Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 119: Kỳ trạch chết



huất phục đi, đồ đệ ngoan của ta. Ngoan ngoãn lui vào trong góc đi. Từ nay về sau, thân thể của ngươi sẽ do vi sư sử dụng, vi sư chắc chắn sẽ giúp ngươi tiếp tục sống thật tốt, ha ha ha ha…” Trong đầu vang lên âm thanh điên cuồng của Từ Phúc, Kỳ Tễ chỉ cảm thấy đau đớn không chịu nổi.

Nhưng cậu không thể chịu thua, không thể từ bỏ, cậu không muốn chết!

“Từ Phúc, ông sẽ không thực hiện được đâu!” Cậu cố gắng tập trung tinh thần, muốn đuổi Từ Phúc ra, nhưng sức mạnh của Từ Phúc mạnh mẽ vô cùng, cậu đấu tranh một lúc lâu vẫn uổng công vô ích.

Nào ngờ Từ Phúc cũng khá kinh ngạc, vốn cho rằng có thêm trận Nhiếp Hồn, ông ta sẽ dễ dàng đoạt được xác Kỳ Tễ, lại không ngờ rằng gắng sức lâu như vậy cũng không mảy may lay động được Kỳ Tễ. Hồn phách của Kỳ Tễ mạnh hơn so với tưởng tượng của ông ta rất nhiều!

Từ Phúc không cam lòng, vất vả lắm ông ta mới tìm được cách này, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Nhưng mà càng muốn đuổi linh hồn Kỳ Tễ ra thì ông ta lại phát hiện lực cản càng lớn!

Kỳ Tễ bên kia cũng không dễ chịu, trong đầu bỗng nhiên có thêm một linh hồn xa lạ, căng đến mức cả người cậu như muốn nổ tung. Cậu không biết bản thân có địch nổi Từ Phúc hay không, nhưng biết bản thân nhất định không thể thua, nếu không sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.

Cậu bỗng nhiên nghĩ tới Kỳ Trạch, Kỳ Trạch còn đang chờ cậu trở về, nếu biết cậu chịu đau khổ thế này chắc chắn đệ ấy sẽ vô cùng đau lòng.

Không được! Tuyệt đối không thể khuất phục!

“A…” Kỳ Tễ bỗng nhiên nổi giận, gầm lên một tiếng, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chính là đuổi Từ Phúc ra!

Máu cậu bắt đầu sôi trào, sức mạnh của rồng và phượng trong máu đang gom góp lại từng chút một, sau đó xông vào đầu. Với niềm tin mạnh mẽ của cậu, sức mạnh của rồng và phượng cứ thế mạnh mẽ bao vây lấy Từ Phúc, chợt nghe Từ Phúc ở trong đầu cậu kêu thảm một tiếng, một lúc lâu sau liền bị ép rời khỏi đầu cậu.

Một luồng ánh sáng trắng từ giữa hai chân mày cậu bắn ra, Kỳ Tễ mới vừa mở mắt liền thấy ánh sáng trắng vọt trở lại trong cơ thể Từ Phúc. Từ Phúc lảo đảo, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, bắn lên cả người Kỳ Tễ.

Kỳ Tễ thở hỗn hển, trong đầu lúc này vô cùng hỗn loạn, đau đớn giống như bị kim đâm, cơ thể lại vô cùng mệt mỏi, dựa vào niềm tin, cố gắng chống đỡ mới không ngã xuống. Cậu muốn chạy đi, nhưng hai chân cơ bản không thể di chuyển nửa bước, cậu xua đuổi linh hồn Từ Phúc đi, nhưng lại không biết làm sao mới có thể phá bỏ trận Nhiếp Hồn.

Hai mắt Từ Phúc đỏ ngầu, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, ông ta hung tợn nhìn chằm chằm Kỳ Tễ, lau vết máu bên khóe môi rồi phun ra một hơi.

“Đồ không biết tốt xấu, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu đã như vậy thì đừng trách vi sư lòng dạ hiểm độc.” Từ Phúc cười âm trầm, không biết ông ta lại làm gì mà trận Nhiếp Hồn bỗng nhiên bừng lên sáng ánh trắng chói lòa.

Kỳ Tễ lập tức không ngừng kêu thảm thiết, hai tay ôm đầu, một giây sau, cậu cảm nhận được rõ ràng nỗi đau vạn tên xuyên não!

Đó là đau đớn đến từ nơi sâu trong linh hồn, giọng Kỳ Tễ đau đớn vô cùng, hận không thể chết ngay đi. Hai tay cào xé da đầu và hai má, cả đầu lập tức chảy đầy máu tươi, nhưng việc này vẫn không thể ngăn chặn đau đớn đến từ linh hồn mà chỉ càng làm tăng thêm nỗi đau đớn trong cậu.

“A… Ông giết ta đi… Ta van xin ông giết ta… giết ta đi!” Kỳ Tễ lớn tiếng kêu hét, trên tay, trên mặt đầy máu tươi, cậu không rõ vì sao lại có hình phạt đau đớn như vậy, cậu dám chắc, cho dù là cái chết cũng sẽ không đáng sợ hơn điều này.

Từ Phúc mặt âm trầm, cười lạnh, nói: “Giết ngươi? Nếu ngươi chết rồi thì ta biết đi đâu tìm kiếm một thân thể có thể trường sinh bất tử? Ta muốn phá hủy linh hồn của ngươi, khiến cho linh hồn ngươi vĩnh viễn ngủ say, không bao giờ tỉnh lại!”. Truyện Sủng

“Ngươi nằm mơ đi…” Kỳ Tễ mở hai mắt đỏ sậm, “Dù ta có chết cũng sẽ không giao thân xác cho ngươi!”

Nói xong lại muốn cắn lưỡi tự sát.

Từ Phúc nhanh tay nhanh mắt, lập tức nắm lấy cằm cậu tách ra, tát hai cái thật mạnh, hai gò má Kỳ Tễ lập tức sưng lên.

“Muốn chết? Đâu dễ dàng như vậy.” Từ Phúc vô cùng hung ác, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Kỳ Tễ, sợ cậu lại có hành động tự sát. Thể xác và tinh thần Kỳ Tễ mệt mỏi không thôi, trong đầu lại đau đớn khó chịu, cuối cùng không kiên trì được bao lâu thì hôn mê bất tỉnh.

Từ Phúc lại muốn khởi động trận Nhiếp Hồn tiến vào thân thể Kỳ Tễ nhưng lại phun ra một ngụm máu, vừa rồi ở trong đầu Kỳ Tễ đấu tranh một hồi, thật sự đã khiến linh hồn ông ta bị thương nặng, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không thể khởi động lại trận pháp nữa.

“Đáng chết!” Từ Phúc thầm mắng một tiếng, mặc kệ Kỳ Tễ bị khóa trong trận Nhiếp Hồn, bắt đầu nghĩ cách khác.

Không biết bao lâu sau, mí mắt Kỳ Tễ giật giật, sau đó từ từ tỉnh lại. Cậu hơi cử động cơ thể liền cảm thấy đau đớn khó chịu, cậu vẫn nằm ở trên sàn nhà lạnh băng trong phòng luyện đan kia, nhưng dường như trong phòng chỉ có một mình cậu.

Kỳ Tễ cố gắng chống đỡ đau đớn đứng lên, phát hiện vẫn ở trong trận Nhiếp Hồn, có điều trận pháp đã đóng, không biết là Từ Phúc đóng hay là bởi vì thiếu năng lượng mà tự đóng. Cho dù là vì nguyên do gì thì đây đều là thời cơ tốt để cậu chạy trốn!

Kỳ Tễ bất chấp cả cơ đau đớn trong đầu, lảo đảo chạy ra khỏi phòng luyện đan, nhưng nhìn khắp xung quanh lại chẳng thấy một bóng người.

Giờ đã là buổi chiều, cậu không biết đây là chiều ngày hôm sau hay là chiều ngày thứ ba, bụng đã đói đến không còn cảm giác, hiện giờ suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là tìm được Kỳ Trạch, dẫn đệ ấy thoát khỏi nơi này.

Không ngờ vừa đi tới sân ngoài liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc trầm thấp, là tiếng của con gái. Kỳ Tễ giật mình, lẽ nào Kỳ Trạch và người khác đã xảy ra tranh chấp? Cậu lâu như vậy không trở về, không biết Kỳ Trạch lo lắng như thế nào nữa.

Kỳ Tễ phá cửa viện xông vào, tiếng khóc bên trong lập tức ngừng lại, hai cô gái đang nhìn sang đây, sau đó kinh sợ hét lên.

“Kỳ đại ca, cuối cùng huynh đã trở lại rồi, Kỳ đại ca…” Hai cô gái khóc đến nước mắt ướt nhờ, Kỳ Tễ nhận ra các cô, đều là những cô gái thích Kỳ Trạch, chẳng qua có duyên mà không có phận với Kỳ Trạch, cuối cùng gả cho người khác. “Kỳ đại ca, ca làm sao vậy? Sao trên đầu đầy vết thương thế kia?”

Kỳ Tễ khoát tay, vội vàng hỏi: “Sao các ngươi lại ở đây? Khóc cái gì? Kỳ Trạch đâu?”

Cậu vừa hỏi, hai cô gái liền khóc lớn, một người trong đó nhỏ giọng nức nở, nói: “Kỳ Trạch huynh ấy, huynh ấy… Hu hu hu… Kỳ đại ca, huynh tự nhìn đi…”

Kỳ Tễ sợ hãi, chẳng lẽ Kỳ Trạch đã xảy ra chuyện? Cậu vội vã lao vào trong phòng, chỉ thấy Kỳ Trạch nằm ở trên giường không nhúc nhích, thân thể lạnh như băng, đã không còn hơi thở từ lâu.

“Kỳ Trạch!” Kỳ Tễ hét lớn một tiếng, hoàn toàn không thể tin Kỳ Trạch cứ như vậy lại chết! Không, không thể như thế được, Kỳ Trạch sao lại chết? Sao lại chết?!

Là Từ Phúc! Chắc chắn là Từ Phúc giết đệ ấy!

Kỳ Tễ vừa lo vừa giận, nhất thời, lửa giận nổi lên khiến hai mắt đỏ ngầu, tính cách cũng biến đổi!

Cậu không nghe thấy âm thanh gì, không nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, cũng không biết bản thân đã làm gì! Trong mắt cậu chỉ có thi thể lạnh như băng nằm ở trên giường kia! Một giây sau, cậu vô cùng muốn xé xác Từ Phúc thành trăm ngàn mảnh, sau đó ôm Kỳ Trạch nhảy xuống núi tự sát!

Tới khi cậu tỉnh táo lại, phát hiện trong phòng vô cùng hỗn độn, bàn ghế tủ rương không còn chỗ nào lành lặn. Hai cô gái cũng không thấy nữa, chỉ còn lại cậu và Kỳ Trạch trong lòng.