Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 97: Rơi vào nguy hiểm



Cả đoạn đường sau đó đều rất yên lặng, Từ Du thường xuyên chú ý cảnh tượng bên ngoài, đồng thời thầm tính toán khoảng cách với khu biệt thự. Khi nhìn thấy một cái biển chỉ đường viết “Biệt thự Hồng Phong” thì không lâu sau, chiếc xe liền quẹo vào. Trên mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng một bàn tay lại không kiềm chế được mà nắm lại, chứng minh nỗi vui mừng trong lòng cô.

“Cô Từ, chúng ta đã cách điểm đến rất gần, ông chủ chúng tôi căn dặn phải bịt mắt cô lại, hy vọng cô không khiến chúng tôi khó xử.” Nghẹn cả một đường, cuối cùng người đàn ông ngồi bên cạnh Từ Du cũng mở miệng, trong tay còn cầm một dải vải màu đen.

Từ Du gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu và nói: “Anh ta muốn cho tôi bất ngờ sao, được thôi, tôi không làm khó dễ các anh.”

Cô ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, dải vải đen nhanh chóng che lên mắt cô, sau đó thì không nhìn thấy gì nữa.

Cô thầm nói may là không phải vừa lên xe liền cho cô đeo thứ đồ chơi này, nếu không bị đưa đến đâu cô thật sự không biết gì.

Mắt bị che kín chưa được mấy phút, chiếc xe liền dừng lại, dường như gặp bảo vệ kiểm tra. Tài xế đưa giấy chứng nhận ra, bảo vệ liền để bọn họ đi vào, cũng không liếc mắt xem xét thêm trong xe lấy một cái. Chờ cho xe dừng lại lần nữa, Từ Du được đưa xuống xe, được đưa vào thang máy.

Tuy rằng biết bản thân chắc chắn đã đoán đúng rồi nhưng Từ Du vẫn cảm thấy dường như đã bỏ qua điều gì đó. Hơn nữa, cũng không biết Viên Chỉ Hề có trà trộn vào được hay không…

“Tới rồi, bên này.” Thang máy dừng lại, cô được dẫn ra ngoài, từ đầu đến cuối, cô không hề nói một câu nào.

Nhưng cô có thể cảm nhận được, vừa ra khỏi thang máy thì mình đã bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, không phải đến từ người bên cạnh, mà là những người vốn ở trong tòa biệt thự này.

Có người đột nhiên bắt đầu sờ soạng trên người cô, Từ Du hoảng sợ, lập tức né tránh sang bên cạnh.

“Các người muốn làm gì?!” Lẽ nào cô bị lừa đến chỗ kỳ quái gì rồi?

“Không muốn bọn tôi kiểm tra cũng được, tự cô giao tất cả dụng cụ kim loại ra đi, đây là dặn dò của ông chủ.”

Từ Du nghiến răng, Kỳ Tễ quả nhiên rất cẩn thận, nhưng nếu giao di động và máy định vị ra thì không thể liên lạc với bên ngoài nữa, Bắc Thanh cũng không cách nào xác định được vị trí nữa.

Như vậy thì nguy rồi.

“Nếu tôi không giao ra thì sao?”

“Vậy đừng trách chúng tôi không khách sáo, đến lúc đó lột sạch cả người cô từ trên xuống dưới, kiểm tra từng centimet.” Nói xong còn phát ra một tiếng cười gian, vô cùng đáng khinh.

Từ Du siết chặt tay, hiện giờ đang dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Cô đã đi vào nơi này được một lúc, chắc chắn Bắc Thanh đã định vị được vị trí của cô, thôi thì đánh cược một phen vậy!

Cô chậm rãi lấy di động ra, đối phương nhận lấy liền tắt điện thoại.

“Còn gì nữa? Đừng giở trở với bọn này, máy dò kim loại vẫn đang kêu kia kìa.”

“Còn có cái này.” Từ Du bất đắc dĩ đành phải giao máy định vị và máy thăm dò địa hình ra, cũng may chỗ Viên Chỉ Hề vẫn còn một máy dò địa hình, nếu tìm tới đây vẫn có thể phát huy tác dụng.

Dải vải đen được tháo xuống, Từ Du hơi hé mắt, một lúc lâu mới thích ứng với ánh sáng, lúc này mới phát hiện bản thân ở trong một hành lang sáng đèn, xung quanh đã không còn ai. Có điều, mấy ánh mắt nhìn chằm chằm kia vẫn còn.

“Đến rồi thì vào đi.” Giọng nói Kỳ Tễ bỗng nhiên vang lên, Từ Du vừa chớp mắt liền nhìn thấy anh ta đứng ở cửa phòng khách, vẻ mặt thản nhiên.

Đi theo Kỳ Tễ vào phòng khách, quả nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Từ Vân Tưởng ngồi ở trên xô pha. Từ Vân Tưởng chậm rãi đứng dậy, lắc đầu nói: “Du Du, cháu không nên đến.”

“Bà cố ngoại, bà không sao chứ? Người này không làm khó dễ bà chứ?” Từ Du kích động ôm lấy Từ Vân Tưởng, lại nhìn từ trên xuống dưới một lần, xác nhận bà không bị thương mới an tâm.

Mặc dù đã hai ba năm không gặp bà cố ngoại, nhưng lại không cảm thấy xa lạ chút nào. Trước khi vào cấp hai, một nửa thời gian của cô đều là ở bên bà ngoại và bà cố ngoại, cảm giác của bà cố ngoại mang lại cho cô thậm chí còn thân thiết hơn so với bố mẹ.

“Không làm khó, haizz, thật ra anh ta muốn làm khó bà, nhưng bà không mắc mưu. Nhưng mà, Du Du, cháu thật sự không nên tới. Cháu căn bản không biết anh ta muốn làm gì với cháu đâu, con người này thật táng tận lương tâm.” Từ Vân Tưởng kéo Từ Du ngồi xuống, vuốt lại mái tóc rối giúp cô, lo lắng nói: “Bà cụ như ta chết thì cứ chết, nhưng cháu thì không thể…”

Từ Du trong lòng sợ hãi, đã tới mức này rồi sao? Chờ đã, bà cố ngoại làm sao biết Kỳ Tễ sẽ làm gì với cô? Chẳng lẽ Kỳ Tễ từng nói với bà?

Kỳ Tễ nghe thấy bốn chữ “táng tận lương tâm” thì không khỏi nhíu mày, muốn sửa lại nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

“Bà cố ngoại, bà tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, chúng cháu không đời nào bỏ mặc bà. Hơn nữa bà cũng nói rồi mà, anh ta là người táng tận lương tâm, nếu cháu không đến, chỉ sợ anh ta sẽ bắt tất cả người nhà họ Từ chúng ta đến đây.”

Từ Vân Tưởng gật đầu, qua nửa ngày ở chung, bà biết người này thật sự dám làm ra những chuyện như thế.

“Còn có lời gì muốn chửi rủa tôi thì chờ cơm nước xong rồi lại nói.” Kỳ Tễ khoanh tay, liếc hai người một cái rồi đi về phía nhà ăn.

Từ Du nói: “Tôi thật sự sợ anh hạ độc giết bọn tôi.”

“Muốn giết các người còn cần phải hạ độc sao?” Kỳ Tễ đáp lại một câu, đầu cũng không quay lại, bởi vậy không thấy được hành động làm mặt quỷ của Từ Du.

“Hứ, đắc ý gì chứ?” Từ Du liếc mắt xem thường, sau đó cũng dìu Từ Vân Tưởng đi tới phòng ăn.

Cho dù muốn nói gì nữa thì chờ ăn cơm rồi lại nói, có điều… vì sao lại có cảm giác như là bữa cơm cuối cùng thế nhỉ?

Đến khi ngồi xuống bàn ăn, Từ Du mới có thời gian đánh giá xung quanh. Nhà của Kỳ Tễ trang hoàng rất đẹp, phong cách châu Âu hiện đại, ngay cả bàn ăn cũng thiết kế đặc biệt. Bên ngoài có vô số vệ sĩ chưa nói, còn thuê ba người nấu cơm và quét dọn, đúng là có tiền muốn làm gì cũng được mà.

“Cô muốn nói gì?” Kỳ Tễ mới vừa cầm đũa liền thấy sắc mặt phức tạp của Từ Du liền đoán được suy nghĩ của cô.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy nơi này trang trí không tệ. Mọi thứ đều rất hài hòa… trừ anh ra.”

Từ Du mỉm cười, lời cô nói thật sự không sai, trong một căn phòng trang trí hiện đại như vậy, vậy mà lại có một người đàn ông mặc áo dài, còn không phải là cực kỳ không hài hòa sao?

“Ồ.” Kỳ Tễ chỉ ồ một tiếng, tay thì bắt đầu gắp rau, ăn cơm.

Từ Du đợi một lúc lâu cũng không thấy đối phương có phản hồi thì không khỏi liếc mắt xem thường một cái. “Ồ” là ý gì? Trẫm đã biết, ngươi có thể lui xuống?

Tự nhiên cảm thấy thật khó chịu!

Bữa cơm này ăn nhạt như nước ốc, Từ Du ăn qua loa một chút thì không có hứng ăn nữa. Từ Vân Tưởng cũng không ăn nhiều, bà cụ vốn gầy yếu, bao tử không lớn, không thể ăn quá nhiều. Trái lại, bản thân Kỳ Tễ ăn rất ngon lành, hơn nữa Từ Du phát hiện lễ nghi trên bàn ăn của anh ta vô cùng tốt, khi ăn cơm không nói chuyện, khi ăn cũng không nhai nhóp nhép, xem lại có chút vui tai vui mắt.

Phì phì phì, ngán ngẩm mới đúng!

Từ Du cảm thấy, chính vì hôm nay phải ngồi đối diện Kỳ Tễ nên mới chẳng ăn được miếng nào như vậy.

“Nếu ăn no rồi, vậy chúng ta nói việc chính đi.” Kỳ Tễ lau miệng, một lần nữa trở lại phòng khách, những người giúp việc bắt đầu thu dọn bàn ăn.

“Từ Du, tôi mời cô và bà cố ngoại cô đến đây là có việc vô cùng quan trọng.”