Cúc Áo Cài Lệch

Chương 6: Thân cò lặn lội



Bầu trời chiều còn nắng, trong lòng ngàn vết thương rách đến rỉ máu, Miên nhìn vào bên trong uỷ ban lần cuối, mục đích lên đây gặp cán bộ để lấy công bằng cho mẹ con cô, ai có ngờ đồng tiền của Hùng đã chiến thắng tất cả, mẹ con cô đã thua ván cược này rồi, giờ đây cô chỉ cầu trời khấn phật mong cho Nhật bình an vô sự.

Miên quay đầu nhìn con gái, lấy tay đội nón lên đầu cho con, hai mẹ con lại dắt nhau đi trong bơ vơ và lạc lõng.

Bóng dáng 2 mẹ con Miên thất thiểu trên con đường ven đê, trong túi cô chỉ còn có vài đồng bạc lẻ, nếu muốn lên thành phố thì không đủ tiền xe, ở lại vùng quê này thì không có chốn dung thân, mỏi chân và thương cho đứa con gái bị cái nắng làm cho nghệt cả mặt.

Miên dắt con vào gốc cây có bóng mát, trưa nay ở nhà Nhật, hai mẹ con lòng dạ như lửa đốt cũng chẳng ăn uống được gì, bé Hạ chỉ ăn được một chút cơm, thấy con đói lả người, cái bụng cũng không an phận mà sôi lên sục sục, Miên nhìn qua quán nước bên cạnh, đưa 5 nghìn đồng để mua 2 ổ bánh mì không có nhân, 2 mẹ con cùng ăn chống đói, bà bán nước thấy 2 mẹ con khắc khổ, bà bảo Miên ngồi lên ghế, bà còn thương tình rót cho cô 2 cốc nước, rồi ân cần quan tâm.

- Thế 2 mẹ con đi đâu giữa trời nắng thế này?

- Dạ, cháu đưa con gái xuống thị trấn xin việc làm, ở quê không còn nơi nương thân bác ạ.

- Rõ khổ, sao lại không có nơi ở, bố mẹ, người thân cô đâu?

- Dạ, chả giấu gì bác, bố mẹ cháu mất sớm, chồng cháu cũng có vợ mới, anh ấy đuổi 2 mẹ con cháu khỏi nhà, thế nên giờ cháu cũng không biết đi đâu?

- Ác chửa, trần đời có nhà ai lại thế, tôi không biết rõ ngọn ngành hoàn cảnh của chị ra sao, thế nhưng nhìn chị như vầy tôi cũng thương tình, cháu nó còn bé tha lôi thế này tội lắm, ngồi uống nước, ăn bánh đi, cho khỏe rồi tính.

- Dạ cháu cảm ơn bác.

Bé Hạ vì đói mà ăn hết ổ bánh mì, ăn xong còn thòm thèm, đòi ăn thêm 2 cái kẹo lạc, Miên bấm bụng mua cho con,Tết nhất đến nơi rồi 2 mẹ con chả biết đi đâu, bà bán nước nhìn bàn tay con gái Miên cũng thở dài xót xa, tính hỏi chuyện, mà bà cảm thấy vô duyên nên cũng thôi.

Quán nước một lát sau có thêm vài người, nói chuyện rôm rả, nhìn vẻ nhếch nhác của mẹ con Miên, cả bàn tay của bé Hạ, ai cũng chú ý vào chi tiết nổi bật đó, tuy họ không nói ra nhưng Miên biết, họ đang rất tò mò câu chuyện của hai mẹ con.

Khi nghe bà bán nước vừa lấy cái quạt mo phe phẩy vừa kể chuyện, có 1 chị gái tầm khoảng 40 tuổi, nghe được hoàn cảnh của Miên như vậy, cũng không cầm được lòng liền lên tiếng hỏi han cô.

- Này cô kia, chị tên Thảo, chị không phải người vùng này nhưng chị hay về đây thu mua hoa quả, nghe bà chủ quán nước mới nói 2 mẹ con cần công việc, và nơi ở có phải không?

- Dạ vâng ạ.

- Mày có con gái lớn thế kia rồi mà còn rụt rè, y như tao hồi 18, thế tên gì, bao tuổi rồi?

- Dạ, em tên Miên, em 23 ạ, đúng thật là mẹ con em đang cần công việc để có tiền trang trải.

- Thôi được, chị hiểu, mày giống chị ngày trước, nếu mày tin chị thì lên xe, chị chở lên huyện, làm quán cơm của thằng em chị, nó đang tìm tạp vụ, nhìn mày cũng thật thà, có đi hay không thì quyết ngay và luôn.

Miên có chút bất ngờ và phân vân, một người xa lạ sao lại có thể dễ dàng mở lòng ra giúp cô như thế này, hay chị ta có ý định gì xấu, lỡ như bắt cóc con gái của cô bán qua biên giới, giống như trên loa phát thanh người ta thường cảnh cáo thì sao, cô hoang mang không biết phải quyết định thế nào?

Tâm trạng đang bất ổn, vừa nhìn chị Thảo cô vừa căng não để suy nghĩ, người phụ nữ có ý giúp cô, là người có khuôn mặt khắc khổ, miệng luôn cười, ánh mắt ẩn chứa sự ấm áp, chất phát thật thà, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương, đôi bàn tay nhăn nheo từng trải, Miên nhìn thấy chị ấy chắc cũng giống mình, chỉ khác đôi chút chị ấy mạnh mẽ và quyết đoán hơn cô, một lát suy nghĩ Miên quyết định tin tưởng một lần, dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất, muốn có tiền chữa bệnh cho con gái, muốn hai mẹ con có cuộc sống tốt đẹp hơn, cô phải liều mình một lần.

Nhìn vào ánh mắt mong chờ của chị Thảo, Miên mạnh dạn lên tiếng.

- Em thưa chị…. Giờ em cũng hết đường rồi, xem như chị cưu mang mẹ con em 1 mạng ạ.

Chị Thảo nghe xong, gật gù hài lòng, đưa tay lau vệt mồ hôi lấm tấm trên trán, quay sang mua thêm ít bánh đưa cho mẹ con Miên, giọng nói khẳng khái.

- Thế hai mẹ con ăn uống đi, rồi lên xe, tin tưởng nhau là tốt, chị em mình có duyên thì tao giúp mày, trên cái cuộc đời này, duyên số nó cũng thú vị lắm, gặp ở đây rồi thì Chị cũng tặng mày 1 câu “ đôi khi người dưng còn tốt hơn người thân “ mày hiểu chứ?

- Vâng, em hiểu ạ. Em cảm ơn chị.

Giáng chiều dần dần tan biến, nghỉ ngơi xong xuôi 2 mẹ con nhà Miên cùng theo chị Thảo lên chuyến xe hàng chạy thẳng lên phố huyện, chị Thảo còn tinh tế, trải tấm áo khoác dày cho bé Hạ nằm ngủ, trên xe có nhiều người cùng nhau nói cười rôm rả, thấy Miên suy tư buồn bã, chị Thảo lại kéo cô vào những câu chuyện trên trời dưới đất, 2 chị em tâm sự với nhau nhiều thứ hơn, như bày tỏ cho Miên tin tưởng hơn vào mình, chị cũng nói cho cô biết về chuyện của quá khứ, Miên theo đó cũng biết chị Thảo ẩn giấu nhiều bi thương, tủi hờn trong cuộc sống, nhưng rồi ở tuổi 42 chị cũng đang hạnh phúc với lựa chọn của mình.

Cuộc nói chuyện với các anh chị, cũng khiến cô với bớt đi mệt mỏi, nắm thật chặt lấy tay của con gái mà thầm ao ước mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, cầu mong cho anh Nhật và bà Thoa sẽ không bị Hùng gây phiền phức.

Có thể Nhật sẽ cho rằng cô là kẻ hèn mọn, trốn chạy, không dám đấu tranh cho bản thân và con gái, nhưng rồi anh sẽ hiểu, cô rời đi một phần cũng là lo cho tính mạng của anh.

Xe dừng lại trước một quán cơm bình dân, chị Thảo đưa 2 mẹ con vào quán, lấy nước, bật quạt, chị ngồi gác chéo 2 chân lên với nhau, nở 1 nụ cười mãn nguyện.

- Lên đến đây là mừng rồi, 2 mẹ con có đi rửa mặt mũi chân tay gì không?

- Dạ! không cần đâu chị, em ngồi đợi ở đây được rồi.

- Thế đợi chị gọi cho thằng em chị, nó ra nói chuyện với 2 mẹ con, thằng này nó hơi khó tính nhưng mà tốt bụng, cứ yên tâm nhá.

Gần 5 chiều, quán cơm vãn khách, Miên nhìn vào bên trong thấy 1 người đàn ông ngoài 30 tuổi, mặc áo ba lỗ, đang ngồi rửa đống bát khổng lồ, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, đẹp trai và khỏe mạnh.

Hàng chân mày của anh ta chau lại, có vẻ đang khó chịu chuyện gì đó? Chị Thảo bước vào nói nhỏ vào tai anh ta vài câu, anh ta cũng gật gù rửa tay đứng dậy, lúc này Miên mới thấy hàng chân mày của anh ta đã giãn ra một chút, ánh mắt có tia vui vẻ cùng với chị Thảo bước ra ngoài.

- Đấy, 2 mẹ con nhà nó đây, ở dưới quê chịu khó lắm, có gì chị nhờ cậy chú Quân nhá.

Miên vội vàng đứng dậy, hai tay đan chặt vào nhau, cô không dám nhìn thẳng người đối diện chỉ đưa mắt đến phần cổ của Quân, hồi hộp lên tiếng chào hỏi.

- Dạ, chào anh, tôi tên là Miên, mong anh giúp đỡ cho hai mẹ con tôi.

Quân nhìn thấy Miên thoáng bất ngờ, một cô gái trông rất xinh đẹp, tay chân nhỏ nhắn, ánh mắt sáng ngời, lại rất giống với người vợ của anh, trông vô cùng thông minh, một cô gái còn khá trẻ nhưng lại mang theo 1 cô con gái lớn đứng bên cạnh, anh bước tới ghế ngồi xuống, tay vừa rót nước, vừa hắng giọng lấy tiếng trầm ấm mà nói với cô.

- Vâng chào cô, tôi tên Quân, chị Thảo cũng vừa nói qua với tôi rồi, vậy tôi cũng không dài dòng, chúng ta vào thẳng vấn đề nhá. Cô biết rửa bát chứ?

- Dạ, vâng Tôi biết chứ ạ, không chỉ rửa bát, Tôi còn có thể lau dọn, và bưng bê đồ ăn.

- Thôi được, xem như tôi tin tưởng cô, ở đây cũng không mệt nhọc gì, cô dậy sớm nhặt rau phụ tôi, còn nấu ăn, đứng bếp là tôi làm.

- Dạ, thế anh cho tôi hỏi, còn chỗ ở của 2 mẹ con tôi thì sao ạ?

- Trong kia có 1 căn phòng, đủ cho 2 mẹ con cô ở tạm, nếu không ổn thì tôi tìm trọ của cô, nhưng tiền lương sẽ giảm đi 1 chút.

- Ấy, dạ thôi, tôi ở đây cũng được, không sao đâu ạ?

- Thế 2 mẹ con vào trong kia nghỉ ngơi đi. Tôi chỉ làm ở đây đến lúc hết khách, dọn dẹp xong tôi cũng về nhà, nên 2 mẹ con cô cứ yên tâm, không ai làm phiền đâu.

- Dạ, dạ, cảm ơn anh, em Cảm ơn chị Thảo.

Bé Hạ từ lúc bước vào quán cơm cứ ngồi nắm chặt áo mẹ và nhìn chằm chằm vào Quân, anh cũng đưa ánh mắt thân thiện, trìu mến nhìn vào ánh mắt như sao sáng của bé, đúng là một cô bé kiên cường, và thương mẹ, anh mở lời nói tiếp.

- Thế con gái bao tuổi rồi, đã đi học chưa nào?

- Kìa chú hỏi, con trả lời đi.

- Dạ, con 5 tuổi ạ, con chưa đi học thưa chú?

Nhìn xuống bàn tay thừa 2 ngón của bé Hạ, Quân thấy thương vô cùng, anh cũng im lặng và anh cảm nhận được sự vất vả của mẹ con Miên, cảm nhận được nỗi chua xót khi phải rời bỏ quê nhà đi tìm nơi nương thân, nghe chị Thảo kể chuyện về Miên anh cũng thấu hiểu được một phần nào đó, anh cũng có hoàn cảnh giống với cô, bị vợ con ruồng bỏ, xa lánh khi anh làm ăn thất bại, Quân ngẫm nghĩ, đúng là cuộc đời này chẳng có ai trọn vẹn hạnh phúc, ai rồi cũng có những vết xước trong tim.