Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 92: Tôi làm chủ nhà



Không khí trở nên xấu hổ không ngoài dự đoán.

Hầu kết Lục Thận Hành khẽ lăn, “Nếu tôi nói tôi cũng không biết cái thứ trong tay mình ở đâu ra thì anh có tin không?”

Hầu kết Nghiêm Thư cũng khẽ lăn, “…Tôi tin.”

Lục Thận Hành đang đợi ba chữ “Mới là lạ” phía sau, lại chậm chạp không chờ thấy.

Hắn đã quên lúc này Nghiêm Thư hơn ba mươi tuổi, chưa ăn thịt heo cũng từng nghe heo kêu. Đàn ông trong công ty nhiều hơn phụ nữ gấp mấy lần, ở bên tai anh nói tới cái này, nói mua cái kia, đã thấy nhiều không sờn rồi.

Có điều nếu Nghiêm Thư biết đồ trong tay Lục Thận Hành là dùng ở trên người mình, vậy thì anh phải hỏng đầu rồi mới bình tĩnh được như thế.

“Cậu cứ làm việc của mình tiếp đi.”

Nghiêm Thư nhanh nhẹn thu cái chân đang đạp lên cửa của mình về, xoay người rời đi, bước đi cực nhanh.

Lục Thận Hành ném cái đồ chơi trong tay lên bàn, cái thứ đó nảy lên vài cái, run run mấp mé ở mép bàn, suýt nữa rơi xuống đầu Tiểu Bạch đang ngẩng đầu mong ngóng.

“Ting, chúc mừng Lục tiên sinh đã mở ra đạo cụ play.”  Âm thanh máy móc của hệ thống lại một lần nữa đổi mới tam quan của Lục Thận Hành, “99 lần.”

“…”

Lục Thận Hành nghi ngờ bản thân nghe nhầm số rồi, “Bao nhiêu?”

“Ting, 99.” Hệ thống tiếp tục nói, âm điệu không chút dao động: “Tính từ lần đầu tiên Lục Thận Hành sử dụng, hoàn thành trong một tháng.”

Lục Thận Hành ngoài cười nhưng trong không cười, “Sao mày không nói quách là một trăm luôn đi?”

“Ting, chế độ một trăm vẫn chưa được phát triển.”

Lục Thận Hành chửi ầm lên: “Pin đã chết lâu rồi!” Hình như lại sai trọng điểm rồi.

“Ting, xin Lục tiên sinh yên tâm, pin được thiết kế đặc biệt có thời gian sử dụng vô hạn. Vật phẩm mang công năng tự rửa sạch, an toàn vệ sinh, thật là tiện lợi.”

Mẹ nó tao chẳng có một chút yên tâm nào.

Lục Thận Hành đến lòng dạ tìm cái gì ăn để bình tĩnh cũng chẳng còn nữa, hắn chỉ muốn yên tĩnh.

Nghiêm Thư còn ở ngoài đợi chìa khóa mở cửa bỗng nhiên lạnh sống lưng, cảm giác lạnh lẽo kia lan ra toàn thân, chảy dọc từ đầu xuống chân.

Anh xoay người, đứa trẻ kia đã đứng ở phía sau.

Như là con sói đói theo dõi cừu, Nghiêm Thư bị so sánh không thể hiểu nổi nổi của bản thâm làm cho như bị sét đánh.

Lục Thận Hành cầm một chùm khóa dài đi qua chỗ Nghiêm Thư, Nghiêm Thư không lý do mà lui ra phía sau nửa bước. Ý thức được điều này, thái dương anh khẽ co giật.

Sợ cái gì? Chì là một đứa nhỏ thôi mà.

“Không biết là cái chìa nào, anh tự mình xem đi.”

Lục Thận Hành làm lơ mấy động tác nhỏ kia của anh, thu hết vẻ muốn cười lại, đưa chìa khóa cho Nghiêm Thư.

Nghiêm Thư hơi cong eo, thử từng cái một trong chùm chìa hơn mười mấy cái. Không biết sao lại thế này, anh cứ cảm thấy sau lưng có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Quá mức thực thể hóa, có chút rợn người.

Lục Thận Hành tìm thấy nho hôm qua mình mua trong tủ lạnh, đến bồn nước rửa sạch sẽ lại quay về, dựa tường nhìn Nghiêm Thư.

“Có phải lấy sai rồi hay không?” Một lát sau Nghiêm Thư lại thẳng sống lưng.

Lục Thận Hành phun hạt nho ra tay, “Vậy sao? Để tôi tìm lại xem.”

Hắn chậm rì rì trở về phòng, lại chậm rì rì cầm một chuỗi chìa khóa đưa Nghiêm Thư.

Nghiêm Thư tra chìa khóa mỏi cả tay, anh cuối cùng cũng tìm được chìa khóa cửa sau, xoay người đi đến ban công bên cạnh Lục Thận Hành, đi thẳng đến ban công nhỏ của mình, lấy chìa khóa mở cửa.

Lục Thận Hành không thể tiếp tục tận hưởng: “…”

Thất sách, quên mất phải gỡ chìa khóa cửa sau của Nghiêm Thư xuống.

Cửa phòng mở ra, lúc Nghiêm Thư trả chìa khóa thì dừng lại một chút, “Chủ nhà, cái đồ đó vẫn nên ít dùng thôi, bây giờ một số vật liệu trên mạng bán không vệ sinh.”

Miệng Lục Thận Hành co rút, “Cũng không phải bản thân tôi dùng.”

Lông mày Nghiêm Thư nhảy dựng. Bản thân dùng không phải là chuyện tốt, chỉ có gay mới dùng mấy thứ đồ đó, anh không nói thêm nữa rồi vội vàng đóng cửa.

Lục Thận Hành nheo mắt, hắn không lo Nghiêm Thư có kinh nghiệm hay không. Bởi vì làm một nam phụ, thân thể là của nữ chính, còn thân thể nữ chính là của nam chính.

Cho nên nam phụ là vì nữ chính, kinh nghiệm chính là tay phải và phim gay.

Lục Thận Hành không lo Nghiêm Thư sẽ chạy. Là của hắn thì cũng chỉ có thể là của hắn, từ thế giới đầu tiên đã chú định là thế. Hắn trở về phòng ứng phó với biên tập.

Phong Hỏa Luân Xoay Xoay Xoay: Cậu cũng chịu online rồi!

Tôm Nhỏ Ăn Cá: Ừ.

Phong Hỏa Luân Xoay Xoay Xoay: Ôi chà, chuyển sang phong cách lạnh lùng rồi hở?

Tôm Nhỏ Ăn Cá: Ừ.

Phong Hỏa Luân Xoay Xoay Xoay:…Chị đây nhớ cậu vẫn luôn là cậu em mỏng manh hay khóc nhè mà. Cưng à, sao cưng lại đột nhiên công như vậy hở? Nói chị đây nghe mấy ngày cưng biến mất đã xảy ra chuyện gì đi? Công?

Tôm Nhỏ Ăn Cá: Ừ.

Phong Hỏa Luân Xoay Xoay Xoay:…

Lục Thận Hành cảm thấy vị biên tập viên này nếu không phải đã hộc máu thì là đang muốn hộc máu. Hắn gõ bàn phím, đánh ra một chuỗi tin nhắn.

Tôm Nhỏ Ăn Cá: Tiểu thuyết kia tôi không viết nữa.

Phong Hỏa Luân Xoay Xoay Xoay: Tùy hứng như vậy?

Tôm Nhỏ Ăn Cá: Ừ.

Lúc Lục Thận Hành đáp ừ được mười mấy lần, điện thoại vang lên, là một giọng nữ đầy sức sống.

“Tôm kia, cậu không sao chứ, có phải gặp khó khăn gì hay không? Có thể chia sẻ với chị cậu nè.”

Lục Thận Hành túm chặt đuôi của Tiểu Bạch, “Không có gì, chỉ là không muốn viết thôi.”

Đầu bên kia ngừng một chút, “Vậy đi, đứa con do cậu sinh ra, cậu nhẫn tâm không cần nó, chị cũng không thể nói cậu vô tình vô cớ kiếm chuyện được.”

Lục Thận Hành: “…” Con là cái thứ gì?

“Thế đi, cúp máy.”

“Từ từ!” Bên kia dò hỏi: “Cậu là chính Tôm đó sao?”

Trực giác phụ nữ nhạy bén, cách máy tính và di động cũng có thể thấy được khác thường. Lục Thận Hành nhướng mày, “Không phải, tôi là cá lớn.”

Hắn ấn tắt trò chuyện.

Qua tầm hơn mười phút, Lục Thận Hành nhận được tin nhắn, muốn hắn viết truyện mới, phía sau còn có một chuỗi ký hiệu hắn nhìn không hiểu.

Dẫn Tiểu Bạch xuống đi dạo một vòng, Lục Thận Hành bị gió lạnh thổi đến mắt cũng không mở ra nổi. Hắn đột nhiên có một ý tưởng, ý tưởng này chợt sinh ra, bành trướng ở trong đầu.

Lục Thận Hành ôm Tiểu Bạch chạy chậm trở về, bấm đăng một truyện mới, nhập một cái tên Cửa Ngày Càng Nhỏ.

Lúc đánh xong mấy chữ kia, Lục Thận Hành không lí do nổi lên một tầng da gà, có một cảm giác quỷ dị.

Vai chính…

Lục Thận Hành nhìn cái cục đang nằm trên đùi mình, nhập Tiểu Bạch vào. Sau đó mặt hắn run rẩy, xóa đi gõ xuống tên của mình.

Dừng lại chỗ vai phụ, Lục Thận Hành dứt khoát không điền.

Ấn xác nhận đăng xong, hắn liền bắt đầu viết. Chuyện về Tây Lang thành, bắt đầu từ khi hắn và Tân Lương gặp được nhau.

Viết chuyện tự mình trải qua, không cần tốn nhiều sức. Tốc độ đánh chữ của Lục Thận Hành rất nhanh, chưa đầy một tiếng đã viết 3000 chữ tải lên, hắn tắt máy tính đi.

“Chủ nhà, không có mạng!”

Lục Thận Hành đi ra ngoài, thấy một nữ sinh viên ngồi xổm bên ổ cắm trong phòng đơn nhỏ ngăn cách bởi phòng khách. Cô nàng còn đang rút dây trên mấy cổng cắm, vẻ mặt xoắn xuýt.

Trương Bình cũng chạy ra, hét lớn: “Chủ nhà, cậu rút dây mạng tôi à?”

Lục Thận Hành ra hiệu cho cô nhìn.

Nữ sinh viên kia xấu hổ cắm dây mạng của Trương Bình lại, đỏ mặt nhìn Lục Thận Hành, “Chủ nhà, mạng của tôi không lên, luận văn của tôi đang viết được một nửa, không có cách nào tra tư liệu được.”

“Là ai thế, rút bừa dây mạng của người khác!” Giọng điệu Trương Bình không tốt, đóng sầm cửa lại.

Lục Thận Hành nhìn hai bên khung cửa rớt đầy bụi. Lần đầu tiên làm chủ nhà, cái gì ở đây cũng có thể bị quăng quật, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều mệt mỏi.

“Tôi đến xem xem.”

Nữ sinh viên ngượng ngùng đứng một bên, Lục Thận Hành kiểm tra đầu cắm dây mạng của cô nàng một chút. “Tôi có thể lên, Trương Bình cũng có thể, ổ cắm không hư.”

Ngụ ý đây là vấn đề của bản thân mình.

Lục Thận Hành thấy đối phương vẫn không hiểu gì, ngơ ngác nhìn hắn. Hắn bất lực nói: “Đi nhìn xem có phải cáp nối trong máy bị lỏng hay không.”

Nữ sinh viên lúc này mới sực tỉnh, cô nàng nói cảm ơn rồi đi kiểm tra.

“Chủ nhà, đã được rồi, cảm ơn nha!”

Lục Thận Hành không quay đầu lại, tùy ý xua tay.

Cửa phòng Nghiêm Thư trước sau không hề mở ra, cũng có nghĩa là không lên mạng, nếu không đã vì mất kết nối mà đi ra ngoài rồi.

Hắn nhân cơ hội mở tủ lạnh mà đứng ở đó chú ý động tĩnh. Cửa đột nhiên bật mở, Nghiêm Thư kéo một cái vali đi ra, hai người đều sửng sốt.

“Dọn đi đấy à?”

“Không phải, tôi đi công tác.”

Lục Thận Hành cười, “Thuận buồm xuôi gió.”

Nghiêm Thư ừ một tiếng, lúc đi đến cổng lớn anh còn quay đầu lại nhìn một cái. Đứa nhỏ kia vẫn đứng đó, mắt nhìn thẳng vào anh, không có chút quẫn bách nào khi bị bắt gặp, thản nhiên thong dong.

Ngược lại anh là người hoảng hốt.

Áp xuống những suy nghĩ không tên kia, Nghiêm Thư đi ra ngoài.

Lục Thận Hành thở dài một hơi, vậy mà cá lại chạy ngay dưới móc câu, xem ra là do thính hắn tung không đủ thơm rồi.

Qua hai tuần, Nghiêm Thư trở về.

Tiểu Bạch béo, Lục Thận Hành gầy.

Nữ sinh viên kia có ý với hắn, viết hết ra trên mặt, không có việc gì cũng gọi “Chủ nhà —”. Mỗi ngày gọi đến bốn năm lần, đến cả mấy hộ khác cũng đã nhìn ra hết.

Gặp phải Lục Thận Hành lại dùng hai con mắt ái muội mà dòm ngó.

Ở nơi này có sáu hộ, trừ chủ nhà ra, còn lại năm hộ trong đó có hai hộ là gái độc thân. Ngày thường rửa đồ ăn phơi chăn mền gì đó đều dán mắt lên người Nghiêm Thư, anh xinh đẹp đến cả nam cùng giới cũng không nhịn được phải liếc nhìn.

Thuận tiện cảm khái đều là cha mẹ sinh ra, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy.

Nhưng Nghiêm Thư lại có bạn gái, điều kiện quá tốt, dọa mấy cô khác chạy biến.

Làm người thứ hai gánh vác giá trị nhan sắc, chủ nhà bị theo dõi cũng là chuyện sớm muộn, bọn họ tỏ vẻ chúc mừng.

Lục Thận Hành lại không có suy nghĩ như vậy, chỉ có loại kích động muốn quăng cả người lẫn giường nữ sinh viên kia ra ngoài.

Nghiêm Thư đi vứt rác thấy Lục Thận Hành ở trong phòng nữ sinh viên kia chuyển bàn ăn. Nữ sinh viên nọ mặc áo lông cổ chữ v, lúc cúi đầu ngực gần như cọ lên cánh tay đối phương.

Cách xa như vậy anh vẫn có thể thoáng thấy được hình ảnh đó.

Trong lòng Nghiêm Thư vô cớ cảm thấy không thoải mái, mắc kẹt ở đó, di dịch không được, phớt lờ không xong.

Lục Thận Hành đã thoáng nhìn thấy Nghiêm Thư từ lâu, lại cố ý như không thấy anh. Dọn bàn ăn cho nữ sinh viên xong, vừa nói vừa cười đi mất, để Nghiêm Thư ở lại.

Đã gần hai tháng, cũng nên ngo ngoe rục rịch rồi.

Lục Thận Hành chờ cá cắn câu, thời cơ đến thì chén người ta, chuyện sau đó từ từ tính.

Nghiêm Thư đi làm đang bị phân tâm, Mưu Vân gọi đến tìm anh.

“Em vô tình làm mất chân dung trước kia anh vẽ cho em rồi, lại vẽ cho em một bức khác đi."

Nghiêm Thư thất thần, “Lần sau đi, gần đây có hơi bận.”

Mưu Vân muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Lần sau gặp."

Nghiêm Thư ấn huyệt thái dương, có đồng nghiệp trêu chọc, “Cãi nhau với bạn gái à?”

“Không phải.” Nghiêm Thư nói: “Chúng tôi chia tay lâu rồi.”

Xung quanh có những đồng nghiệp nữ còn độc thân ồ ạt ngẩng đẩu từ màn hình máy tính lên, sáng hết cả mắt.

Đàn ông có nhan sắc lại có ngoại hình, còn thêm tài năng, giá trị cực kỳ cao.

Đồng nghiệp nam kia không tin, giễu cợt nói: “Cậu cứ đùa đi, cậu để mọi người xem xem, có phải trên mặt cậu viết chữ cô ấy thật quá đáng, sao lại có thể như vậy được đúng không?”

Nghiêm Thư: “…”

“Thật sự chia tay rồi.”

Lặp lại một lần, anh không giải thích lại. Chuyện Mưu Vân thật sự đã trôi qua, tuy rằng nhẹ nhàng đến mức khiến anh thấy giật mình, tựa như nhiều năm kiên trì kia đều là ảo giác.

Nghiêm Thư tan làm về nhìn thấy đứa nhỏ kia và chó con ở dưới hàng hiên. Có lẽ là bên ngoài quá lạnh, bóng đèn dưới hiên lại quá ấm áp, anh hỏi ra một câu: “Cậu thích cô nữ sinh kia?”

“Sao đây?” Lục Thận Hành kẹp điếu thuốc, cười như không cười, “Anh quản tôi à?”

Nghiêm Thư nghẹn lời, anh muốn nói rằng tôi không quan tâm tới cậu, lời nói ra lại chạy một nẻo. “Đúng vậy.”

Anh cho rằng đứa nhỏ này sẽ nổi đóa tại chỗ, không chừng còn châm chọc mỉa mai một câu “Anh là ai chứ.” Không ngờ câu tiếp theo nghe được lại làm anh ngây ngẩn tại chỗ.

“Được, tôi cho anh quản."