Anh nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Thẩm Hạ Lan, cuối cùng là nhìn không nổi nữa, bế Thẩm Hạ Lan đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh bị Diệp Ân Tuấn dọn sạch rồi.
Anh sau khi bế Thẩm Hạ Lan đi vào, để cô ở trên bồn rửa.
Thẩm Hạ Lan vùi đầu vào bồn rửa nôn nửa ngày cũng không nôn ra được thứ gì.
“Không ăn gì mà uống rượu rồi?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn giống như tuyết đông, vô cùng lạnh.
Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà rùng mình, mông lung liếc nhìn anh, trực tiếp nói một câu: “Liên quan cái rắm gì đến anh.”
“Nói chuyện đàng hoàng!”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan của bây giờ thật sự quá thiếu đòn rồi. Đặc biệt là đôi mắt mông lung đó, thật sự quá câu hồn đoạt phách.
Anh cũng có hơi không khống chế được suy nghĩ của mình rồi.
Thẩm Hạ Lan lại không nhận ra, Diệp Ân Tuấn càng kêu cô nói chuyện đàng hoàng, cô càng làm càn.
“Em không! Cứ không đấy! Anh quản sao?”
Cô nói rồi lại nôn khan.
Thấy cô không có gì có thể nôn ra rồi, Diệp Ân Tuấn trực tiếp vác cô lên vai đi ra bên ngoài.
Nhân viên của công ty ở bên ngoài đợi, thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, vội lại gần.
“Cút ra!”
Tính khí của Diệp Ân Tuấn rất không tốt, đặc biệt là trong trạng thái hiện nay của Thẩm Hạ Lan, những người này nếu như có mắt nhìn có lẽ anh còn sẽ không so đo với bọn họ.
“Anh rốt cuộc là gì của Thẩm tổng chúng tôi? Cứ như này mang Thẩm tổng của chúng tôi đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Đối phương rút điện thoại ra, trực tiếp uy hiếp Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng, ném giấy đăng ký kết hôn cho bọn họ.
“Bây giờ còn cản không?”
Mấy người vừa thấy Diệp Ân Tuấn là chồng của Thẩm Hạ Lan, lập tức nhường đường.
“Anh Diệp, Thẩm tổng của chúng tôi không có ăn bao nhiêu đồ ăn cả, uống nhiều khả năng khó chịu, anh…”
“Biết cô ấy không ăn bao nhiêu đồ ăn còn để cô ấy uống rượu?”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn thật sự muốn lăng trì đối phương đến chết, dọa cho đối phương lập tức im miệng.