Cúc Áo Cài Lệch

Chương 27: Yên ổn 1 ngày



Bác sĩ Ánh chỉ nhìn Miên bằng ánh mắt trầm trồ, kinh ngạc, khi một cô gái đến điện thoại còn chưa biết dùng vậy mà có thể quen được người đàn ông này, mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên, cứ đứng chôn chân một chỗ mà ngắm nhìn.

- Bác Sĩ Ánh, mời chị đi lối này.

- À vâng.

Đình Sơn dẫn đường cho bác sĩ vào khu phòng bệnh, nhờ chị ấy xem xét các thiết bị hỗ trợ, và chỉ dẫn thêm cho các y tá ở đây, sau khi xem xét một vòng, chị Ánh vô cùng hài lòng, mới mấp máy miệng khen Sơn.

- Tôi thật không ngờ anh lại là một trong những người dẫn đầu của ngành xây dựng, bây giờ lại còn đầu tư vào hạng mục y tế, lúc đầu tôi còn không tin vào lời nói của anh, đúng là thất lễ.

- Chị đừng nói thế, chúng ta phải chứng kiến tận mắt, mới có thể tin được, không còn trẻ để tin vào những lời hoa mỹ.

- Anh nói đúng, vậy tôi sẽ giúp anh trong thời gian bệnh nhân Gấm, điều trị tại đây, hy vọng chúng ta cùng hỗ trợ cho nhau.

- Cảm ơn chị.

Bác sĩ Ánh chủ động đưa tay ra trước mặt Sơn, khiến anh không thể từ chối được cái bắt tay này, cùng gật đầu đồng ý và tiến hành chăm sóc cho hai bệnh nhân, 1 già, 1 trẻ.

Miên đưa hai đứa trẻ đi xem phòng, cả bé Hạ và ** Long đều thích thú với ngôi nhà mới, nhìn con gái chỉ dẫn cho anh trai từng món đồ, từng ngóc ngách của căn phòng, mà Miên tự hào quá đỗi.

- Anh Long ơi, ở đây đẹp lắm, có thể nhìn thấy công viên ở phía sau nhà, anh mau sáng mắt để nhìn thấy nhá.

- Ừ, thế bé Hạ, miêu tả cho anh biết đi.

- Có bầu trời trong xanh, có cả cầu trượt, và nhà bóng nữa, em cũng không đi chơi 1 mình đâu, đợi anh Long sáng mắt, em đi cùng với anh nhé.

- Em gái ngoan, vậy anh sẽ cố gắng học, ngoan, nghe lời cô và bà nội, ông trời sẽ thương và cho đôi mắt của anh được sáng rõ.

- Vâng Ạ. Anh Long cố lên, em luôn bên cạnh anh.

Nhìn một màn này, đôi mắt cạn lệ của Miên lại rưng rưng xúc động, thật không ngờ “ rổ rá cạp lại với nhau” lại có thể thâm tình, vui vẻ, cảm động đến như vậy, cô bước lại gần ôm hai đứa trẻ vào lòng, nhanh miệng khen các con ngoan, hứa hẹn vài điều với bọn nhỏ, cũng chính là hứa hẹn với bản thân mình, nhất định cô phải cố gắng, nhất định cuộc sống của cô phải khác đi, mọi giông tố bão bùng rồi sẽ qua hết.

Bà Xuân quản gia, đưa cho Miên ít đồ dùng cá nhân, nhìn thấy hai đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề coi khinh thân phận của bà, cũng khiến trái tim của bà ấm áp kì lạ.

- Cô Miên này, cô có thể ở đây cùng với bọn trẻ, hoặc có 1 phòng riêng để cô nghỉ ngơi, ông chủ dặn tôi phải quan tâm đến cô, nếu có gì không vừa ý, cô cứ chỉ dạy cho tôi trước.

- Kìa Thím, đừng khách sáo với con như thế, con phải nhờ Thím chỉ giúp việc cho con nữa.

- Ôi, cô ơi, cô không được làm gì hết, ông chủ tuy bận việc, nhưng có tai mắt khắp nơi trong biệt thự, tôi mà để cô làm việc, là ông chủ đuổi việc tôi mất.

- Vâng, vậy con nghe lời của Thím, Thím cứ để con ở đây với hai đứa nhỏ, có chuyện gì con sẽ hỏi Thím sau ạ.

- Thế là quá tốt rồi, tiểu thư Lan Anh mà về, nhìn thấy có bạn, có cô cho máu chắc tiểu thư vui lắm.

- Con bé đi đâu hả Thím, dạo này thím nói chuyện với con nhiều hơn những lần trước, con thấy hơi lạ rồi đấy ạ.

- Cô Miên đừng trêu tôi nữa, tiểu thư qua nhà ông bà nội, chắc mai kia là quay về biệt thự, cô và hai cháu muốn ăn gì, để tôi chuẩn bị.

- Thím cứ nấu như bình thường mọi người cùng ăn đi ạ, con thế nào cũng được, thím đừng quá quan trọng.

- Vậy tôi xin phép xuống nhà bếp chỉ đạo, vẫn là ăn mấy món bổ máu, chủ tịch có dặn dò tôi rồi, nhưng cô Miên là thèm ăn gì, đừng ngại cứ nói với tôi.

- Vâng ạ, con cảm ơn THÍM.

Nhìn theo bóng lưng của người quản gia, Miên lại thấy ấm lòng về những hành động mà Đình Sơn mang đến cho cô, anh lo cho mẹ con cô được ấm êm, có tiền chữa trị bệnh tật, đổi lại chỉ là những giọt máu nằm sâu bên trong cơ thể, mà cả đời này nếu không gặp Sơn, cô không biết nó lại quý giá đến vậy.

Nếu cuộc đời có hai từ giá như, cô sẽ ước Hùng sẽ giống như Đình Sơn, ấm áp và quan tâm đến mẹ con của cô như vậy, sẽ bù đắp sự thiếu thốn 5 năm làm vợ xa cách, nhưng cuộc đời không phải là giấc mơ, Hùng và Sơn là hai thế giới khác nhau, và cô đang đứng giữa hai thế giới đó, bước lùi không được, mà bước tiến lại càng không xứng, nếu có chút rung động, ấm áp với Sơn, thì cô cũng phải ém lại trong lồng ngực, chỉ là càng tiếp xúc, càng ở gần, cô sợ mình không kiềm lòng được.

Trái tim này lại không chịu nghe lời của cô rồi, ai bảo anh tốt với cô chứ? là tại anh sao?

Lắc đầu xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, Miên trấn an bản thân, cô đang ảo tưởng, cô vì người ta đối xử tốt một chút mà động lòng, cô vì cô đơn, vì tủi hờn mà có những suy diễn linh tinh, cô phải sống thực tế, cô là người cho máu và anh là người đưa tiền.

Thế thôi, đơn giản và chấm hết.

Căn biệt thự quá rộng, từ phòng nghỉ của Miên bước ra phòng bệnh của bà Gấm, phải di chuyển qua mấy tầng, gặp được mẹ miên man trong cơn ngủ say, khuôn mặt nhăn nheo mệt mỏi, Miên không cầm lòng được mà cầu xin bác sĩ Ánh.

- Bác sĩ ơi, mẹ tôi, vẫn ổn chứ ạ, tại sao đợt xạ trị này bà lại yếu như vậy chứ?

- Cô Miên này, tôi cũng nói trước với anh Sơn rồi, anh và cô cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý, bà cụ có những triệu chứng tiêu chảy, vàng da, không ăn uống được vì đau bụng, lần sắp tới nếu cụ không ổn, chắc chắn chúng ta phải nghĩ đến tình huống xấu nhất.

- Xin bác sĩ, hãy giúp mẹ tôi, tôi chỉ mới vừa sống được với mẹ có mấy tháng thôi, đừng để thần chết mang bà đi, tôi xin bác.

- Cô bình tĩnh, tôi sẽ cố gắng, anh Sơn đưa cả ekip của bệnh viện lớn nhất thành phố qua đây rồi, cô yên tâm, giờ chúng ta phải chờ vào ý chí kiên cường của mẹ cô.

- Vâng vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng động viên mẹ tôi, cảm ơn bác sĩ.

- Cô cũng nên cảm ơn anh Sơn, anh ấy vì cô mà làm rất nhiều việc khác người, có thể nói là phi thường đấy.

- Vâng, tôi biết điều đó, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.

Bác sĩ Ánh đi rồi, Miên mới lại gần bà cụ, ngồi xuống cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, không còn là gân xanh nổi cộm lên nữa, thay vào đó là một màu vàng lan tỏa hết thân thể của bà, Miên sợ hãi, run rẩy, gọi mẹ trong bất lực.

- Mẹ ơi, là tại con, là do con không tốt, con không chịu chăm sóc cho mẹ, mẹ phải khỏe mạnh, mẹ tỉnh dậy đánh đòn con đi mẹ, tại con, tất cả là tại con.

Nước mắt lại từ đâu lại kéo đến tuôn trào, cả người Miên run lên bần bật, hình ảnh đau thương này ai nhìn vào cũng xót xa, thấu cảm, Đình Sơn dừng bước trước cánh cửa phòng, anh không muốn phá bĩnh cảm xúc của Miên, cũng không thể làm gì để giúp được cô nữa, mọi thứ tốt nhất anh đều làm rồi, giờ chỉ còn mong cầu phép màu mà thôi.

Sơn đứng phía ngoài lẳng lặng quan sát, nhiều điều muốn nói ra với cô đều câm nín, vẫn hai tay đút vào túi quần, thở dài, giống như cái cảm giác ngày ngày chứng kiến Lan Anh bất tỉnh, anh hiểu cảm giác của Miên, nó thật sự đáng sợ và khủng khiếp đến nhường nào.

Bà cụ Gấm nghe tiếng Miên nức nở, bà mở mắt, thở phì phò, nắm chặt lấy tay của Miên, mấp máy môi.

- Miên à! sao con lại khóc, mẹ có chết cũng không được khóc, mạnh mẽ lên chứ? ai chả phải chết hả con.

- Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi ạ, mẹ có đói không? mẹ ăn gì, uống gì, mẹ cần gì mẹ nói với con đi ạ?

- Mẹ không thèm gì cả, mẹ chỉ đau bụng tí thôi, cái mẹ cần là con gái của mẹ đừng khóc, mạnh mẽ lên con.

- Vâng vâng, con không khóc nữa, chỉ cần mẹ khoẻ lại, con sẽ không bao giờ khóc nữa.

- Thế hai đứa ở nhà có ngoan không? con ăn gì chưa? tiền ở đâu mà chữa bệnh cho mẹ.

- Mẹ à, cả nhà chúng ta đang bên nhà anh Sơn, mẹ yên tâm anh ấy cho con mượn tiền, không lấy lãi đâu, con có tiền chữa bệnh cho mẹ, mẹ phải khoẻ để con đi bán hàng với con chứ ạ?

- Thế là chúng ta lại nợ cậu Sơn đó một ơn nghĩa nặng sâu rồi, con hãy gửi lời cảm ơn của mẹ tới cậu ấy nha con.

- Vâng, con biết rồi, mẹ à, mẹ ăn một ít cháo nhé, có sức để xạ trị nữa, mẹ gầy lắm rồi.

- Miên này, con giúp mẹ, ghi một tờ giấy, dán trước cổng nhà mình, nhỡ may cái An nó tìm về, lại không có ai ở nhà, con dùng điện thoại rồi phải không? con ghi số điện thoại của con vào tờ giấy đó, nhắn chị An mà về, liên lạc với con.

- Vâng, con nghe lời mẹ, mẹ phải khỏe, để còn chờ anh Bình, chị An về nữa, mẹ ơi, con thương mẹ lắm.

- Miên à, mẹ xin lỗi, mẹ làm khổ con, khổ hai đứa nhỏ, mẹ xin lỗi con.