên đều sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ. Đồng tình, cười nhạo, tị hiềm, ghê tởm, thứ gì cũng có.

Vương Thúy Tú phải lau mình cho Ngô Đông Cường, mát xa chân cẳng. Bà cách quá gần, trên mặt bị đánh mấy lần, vết cũ còn chưa mờ đã có vết mới, cả một khuôn mặt khô vàng nhìn ghê người.

Bộ dạng Ngô Đông Cường không khác gì một con lệ quỷ, tái nhợt dữ tợn, “Đều mẹ nó thành một đám người đã chết mày còn ra vẻ cái gì?”

Ngô Nguyên cúi đầu đè Ngô Đông Cường lại, máy trợ thính bị Ngô Đông Cường đánh rớt, tai trái có hơi đau nhức.

“Nhìn cái gì? Mày cũng chê cười tao có phải không? Hả!”

Nắm chặt máy trợ thính, ngực Ngô Nguyên phập phồng kịch liệt, khớp hàm cắn chặt chảy ra tơ máu, cậu nuốt xuống, không rên một tiếng.

Ban đêm Ngô Đông Cường thường xuyên khóc, còn thảm hơn cả tiếng mèo kêu trong thôn, tê tâm liệt phế.

Những ngày tháng  xám xịt, không thấy ánh mặt trời đó cũng không kéo dài bao lâu, Ngô Đông Cường tự sát.

Ngô Nguyên cảm giác như chuyện xảy ra trong hơn một tháng này chính là một giấc mộng.

Tỉnh mộng, ba của cậu đã không còn.

Ngô Đông Cường vừa chết, thân thích đã lục tục tới cửa. Mười câu thì ba năm câu an ủi, còn lại đều quay ngoắt nhắc nợ, nhà ai không phải trên có mẹ già dưới có con thơ, sống qua ngày cũng không dễ dàng gì

Ngô Nguyên lấy sổ tay ghi lại từng khoản tiền họ đã vay. Lúc hạ quan, bình tĩnh của cậu rốt cuộc vụn vỡ thành mảnh.

Lục Thận Hành ấn đầu Ngô Nguyên vào hõm vai mình, “Thầy biết, em đã làm rất tốt rồi.”

Bên góc nhà chật chội, tiếng khóc đè nén vang lên.

Ngô Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được người bên mình mất đi là bi thống, vô lực đến nhưởng nào. Là người ba ấy dùng chính sinh mệnh của mình nói cho cậu biết.