Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 126: Quà sinh nhật



ơn bảy giờ, Viên Chỉ Yên mua điểm tâm mang tới, lúc này mới biết Từ Du đã tỉnh, lập tức đi gọi mấy người Từ Dung Hoa. Cả nhà chen kín cả phòng bệnh, tâm trạng đều vô cùng phức tạp, Từ Dung Hoa ngồi ở bên giường nhìn Từ Du, không kìm được nước mắt.

“Mẹ…” Từ Du chưa từng thấy mẹ khóc, mẹ vẫn luôn là người mạnh mẽ, người như vậy khóc càng khiến người khác không tránh khỏi đau lòng, “Con đã không sao rồi, thật đấy.”

Từ Dung Hoa lau nước mắt, cũng biết khóc trước mặt nhiều người như vậy không hay lắm, liền nói: “Du Du, mẹ đã xin nghỉ hưu với cơ quan rồi, sau này sẽ dành nhiều thời gian ở bên con.”

“Thật sao?” Từ Du vừa mừng vừa sợ, tình mẹ mà cô thiếu thốn lại được bù đắp vào năm hai mươi mốt tuổi sao? “Nhưng mà có khi nào mẹ sẽ không quen không? Con nhớ mẹ không thích ở nhà làm bà chủ mà.”

Từ Dung Hoa nói: “Ở bên con gái của mẹ thì có gì không quen? Chỉ cần con mau chóng khỏe lại.”

Từ Du liền vui vẻ, muốn ngồi dậy, Từ Dung Hoa liền giúp cô ngồi dựa trên giường.

“Vậy thì hay quá, mẹ, mẹ vừa nói như vậy, con cảm thấy vết thương của con đã lành hơn một nửa rồi, ngày mai là có thể xuất viện ấy chứ.”

“Nói bậy, con ít nhất còn phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng, nhưng mà điều kiện chữa bệnh ở đây rất bình thường, có lẽ chúng ta nên chuyển về thủ đô thôi.” Từ Dung Hoa vỗ mu bàn tay Từ Du, dỗ dành: “Chờ về rồi, mỗi ngày mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”

Hai mắt Từ Du lập tức sáng ngời, nhưng lại nhanh chóng hoài nghi hỏi: “Mẹ học nấu ăn khi nào vậy?”

Từ Dung Hoa á khẩu, không trả lời được, Lâm Lập Minh dở khóc dở cười, nói: “Mẹ con về sau có thể từ từ học mà.”

“Mẹ, thật ra mẹ không cần hy sinh vì con như vậy, con biết mẹ rất yêu công việc của mình, đột nhiên từ chức chắc chắn sẽ rất luyến tiếc. Mẹ xem con này, sức khỏe đã dần dần ổn định rồi, về sau cũng sẽ không xảy ra việc như thế này nữa, mẹ không cần lo lắng đâu.” Từ Du kéo cánh tay Từ Dung Hoa, mẹ mới hơn năm mươi, hơn nữa vẫn luôn rất yêu thích công việc, bảo bà từ bỏ sự nghiệp, chắc chắn là không dễ chịu?

Từ Du không hy vọng mẹ vì mình mà từ bỏ sự nghiệp, sức khỏe của chính mình cô tự biết, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm.

Từ Dung Hoa nói: “Con không cần khuyên mẹ, mẹ con vất vả nửa đời người, hiện giờ cũng nên nghỉ ngơi thoải mái vài năm rồi.”

Từ Du không khuyên nhủ nữa, an tâm dưỡng thương.

Phía Kỳ Tễ lại tiến triển không thuận lợi lắm, tuy đã truyền toàn bộ máu vào trong người Kỳ Trạch, cơ thể Kỳ Trạch cũng dần dần có thay đổi, nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

“Quả nhiên vẫn chưa đủ máu.” Kỳ Tễ đã khôi phục tính cách bình tĩnh, lạnh nhạt, anh ta xoa xoa giữa hai chân mày, tự hỏi phải làm cách nào tiếp tục lấy máu từ chỗ Từ Du.

Anh biết Từ Du vẫn còn dưỡng thương ở thành phố bên cạnh, nhưng anh em Viên Chỉ Hề, Bắc Thanh và bố mẹ Từ Du, tất cả đều ở đó, anh ta thật sự không dễ ra tay.

Kỳ Tễ lẳng lặng nhìn Kỳ Trạch trên giường, không biết phải làm gì, chờ Từ Du trở về thủ đô rồi, sợ là càng khó ra tay.

Sự việc đột nhiên thay đổi xảy ra vào chiều ngày thứ tư, Kỳ Tễ lại theo dõi Kỳ Trạch một lần nữa, phát hiện Kỳ Trạch bắt đầu có hơi thở và nhịp tim, nhiệt độ cơ thể cũng không còn lạnh như băng nữa. Kỳ Tễ vô cùng vui mừng, Kỳ Trạch đã đang khôi phục sự sống rồi!

Tuy rằng vẫn chưa tỉnh, nhưng ít ra đã có dấu hiệu của mạng sống, tỉnh lại chỉ là việc sớm muộn.

Biến đổi này khiến cho Kỳ Tễ vui mừng mấy ngày, mấy ngày này dấu hiệu sống lại của Kỳ Trạch càng ngày càng mạnh, cuối cùng đã giống như người bình thường.

Bảy ngày sau, anh ta lại phát hiện ngón tay và con mắt Kỳ Trạch đã vô thức cử động, việc này lại khiến cho anh ta có thêm vài phần mong đợi đối với việc Kỳ Trạch tỉnh lại.

Ngay sau đó, Từ Du chuyển viện về thủ đô, Kỳ Tễ suy tư một lúc liền quyết định đưa cả Kỳ Trạch đi tới thủ đô, để phòng ngừa tình huống bất trắc.

Sức khỏe Từ Du vẫn luôn rất tốt, lại là người trẻ tuổi, bởi vậy lần này khôi phục khá nhanh. Trở lại thủ đô chưa được mấy ngày thì xin xuất viện về nhà, Từ Dung Hoa cảm thấy chăm sóc ở nhà cũng như nhau liền đồng ý.

Từ Du chưa từng cảm thấy hạnh phúc giống như bây giờ, áo có người thay, cơm có người đút, đương nhiên quan trọng hơn là có mẹ bên cạnh, còn có anh em Viên Chỉ Hề làm bạn. Về phần Bắc Thanh lại trở về Sở mật vụ báo tin.

“Du Du, lần này con có thể sống, không thể không kể của một người.” Từ Dung Hoa nhéo hai má Từ Du, thấy cô đã có da có thịt hơn so với trước đây, bấy giờ vô cùng vừa lòng.

Từ Du đang ăn táo, nghe vậy không khỏi nhướng hai mắt lên, nghi ngờ hoặc nói: “Không phải mọi người đều có công sao? Mẹ đang nói ai vậy?”

Từ Dung Hoa chỉ chỉ trán cô, nói: “Cậu bạn trai kia của con đó.”

“Phụt… Khụ khụ…” Từ Du lập tức bị sặc đến chảy nước mắt, bạn trai cái gì cơ? Cô làm gì có bạn trai?!

“Con xem con kìa, lớn như vậy rồi, ăn còn bị sặc, không thể cẩn thận một chút sao?” Từ Dung Hoa vỗ vỗ sau lưng cô, vẻ mặt trách cứ.

Từ Du khoát tay, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, con và Viên Chỉ Hề không có gì cả.”

Từ Dung Hoa liếc xéo cô một cái, cười nói: “Đừng tưởng rằng mẹ con không nhìn ra, lúc đó con nằm trong bệnh viện, người ta trông chừng con một ngày một đêm không nghỉ. Chỉ với hành động này mà còn có thể nói giữa các con không có gì? Cho dù trước kia không có gì, mẹ cảm thấy về sau cũng có thể suy xét một chút mà.”

“Mẹ, mẹ lo con không tìm được đối tượng đến vậy à.” Từ Du hơi hơi đỏ mặt, Viên Chỉ Hề trông chừng cô một ngày một đêm, cô trước đó đã biết, chỉ là chưa bao giờ vạch trần.

“Mẹ không lo con không tìm được đối tượng, chỉ là có người thích thì có thể thử ở chung trước xem sao. Tuy rằng cậu ta nhỏ hơn con hai tuổi, nhưng thoạt nhìn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, giỏi võ công, còn có thể bảo vệ con, mẹ thấy con đối với cậu ta cũng không tệ… Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật hai mươi tuổi của người ta rồi, con có muốn tặng cậu ta quà không?”

“Ngày mai? Con quên mất. Nguy rồi, con còn chưa chuẩn bị quà.” Từ Du gãi gãi đầu.

Từ Dung Hoa liếc mắt xem thường, không ngờ bà nói nhiều như vậy, Từ Du chỉ nhớ mỗi câu cuối cùng này.

Ngày hôm sau, sinh nhật Viên Chỉ Hề, Từ Dung Hoa cố ý gọi một bàn thức ăn lớn, tất cả đều là của nhà hàng nổi tiếng nhất ở gần đó mang tới, bánh ga tô dĩ nhiên cũng không thiếu. Viên Chỉ Hề được cưng chiều mà bất ngờ, cậu tự cho rằng ở trước mặt mẹ Từ mình chỉ là một người ngoài, không ngờ bà lại nhớ sinh nhật của cậu.

“Bởi vì vẫn luôn nằm trên giường, không chuẩn bị quà cho em được nên lấy ra mấy thứ lúc nhỏ chị vẫn giữ, hy vọng em đừng chê.” Từ Du không có cách nào ra ngoài, nhờ người khác đi mua lại cảm thấy không đáng tin nên dứt khoát nghĩ cách khác.

Cô tặng một cái hộp được giữ cẩn thận cho Viên Chỉ Hề, Viên Chỉ Hề lập tức đỏ mặt, nhìn thoáng qua Từ Du, hỏi: “Là vật gì vậy?”

“Tự em mở ra xem đi.”

Viên Chỉ Hề vuốt ve sau lưng hộp một cái mới chậm rãi mở nắp hộp ra, thứ nằm bên trong là một con búp bê đất sét tinh xảo.

Từ Du chống hai chân, giống như vô tình, giải thích: “Không phải thứ quý gì, nhưng đây là do bà ngoại tặng cho chị, cho nên chị vẫn luôn cất giữ cẩn thận, đến giờ vẫn rất thích.”